Lúc này tiểu nha đầu mới phản ứng lại, vội vàng đỡ nàng ngồi nghỉ dưới một thân cây, xé lung tung mấy khối vải từ vạt váy, giúp Tạ Hoằng Thanh băng bó đơn giản, hành động vô cùng thuần thục, chắc hẳn trước kia thường xuyên làm việc này .

Nghĩ vậy, Tạ Hoằng Thanh khẽ lắc đầu. Một lát sau, băng bó xong xuôi, tiểu nha đầu ngẩng đầu lên, hít hít mũi: "Tiểu thư, ngài có thể đi được không?"

Tạ Hoằng Thanh gật nhẹ, đứng dậy, vịn vào tiểu nha đầu từng bước ra khỏi khu rừng. Trong tình cảnh hỗn loạn vừa rồi, Tạ Hoằng Thanh không thực sự chú ý tới bộ dáng của tiểu nha đầu này. Bây giờ nhìn lại, mặc dù tiểu nha đầu xanh xao vàng vọt, nhưng ngũ quan cũng không tệ, nhất là cặp mắt to kia, trong veo như đáy hồ nước, thật khiến người khác vui vẻ.

Tạ Hoằng Thanh càng nhìn càng hài lòng, cất tiếng hỏi "Ngươi tên là gì?"

"Nhị tiểu thư, ngài làm sao vậy?" Tiểu nha đầu nghe nàng hỏi xong, đột nhiên dừng bước, thân thể gầy yếu như có đại lực bộc phát, xoay người một cái suýt chút nữa đẩy ngã Tạ Hoằng Thanh.

"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Ô ô. . . . . . Ngài làm sao vậy? Ngài không nhớ nô tỳ sao?! Ô ô ô. . . . Chẳng lẽ tiểu thư đã quên rồi? Năm ngài ba tuổi làm đổ bát tổ yến của đại tiểu thư bị đại phu nhân giam vào Từ Đường, là nô tỳ ở ngoài cửa cùng ngài nói chuyện. Năm ngài bốn tuổi bị đại tiểu thư đẩy xuống hồ nước, là nô tỳ giúp ngài gọi người tới cứu. Năm tuổi, ngài bị đại tiểu thư lừa gạt rơi vào bẫy săn thú cả một đêm, cũng là nô tỳ cùng khóc với ngài. . . . . ."

Tạ Hoằng Thanh vừa ổn định thân thể, đã nghe được tiểu nha đầu khóc lóc kể lể, trên trán trượt xuống ba cái vạch đen. Nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời. Mấy ngày qua âm u, tối tăm, không có lấy một tia nắng mặt trời, nàng lại tìm được một thân thể thích hợp để hoàn hồn, quay lại nhân gian, thật là điều đáng mừng. Huống chi lúc này mây đen đã tản đi, bầu trời quang đãng, trăng sáng sao thưa. . . . . . Thật sự không nên có hành động quá khích gì, nhưng hiện tại thân thể này đã đổi chủ rồi! Còn có nha đầu kia. . . . . . có gì cũng nói ra miệng hết sao? Từ hôm nay trở đi, nàng phải huấn luyện tiểu nha đầu này có thói quen nói ít làm nhiều mới được!

"Ngươi tên là gì?!" Nàng tận lực nở nụ cười tự cho là hòa ái dễ gần, lại không biết dưới đêm trăng, tóc đen hỗn loạn, cả người đầy máu tươi, nhếch miệng cười một cái nhìn đáng sợ tới cỡ nào. Dọa tiểu nha đầu bị sợ hãi tới mức lảo đảo một cái, trợn to hai mắt.

"Nô. . . . . . nô nô nô. . . . . . nô tỳ là Thiển Ngữ!"

"Thiển Ngữ, chúng ta vừa đi vừa nói nhé!" Tạ Hoằng Thanh trong ánh mắt hoài nghi, hoảng sợ của Thiển Ngữ vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng đi về phía trước.

". . . . . . Ta tên là gì?"

"Tiểu thư. . . . . ." Thiển Ngữ nuốt nuốt nước miếng, thận trọng hỏi, "Ngay cả tên mình ngài cũng không nhớ sao?"

"Ta quên mất rồi!" Tạ Hoằng Thanh giấu giếm cười nói, "Bị đánh cho một trận như vậy, có quên cũng không có gì là lạ! Không phải ngươi nói trước kia ta là một kẻ điên sao? Một người điên không biết tên tuổi của mình cũng rất bình thường, không phải sao?!"

Thiển Ngữ trong làn nước mắt khẽ run lên: "Tiểu thư. . . . . . ngài phải chịu khổ rồi! Trước kia mặc dù tiểu thư điên khùng, nhưng vẫn nhớ tên của mình, hơn nữa đối với phu nhân, đối với Thiển Ngữ cũng rất tốt. . . . . . Có người đánh phu nhân và Thiển Ngữ, tiểu thư luôn chắn ở phía trước . . . . . . cho nên mới bị đánh nhiều nhất. . . . . ."

