Khi viên châu đặt trước mắt, tôi ghé sát vào nhìn thì phát hiện bên trong không có gì hết. Dạ Quân không đợi sự tò mò của tôi nổi lên đã giữ cằm rồi nhét viên châu vào miệng tôi!
Tôi há miệng muốn nhổ ra nhưng viên châu quá mềm, vừa vào trong miệng đã tan ra, chưa cảm thấy gì thì đã nuốt vào bụng rồi.
Chỉ chốc lát sau, có một cảm giác mát lạnh từ phần bụng truyền đến, cảm giác lạnh lẽo này giống như bị quỷ bám trên người vậy. Tôi kinh ngạc lườm tên chết tiệt một lúc lâu mới có thể nhịn xuống, nói: "Đừng giết tôi, tôi còn muốn lên đại học!"
Quỷ Vương Dạ Quân nhìn tôi với ánh mắt chán ghét: "Yên tâm, chỉ cần nó còn sống, ta sẽ không giết em! Từ giờ trở đi, em có thể không cần ăn thức ăn nữa, khi nào đói thì ăn một viên này! Không ăn cũng được, không cần đợi ta đến giết em, em sẽ chết!"
Cảm giác ớn lạnh từ phía sau lưng nổi lên, không ăn thì sẽ chết, mà ăn thì cũng thấy giống như chết! Sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ!
Khi Quỷ Vương Dạ Quân trước mặt biến mất, tôi mở hộp gấm ra, thấy bên trong có tổng cộng bảy viên châu, màu sắc đậm nhạt khác nhau, nhưng trong mỗi viên đều có gì đó lơ lửng bên trong. Tôi cầm một viên lên nhìn kỹ hồi lâu, nhưng thật sự là viên châu quá nhỏ, không nhìn rõ nổi nên cuối cùng tôi không nghiên cứu nó nữa, đóng hộp gấm lại.
Tên Quỷ Vương này vui buồn thất thường, lời anh nói không biết câu nào nên tin câu nào không! Thứ anh ta muốn là cốt nhục trong bụng tôi, cho nên trước khi tôi sinh nó ra thì sẽ không để cho tôi chết! Cho nên mấy viên châu này có thể chính là dùng để an thai, ăn vào sẽ không chết!
Tôi nghĩ đến đây, cất hộp gấm cẩn thận rồi ngẩn người nhìn lên bầu trời. Người ta đều nói lần đầu làm mẹ là một chuyện tuyệt vời và chuyện hạnh phúc, nhưng sao tôi không thấy vui sướng chút nào mà còn thấy vô cùng chán nản, không biết làm sao để giải tỏa!
Tôi ngồi trên ghế, trong lòng dậy sóng hồi lâu, sau đó mới dần yên tĩnh lại. Tôi cúi đầu, vén áo lên, khẽ xoa bụng dưới, đã bốn năm rồi nhưng bụng vẫn như bình thường, trong này thật sự có đứa nhỏ sao? Vậy tại sao nó lại không lớn lên chứ?
Phía bụng dưới vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên lại có phản ứng, dường như đứa nhỏ nghe được tiếng lòng của tôi, ở bên trong đưa một tay lên, cách làn da mò về phía tay tôi.
Trong lúc này, tôi thấy cực kỳ phức tạp, giống như tất cả những người mẹ khác, lòng mong ngóng sinh mệnh bé nhỏ kia bị khơi dậy triệt để, cảm giác rung động này thật sự không thể dùng lời diễn tả được.
Mẹ đến gọi tôi đi ăn nhưng dù không muốn ăn gì cả, tôi vẫn cố ép mình ăn một bát cơm để mẹ đỡ lo lắng.
Tôi vừa mới ăn thì đã thấy dạ dày khó chịu, cồn cào không thôi. Tôi nói chuyện với mẹ để chuyển sự chú ý, đợi đến khi mẹ thu dọn bát đũa vào bếp, tôi lập tức lao vào phòng tắm, nôn tất cả những thứ vừa ăn ra thì mới thấy đỡ hơn một chút. Tôi ghé trên bồn cầu đợi thêm một chút, sau khi thấy đỡ choáng váng thì mới đứng dậy súc miệng rửa mặt, loại sạch mùi vị nôn vừa rồi!
