"Chúng ta hợp tác đi.", Triệu Tường sau trầm ngâm nhìn bóng tối xa xa một lúc lâu, cẩn thận nói.

Yên Giang sửng sốt nhìn gò má của Triệu Tường.

Người thanh niên gầy gò này lộ rõ xương gò má, hốc mắt sâu làm cho ánh mắt càng thêm thâm thuý, mũi cao với khoé môi hơi nhếch làm cho người ta cảm thấy sự nghiêm túc ở cậu, thậm chí có hơi lạnh lùng không có cảm xúc.

Yến Giang biết, bề ngoài của thanh niên này tương phản với nội tâm, cậu mềm lòng.

Yến Giang rất khinh thường loại người đó, dễ mềm lòng giúp đỡ người khác, ở trong ngôi trường tàn khốc này sao có thể sống lâu được? Nhưng sau đó người này có thể thoát khỏi một sự kiện quỷ quái, việc này đến Yến Giang cũng bất ngờ.

Trực giác của Yến Giang giúp anh nhận ra người có liên quan tới sự kiện quỷ quái, nhưng phải còn sống cơ, anh chỉ biết được người nào đã sống sót sau đó thôi.

Lần trước, khi mất điện, Yến Giang vừa tiếp xúc với Triệu Tường đã nhận ra người sống sót sau hoạn nạn lại có tính tình rất lương thiện, nói trắng ra, anh thất vọng vô cùng luôn, anh mong muốn một đồng bọn kiên định, có trái tim cứng rắn, chỉ có người như vậy mới sống sót trong nghịch cảnh được, đúng không? Anh hy vọng Triệu Tường giống mình, nhưng hiện thực hơi phũ phàng rồi.

Giờ phút này, nhìn người đang ngồi sóng vai với mình...lòng kiên định sao, chẳng lẽ cậu không có? Chỉ là không vô tình.

Thôi thôi, xem như tạm chấp nhận được, có đồng bọn cùng đánh phó bản, cùng nhau sống sót là được rồi.

"Anh nghĩ sao?", không nhận được câu trả lời, Triệu Tường quay đầu sang, phát hiện Yến Giang nhìn mình xuất thần, không biết là đang nghĩ cái gì nữa.

Cậu sững sờ, rồi đỏ mặt, cậu không chịu được ánh mắt trần trụi như vậy.

Yến Giang hồi thần, như không để ý vẻ quẫn bách của cậu, nhẹ nhàng nói, "Được, hợp tác thôi."

Cảm giác được sự xấu hổ của Triệu Tường, anh vỗ vai cậu, "Sau này có thông tin tình báo gì về sự kiện quỷ quái chúng ta cùng biết, có phát hiện gì tôi cũng sẽ nói cho cậu!"

Triệu Tường gật gật, đột nhiên bắt được hai chữ quan trọng, "Tình báo?"

"Đúng vậy.", Yến Giang ngừng lại, "Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới việc chiến thắng bọn quỷ, đối đầu với trường học, không nghĩ tới việc...sống sót?"

Triệu Tường im lặng.

Với năng lực của bọn họ hiện tại, đừng nói là đối đầu với trường học, một con quỷ tào lao cũng có thể ép bọn họ chạy trối chết rồi.

Sống sót...đây là mong muốn lớn nhất hiện tại của cậu.

Nếu có thể thì ai lại không muốn sống cho tốt chứ, ai lại muốn chịu cực không vì lý do gì cả.

Ok, vậy thì cố gắng sống sót với nhau nào.

"Tin tình báo của trường học hả?", Triệu Tường hỏi.

"Đúng, chỉ có ở trường học mới phát sinh những sự kiện không thể tưởng tượng được, tựa như toàn bộ sự kiện quỷ quái đều xảy ra xung quanh ngôi trường này.

Không ai có thể rời khỏi đây, cho dù đang bị quỷ đuổi, nếu có ý tưởng rời khỏi nơi này vậy sau đó càng có nhiều chuyện kinh khủng hơn đang đợi."

