Nhật ký một ngày của Tiểu Trần.
6 a.m: Thức dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng. Bị đại phu bắt nạt.
7 a.m: Làm việc. Bị đại phu bắt nạt.
12 p.m: Nghỉ trưa, ăn cơm, chữa thương, ăn bánh ngọt. Bị đại phu bắt nạt.
1 p.m – 5 p.m: Tiếp tục làm việc. Tiếp tục bị đại phu bắt nạt.
6 p.m: Ăn tối. Bị đại phu bắt nạt.
7 p.m – 9 p.m: Đọc sách, tán gẫu với đại phu. Bị đại phu bắt nạt.
10 p.m: Tắm. Bị đại phu bắt nạt.
11 p.m: Trải giường. Vẫn bị đại phu bắt nạt.
11:30 p.m: Bắt nạt đại phu.
Nhật ký một ngày của đại phu.
6 a.m: Thức dậy, đánh răng rửa mặt. Bắt nạt Tiểu Trần.
7 a.m – 11 a.m: Khám bệnh cho người khác. Bắt nạt Tiểu Trần.
12 p.m: Nghỉ trưa, chữa thương, đạp dăm bào. Bắt nạt Tiểu Trần.
1 p.m – 5 p.m: Tiếp tục khám bệnh. Tiếp tục bắt nạt Tiểu Trần.
6 p.m: Ăn tối. Bắt nạt Tiểu Trần.
7 p.m – 9 p.m: Gói thuốc, trò chuyện với Tiểu Trần. Bắt nạt Tiểu Trần.
10 p.m: Tắm. Bắt nạt Tiểu Trần.
11 p.m: Đợi Tiểu Trần trải giường. Vẫn bắt nạt Tiểu Trần.
11:30 p.m: Bị Tiểu Trần bắt nạt.
**
Bí mật của Trần sư phụ
Người sống tại khu thập nhị lý không ai không biết ngõ Nam Kha, người sống trong ngõ Nam Kha không ai không hiểu Tạ đại phu.
Nhưng Trần thợ mộc nhà bên cạnh Tạ đại phu thì rất hiếm người nhắc đến.
Mỗi khi nhắc đến, quần chúng cũng chỉ tò mò hỏi nhau một chuyện: “Trần sư phụ là người thiếu tay, thế thì làm mộc như thế nào?”
Khi hỏi ra chuyện này, Trần sư phụ luôn hơi hơi đỏ mặt, liếc nhìn Tạ đại phu thường xuyên đến nhà chiếu cố đang đứng bên cạnh: “Có thể nói không?”
Tạ đại phu đầu không ngẩng, đạp dăm bào nói: “Người ta nhai lưỡi nhà người ta, ngươi cũng đòi tham dự… Không được!”
Vậy là từ đầu đến cuối chẳng ai có thể đào xới được cái gì hay ho từ Trần sư phụ nữa.
Điều này bị Hà Hoa, một kẻ phụ trách đệ nhất trung tâm bát quái, nghe được thì rất không hài lòng. ( Chủ nhà: Chính là mụ tác giả chứ ai =.=)
Hà Hoa thường nói một câu: “Chỉ cần lão nương muốn biết thì ngay cả thừa tướng đêm ngủ gối bên tay phải hay tay trái người nào đó, tạo ra vài cái dấu vết gì đó hay cắn đối phương mấy nhát, ta đều có thể rõ ràng một hai.”
Chính vì câu nói này, Hà Hoa đã phải trả một cái giá không nhỏ, trước mắt vẫn đang trốn đông trốn tây khỏi sự truy sát của Thừa Tướng.
Đương nhiên, Hà Hoa hiểu rõ, nếu nàng ta lỡ miệng nói ra tên của người nọ, số người truy sát mình sẽ tăng ít nhất gấp đôi.
Hôm nay, thời tiết trong lành, ánh mặt trời chan hòa. Hà Hoa đăng môn bái phỏng. Trần sư phụ mở cửa nhìn thấy nàng ta thì hơi ngạc nhiên, ngó xung quanh vài cái không thấy bóng dáng Tạ đại phu đâu.
Hà Hoa cười hi hi nói: “Tôi đặc biệt đợi Tạ đại phu ra ngoài hái thuốc mới tới tìm ngài.”
Trần sư phụ khẽ biến sắc.
Gần đây ở kinh thành, kẻ cướp tài không ít, kẻ cướp sắc lại càng nhiều. Trên mặt Hà Hoa bày ra nụ cười kia, thật sự có vài phần giống với mấy tên hái hoa tặc trên tờ truy nã.
Trần sư phụ lùi lại một bước, hồi lâu mới nói: “Cô nương, cô tìm nhầm người rồi.”
Hà Hoa tiến lên một bước, vỗ vai Trần sư phụ: “Trần sư phụ yên tâm, dù ta quả thực rất thèm muốn ngài, nhưng ta không hứng thú với người đã có gia đình.”
Mặt mũi Trần sư phụ trắng trắng, rồi lại hồng hồng.
Hà Hoa cười khẽ: “Chỉ cần ngài chịu nói với ta làm thế nào chỉ có một tay vẫn làm mộc được, ta sẽ không hé nửa lời với người khác chuyện ngài với Tạ đại phu[1] ba ngày trước đâu.”
(Chủ nhà: [1]: Cái này chưa tìm được từ ngữ tương đương. Bản gốc dùng từ “牵小手” (dịch thô là “dắt tay nhỏ”), một cụm từ dùng để chỉ cảnh H trong các truyện đam mỹ.)Trần sư phụ đỏ bừng mặt, lâu ơi là lâu mới thở dài nói: “Cô thật sự muốn biết?”
Hà Hoa gật đầu.
Trần sư phụ nói: “Vậy nhìn kĩ đi.”
Hà Hoa thấy chàng quay người đi về phía một tấm gỗ thì vội vàng mở to mắt ra quan sát. Chẳng hiểu sao khi Trần sư phụ đi đến gần đấy, đột nhiên giơ chân đá một cái, tấm gỗ bị hất tung lên. Chàng từ đâu lấy ra một thanh trường kiếm, chỉ vào tấm gỗ xoẹt xoẹt vài nhát, vụn bào tung bay khắp trời. Đến khi tấm gỗ rơi xuống đã bị bổ thành 4 mảnh đều nhau, bề mặt mỗi mảnh đã được khắc hoa văn cực kỳ tinh xảo.
Hà Hoa rớt cằm.
Trần sư phụ thu kiếm, lặng lẽ quay đầu nhìn sang một bên: “Tác giả nói, tiểu thuyết điêu hơn thực tế, khi không nói nổi mới dùng hành động để giải thích kịch bản thiếu logic của tác giả.”
