Cuối cùng cũng đến được trường học.

Triệu Tường tìm đến lớp Tôn Hải, biết cậu ta vắng mới đến ký túc tìm cậu ta.

Ngoài ý muốn, nhìn thấy Tôn Hải bên ngoài ký túc xá, đứng bên cạnh còn có Lưu Chiếu.

Nhìn Tôn Hải chớp mắt, Triệu Tường liền xác định người này là người khiến mình hai lần tim đập gấp rút.

Hai người đó hình như đang tranh chấp cái gì đó.

Triệu Tường định qua khuyên bọn họ thì đột nhiên từ trong người Tôn hải rơi ra một vật.

Ba người sững sờ một lát.

Triệu Tường thấy rất rõ, đó là một quyển bút ký, màu đen.

Không biết làm từ loại gỗ nào, bên ngoài bìa không mềm như bình thường mà có chút thô ráp, còn có vài nét bút thâm màu xám.

Triệu Tường muốn đến gần xem kỹ thì một bàn chân đã đạp lên cuốn bút ký đó.

Nhìn lên thì thấy được gương mặt nổi giận của Lưu Chiếu.

Tôn Hải lập tức quỳ trên đất, đẩy chân Lưu Chiếu ra, gấp giống như thứ trên mặt đất là con cậu ta vậy.

"Chết tiệt! Cậu điên hả?!", Lưu Chiếu bị đẩy đau, vung chân đá cậu ta.

Triệu Tường vốn định tiến lên ngăn cản chợt dừng lại, tuy không biết bọn họ có việc gì nhưng cậu muốn mượn cơ hội này quan sát xem Tôn Hải này có cái gì kỳ lạ.

Tôn Hải bất ngờ không kịp đề phòng bị đá ngã xuống đất, nhưng cậu ta không lo cho mình mà lại sống chết chạy tới muốn nhấc cuốn bút ký kia lên.

Triệu Tường cũng cảm thấy quái quái, thứ đó quan trọng tới vậy sao? Chẳng lẽ đó là nhật ký của cậu ta? Bất quá Triệu Tường không tin cậu ta sẽ vì vậy mà khẩn trương thế, tuy không cùng lớp nhưng cậu nghe nói Tôn Hải là người rất ôn hoà.

Triệu Tường lắc đầu ném đi mấy suy nghĩ loạn thất bát tao này, mở miệng nói, "Lưu Chiếu, cậu làm gì thế, trả lại cho cậu ta đi."

Lưu Chiếu nhìn sang bên này, thấy là Triệu Tường thì bĩu môi, nói, "Cậu đừng quản! Người này rất đáng giận, đụng vào người ta mấy lần mà chẳng lần nào giải thích!"

Tôn Hải vẫn luôn trong trạng thái lỗ mãng như vậy, lúc trước cũng suýt đụng phải mình.

Hiện tại cũng chỉ lo cho đồ của mình mà không biểu lộ ra chút cảm xúc áy náy nào, quả thật có chút quá đáng.

Triệu Tường thật không quan tâm nữa, khoanh tay đứng một bên nhìn.

Lưu Chiếu lúc này đã bị Tôn Hải quấy đến phiền, rút ra một cái bật lửa, tách một tiếng bật lên, ngọn lửa nhỏ bùng lên, cậu đi đến nhặt bút ký lên kê sát vào ngọn lửa, tà ác uy hiếp, "Cậu còn đến gần tôi liền đốt trụi bảo bối của cậu!"

Triệu Tường lắc đầu, đây đúng là ác bá.

Cậu biết tính tình Lưu Chiếu, tuy là bá đạo thật nhưng rất nghĩa khí, cũng có đạo lý, lần này chỉ là doạ chứ không muốn đốt quyển bút ký thật.

Nhưng mà Tôn Hải không nghĩ thế, cậu ta cũng không biết tính tình Lưu Chiếu.

Hai lần không cẩn thận va phải, cậu có lỗi, nhưng hành động của Lưu Chiếu quá nhanh, cậu còn chưa kịp xin lỗi đã bị doạ sợ ngây người.

Bây giờ nhìn thấy ngọn lửa sắp chạm tới bút ký bảo bối, đầu oanh một tiếng, trong đó còn có Tương Tân Duyệt và Vương Kiên Long!

Cậu lao tới Lưu Chiếu, Lưu Chiếu không phòng bị bị đẩy một cái, bút ký trong tay rơi xuống cùng với bật lửa, ngọn lửa dừng trên bìa bút ký, lan ra.

Tôn Hải sững sốt một lát, rất nhanh lại chuyển hướng sang quyển bút ký, dùng tay dập lửa.

May mà lửa chưa lan rộng, dập một chút thì tắt.

Tôn Hải nhìn quyển bút ký có một lỗ đen, tàn nhẫn trừng mắt với Lưu Chiếu.