Sắc mặt Triệu Tường tái nhợt, cậu nghĩ đến lý do mình trải qua sự kiện đầu tiên, không phải vì muốn rời khỏi trường nên mới lên nhầm chuyến xe buýt sao?

"Không trốn được đâu, chỉ có thể chiến đấu với nó thôi.

Dùng trí thông minh của chúng ta, và thứ vô hình như sự may mắn."

May mắn ha...cũng chỉ có thể vậy thôi, tiếp tục sống ở đây ba năm với nỗi sợ hiện hữu.

Thế thì có thể thuận lợi tốt nghiệp không? Sẽ không cần tiếp tục cho tới cuối đời chứ?

"Vậy, tôi có một thông tin nhỏ.", Triệu Tường tự vấn bản thân một hồi, nói.

"Sao?", Yến Giang có hơi bất ngờ.

"Trực giác của anh giúp tìm thấy những người cũng có năng lực, vậy trừ tôi ra còn có ai khác không?", thấy Yến Giang lắc đầu cậu mới nói tiếp, "Tôi biết một người cũng có trực giác này."

"Ai vậy?", Yến Giang vội hỏi, nếu Triệu Tường nói thật thì bọn họ lại có thêm một đồng minh, Yến Giang hiểu việc này quan trọng tới mức nào hơn Triệu Tường.

"Nghề nghiệp giống anh, giảng viên mới tới của lớp chúng ta, Lưu Giới."

"Cậu biết năng lực của cậu ta?!", im lặng một hồi, Yến Giang khẳng định.

"Sao anh biết?", Triệu Tường ngạc nhiên, "Tôi biết năng lực của anh ta...ừm, thế nào nhỉ, anh ta là một cái bóng đèn siêu to.", thấy ánh mắt nghi hoặc từ Yến Giang, cậu nhịn không được cười nói, "Anh ta có năng lực phát hiện ra quỷ, có thể nói là bậc cao hơn của trực giác của tôi, nhưng mà có một điểm yếu trí mạng là khi anh ta phát hiện ra quỷ thì nó cũng phát hiện ra anh ta.

Nói cách khác, anh ta chính là cái bóng đèn hấp dẫn lực chú ý của ma quỷ."

Yến Giang nghe thế cũng nở nụ cười, nói vậy gọi là bóng đèn cũng không sai.

Triệu Tường ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh, anh ngạc nhiên hỏi, "Sao? Chưa từng thấy người nào đẹp trai vậy sao?"

Triệu Tường bĩu môi, "Tự kỷ vừa thôi."

Yến Giang xáp qua, "Vậy cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì, trẻ con!"

Triệu Tường tránh nhiệt khí do anh thở ra, không chịu thua đỏ mặt nói, "Bởi vì anh không cười bao giờ, ai ngờ lúc cười rộ lên nhìn cũng thật đẹp.

Còn nữa, tôi không phải trẻ con, chú ý từ ngữ!"

"Tôi chưa từng cười sao?", Yến Giang cười hỏi, không để ý sự vùng vẫy của cậu.

Triệu Tường không lưu tình vạch trần anh, "Có, giống nụ cười giả trân này."

Yến Giang khựng lại, thu hồi nụ cười, trầm mặc xoa xoa mái tóc mềm của cậu.

Triệu Tường cũng thu lại thái độ vui đùa của mình, trực giác cậu mách bảo anh có tâm sự, nhưng đột nhiên cũng không biết nên nói gì, đành phải trầm mặc chung với anh.

Không khí chợt trở nên cô đọng, yên tĩnh đến lạ.

Im lặng một hồi, Yến Giang chợt nói, "Triệu Tường, tiếp tục sống đi."

Cậu kì quái nhìn anh, không rõ vì sao đột nhiên lại dùng ngữ khí nghiêm túc này.