Hà Hoa khóc thành dòng sông: “Tên tác giả nào mà ngu dữ vậy!”
Lúc này, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hét quái dị: “Ai da mẹ ơi!”
Trần sư phụ kinh ngạc, Hà Hoa cũng kinh hãi.
Lại nhìn thấy Thái đương gia nhà mở tiệm cầm đồ khu nhị lý nhảy lên một cái, chỉ vào Trần sư phụ nói: “Tuyệt kỹ! Hóa ra đây chính là tuyệt kỹ!”
Trần sư phụ đen mặt, Hà Hoa cũng đen mặt.
Thái đương gia vuốt mặt một cái, chấn chỉnh lại vẻ kích động vừa rồi thành một nụ cười ưu nhã, gã bước tới trước nắm chặt tay Trần sư phụ: “Nào nào, ta thấy tuyệt kỹ của người chỉ để làm mộc thì thật là lãng phí… Thập nhị lý có nơi chuyên về tạp kỹ, ngươi sớm đến đấy chiếm một chỗ, lấy xoong nồi bát đĩa gì đó ra để lên kiếm xoay xoay mấy vòng rồi tung lên tung xuống, mỗi người thu ba đồng, đảm bảo ngươi kiếm được khá lắm nha.”
“Ngư thần tài!” Một giọng nói phẫn nộ vang lên, Tạ đại phu hái thuốc đã về lạnh mặt bước tới, ánh mắt bốc hỏa khiến Thái đương gia bất giác cúi đầu, vội vàng buông tay Trần sư phụ ra, khụ khụ hai tiếng. Tạ đại phu vẫn đen mặt xông lên chỉ vào mũi gã mắng: “Ngươi vừa nói cái gì! Ngươi để hắn đi làm trò tạp kỹ?”
Thái đương gia lệ rơi ròng ròng nói: “Tạp kỹ có gì không tốt, kiếm được rất nhiều tiền nha, thu nhập hàng tháng ít nhất cũng tăng đến bậc trung.”
Lúc này, một người nữa chậm rì rì tiến vào cửa.
Người này không phải ai khác, chính là ông chủ Cận tiệm kim hoàn đang bưng chén chà thong thả uống.
“Tạ đại phu”, Cận lão bản thong thả thổi lá trà, “Năm đồng. Đưa ta năm đồng, ta sẽ tới tửu điếm lớn nhất khu thập lý kể chuyện xấu hồi nhỏ của Thái đương gia một phen.”
Tạ đại phu đặt năm mươi đồng vào tay Cận lão bản: “Đi kể mười ngày cho ta!”
Thái đương gia mang theo hai hàng nước mắt lao tới, lôi kéo tay áo Cận lão bản: “Đừng mà! Không được như thế!”
Ông chủ Cận mỉm cười: “Kể chuyện không tốt sao, kiếm được rất nhiều tiền nha, thu nhập hàng tháng ít nhất cũng tăng đến bậc trung.”
Thái đương gia xị mặt: “… Ta sai rồi.”
Tạ đại phu kéo tay Trần sư phụ vào phòng, lạnh lùng nói: “Ngây ra đấy làm gì, không muốn ăn điểm tâm à?
Cận lão bản nhéo tai Thái đương gia ra khỏi phòng, bình tĩnh nói: “Cho ngươi mất mặt, cho ngươi lắm chuyện!”
Hà Hoa, vốn đã bị bỏ quên, đứng ngây ra trong gió: “Thế mà lại quên không hỏi tác giả não tàn đó tên là gì…”
***
50 câu hỏi Tiều Trần và đại phu
- Xin hỏi tên ngài là gì?
Đại phu:
(Mất kiên nhẫn)Chuyện mọi người đều biết còn hỏi làm gì!
Hà Hoa:
(Mỉm cười) Tôi nghĩ mọi người thường gọi ngài là “Tạ lão hổ”, hoặc “Tạ gào thét”, hoặc “Đại phu độc ác” các kiểu, e là đến giờ vẫn chưa biết tên ngài là gì?
Đại phu: … (╯-_-)╯╧╧
Tiểu Trần:
(Khụ khụ, dựng lại bàn)Hắn tên Tạ Hoàn Hồi.
Hà Hoa:
(Nắm cổ tay) Trần sư phụ, ngài trả lời thẳng thắn thế thật là không hiểu phong tình gì hết
(Không biết trêu ghẹo đại phu gì hết)… Khụ, thế Trần sư phụ tên gọi là?
Đại phu:
(Cướp lời) Hắn tên Trần Yên!
Tiểu Trần:
(Ho) Thật ra tên thật của ta không phải Trần Yên.
Hà Hoa: =口=!!! Thế tên thật ngài là gì?
Tiểu Trần:
(Đỏ mặt) Là… Trần ■■…
Đại phu:
(Nổi gân xanh) Hai cái ô đen đen kia là ý gì!
(Tóm lấy Tiểu Trần)Này! Sao ta không biết ngươi có tên khác!
Hà Hoa: OTL Bởi vì nó chỉ xuất hiện trong phiên ngoại của tác giả…
(Cái gì? Phiên ngoại nào á? Gió to quá ta nghe không rõ…)- Tuổi?
Tiểu Trần:
(Cúi đầu) Hai tám.
Đại phu:
(Nghiêng đầu)Hai tư.
Hà Hoa: … Hai người có thể quay đầu về phía chính diện một chút không?
- Giới tính?
Đại phu:… Câu hỏi của ngươi còn có thể ngu ngốc hơn được không?
Hà Hoa: T口T Đại phu, ngài còn có thể độc miệng hơn được nữa không!?
(Câu hỏi không phải tôi đưa ra!)Tiểu Trần:
(Xuất hiện giảng hòa) Khụ, đều là nam.
- Xin hỏi tính cách của ngài như thế nào?
Đại phu:
(Chắc như đinh đóng cột) Rất thẳng thắn!
Hà Hoa:
(Khinh bỉ) Không biết ai sau khi được tỏ tình
(mặc dù là nhìn thuốc đoán ra) liền chạy mất tích hai ngày không về nhà cuối cùng còn mang một vẻ khó ở trở về…
Đại phu: …(╯-_-)╯╧╧
Hà Hoa:
(Trốn ra xa bàn) Vậy còn Trần sư phụ thì sao?
Tiểu Trần: Có lẽ là ôn hòa.