Thực sự không thể ăn đồ ăn của nhân gian nữa sao? Tôi nhìn mình trong gương, rầu rĩ.
Sau khi trong bụng không còn gì, cảm giác đói lại nổi lên, nhưng tôi lại không muốn ăn cái gì cả. Trong đầu đều đang nghĩ đến viên châu vừa cứng vừa lạnh kia, nó không phải thuốc viên, bởi vì bất kể xét từ màu sắc hay chất liệu thì nó đều trông giống loại ngọc nào đó hơn, vô cùng lạnh lẽo và cứng rắn.
Cảm giác đói bụng rất khó chịu, tôi vừa về đến phòng thì lập tức lấy một viên nuốt vào bụng. Một lát sau, cảm giác đói bụng biến mất một cách thần kỳ, dần dần tôi sinh ra cảm giác ỷ lại vào viên châu, giống như là người nghiện thuốc, lúc nào cũng muốn ăn một chút. Mà mỗi khi đói bụng, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là ăn viên châu, như thể chỉ có như vậy mới có thể khiến tôi sống sót, loại cảm giác này khiến tôi khó chịu không yên.
Tôi không dám tưởng tượng, nếu là có một ngày Quỷ Vương Dạ Quân không cho tôi thêm viên châu thì tôi sẽ trở thành thế nào, có phải sẽ đau khổ giống như người nghiện thuốc không?
Tôi mơ mơ màng màng qua một đêm, sáng hôm sau đến trường học có thể gặp được người quen, khi đó sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa.
Tôi chào Trần Tú Tài rồi lê lết bước chân nặng nề đi đến phòng học. Bỗng nhiên anh ta túm tay tôi lại: "Cô đang ốm sao? Sắc mặt rất tệ."
Vậy sao?
Tôi chỉ không ngủ ngon giấc nên hơi mệt thôi, cũng không thấy có gì khác không khỏe: "Có thể là do tối hôm qua ngủ không ngon, hơn nữa sáng sớm chưa ăn gì nên hơi đói thôi!"
Tôi lấy hộp gấm trong cặp sách ra, lấy một viên châu bỏ vào trong miệng, thấy ánh mắt Trần Tú Tài nhìn viên châu có chút quái dị có chút quái dị, tôi tò mò hỏi lại: "Có vấn đề gì sao?"
Trần Tú Tài không trả lời tôi, tôi cảm thấy mình đúng là ngốc, anh ta là 'Nhà ngoại cảm', cả ngày giao tiếp với người chết, sao lại không biết tôi ăn gì! "Anh biết đấy!"
Tôi nuốt viên châu, cảm giác đói bụng biến mất, cảm thấy người cũng có sức sống hơn.
Bụng dưới của tôi bị Trần Tú Tài nhìn chằm chằm, tôi đang cảm thấy không tốt lắm thì anh ta không nhìn nữa, nói: "Về lớp học đi!"
Trần Tú Tài không nói, tôi cũng lười hỏi, chủ nếu là không có sức lực mà đi hỏi, hiện giờ trung bình cứ mỗi năm tiếng thì có phản ứng một lần, một khi bụng đói thì toàn thân cũng không còn sức lực, phải dựa vào viên châu mới có thể duy trì hiện trạng, trong hộp không còn nhiều viên châu lắm, tên chết tiệt cần phải quay lại rồi chứ!
Liêu Khả Hân không đi học, nghe các bạn nói là cô ấy đã xin nghỉ ốm dài ngày, bệnh nặng bộc phát, tuy đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, nhưng e rằng năm nay không kịp khỏi để thi đại học.
Hôm nay, bắt đầu bằng hai tiết Anh ngữ, lúc Lý Mẫn tiến vào, tôi thấy vẻ mặt cô ta không tốt, sắc mặt xanh lét, nhưng vẫn còn nguyên vẻ thướt tha thường ngày.
Lúc Lý Mẫn vừa mới đến trường, tôi vẫn luôn cảm thấy cô là một người phụ nữ dịu dàng hấp dẫn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đối xử với mọi người khiêm tốn, nên cực kỳ thích giờ học của cô ta. Nhưng kể từ khi tôi biết cô ta có loại quan hệ đó với hiệu trưởng, tôi không thể không nghĩ đến từ tiểu tam mỗi khi nghĩ đến cô ta.