Nói rồi Yến Giang lại im lặng, vì anh cũng không rõ sao tự nhiên lại muốn nói mấy câu này, khoảnh khắc đó trong lòng anh nghĩ sao thì nói ra như thế, giống như có âm thanh từ đâu ghé vào tai anh nhắc nhở.

Yến Giang nhìn gương mặt non nớt kia, nghĩ nghĩ, trong lòng lại lặp lại câu nói kia...sống tiếp đi, chỉ cần còn sống thì cái gì cũng tốt.

Chỉ cần còn sống.

Triệu Tường vừa định nói đó lại thấy gương mặt to chần dần ập tới, hoảng hồn tát một cái.

Chát.

Một tiếng thanh thuý giòn giã, Triệu Tường ngơ ngác nhìn bàn tay mình.

Cậu tưởng mình gặp quỷ cho nên mới hành động như vậy, nhưng xúc cảm nó đem lại lại cho cậu biết, người này không phải quỷ, mà là người giống cậu.

Yến Giang? Cậu chột dạ nhìn sang, rồi lại ém nó xuống, trước mặt cậu không phải Yến Giang mà là một trong những thằng bạn cùng phòng của cậu, hiện tại đã thăng cấp lên thành tiểu đồng bọn-Lưu Chiếu.

Vừa định cười đùa thì cậu lại cả kinh, sao Lưu Chiếu lại xuất hiện ở đây, đừng nói cậu ta cũng bị đưa tới thế giới của quỷ rồi?

"Tự nhiên đánh người ta là sao!", Lưu Chiếu không phát hiện dị thường của cậu, che mặt lên án.

Tức chết được, sớm biết thế này thì không doạ cậu ta làm gì, tự mình hại mình.

"Cậu...", Triệu Tường đột nhiên câm nín, cậu phát hiện mình không còn ở trong thế giới của quỷ mà đã về lại phòng ngủ, rời khỏi rồi? Vậy Hứa Linh chết hay sống?

Nghĩ vậy cậu vội nhắn tin hỏi Yến Giang.

Chốc lát đã nhận được tin trả lời, Triệu Tường mở xem, lòng nặng nề đứng lên.

Hứa Linh vẫn chết.

Cậu không rõ tâm tình của mình thế nào nữa, có hơi áy náy, lại thương tiếc, nhiều nhất vẫn là bất lực.

Hứa Linh không vượt qua được sự kiện lần này, vậy lần sau, chẳng may đến lượt cậu, thì sao có thể sống sót qua khỏi?

Yến Giang ngồi trên giường ký túc xá của mình, nhìn tấm bìa màu đen, lâm vào trầm tư.

Trên tấm bìa, từng kí tự màu xám từ tốn xuất hiện, hai chữ Hứa-Linh lạnh lẽo nằm trên đó.

"Ê, ngây người làm gì đó?", Lưu Chiếu vẫy vẫy tay trước mắt Triệu Tường, cuối cùng cậu ta cũng nhìn cậu rồi, cậu vừa lòng nói, "Không thèm nhìn bổn soái ca luôn, cậu về lúc nào, sao tôi không phát hiện ra?"

Triệu Tường quyết định bỏ qua cậu ta, mở máy tính, trong lúc đợi máy khởi động thì rót ly nước, ngồi xuống màn hình ngẩn người.

Lưu Chiếu nhìn không được, đẩy đẩy Triệu Tường, "Nhàm chán quá đi, chúng ta xem phim kinh dị ha?"

Triệu Tường giật mình, quỷ dị nhìn thẳng vào Lưu Chiếu, nhìn tới mức cả người cậu ta đều không thoải mái mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, "Muốn xem thì tự xem đi, đừng nói linh ta linh tinh là được."

"Nói, nói linh ta linh tinh là sao.", toàn thân Lưu Chiếu nổi da gà, không biết vì sao, cậu ta chỉ cảm thấy ánh mắt của Triệu Tường thật kì quái.