Hà Hoa:
(Khinh bỉ) Không biết là ai đẩy mạnh người ta vào tường rồi hôn người ta đến mức suýt tắc thở
(Mặc dù là bị quyến rũ trước)…
Quần chúng:
(Đồng thanh) Đó. Đều. Là. Ngươi. Viết Ra.
Hà Hoa: …
- Tính cách đối phương?
Đại phu:
(Liếc một cái) Dễ bắt nạt.
Tiểu Trần:
(Đỏ mặt)…
Hà Hoa:
(Khóe môi giật giật) Đại phu ngài thật thẳng thắn… (Ngay cả mục đích của bản thân cũng nói ra…)
Đại phu:
(Ngắt lời) Đừng nói lung tung.
Tiểu Trần:
(Ngập ngừng)… hắn rất tốt tính.
Hà Hoa: … Trần sư phụ ngài… xong rồi.
(Mặt hướng về phía quần chúng, nhỏ giọng) Thật ra mọi người đều biết Tạ đại phu rất đáng sợ.
Đại phu:
(-__ -#凸)Đừng tưởng ta không nghe thấy gì!
- Hai người gặp nhau lúc nào? Ở đâu?
Tiểu Trần:
(Đỏ mặt) Lần đầu gặp là bên trong Hồi Xuân thảo đường. Khi đó ta vừa đến kinh thành, thuê một gian nhà trống, đúng lúc nghe thấy tiếng người la hét từ phòng y quán cách vách, tưởng rằng có án mạng nên xông vào cứu người.
Đại phu:
(Chế nhạo) Cuối cùng bị ta mắng đuổi đi.
Tiểu Trần:
(Đỏ mặt, ho, gãi đầu)…
Hà Hoa: Thứ phương thức gặp mặt này thật là bi kịch…
- Ấn tượng đầu tiên với đối phương?
Tiểu Trần: Nghĩ tới đóa hoa mai trong tuyết Triện Sơn.
Hà Hoa:
(Gạt lệ) Thật đẹp…
Tiểu Trần:
(Nhỏ giọng) Mặc dù hoa mai với tuyết so ra, rõ ràng phân lượng của tuyết nặng hơn…
Hà Hoa… Tôi cực kỳ hiểu ý ngài….
Đại phu: …. Này!
Hà Hoa: Thế lúc Tạ đại phu nhìn thấy Trần sư phụ lần đầu tiên, có liên tưởng đến thứ gì không?
Đại phu:
(Thẳng thắn) Có. Nghĩ tới cam thảo, khoai lang các thứ. (Bởi vì có cảm giác vừa đần độn vừa ngây thơ).
Tiểu trần: …
Hà Hoa: … Đây thật sự là bi kịch!
- Thích đối phương ở điểm nào?
Đại phu:
(Bối rối) Ai thích hắn!
Tiểu Trần:
(Mỉm cười) Đại khái chính là điểm này.
Hà Hoa:
(Rưng rưng lệ nắm tay Tiểu Trần) Tôi hiểu mà!
Đại phu:(╯-_-)╯╧╧ Ngươi thì hiểu cái gì!? Còn nữa buông tay ngươi ra!!
Tiểu Trần:
(Vội vàng hòa giải) Không sao, ta quả thực không có chỗ nào đáng để thích…
Đại phu:
(Tức giận) Ai nói thế!
Tiểu Trần:
(Đỏ mặt) A?
Hà Hoa:
(Dán lại gần) Ồ ồ ồ! Điểm nào điểm nào điểm nào?
Đại phu:
(Đỏ mặt)… Là, Là chẳng gì hết! Ta thích hắn là được rồi!
Hà Hoa:
(Tuôn lệ) Thừa nhận rồi thừa nhận rồi thừa nhận rồi!
Tiểu Trần:
(Khụ)…
Đại phu:(╯-_-)╯╧╧
- Ghét đối phương ở điểm nào?
Tiểu Trần:
(Mờ mịt)Tại sao ta phải ghét hắn?
Hà Hoa: TVT không, không gì cả, coi như tôi không nói.
(Trần sư phụ ngài đã tới cảnh giới rồi!)Đại phu:
(Cau mày)Trước ghét hắn nói lời luôn không dám nói hết, luôn một mình trốn tránh chịu đựng.
Hà Hoa: Trước? Có nghĩa là bây giờ đã thay đổi?
Đại phu:
(Hất đầu) Hừ… hiện tại hắn ngay cả nói cũng không nói, chỉ biết đứng giương mắt nhìn người khác, còn vừa nhìn vừa cười! Có cái gì đáng cười cơ chứ!
Tiểu Trần:
(Đỏ mặt)…
Hà Hoa:
(Mắt lóe sáng)Đại phu, chuyện ngày trước thì tôi tin… chuyện bây giờ thì do ngài ngạo kiều quá thôi…
Đại phu:(╯-_-)╯╧╧ Ta ghét nhất kẻ nào nói ta ngạo kiều!
Hà Hoa:╮(╯_╰)╭Nhưng ngài lại đang không ngừng chứng minh cái điều này đây.
- Ngài cảm thấy mình và đối phương có hòa hợp không?
Tiểu Trần:
(Nhìn trộm một cái)…
Đại phu:
(Bối rối) Nhìn cái gì!
Tiểu Trần:
(Mỉm cười)Ta cảm thấy rất tốt, cũng hi vọng ngươi sẽ trả lời giống ta.
Hà Hoa:
(Bị nụ cười của Tiểu Trần hạ trong nháy mắt) /////////////////// Nhất định là giống~
Đại phu:
(Đỏ mặt) Này, người hỏi không được tự ý trả lời thay người được hỏi!
- Ngài xưng hô như thế nào với đối phương?
Tiểu Trần: Trước gọi hắn là “Tạ đại phu”…
Đại phu:
(Nhíu mày ngắt lời)Còn nhất định phải dùng từ “ngài” nữa.
Hà Hoa:
(Chống cắm)Trần sư phụ quả nhiên là người thành thật quy củ.
Tiểu Trần:
(Khụ) Bây giờ đổi thành “Hoàn Hồi” rồi.
Hà Hoa:
(>//////////<) Xác định quan hệ xong đương nhiên phải đổi để thân mật hơn mà~
Đại phu: … Ta chưa từng đổi.
Hà Hoa: =口= Đại phu ngài…
Đại phu:
(Mặt không đổi sắc) Từ đầu đến cuối đều gọi “Trần Yên”.
Hà Hoa: =口= Thật, Thật lạnh lùng…
Đại phu:
(Mặt vẫn không đổi sắc) Có lúc gọi hắn là “Họ Trần kia”, hoặc gọi thẳng “Này”.
Hà Hoa: OTL… Ta không còn lời nào để nói.