Nếu như cô ta vì bị quỷ ảnh uy hiếp mà phải làm ra chuyện như vậy thì cũng có thể thông cảm, nhưng khi quỷ ảnh trong cô ta tìm tới Liêu Khả Hân, cô ta vẫn cùng hiệu trưởng quấn lấy nhau thì chỉ có thể nói cô ta về bản chất chính là loại phụ nữ đó.
Thói đời này quả nhiên giống như lời ông ba nói, không thể chỉ nhìn bên ngoài, làm người phải có đầu óc mới được.
Lý Mẫn viết trên bảng theo lối chữ thảo, bỗng nhiên tay viết chữ của cô ta cứng đờ, cô ta tiếp tục giảng giải đề bài nhưng thỉnh thoảng sẽ dừng lại gãi cổ, cuối cùng, cô ta không thể tập trung nữa, bèn cho chúng tôi làm đề kiểm tra, còn mình thì ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại uốn éo thân thể với gãi cổ.
Tôi vùi đầu làm đề kiểm tra, mấy phút sau, Lý Mẫn cũng đứng dậy đi ra ngoài, tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy quỷ ảnh vốn đã biến mất lại ở ngay sau lưng cô ta, xem chừng là sắp có hành động!
Trong đầu tôi suy nghĩ lan man, nghĩ đến sau đó Lý Mẫn sẽ làm gì, tôi lại không kìm được mà run rẩy! Trần Tú Tài biết chuyện về quỷ ảnh, anh ta sẽ tìm cách giải quyết, tôi mà theo sau thì cũng không giúp được gì nên không để ý tới quỷ ảnh sau lưng Lý Mẫn nữa.
Tôi nhanh chóng làm xong một đề, sau lưng lại có tiếng động nhỏ truyền đến, Trương Hào ngồi xuống, anh ta cười xấu xa, nói: "Mạc Thất, biết Lý Mẫn muốn đi đâu không?"
Trương Hào là lão đại trong lớp, vừa cao vừa đẹp trai, ở trong trường học có biệt danh tam lang liều mạng, chủ yếu là vì hễ cứ đánh nhau, không có nặng nhẹ, chỉ có thắng, cho nên trong trường có không ít người sợ anh ta, bên cạnh cũng có nhiều đàn em đi theo.
Nghe nói bởi vì hoàn cảnh gia đình không tốt cho nên anh ta mới phải lăn lộn xã hội để kiếm ăn, chỉ có điều sự thực như thế nào thì ai mà biết được!
"Có liên quan gì đến tôi không?" Ở trong trường học, tôi vẫn lạnh lùng, cố ý giữ khoảng cách với mọi người, cho nên bọn họ đều cảm thấy tôi là người lập dị.
Trương Hào thần bí lấy điện thoại di động ra đưa tới trước mặt tôi, thường ngày những nam sinh này đều không phải là loại người tốt đẹp gì, tôi sợ video trong điện thoại là trò đùa quái đản nào đó nên không cầm, đề phòng hỏi lại: "Cậu định cho tôi xem cái gì!"
Trương Hào cười hắc hắc: "Sợ cái gì chứ, điện thoại di động cũng không ăn thịt người, cậu mở ra nhìn thì sẽ biết! Thứ này có thể nói là thú vị như phim hành động, hơn nữa cậu cũng biết người ở bên trong."
Phim hành động, nhìn tên là biết nội dung! Tôi đẩy điện thoại di động ra, lắc đầu: "Tôi không có hứng thú, cậu tự giữ lại mà xem đi!"
Trương Hào giống như là dính vào tôi, tôi càng không nhìn, anh ta càng muốn thể hiện, dứt khoát xách ghế ngồi vào bên cạnh tôi, tự mở video lên, tắt tiếng rồi để trước mắt tôi.
Ống kính rất rung, vừa nhìn là biết do quay lén, mà trong hình là một người phụ nữ đang làm tình, quỳ trên mặt đất, hai tay nâng mông người đàn ông, đầu đung đưa không ngừng, làm tình với người đàn ông kia.