"Không có gì.", Triệu Tường không nóng không lạnh trả lời.

"Hừ! Xem với nhau! Khó được dịp hai tên biến thái kia không ở đây, tôi với cậu bồi dưỡng tình đồng chí.

Cậu không biết chứ cùng nhau xem phim nhớ lại chuyện cũ mới là bạn bè!", thuyết phục xong thì cưỡng chế, kéo Triệu Tường qua một bên, lướt lướt một hồi thì chọn đại một bộ.

"Sao hai người họ lại biến thái?", Triệu Tường không nói gì, xét trên phương diện nào thì người này cũng biến thái hơn hai người kia ha.

"Sao lại không? Một ông thì thần bí, cả ngày lủi đi đâu chơi cái gì không biết, người còn lại thì cuồng ngược đọc sách cả ngày!"

"Ai? Cuồng ngược?"

"Còn là ai nữa, mama của cả phòng.

Không thích chơi game mà còn làm như rất vui khi chơi cùng chúng ta, nói trắng ra thì có hơi dối trá, làm như chúng ta ép cậu ta vậy!", đang nói trên đà, Lưu Chiếu lại oán hờn tiếp, "Tôi từng nghe cậu ta hờn giận sau lưng với người khác là sao có mình cậu ta làm vệ sinh phòng ngủ.

Chúng ta cũng đâu ép cậu ta đâu, cậu ta không muốn làm thì đừng làm, tự mình làm rồi tự mình giận dỗi! Không muốn sao không nói, sao cái gì cũng giấu trong lòng.

Tôi nói chứ, cậu ta vừa dối trá vừa âm hiểm, người khác cứ khen cậu ta tốt thế nào, chứ ai biết nội tâm đang chửi chúng ta thế nào đâu! Cậu nói xem việc cậu ta hài lòng với vị trí này cũng là giả đúng không?", nói rồi còn huých bả vai Triệu Tường.

"Mama thì sao, mỗi người có một phương pháp sống.

Còn nữa, sao cậu không đến phòng tự học?", gần 7 giờ tối là giờ tự học, người này lại trốn học ở đây một mình.

Lưu Chiếu chột dạ, giây sau lại như có dũng khí quát, "Còn cậu! Cậu đi đâu? Còn nói tôi nữa, cậu cũng không thèm đi, bộ cậu không nghĩ chúng ta cần nghỉ ngơi sao? Những sinh viên cần nghỉ ngơi!"

Triệu Tường không tin được cậu ta lại suy luận kiểu này, vậy cũng được hả? Nhưng mà đúng là thế mà, bình thường thành tích bọn họ nằm ở nửa dưới, tên hai người luôn gắn với nhau, là đồng đội tốt đó.

Nhưng cậu cũng rất ngưỡng mộ Quách Vũ, rõ ràng cả bọn cùng chơi tới khuya nhưng thành tích của người ta vẫn rất tốt.

"Được rồi, được rồi, tắt đèn! Xem phim kinh dị trong bóng đêm mới có cảm giác!", rồi Lưu Chiếu luống cuống chạy đi tắt đèn.

Triệu Tường cười nhạo một chút trong lòng, chợt ngơ ngẩn.

Trong nháy mắt đèn vụt tắt, cậu nhìn thấy ánh trăng chiếu vào từ bên ngoài, cậu nhìn chằm chằm bóng trăng hồi lâu đột nhiên hiểu được.

Cậu nghĩ tới truyền thuyết đêm khuya không được bật đèn, cậu vẫn không hiểu bí mật trong truyền thuyết này là gì, giờ đã hiểu rồi, truyền thuyết này tồn tại để lừa gạt người khác.

Vì sao không được bật đèn, mở sẽ có chuyện sao, ngược lại, cậu và Chu Duy đều bị lừa rồi!

Mấu chốt không nằm ở ngọn đèn, mà là truyền thuyết này cho thấy, ngay tại khoảnh khắc đèn tắt sẽ có ánh trăng tiến vào, in lên sàn nhà một mảnh sáng.