Đại phu:
(Mỉm cười) Nếu muốn chế nhạo hắn thường sẽ gọi là “Trần sư phụ” hoặc “Trần tướng quân”, không tới hai tiếng nhất định sẽ đỏ mặt. Đúng không, Trần tướng quân?
Tiểu Trần:
(Đỏ mặt)…
Hà Hoa:
(Đỏ mặt theo)Đây nào phải chế nhạo, là chòng ghẹo thì có…
- Ngài hi vọng đối phương sẽ gọi mình như thế nào?
Đại phu:
(Đảo mắt)Như bây giờ là được rồi.
Tiểu Trần:
(Mỉm cười)Hắn gọi ta thế nào ta đều thích.
Đại phu:
(Xấu hổ)…
Hà Hoa: ( ̄▽ ̄)σ Đây có phải là thứ chòng ghẹo lại trong truyền thuyết không?
- Nếu dùng động vật để ví dụ, ngài nghĩ đối phương là?
Đại phu: Đại cẩu.
Tiểu Trần: Tiểu miêu.
Hà Hoa: Hai người quả nhiên là một đôi…
- Nếu muốn tặng quà cho đối phương, ngài sẽ tặng?
Tiều Trần:
(Mỉm cười) Hắn thích đạp dăm bào, ta tặng cho hắn dăm bào đi.
Hà Hoa: Thế chẳng phải mỗi ngày đều có sao?
Tiểu Trần:
(Gật đầu) Ta không tích góp được gì, chỉ hi vọng có thể mỗi ngày tặng đồ cho hắn. Dù dăm bào tầm thường nhưng mỗi ngày đều có, ta thích cảm giác mãi mãi này.
Hà Hoa: T0T Cực kỳ giống tính cách của ngài… Rất ấm áp…
Đại phu:
(Thì thầm)Đồ ngốc, có dăm bào là được rồi.
Tiểu Trần:
(Mỉm cười với đại phu)Ừ.
Hà Hoa:
(Khụ khụ) Ngại qua, tôi ngắt lời một chút. Xin hỏi đại phu ngài muốn hoàn lễ bằng thứ gì đây?
Đại phu:… Thuốc.
Đại phu: ⊙0⊙ Hả? Ý là mỗi ngày đều sắc thuốc cho Trần sư phụ?
Đại phu:
(Nghiến răng) Không phải… Lúc ta ở nhà sư huynh… nhờ sư huynh lấy cho… Thuốc là thuốc! Có gì mà phải hỏi!
Hà Hoa: =口= —>(>//0//<)—> ○( > ▽ <)○ Tôi, tôi hiểu rồi!
Tiểu Trần:
(Không hiểu gì cả) Hả?
- Vậy còn ngài muốn quà gì?
Tiểu Trần: Điểm tâm là được.
Đại phu: Dăm bào là được.
Hà Hoa: (╯-_-)╯╧╧ Hai người không thể yêu cầu cao hơn tí nữa sao!!
Tiểu Trần + đại phu:
(Đồng thanh) Nghĩa là sao?
Hà Hoa: Ví dụ thế này thế nọ… hay thế kia thế đó…
Tiểu Trần:
(Mờ mịt) Hả?
Đại phu:
(Nhíu mày) Cái gì mà thế này thế kia! Nói rõ ra xem nào!
Hà Hoa: … Bỏ đi… T口T
(Mọi người đối với thanh thủy văn… phải bình tĩnh…)- Có điều gì bất mãn với đối phương không? Thông thường về vấn đề gì?
Đại phu:
(Nhíu mày) Hắn không thích để người khác chia sẻ gánh nặng với hắn.
Hà Hoa: … Đây là chuyện tốt hay chuyện không tốt?
Đại phu: Một vài kẻ thích chiếm lợi, sợ khó đương nhiên là chuyện tốt! Nhưng đối với ta thì không phải!
Tiểu Trần:
(Cảm động) Hoàn Hồi…
Hà Hoa:
(Cảm động)Đại phu…
Đại phu:
(Bối rối) Ta chỉ là ngứa mắt mà thôi!
Hà Hoa:
( ̄ˇ ̄)Tôi hiểu~Tôi hiểu~
(Tôi biết đại phu ngại lại ngạo kiều rồi…)Nhưng tôi nghĩ Trần sư phụ chắc không có gì bất mãn với Tạ đại phu phải hơm…
(Liếc trộm Tiểu Trần)Tiểu Trần: Có
Đại phụ:
(Kinh ngạc)…!!
Hà Hoa:
(Kinh ngạc)…!!!
Tiểu trần:
(Nghiêm túc) Hắn không thích ăn thứ gì sẽ cắn một miếng rồi bỏ đi.
Đại phu:
(Hất mặt) … Hừ.
Hà Hoa: =口= Lãng phí thức ăn quả thực không tốt tí nào!
Tiểu Trần: Cũng không phải lãng phí.
Hà Hoa:???
Tiểu Trần: Bởi vì hắn nhất định bắt ta ăn thay hắn.
Hà Hoa:: =口= Trần… Trần sư phụ… Cắn một cái… rồi vứt cho ngài… sau đó để ngài ăn hết… cái này lẽ nào không phải… cố tình…
Đại phụ:
(Xấu hổ đập bàn) Câu tiếp theo!!
- Khuyết điểm của ngài là?
Đại phu: … Tóm lại không phải ngạo kiều!
Hà Hoa::╮(╯_╰)╭ Đây gọi là “Lạy ông tôi ở bụi này”…
Đại phu: … (╯-_-)╯╧╧
Hà Hoa: Trần sư phụ thì sao?
Tiều Trần:
(Trầm ngâm)Không có tay phải.
Hà Hoa: … T0T Trần tướng quân… Điều này hoàn toàn không phải là lỗi của ngài…
(TT___TT Ngài vẫn không bỏ xuống được ư ư ư)Đại phu:
(Cau mày) Sau này còn nhắc đến chuyện này, sẽ không cho ngươi ăn điểm tâm nữa!
Tiểu Trần:
(Mỉm cười)… Xin lỗi.
- Khuyết điểm của đối phương là?
Đại phu: Câu này với câu 9 có gì khác nhau!
Hà Hoa:(╯-_-)╯╧╧ Công nhận, người ra đề mới có khuyết điểm…
- Đối phương làm chuyện gì khiến ngài không vui?
Đại phu:(╯-_-)╯╧╧ Câu này với câu 16 có gì khác nhau!
Hà Hoa: (╯-_-)╯╧╧ Tôi cùng ngài lật bàn!
- Ngài làm gì sẽ khiến đối phương không vui?
