Mặc dù khó chịu nhưng vì để sớm trở lại sư môn nên Mặc Thanh cố kìm nén lại cơn tức giận trong lòng, cùng Dư Phong đi gặp vị phu nhân kia.

Nghe phu nhân kia nói một lượt, y cũng biết vì sao tên đáng ghét đó có thể đoán được sẽ có người đến tìm.

Nơi này khá là bé, chỉ cần có người lạ bước vào từ đầu thôn đến cuối thôn đã biết.

Hồn ma ở ngoài sông kia vốn là loại rất bình thường cũng không ai tiêu diệt được, chứng tỏ một điều rằng ở đây không có đạo sĩ nào giỏi, hoặc là nơi này quá hẻo lánh nên ít đạo sĩ bén mảng đến.

Hơn nữa, họ vừa cứu sống cháu của bà bà kia, chỉ cần nó tỉnh lại chẳng phải sẽ đi lan truyền khắp nơi hay sao?

Song, điều kỳ lạ ở đây là, tại sao Dư Phong lại nắm rõ mọi chuyện như trong lòng bàn tay của hắn vậy? Dù thắc mắc nhưng Mặc Thanh cũng không muốn mở miệng ra hỏi một chút nào.

Vị phu nhân trên người đeo toàn trang sức quý giá, xem ra là nhà cũng thuộc dạng khá giả, bà dừng lại một lúc lấy khăn lau nước mắt rồi nức nở kể lể:

“Bạch cô nương và con trai ta vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ.

Một năm trước chẳng may nó bị bệnh rồi không qua khỏi nhà ta cũng đau buồn lắm, con ta tự nhốt mình trong phòng suốt một thời gian dài.

Dạo gần đây nó mới đỡ một chút, nào ngờ ả ta nửa tháng trước lại trở về tìm con ta.

Nó tìm không thì cũng thôi đi, ta còn có thể thông cảm hai đứa chúng nó yêu nhau sâu nặng.

Nào ngờ ả ta lúc còn sống dịu dàng tốt bụng như thế, chết đi lại thực sự đáng sợ.

Một mực ép con ta đi chết cùng!

Con trai ta bị dọa sợ đến mức bệnh liệt giường, ta đã mời thử hết lang y đến đạo sĩ đều không có tác dụng.

Hai vị xem, cứ thế này con ta không gượng được lâu nữa mất!”

Tô phu nhân dông dài một hồi lâu,

“Trường hợp oan hồn trở về muốn kéo theo người sống đi cùng này cũng không phải là chuyện gì hiếm gặp.” Dư Phong gật đầu an ủi.

“Chỉ cần giúp được ta nhất định sẽ giúp, phu nhân cứ bình tĩnh.

Trước tiên để ta gặp quý công tử đã.”

Tô phu nhân gật đầu vội vàng đứng dậy đưa hai người về Tô phủ.

Suốt đoạn đường Mặc Thanh không nói với Dư Phong một câu nào.

Nghĩ y vẫn còn giận chuyện lúc nãy, Dư Phong cười cười hạ giọng xuống giảng hòa.

“Đùa ngươi một chút thôi mà, còn giận ta sao?”

“Ai thèm giận ngươi chứ?” Mặc Thanh không thèm nhìn hắn.

“Được rồi, được rồi.” Nhìn bộ dạng này của y không giận mới là lạ, Dư Phong tiếp tục dỗ dành.

“Đừng giận nữa, tiền công lần này ta cho ngươi hết là được chứ gì?”

“Thật ư?” Nghe đến tiền, đôi mắt Mặc Thanh lập tức sáng lên.

Dư Phong mỉm cười gật gật đầu.

Thấy vậy khuôn mặt Mặc Thanh mới giãn ra một chút hắng giọng nói: “Coi như có thành ý, lần này ta miễn cưỡng bỏ qua cho ngươi.”

Chỉ cần vài đồng bạc mà nhanh hết giận như vậy sao, Dư Phong giật giật khóe môi.

Nếu chỉ đơn giản như vậy thì sau này hắn có thể trêu người nhiều hơn một chút rồi.

Mặc Thanh và Dư Phong theo Tô phu nhân trở về nhà, cách cũng khá xa nên họ phải đi bộ gần nửa canh giờ mới đến.

Tô phu nhân đang lo lắng đến con trai nên cũng bỏ qua mấy chuyện tiếp khách rườm rà, vội đưa hai người vào gặp Tô công tử.

Vừa bước đến cửa phòng đã thấy bên ngoài dán đầy nào là bùa chú, nào là tỏi giăng kín.

Mặc Thanh có thể nhìn không ra nhưng Dư Phong vừa liếc qua đã phát hiện những lá bùa này được viết cẩu thả, chắc chắn là do mấy kẻ giả mạo vẽ ra, vốn không có tác dụng gì.

Tô công tử khuôn mặt xanh xao nằm trên giường, nom vẫn còn tỉnh táo nhưng quầng mắt thâm đen lõm xuống.

Thấy người đến hắn khẽ mở mắt ra nhìn rồi thì thào gọi mẹ một tiếng.