Thấy bút ký bị cháy Lưu Chiếu cũng rất hoảng, cậu hoàn toàn không nghĩ sẽ đốt nó thật, cậu chỉ định giáo huấn một chút, cậu còn chẳng biết tên người này mà.

Thấy đối phương lăm lăm nhìn mình, Lưu Chiếu có chút chột dạ, lúng túng nói, "Rất xin lỗi, tôi không phải cố ý." Nói xong mới nhận ra câu này vốn người ta phải nói với mình, ai ngờ giờ lại là mình nói, thật sự rất cạn lời.

Trong khoảnh khắc bút ký bị cháy, Triệu Tường liền cảnh giác, nhìn qua biểu tình của Tôn Hải lại cảm thấy lạnh cả người.

Quả nhiên Lưu Giới nói đúng, rất tàn ác.

Lúc Triệu Tường nghĩ cậu ta sẽ phản ứng lại, lúc Lưu Chiếu xấu hổ cúi đầu, một cơn gió nhỏ thổi tới, cuốn theo chút tro bụi trên mặt đất, cũng lật mở cuốn bút ký.

Giống như một bàn tay vô hình, cơn gió nhỏ đó lật từng tờ, từng tờ, cuối cùng dừng lại ở một trang giấy.

Bị hình ảnh kinh dị doạ, Triệu Tường vẫn không nhúc nhích nhìn, quan sát thật cẩn thận, cậu biết vật kia sẽ đến đây.

Cơn gió nhỏ như thế làm sao lật được trang bìa dày cộm đó ra!

Tôn hải cũng sợ ngây người, trang giấy trước mặt cậu là trang vẽ gương mặt Tương Tân Duyệt.

Tôn Hải nhất thời đơ người.

Cho đến khi...

Mặt Tương Tân Duyệt vặn vẹo dựng lên.

Đường cong màu đen không ngừng uốn éo khiến cho gương mặt cô biến dạng quỷ dị.

Vặn vẹo, tựa như một người không ngừng giãy dụa, cố sức thoát khỏi giam cầm.

Chẳng lẽ không phải là giam cầm sao?

Quyển bút ký này là lồng giam lớn nhất cuộc đời cô.

Tiếng nói vang lên với cậu.

Tôn Hải trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhìn gương mặt không ngừng co duỗi, oa một tiếng khóc lớn.

Cậu rốt cục đã làm gì! Tự tay giết chết người yêu, người bạn, chỉ vì cho rằng đó là hạnh phúc!

Hiện tại cậu hạnh phúc sao?

Tôn Hải nhìn bốn phía, cậu chỉ có một mình.

Ai cũng không có, không có một ai cả! Nguyên lai, đây là hạnh phúc mình muốn có sao!

Cậu ôm đầu, kéo tóc, giống như hận sao mình không sớm tỉnh táo lại.

Quyển bút ký này tà ác, là ác ma, muốn huỷ nó, tiêu huỷ nó! Không cho nó tiếp tục hại người!

Nhặt lên cái bật lửa bị rơi, cố đến mức nào cũng không bật được lửa.

Huỷ nó! Tôn Hải ném bật lửa, nhặt bút ký lên xé.

Nhưng mà bút ký một tờ cũng không rách, giống như làm từ sắt thép vậy, mặc cho Tôn Hải dùng hết sức bình sinh vẫn không làm rách được một đường nhỏ.

Cậu không để ý thấy đường nét của Tương Tân Duyệt có thay đổi.

Chúng nó dần hợp lại thành một bóng ma to, đen như mực chạy sang trang giấy kế bên.

Không nhanh không chậm, cho đến khi hoàn toàn nằm gọn trong trang mới thì biến mất trong chớp mắt.

Bây giờ trên trang giấy trống rỗng như tuyết, trắng xoá.

Trong một khắc bóng ma biến mất, Tôn Hải chợt bất động.

Nguyên nhân là vì trong đầu cậu chợt xuất hiện một người.

Tựa như màn ảnh được kéo lên, phim bắt đầu chiếu.

Mọi thứ đều diễn ra trong đầu cậu, vô thanh vô tức, một bộ phim câm.

Tương Tân Duyệt trong đó không ngừng khép mở miệng, giống như đang nói gì đó, nhưng cậu nghe không được.

Cách cậu vài bước chân chính là Tương Tân Duyệt, làn da trắng như tuyết, tựa như cả người đều bị nhuộm trong sơn trắng.

Đối lập với màu trắng thuần là đôi mắt đen kịt như bị thiêu cháy.

Không chỉ vậy, cả mũi, miệng, lông mi toàn bộ đều đen như mực, hai má trắng tinh, cực kì giống người giấy.

Nhưng mà cô không phải là giấy.

Miệng cô di chuyển nhưng không nghe được gì.