Đại phu: Không có.
Hà Hoa: … Không thể nào không có.
(Đại phu ngài tính cách đáng sợ thế cơ mà…)Đại phu:
(Mặt không đổi sắc)Bởi vì trước nay hắn không bao giờ tức giận.
Hà Hoa: OTZ… Thế Trần sư phụ thì sao?
Tiểu Trần: Giấu giếm hoặc chùn bước.
Đại phu: Biết thế là tốt.
Tiểu Trần:
(Nhỏ giọng)Sau này sẽ không thế nữa.
Đại phu:
(Ra vẻ nghiêm nghị)Nếu còn như thế, sẽ không cho ngươi ăn điểm tâm nữa!
Hà Hoa: … Đại phu, thủ đoạn uy hiếp của ngài có thể ngây ngô hơn nữa được không?
Đại phu:
(Đập bàn) Uy hiếp không nằm ở ngây ngô hay không! Mà là có hiệu quả hay không!
Hà Hoa: ~~~(((m -_-)m Tôi chưa nói gì cả, tôi chỉ là người qua đường thôi…
- Quan hệ hai người tiến triển đến đâu rồi?
Tiểu Trần:
(Đỏ mặt vì ngại)…
Đại phu:
(Thẹn quá hóa giận rồi đỏ mặt)…
Hà Hoa:(╯-_-)╯╧╧ Tôi đã biết vấn đề này sẽ không hỏi ra được cái gì mà!
- Hai người hẹn hò lần đầu ở đâu?
Tiểu Trần:
(Đơ)…
Đại phu:
(Ngạc nhiên)…
Hà Hoa:
(Ngẩn ra) Sao, hai người vẫn chưa hẹn hò sao?
Tiểu Trần + đại phu: …
(Bởi vì nhà ngay cạnh lại cả ngày ở cùng nhau, vậy nên hoàn toàn không có khái niệm đi hẹn hò)Đại phu: Chẳng có cái gì lần đầu, ta gần như mỗi ngày đều sang nhà hắn.
Tiểu Trần: Ừ, dần dần thành quen nên vẫn luôn gặp nhau như thế.
Hà Hoa:
(Chống cằm) … Vậy, ngoại trừ mỗi ngày đều gặp nhau, có gì đặc biệt hơn một chút không, coi như là “lần đầu”?
Tiểu Trần:
(Hoang mang)À, ngày Trùng Cửu chúng ta lần đầu tiên cùng nhau đón, ở trong viện tử y quán.
- Khi đó không khí giữa hai người như thế nào?
Tiểu Trần: Coi như giãi bày tâm sự, có cảm giác nhẹ người hơn rất nhiều.
Đại phu: … Là không khí người một nhà cùng nhau ăn cơm đón tết.
Tiểu Trần:
(Ngạc nhiên)A…
Đại phu:
(Xấu hổ)Nhìn ta làm gì!
Tiểu Trần:
(Mỉm cười) Không có gì.
Hà Hoa:
(Gặm khăn tay bày ra vẻ hạnh phúc) Ồ ồ ồ, đại phu ngài đã sớm đối đãi ngài ấy như người nhà rồi~ O(>//////<)O
- Khi đó tiến triển đến mức nào?
Đại phu: Kể chuyện cũ, sau đó cùng nhau uống rượu, ta bắt hắn múa kiếm cho ta xem.
Hà Hoa: Sau đó thì sao nữa?
Đại phu: Sau đó…
(Nhíu mày nghĩ ngợi) Ta hình như uống nhiều quá, ngủ luôn.
Tiểu Trần:
(Đỏ mặt)…
Hà Hoa: =口= Tôi ngửi được mùi ám muội nha!
(Tiểu Trần ngài đã làm ra chuyện gì xấu xa hả!)- Địa điểm thường dùng để hẹn hò?
Tiểu Trần: … Nhà ta?
Đại phu: … Nhà hắn?
Hà Hoa: … Bỏ qua đi, mọi người đừng nên ôm vọng tưởng gì với thanh thủy văn… (╯-_-)╯╧╧
- Ngài sẽ chuẩn bị làm gì cho ngày sinh nhật của đối phương.
Tiểu Trần: Không chuẩn bị gì đặc biệt.
Hà Hoa: =口= Thế này… thật không giống phong cách của Trần sư phụ ngài…!
Tiểu Trần:
(Mỉm cười)Ta bình thường luôn cố gắng mua đồ dùng tốt, làm đồ ăn ngon cho hắn, để mỗi ngày trải qua đều giống như sinh nhật, nếu thật sự đến ngày sinh nhật của hắn, ta nghĩ cũng sẽ không có nhiều thay đổi.
Đại phu: Ta cũng không chuẩn bị gì đặc biệt…
Hà Hoa:
(Lau nước mắt) Đây là cái gọi là vợ chồng già trong truyền thuyết sao?
Đại phu:
(Đột nhiên nói) Ngoại trừ…
Hà Hoa: Ừ?
Tiểu Trần: Ừ?
Đại phu:
(Nghiến răng, đỏ mặt, quay đi)…
Hà Hoa: =口= Tôi, tôi chợt nghĩ vẫn có thể ôm tâm trạng chờ đợi chút chút với thanh thủy văn nhá!
- Bên nào tỏ tình trước?
Tiểu Trần: Chắc là ta.
Hà Hoa: Dùng thuốc tỏ tình thật sự không rõ ràng tí nào…
Tiểu Trần:
(Cười khổ) Bởi vì từ đầu không định nói ra…
(Bị đại phu trừng mắt) Khụ, khi đó bị phát hiện, nên không phải là chủ động.
- Ngài thích đối phương nhiều không?
Đại phu: Ai…
(Suýt thì nói “Ai thích hắn!”)Tiểu Trần:
(Nghiêm túc)Nguyện làm siêu thuốc cho hắn cả đời.
Đại phu:
(Bỗng thấy ngại ngùng)…
Hà Hoa:
(Cào tường)Áu! Lần này ngay cả Tạ ngạo kiều cũng không thốt nên lời.
Đại phu:
(Càng ngại ngùng hơn)…!!!
Hà Hoa:╰( ̄▽ ̄)╯Ai da, Trần sư phụ tỏ tình như thế, đại phu ngài cũng nói gì đi?
(Phải rèn sắt khi còn nóng)Đại phu: …
Tiểu Trần:
(Vội vàng giải vây)Đừng miễn cưỡng hắn…
Đại phu:
(Nhỏ giọng)Ta đời này chỉ cần một siêu thuốc.