Tô phu nhân đau lòng chạy lại cầm lấy tay con trai rưng rưng nói: “Hai vị nhìn mà xem, con ta từ một đứa khỏe mạnh lại biến thành thế này! Tiện nhân đó thực sự cũng độc ác quá mà, chết rồi cũng không để người sống được yên, biết vậy…”

Giờ phút này Tô phu nhân đã không che được giọng căm ghét, nhận ra vẫn còn người ở đây bà mới hạ giọng xuống nói: “Con ta mệnh hệ ra sao, đành trông cậy hết vào hai vị.”

“Được rồi, ở đây cứ để ta lo bà ra ngoài trước đi.” Dư Phong gật đầu, nhìn quanh phòng rồi nhìn qua Tô công tử kia một lượt mới trả lời.

Tô phu nhân do dự nhìn về phía con trai, bà muốn nói gì đó nhưng nhìn vẻ lạnh lùng của Dư Phong đành miễn cưỡng đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.

Mặc Thanh thấy người đã đi, thoải mái ngồi xuống ghế tự rót cho mình một tách trà.

Dư Phong tiến lại phía giường, quan sát sắc mặt của Tô công tử rồi trầm ngâm:

“Tô công tử, có phải khi còn sống ngươi đã làm điều gì có lỗi với cô nương kia không?”

Tô công tử tuy yếu ớt nhưng vẫn thì thào nói được, nghe đến đây mắt hắn hốt hoảng mở lớn khó nhọc nói: “Không… không có chuyện đó.”

“Vậy thì tại sao cô nương đó nhất định phải kéo ngươi đi chết cùng?” Dư Phong nói.

“Là ta đã từng hứa với nàng… sẽ cùng nhau sống chết.”

Tô công tử ngập ngừng một hồi lâu, cứ tưởng rằng hắn sẽ im lặng thì lại nghe một thanh âm khàn khàn cất lên.

“Ngày đó trước một ngôi miếu hoang, ta từng thề với Bạch Hoa dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng nguyện cùng nhau sống chết mãi không chia lìa.

Chỉ tiếc lời thề vừa nói ra, mẹ ta vốn không thích Bạch Hoa nên đã ép ta đi lấy người khác.

Hôm trước còn hẹn thề hôm sau đã đi thành phu quân của người ta, Bạch Hoa quá đau lòng rồi sinh bệnh mà chết.”

Tô công tử đau lòng nghẹn ngào, “Chỉ vì lời hứa đó… ngày nào nàng ấy cũng đến tìm ta, muốn ta phải đi theo…”

Dư Phong thở dài kéo Mặc Thanh đi ra ngoài.

Mặc Thanh thấy cô nương này cũng khá đáng thương, chỉ vì bị người mình yêu cô phụ mà đến khi chết cũng không thể bình yên đi siêu thoát.

Nếu hai người dùng biện pháp mạnh làm nàng hồn siêu phách tán quả thật là không đáng.

Mặc Thanh mím môi nhìn Dư Phong hỏi: “Lần này ngươi định sẽ làm thế nào?”

“Vậy Mặc đạo trưởng, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?” Dư Phong hỏi vặn lại.

Mặc Thanh suy nghĩ một lúc rồi hào hứng nói: “Đốt hương cầu khấn, đọc kinh siêu độ… A sao ngươi đánh ta?”

Dư Phong không nương tay cốc lên đầu y một cái rõ mạnh.

Mặc Thanh bị đau một tay đưa lên sờ đầu quay ra lườm hắn.

Dư Phong chán nản nói:

“Mặc đạo trưởng à Mặc đạo trưởng, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Nếu ngươi cứ mở kinh siêu độ ra đọc là hồn ma nghe lời tự đi siêu thoát thì tốt quá, cần gì những người như chúng ta nữa.

Ai cũng đi mua một quyển kinh thư về đọc là được rồi!”

Mặc Thanh mím môi, dù không can lòng nhưng hắn nói thật sự đúng là có lý.

Nhưng mà cái y biết cũng chỉ mỗi đọc kinh siêu độ thôi…

Dư Phong ra hiệu cho y nhìn xung quanh rồi nói: “Ngươi có biết vì sao có người chết lập tức đi đầu thai, còn có người thì lại trở thành cô hồn dã quỷ phiêu bạt khắp nơi không?”

“A… Cái này ta biết, tại vì họ có vướng mắc trong lòng không thể siêu thoát.”

“Đúng rồi.” Dư Phong gật đầu hài lòng nói tiếp.

“Nếu hai người thực sự yêu nhau thì lúc nào trong tâm trí cũng chỉ mong đối phương sống thật tốt, dù Bạch cô nương này có bị phản bội đi chăng nữa nhưng nếu nàng yêu Tô công tử thật lòng thì oán hận cũng không đến mức mà nhất quyết phải lôi Tô công tử theo cùng.”

Mặc Thanh thắc mắc: “Cũng có những người yêu kiểu điên dại— ”

“Ngươi cũng am hiểu quá nhỉ? Yêu nhiều lắm rồi à?” Dư Phong ngắt lời y gằn giọng.

“Giờ ta hỏi ngươi, nếu không vì những vấn đề đó thì điều gì khiến một oan hồn không thể đi siêu sinh?”

Mặc Thanh gãi đầu một lúc sau đó hoảng sợ lắp bắp: “Ý… ý ngươi là...?”

Dư Phong nhìn y gật nhẹ đầu, hai người trao đổi ánh mắt một lúc.

Như hiểu ra gì đó Mặc Thanh kinh ngạc vội lấy tay che kín miệng.