Tay chậm rãi nâng lên, ngón tay hướng vào Tôn hải.

Cánh tay cứng ngắc, cả người duỗi tới, giống như cầu cứu Tôn Hải.

Tôn Hải muốn tới gần cô.

Cậu cố gắng tưởng tượng ra cảnh đến bên cô, nhưng cậu hoàn toàn không thể di chuyển.

Đau khổ? Rất đau khổ.

Làm sao không đau được, cậu sao có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn đến thế! Hối hận có ích gì sao? Không.

Cho nên, em tới tìm anh báo thù sao?

Tương Tân Duyệt.

Dường như nghe hiểu lòng cậu, Tương Tân Duyệt hơi hơi cười, tuy rằng nụ cười mỉm này cứng ngắc.

Cô từng bước một đi đến.

Tuy rằng rất chậm nhưng đúng là đang đến gần Tôn Hải.

Giống như một con rối gỗ.

Thứ điều khiển cô là ma quỷ.

Trong đầu Tôn Hải, Tương Tân Duyêt cứng ngắc mỉm cười đến gần cậu, chợt, hai khoé môi vốn chỉ mỉm cười kéo dài ra sang hai bên, rất thong thả.

Dường như còn chưa đủ, khoé môi lại nứt ra, rách cả hai má, kéo dài đến lỗ tai mới dừng lại.

Môi cô mở ra, bởi vì không có da che mà lộ ra răng nanh đỏ tươi.

Lúc này cô rất giống một bông hoa ăn thịt người, chờ được ăn thịt con mồi trước mặt.

Hai mắt tối đen vô thần nhìn chằm chằm Tôn Hải, giống như lên án hành vi của cậu.

Nước mắt cậu giàn dụa làm mờ tầm mắt, lúc muốn đưa tay lau mới nhận ra mọi thứ vốn đang diễn ra trong suy nghĩ, cậu không thể cử động.

Chỉ có thể nhìn.

Trước mắt chợt tối sầm lại.

Trời tối rồi?

Không đúng! Cậu có cảm giác như vừa tiến vào một không gian bịt kín, mùi giống như mùi thịt thiu thối.

Lúc nãy là đầu, giờ hai cánh tay cũng có cảm giác tiến vào nơi này...

A! Chân cũng vào được, cả cơ thể đều vào được!

Đây là nơi nào? Toàn là mùi hương của thi thể rữa nát.

Thi thể? Vì sao lại nghĩ tới nó? Nhưng mà, thật sự rất hôi...

Hồi thần, Tôn Hải mới nhìn thấy được.

Cậu thấy...

Tương Tân Duyệt dùng cái miệng tối om nuốt trọn một cơ thể, không thừa lại chút nào, cánh tay người kia còn đang giãy dụa.

Cơ thể Tương Tân Duyệt như hố đen, nuốt trọn người kia, đôi chân đó chậm rãi biến mất ở trong miệng cô.

Tôn Hải thấy đôi chân kia trôi đi mà miệng Tương Tân Duyệt vẫn chưa khép lại, giống như bữa tiệc chưa đến hồi kết vậy.

Cậu rợn người, đến xương cốt cũng run rẫy.

Bởi vì cậu phát hiện ra bóng dáng người bị Tương Tân Duyệt nuốt rất quen thuộc.

Cậu không thể ngừng run, răng cũng va vào nhau, nhưng không phát ra chút âm thanh nào được.

Tường Tân Duyệt giương cặp mắt tối đen nhìn cậu, cảm giác giống như bị mãng xà liếc nhìn, tà độc vô cùng.

Cậu muốn bỏ chạy, tuy rằng chỉ là suy nghĩ nhưng cũng rất kinh khủng.

Nghĩ đến đây cậu lại giật mình, những thứ diễn ra trong suy nghĩ cậu rất bất thường.

Hình ảnh đều không chịu sự khống chế của cậu, giống như cơ thể cậu tự nghĩ đến, cậu dù không muốn nó vẫn tiếp diễn.

Cậu cảm giác như mình đang di chuyển.

Vươn một chân, vốn định chạy trốn nhưng chân còn lại rất từ tốn tiến về phía trước.

Cảm giác rất kỳ quái, giống như cơ thể không có lực nhưng chân vẫn cố gắng lết về phía trước.

Tại sao?

Cậu vươn hai tay, lại thấy nó trắng bóc, có chút hơi xanh.

Cậu thử bước đi, nhấc chân lại thấy cứng ngắc.

Cậu hiểu rồi, bản thân cũng thành rối gỗ rồi.

Một cơn gió thôi tới, quyển bút ký nằm trên đất kia tuỳ ý lật từng tờ, trang giấy vốn trắng tinh lại hiện lên một gương mặt.

--Hết chương 11--

~Kết thúc Sự kiện thứ hai: Quyển Bút ký~.