Tiểu Trần:
(Bất ngờ)…/////////////
Hà Hoa:
(Bất ngờ) … Ai da….//////////////////
- Vậy, ngài có yêu đối phương không?
Hà Hoa:
(Ho)Câu hỏi trước đã rõ ràng rồi, câu này đại phu ngài có thể không cần miễn cưỡng…
Đại phu:
(Nghiến răng)…
Tiểu Trần
(Mỉm cười)Đừng nói, ta đều hiểu. Câu trả lời của ta cũng là thế.
Đại phu: … Trần Yên.
Tiểu Trần:
(Quay đầu sang) Ừ?
Đại phu: …
(Chợt nghiêng qua hôn lên mặt)Tiểu Trần:
(Ngạc nhiên) …. //////////////
Hà Hoa:
(Kích động rơi lệ)Quả nhiên không cần nói! Không nói cũng không sao! Hai người cứ thoải mái không “nói” đi!!
(Hu hu hu~ Tôi thấy rồi ~ Tôi thấy rồi ~ Tôi thấy rồi ~)- Đối phương nói gì sẽ khiến ngài phải chịu?
Đại phu:
(Nhíu mày) Hắn nói “Xin lỗi”, cơn giận của ta nếu không lập tức xông lên thì là lập tức xẹp xuống.
Tiểu Trần:
(Mỉm cười)Có rất nhiều.
Hà Hoa:
(Còn chưa hết kích động vì câu trên đã hồi phục trở lại)Tôi biết tôi biết! Lúc ngài ấy không nói mà làm, ngài liền chịu phải không??
Tiểu Trần:
(Nghĩ đến câu trên) //////////……
Đại phu:
(Lao đến) Các người đừng có nghĩ đến câu trên nữa!
- Nếu như nhận thấy đối phương thay lòng đổi dạ, ngài sẽ làm gì?
Tiểu Trần:
(Mặt tái đi) …
Đại phu:
(Nhíu mày)Ngươi lại nói lung tung gì thế!
(Nắm chặt tay Tiểu Trần)Ta từng nói, cả đời này chỉ cần một cái siêu thuốc.
Hà Hoa: Tạ đại phu… Câu hỏi chỉ là “Nếu như”…
Đại phu:
(Lạnh lùng)Không có nếu như! Không thể có!
Hà Hoa: T口T Thật, thật kiên định! Chợt cảm thấy Trần sư phụ ngài thật hạnh phúc…!
Tiểu Trần:
(Mỉm cười) Hắn không thay lòng, ta rất hạnh phúc. Hắn nếu thay lòng, ta cũng từng rất hạnh phúc.
Hà Hoa: T口T Mặc dù trả lời như vậy nhất định sẽ bị đại phu mắng, nhưng quả thực đúng với tính cách của ngài…
Đại phu:
(Nghiến răng)… Đồ ngốc.
Hà Hoa:
(Vẫn lau nước mắt) Nếu Tiểu Trần thay lòng, đại phu ngài tính thế nào?
Đại phu:
(Nhíu mày) Đi hỏi lý do.
Hà Hoa: Sau khi nhận được lý do thì sao?
Đại phu:
(Nghiêm túc) Nếu hắn thật sự không còn thích ta nữa, ta sẽ để hắn đi. Nếu hắn lại giấu giếm hoặc trốn tránh, ta tuyệt đối không tha thứ cho hắn, cũng không buông hắn ra!
Tiểu Trần:
(Nghiêm túc) Ta sẽ không như vậy.
Đại phu:
(Bật cười) Cho ngươi cũng không dám.
Hà Hoa:
(Không biết vì sao chợt đỏ mặt)… ////////v//////// Có cảm giác không thể xen vào…
- Có thể tha thứ đối phương thay lòng đổi dạ không?
Tiểu Trần: … Có thể.
Đại phu:
(Chắc như đinh đóng cột) Không thể!
(Quay sang Tiểu Trần)sẽ có ngày ta khiến ngươi phải luyến tiếc vì nói “Có thể”!
Tiểu Trần:
(Mỉm cười)Ừ.
Hà Hoa: (>////v/////<) Đại phu ngài rất có khí thế!
- Nếu khi hẹn hò đối phương đến muộn 1 tiếng thì sao?
Tiểu Trần: Nhất định đã xảy ra chuyện, sẽ lo lắng, đi tìm hắn.
Đại phu: Trần Yên chỉ đến sớm, chưa từng đến muộn.
Hà Hoa:
(Đấm xuống đất)Thế câu này mới nói “Nếu” mà.
Đại phu:
(Lạnh lùng) Người ra đề có vấn đề.
Hà Hoa: … OK…
- Mặt hấp dẫn của đối phương?
Hà Hoa:
(Cướp lời) Câu này là phúc lợi cho mọi người! Trần sư phụ ngài không được đỏ mặt! Đại phu không được ngạo kiều.
Tiểu Trần:
(Đã đỏ mặt rồi)…
Đại phu:
(Đỏ mặt theo)Tại sao ta phải nói với ngươi!
Ha Hoa:( ̄ˇ ̄)Ố? Nói như vậy, trong lòng đại phu đã có đáp án rồi phải hơm?
Đại phu:
(Nghẹn họng)…!!!
Hà Hoa:╰( ̄▽ ̄)╭Không sao cả, Trần đại phu trả lời trước cũng thế~
Tiểu Trần:
(Nói cực nhỏ)… uống say… xong…
Hà Hoa:(>//▽//<)A A A, nói to một chút, nói to một chút, để đại phu và mọi người nghe nào!
Tiểu Trần:
(Mặt đỏ tai hồng)…
Đại phu:
(Bởi vì không nghe rõ nên rối rít)… Ngươi, ngươi rốt cuộc nói cái gì!
Tiểu Trần:
(Quanh co)Ta nói, khi ngươi xem vết thương cho ta, bộ dáng rất cẩn thận.
Đại phu:
(Lập tức đỏ mặt)…!!!
Hà Hoa: =口= Trần sư phụ ngài…!!!
(Nói dối! Đây không phải là đáp án đầu tiên! Tiểu Trần ngài vẫn xấu hổ! Có điều… Mới thế mà đại phu đã đỏ mặt, nếu nghe được câu đầu tiên đại phu còn không bùng cháy luôn sao =v=) Tạ đại phu~ Trần sư phụ đã nói rồi, ngài không nói há chẳng phải ngài không có phong thái sao?
Đại phu:
(Nghiến răng)…
Hà Hoa: (# ̄▽ ̄#)Nói đi mà nói đi mà~
Đại phu:
(Nói nhanh) Hắn… lúc tập trung làm việc, còn có … lúc mỉm cười.