Vì sao truyền thuyết này lại tồn tại, là để che giấu chân tướng bên dưới sự giả dối.

Đây là một trong những phương thức dẫn con người đi trên con đường tử vong.

Mấu chốt là ánh trăng.

Tắt đèn thì trăng sẽ xuất hiện.

Mồ hôi lạnh đổ ra trên trán cậu, nghĩ ra mình cứ tuân theo cái truyền thuyết đó bao lâu nay, tạo ra biết bao nhiêu cơ hội cho quỷ quái, cậu ngốc thật sự.

May mà không có gì xảy ra, trước khi bi kịch xuất hiện thì phát hiện ra bí mật này, thật là hên.

Triệu Tường kinh hãi nghĩ, bật dậy.

Chu Duy, còn cậu ta nữa, cái người cứ tin tưởng cái truyền thuyết này!

Cậu lo lắng lao đến mở cửa.

Chu Duy nằm trong chăn, mấy ngày nay cậu bị cảm, giữa tháng năm mà cảm thấy cơn lạnh lan toả, chỉ khi nằm trong chăn mới có hơi ấm, mặc cho cả cơ thể đều đang đổ mồ hôi.

Đổ mồ hôi mau hết bệnh, không phải sao.

Trong phòng ngủ chỉ có tiếng hít thở của mình cậu, bởi vì bệnh nên cậu không đến phòng tự học, nhờ bạn cùng phòng xin nghỉ với giáo viên.

Thật ra cậu không muốn ở cùng với bọn họ.

Cậu chẳng mấy khi nói chuyện, thích ở một mình ngây người, im lặng, an toàn, giống như hiện tại vậy.

Mặt trời đã sớm khuất núi, trong phòng ngủ tối đen, cậu cũng không bật đèn, nếu cơn cảm này có nguyên nhân thì có thể là vì lâu nay sống trong bóng đèn.

Tuy đã qua một thời gian dài nhưng cậu vẫn nhớ rõ cái truyền thuyết đó.

Mấy ngày đầu bạn cùng phòng còn có thể nhân nhượng cho cậu tắt đèn, nhưng ngày qua ngày, dần dần bọn họ cũng không chịu được, không để ý lời can ngăn của cậu mà mở đèn.

Cậu thắng không nổi nên lúc nào cũng chui vào trong chăn, trốn tránh ánh sáng.

Cậu biết trong mắt người khác cậu là vật lạc loài, nhưng trong mắt cậu những người đó thật ngu xuẩn.

Bọn họ không biết sứ giả hắc ám kinh khủng thế nào, cậu biết! Cho dù thế nào cậu cũng không muốn chọc giận bọn chúng.

Vào thời điểm nghe được truyền thuyết này, cậu đã tin ngay lập tức, mặc dù cái truyền thuyết này không có tí cơ sở nào để tin tưởng, nhưng nó nói tới bóng tối, cậu nguyện ý ở trong bóng đêm đến vĩnh hằng.

Nghĩ lung tung không chủ đích như vậy mãi, Chu Duy không để ý phòng ngủ đã xuất hiện cái gì đó.

Ánh trăng sáng như mặt nước nằm trên ban công, một vũng ánh sáng nằm phẳng lặng trên sàn, từ trong yên tĩnh nổi dậy.

Ánh sáng ở ban công và sàn nhà chậm rãi vặn vẹo, bò đến chỗ giường của Chu Duy, leo lên thang bò tới đầu giường cậu.

Chu Duy đang nhắm mắt ngủ say đột nhiên cảm thấy bức bối, từ mặt đất đến không khí, cậu giãy giụa tỉnh dậy, phát hiện mọi thứ vẫn như cũ.