"Nhất định là bọn họ đã làm đầu của tiểu thư bị thương. . . . . . cho nên tiểu thư mới quên như vậy. . . . . . Ô ô. . . . . . phu nhân mà biết thì làm sao chịu nổi đây!" Thiển Ngữ khóc thút thít, "Tiểu thư, là nô tỳ không bảo vệ ngài thật tốt, mới để cho ngài trở thành như vậy. . . . . . Ngài trừng phạt nô tỳ đi!"

Tạ Hoằng Thanh không ngờ mình chỉ nói một câu lại khiến Thiển Ngữ tuôn ra một tràng như vậy. Thở dài vuốt ve tóc của Thiển Ngữ, nhẹ giọng an ủi: "Thiển Ngữ đừng khóc! Ít nhất tiểu thư nhà ngươi hiện tại không còn điên nữa rồi, mặc dù quên mất nhiều chuyện, nhưng vẫn còn có ngươi mà! Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, chẳng phải ta sẽ biết hay sao?"

Thiển Ngữ thút thít ngẩng đầu lên, nặng nề gật đầu hai cái, dùng sức nắm chặt bàn tay, sắc mặt hồng hồng nói: "Thiển Ngữ sẽ đem toàn bộ chuyện tình nói cho tiểu thư, tiểu thư nhất định phải mau mau nhớ lại đó."

"Ừ!"

"Tiểu thư tên gọi là Diệp Lâm Lang, là nữ nhi của Lăng phu nhân. Trước kia cũng không phải kẻ điên, năm năm tuổi đột nhiên sinh bệnh, sau đó mới phát điên. Lúc xế chiều, nô tỳ không trông nom tốt tiểu thư, khiến tiểu thư chạy vào bên trong Tiền viện, đụng phải đại tiểu thư mới từ bên ngoài trở về, lúc này mới. . . . . ." Thiển Ngữ nói xong, nghẹn ngào nói, "Hoàng thượng lên ngôi một ngày trước, vương phi không hiểu sao té xuống lầu mà chết. Mọi người đều nói đại tiểu thư được lập làm hoàng hậu rồi, trong phủ ai cũng không dám đắc tội đại tiểu thư, mà đại tiểu thư từ trước tới giờ đều nhìn nhị tiểu thư không thuận mắt . . . . . ."

Tạ Hoằng Thanh nghe xong toàn bộ, nụ cười châm chọc thấp thoáng trong mái tóc rối bời, bàn tay nắm lại thật chặt, móng tay dài đâm sâu vào lòng bàn tay.

Không hiểu sao té xuống lầu ư?

Rõ ràng là âm mưu quỷ kế của đôi gian phu dâm phụ đó! Nhất định có một ngày, nàng muốn đòi lại tất cả những gì mà hắn nợ nàng.

Ánh trăng hoà thuận vui vẻ rơi xuống, chiếu sáng ngõ nhỏ tối đen, hai người từ từ đi, chẳng biết lúc nào đã đi tới cửa sau của Diệp phủ. Thiển Ngữ bước lên khe khẽ mở cửa, ngó nghiêng một lúc, thấy không có ai mới nhẹ giọng hô, "Tiểu thư, nhanh một chút, thừa dịp không có ai, chúng ta mau chạy vào!"

Tạ Hoằng Thanh, không, là Diệp Lâm Lang hoàn hồn, nói: "Bản tiểu thư về nhà mình còn phải lén lén lút lút như vậy sao?" Nói xong liền đi trước đẩy cửa ra, sải bước tiến vào. Thiển Ngữ bị dọa đến mức cả người phát run, nhìn Diệp Lâm Lang đã được một quãng xa, không thể không chạy theo sau: "Tiểu thư, nếu bị người nào đó bắt gặp, đi nói cho đại tiểu thư biết ngài về trễ như thế này, ngài lại phải chịu khổ đó."

Diệp Lâm Lang cười thản nhiên, tóc đen rối loạn che giấu khuôn mặt nhỏ nhắn có một loại hứng thú lạnh lẽo: "Tiểu thư nhà ngươi đã không còn ngốc nữa rồi, nàng muốn ức hiếp ta cũng không dễ dàng như vậy đâu."

Vừa chết một mạng, Diệp Lâm Lang cảm thấy người đứng đầu chấp chưởng (1) Tạ gia ba năm trước đây đã quay trở lại rồi, cả cơ thể nàng tràn đầy sức lực.

(1) chấp chưởng: quản lý, trông coi

Diệp Lâm Lang đi theo Thiển Ngữ, càng đi chân mày càng nhíu chặt. Thời gian ước chừng uống xong một chén trà, rốt cuộc cũng đến một góc hẻo lánh, Thiển Ngữ dừng bước: "Tiểu thư, đã tới nơi rồi, chắc hẳn phu nhân đang sốt ruột chờ chúng ta, tiểu thư, chúng ta mau vào thôi!"

Diệp Lâm Lang ngẩng đầu, nhìn tấm biển loang lổ giắt trên cửa, lại liếc qua đám cỏ dại cao ngang thân người mọc um tùm trước cửa một chút, khóe miệng không nhịn được co quắp hai cái ——"Bách Thảo viên" .