Tiểu Trần:
(Nghe thấy rồi)///////////
Hà Hoa:
(Thỏa mãn)… Khó có được trả lời thành thật như vậy (>///////<)
- Hai người ở bên nhau, lúc khiến ngài cảm thấy tim đập dữ dội nhất là lúc nào.
Tiểu Trần:
(Xấu hổ)Chỉ cần ở bên hắn, tim ta đều đập dữ dội.
Đại phu:
(Ngại ngùng)…!!
Hà Hoa: (>///////////<) Trần sư phụ, tôi tin điều ngài nói, nhưng câu hỏi là “nhất” cơ, xin hãy chọn ra một thời điểm đi.
Tiểu Trần:
(Đỏ mặt) Hắn … say rượu lần đó, lúc… dùng ngón tay chạm lên môi ta…
( Nói càng lúc càng nhỏ)Đại phu:
(Sửng sốt, mặt phồng lên) Ta…
(Hoàn toàn không nhớ được chuyện mình đã làm)Hà Hoa: o(>//0//<)o AAAAAAA! Thật là khung cảnh khiến người ta phải hú hét!
Đại phu:
(Nghiến răng đập bàn) Không được nói lung tung!
Hà Hoa:
(Lau nước miếng)… Được được được… Tôi không nói lung tung, tôi muốn nghe câu trả lời của đại phu!!
Đại phu:
(Quanh co)… Lúc hắn chăm chú nhìn ta, mỉm cười với ta.
Hà Hoa:
(Được đằng chân lân đằng đầu) Thế, thế, thế… thế lúc ngài ấy hôn ngài thì sao??
Tiểu Trần:
(Khụ)…
Đại phu: (╯-_-)╯╧╧ Không phải chỉ hỏi một câu thôi sao!
- Lúc làm gì cảm thấy hạnh phúc nhất.
Tiểu Trần: Ăn điểm tâm, nhìn hắn đạp dăm bào.
Đại phu: Đạp dăm bào, nhìn hắn ăn điểm tâm.
Hà Hoa: ^O^ Tôi nhìn hai người cũng cảm thấy rất hạnh phúc~
- Từng cãi nhau chưa?
Tiểu Trần: Có một lần.
Đại phu:
(Cau mày)Còn rất nghiêm trọng, gần như tuyệt giao.
Hà Hoa: =口= Lẽ nào là… lần rạn nứt trước khi xác định quan hệ đó?
Tiểu Trần:
(Gật đầu)Đúng vậy.
- Cãi nhau vì chuyện gì?
Đại phu:
(Hừ lạnh) Căn bản có mình ta mắng hắn, tức giận với hắn.
Tiểu Trần:
(Trầm mặc)Bởi vì ta muốn giấu giếm tình cảm của mình, đã nói ra những lời trái lương tâm, đã chọc tức hắn, một mực im lặng để hắn mắng, khiến hắn tức giận.
Hà Hoa:
(Rưng rưng nước mắt) Mâu thuẫn giữa hai người chính là “Quan tâm quá thành rối loạn”.
Đại phu:
(Trừng Tiểu Trần): Ta thực sự rất rất giận.
Tiểu Trần:
(Cười khổ)Xin lỗi.
- Sau đó hòa giải như thế nào?
Đại phu:
(Nói thầm)Mới đầu ta không chịu mở lời, cho đến khi nghe thấy hắn kể ra chuyện cũ, trong lòng rất rối bời, rồi xông lên trực tiếp hỏi hắn lý do.
Tiểu Trần:
(Cười khẽ) Lúc chất vấn, hắn phát hiện mấy loại dược liệu kia… Sau đó nữa liền hòa giải.
Hà Hoa:
(Mắt lấp lánh) … Vậy, Trần sư phụ, Tạ đại phu, ta có thể hỏi một chút tường tận chuyện “sau đó nữa” và cảm xúc của hai người thế nào không?
Tiểu Trần:
(Đỏ mặt)…
Đại phu:
(Bối rối) Sau đó nữa chính là sau đó nữa! Không nói!
Hà Hoa: TVT Hai người…
(Hai người cứ ngại ngùng thừa nhận nụ hôn đầu của mình như thế ư?)- Sau khi đầu thai còn muốn làm người yêu không?
Đại phu:
(Nhíu mày)Ai nghĩ xa như vậy, ta chỉ cần đời này chăm sóc tốt cho hắn, bên nhau đi hết cuộc đời. Cứ nghĩ mãi về kiếp sau, ngược lại sẽ bạc đãi kiếp này mất!
Hà Hoa: Tạ đại phu… Cách nghĩ này của ngài… người bình thường gọi là “được ngày nào hay ngày đấy”…
Đại phu: … (╯-_-)╯╧╧
Tiểu Trần: Ta có
Đại phu:
(Ngạc nhiên) …!!
Hà Hoa:
(Ngạc nhiên)…!!
Tiểu Trần:
(Lẩm bẩm)Kiếp sau nhất định phải dùng hai tay ôm hắn, bù đắp cho tiếc nuối đời này của ta.
Đại phu: … Đồ ngốc.
Tiểu Trần:
(Mỉm cười) Ngươi có mong kiếp sau tiếp tục ở bên ta không?
Đại phu:
(Khó chịu)… Thế mới nói ngươi chỉ là tên đầu gỗ không biết buôn bán.
Tiểu Trần: Hả?
Đại phu:
(Nói khẽ) Muốn nói cũng phải là “vài kiếp” chứ? Chỉ kiếm được một kiếp đã thôi? Không có đâu!
Tiểu Trần:
(Ngây ra rồi cười)Hết thảy nghe theo đại phu.
- Từ lúc nào nhận ra mình phải lòng?
Tiểu Trần: Rất lâu. Hắn đưa cơm đến, đạp dăm bào hoặc đến xem vết thương cho ta… Ta mỗi ngày ở trong vườn nhìn ra phía cửa, chỉ cần thấy hắn bước đến bậc, trong lòng sẽ có cảm giác đó.
Hà Hoa: (>///0///<) Ai da, đại phu, ngài đỏ mặt cái gì…
Đại phu:
(Quả nhiên đã đỏ mặt) …!!!
Hà Hoa:(-____,-)Thật ra Trần sư phụ chỉ là tự mình đa tình mà thôi ~
(cố ý khiêu khích)Tiểu Trần:
(Mặt hơi biến sắc)…
Đại phu:
(Vội vàng)Hắn không tự mình đa tình!
Tiểu Trần:
(Ngạc nhiên, ngẩng đầu)…./////////
Hà Hoa: ╰( ̄▽ ̄)╯Oh Yeah! Thành công rồi.