Có hơi nóng, cậu xốc chăn lên ngồi dậy, nhìn chằm chằm cửa sổ đóng chặt, thì thầm một tiếng, bò xuống giường mở nó ra, khí lạnh lập tức ùa vào, đem theo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

Đi rửa mặt, rửa trôi mồ hôi rồi cậu cảm thấy tốt hơn nhiều, dễ ngủ hơn, không được tắm rửa, bệnh sẽ nặng hơn, nhịn đi.

Cậu trở về giường.

Đi ngang qua gương treo tường cạnh ban công, cậu chợt dừng lại, đi lùi về vị trí cũ, mở to hai mắt.

Chiếc gương không lớn chỉ soi được từ cổ trên lên, nhưng hiện tại trong gương, vị trí dưới cằm chẳng có gì cả! Cậu định cúi đầu xem cơ thể mình thì phát hiện trên gương mặt mình bị mất một miếng nữa.

Nhìn kỹ hơn, đó là vì trên mặt có ánh sáng mấp máy nên cậu không thấy được vị trí kia.

Ra vậy.

Cậu thở ra, đi đến giường ngủ.

Vừa đưa chân lên lại ngã nhào trên đất, cậu kì quái nhìn xuống, nhận ra cả cơ thể đã biến mất.

A, chẳng lẽ...!

"Á!", cậu gào lên tiếng cuối cùng.

Gương mặt với biểu cảm hoảng sợ trên đất bị ánh sáng bao lấy, âm thanh tắt ngúm, cái đầu người cũng biến mất chẳng còn vết tích gì.

Phòng ngủ lại trở về với sự yên tĩnh.

"Triệu Tường, cậu đi đâu đó?", thấy Triệu Tường đột nhiên phát điên lao ra, Lưu Chiếu gọi cậu lại.

"Cậu biết Chu Duy ở đâu không?", Triệu Tường vội la lên.

"Hả? Sao cậu cứ nói mấy cái tên tôi không biết vậy, Chu Duy là ai?", Lưu Chiếu bất đắc dĩ nói, gần đây Triệu Tường cứ nói mấy cái tên lạ hoắc lạ huơ mãi, việc này làm cậu thấy phức tạp lắm.

"A, cậu không nhớ? Chu Duy là...là, là ai?", nghe như vậy trong lòng Triệu Tường lộp bộp một tiếng, cậu muốn nói gì đó, nhưng lại im bặt.

Người đó là ai, hình như mình có biết thì phải, nhưng lại chưa từng nghe bao giờ.

Cậu ta là ai? Người đó...!

"Không nhớ thì quên đi, cậu đi đâu vậy?", Lưu Chiếu hết nói nổi, uống lộn thuốc rồi hả.

"Tôi muốn đi...", Triệu Tường cố nhớ lại, nhưng dường như trí nhớ lại bị gián đoạn, cảm giác mờ mịt bao trùm.

"Thôi thôi, nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, lại xem phim!", Lưu Chiếu kéo cậu qua, ấn ngồi lên ghế.

"Rồi rồi, xem phim, đóng cửa lại!", nghĩ không ra thì thôi, có vẻ cũng không phải chuyện gấp gì.

"Vì sao! Vì sao chứ! Là cậu mở mà!"

"Cậu gần hơn!"

Lưu Chiếu nhìn người xem phim cùng mình, mặt run rẩy, nội tâm đánh nhau một trận mới từ bỏ, đứng lên đóng cửa.

Triệu Tường nhìn mà cười lạnh, biểu tình giống một con hồ ly dối trá, tiện miệng nhắc một câu, "Đừng có nói lung tung nha, đây là vì cái mạng nhỏ của cậu đó!"

"..."

Tác giả có lời muốn nói: Tấn Giang thật dã man, động kinh cả ngày hôm qua....!

Tiểu NH: xưng hô loạn xà ngầu luôn:> chương này như diễn Your Name ấy, đọc đến đoạn "Cậu ấy là ai" trong đầu tớ bật lên hẳn câu "Tên cậu là gì?":>.

- -Hết chương 14--.