Đại phu:
(Nghiến răng)….
Hà Hoa:
(Mỉm cười) Thế câu trả lời của đại phu thì sao?
Đại phu:
(Lẩm bẩm) Lúc hắn cương quyết lên.
Hà Hoa: =口= Thật không thể ngờ là đáp án này!!
(Đại phu ngài đã…)Đại phu:
(Tức giận giải thích)Bởi vì hắn đối xử với ta lúc nào cũng dịu dàng, khách khí, chỉ có những lúc cực kỳ cố chấp, cực kỳ truy cầu mới như thế!
Hà Hoa:
(Hai mắt phát sáng): Ngài muốn nói đến đoạn ngài ấy đè ngài vào tường làm thế kia thế kia phải không!!??
Tiểu Trần:
(Đỏ mặt)…
Đại phu: (╯-_-)╯╧╧ Đổi câu khác cho ta!!
- Cách thức biểu hiện tình yêu của ngài là?
Tiểu Trần: Săn sóc.
Đại phu: Chia sẻ.
Hà Hoa: TVT … Hai người nhất định phải hạnh phúc đấy.
- Khi nào sẽ khiến ngài cảm thấy “Đã không còn yêu ta nữa rồi”?
Tiểu Trần: Khi hắn không còn đến nhà đạp dăm bào nữa.
Đại phu:
(Tức giận trừng mắt)Khi ngươi không giữ lại dăm bào cho ta nữa!
Tiểu Trần:
(Mặt tái nhợt)… ta …
Hà Hoa: TVT Đại phu ngài quả nhiên vẫn còn ghi trong lòng.
Tiểu Trần:
(Cúi đầu) Ta không có ý đó.
Đại phu:
(Lạnh lùng) Ta sẽ không thoải mái!
Tiểu Trần:
(Cười khổ)Hôm nay ta để ngươi đạp thoải mái có được không?
Đại phu:
(Khóe môi nhếch lên)…
Hà Hoa: (>////<) Nếu không đạp đủ, hãy đạp Tiểu Trần!
(Bị đại phu đánh bay)- Ngài cảm thấy đối phương hợp với hoa?
Đại phu:
(Liếc Tiểu Trần) Dăm bào.
(Chủ nhà: Nguyên gốc tiếng Hán là Bào hoa)Hà Hoa: Quả nhiên là hợp nhất.
Tiểu Trần:
(Mỉm cười) Hàn mai trong tuyết.
Hà Hoa:( ̄ˇ ̄)Tôi hiểu ~ Tôi hiểu ~ Băng giá át màu sắc đúng không?
Tiểu Trần:
(Nhìn về phía đại phu, mỉm cười)Có những khi băng giá cũng là một loại màu sắc đặc biệt.
Đại phu:
(Đỏ mặt) Cái thứ quỷ quái gì thế!
- Giữa hai người có điều gì giấu giếm không?
Đại phu:
(Liếc mắt) Câu hỏi này, ngươi trả lời hợp nhất.
Tiểu Trần:
(Cười khổ)Trước đây ta có rất nhiều điều giấu hắn.
Hà Hoa: Thế hiện tại thì sao?
Tiểu Trần: Ta…
Đại phu:
(Lạnh lùng cắt ngang)Ta sẽ cho hắn thêm thời gian.
Tiểu trần:
(Cảm động) … Cảm ơn ngươi.
Đại phu:
(Nhíu mày) … Thật ra ta cũng có chuyện giấu ngươi.
Tiểu Trần: Là gì?
Đại phu:
(Lườm Hà gì đó) Đợi tiết mục này kết thúc sẽ nói với ngươi…
Hà Hoa: T口 T Đây là khinh người!!
- Cảm giác tự ti đến từ?
Tiểu Trần:
(Trầm mặc)Không có tay phải.
Hà Hoa: TVT A a a a …. Ta biết câu hỏi này ngài nhất định sẽ trả lời như vậy…
(Ta thực ra không muốn chạm vào nỗi đau khổ của Tiểu Trần ngài…)Tiểu Trần:
(Trầm mặc) Hơn nữa thân gánh tội.
Hà Hoa: …
Tiểu Trần:
(Tiếp tục trầm mặc) Làm thợ mộc cũng không kiếm được bao nhiêu tiên, là người nghèo.
Hà Hoa: …
Đại phu: (╯-_-)╯╧╧
Hà Hoa: TT口TT
(Đại phu bộ dáng của ngài rất đáng sợ)Tôi, tôi biết rồi, tôi đã đi giết kẻ ra đề rồi!!
Đại phu:
(Quay về phía Tiểu Trần, tức giận nói) Họ Trần kia! Ta được nhặt về, ta còn chưa nói gì!
Tiểu Trần:
(Tái mặt) Hoàn Hồi, xin lỗi…
Hà Hoa: OTZ Nên nói xin lỗi hình như là tôi… <<<đều là="" chuyện="" cẩu="" huyết="" kẻ="" này="" biên="">đều>
- Quan hệ của hai người là công khai hay bí mật?
Tiểu Trần: Trước mắt vẫn là bí mật.
Đại phu:
(Ảo não)… Nhưng sư huynh hình như đã biết gì đó.
Hà Hoa: ⊙0⊙ Vậy là nói Trần sư phụ có cơ hội về gặp gia trưởng rồi phải không?
Tiểu Trần:
(Ho khan) …
Đại phu:
(Đỏ mặt) Cái gì mà gặp gia trưởng!
(Có phải đi cưới vợ đâu!)Hà Hoa: ╮( ̄ˇ ̄)╭ Chuyện sớm muộn mà ~
(Tiểu Trần quả thật giống “Nàng dâu” hơn ngài một chút)- Ngài cảm thấy tình yêu với đối phương có thể kéo dài vĩnh viễn không?
Tiểu Trần:
(Nhìn về phía đại phu)…
Đại phu:
(Nhìn lại Tiểu Trần)…
Tiểu Trần:
(Khẽ mỉm cười) …
Đại phu:
(Hừ nhẹ một cái) …
Hà Hoa: ///////// Lạ quá, rõ ràng hai người không nói một lời, sao tôi lại thấy đỏ mặt tim đập, sao cảm thấy đáp án càng thêm chắc chắn …
o(>//▽//<)o Khụ! 50 câu hỏi Tiểu Trần và đại phu đến đây là kết thúc ~ Blah blah blah (Tác giả còn nói tiếp nhưng chủ nhà không dịch vì không liên quan).
Cảm ơn mọi người đã đón đọc ^^~
=== Hoàn ===