“Chuyện hôm qua, coi như chết cùng hôm qua.” Nhìn ngón tay thiếu mất, đôi mắt đạo giả vẫn trong suốt, vẫn là khuôn mặt vô tư khi định tội phán tử chúng yêu quái tà ma, chân mày lẫn khóe mắt, đều nói không hết sự dịu dàng thương xót, “Luân hồi đi thôi, trần gian khổ lắm.”

Đã bao lâu rồi mới có người nói với y như vậy? Ánh mắt thế kia, giọng nói thế kia, lòng bàn tay nóng rực nhường ấy, chỉ có tám chữ, thật ít ỏi, nhưng cứ chui vào tai rồi lọt thẳng xuống đáy lòng, tựa như vừa rồi y thả một hộp son xuống hồ. Chỉ một tiếng ‘chủm’ nho nhỏ, có thể tạo ra biết bao rung động. Sự chua chát, nỗi oan ức, bi thương cùng phẫn nộ, bao nhiêu tâm tình phức tạp không thể nói cho tỏ tường đều bị một câu nói ngắn ngủi khơi dậy, phun trào từ nơi sâu thẳm nhất, rồi hết thảy lại bị ngăn ở cổ họng.

Một gã đạo sĩ đường hoàng chính trực như người thì biết gì về tôi chứ! Người hiểu được bao nhiêu về tôi?

Rất lâu sau đó, con quỷ nãy giờ vẫn cui cúi đầu nhìn xuống từ từ ngẩng lên, đôi mắt trên khuôn mặt tuấn dật thanh tú tràn đầy vẻ châm biếm, “Tôi – không – đồng – ý.”

“Từ lúc biết chú đến nay, chị chưa bao giờ thấy chú cười tươi đến thế.” Trăng treo đầu cành liễu, Ly Cơ ngồi trên nhánh liễu ngoài thạch đình bật cười khanh khách. Thân cây ngả về phía hồ nước bằng lặng, chìa ra một cành to tướng. Cô gái mặc trên người một bộ xiêm y bằng lụa mỏng đỏ rực khoan khoái nửa nằm nửa ngồi bên trên, áo choàng đỏ chói buông lơi chỗ khuỷu tay, rủ xuống cùng những nhành mềm, gió đêm mải miết đưa đẩy, “Trước đây chú từng cười như thế khi nào?”

Sao dạo này ai cũng thích hỏi về quá khứ của y thế nhỉ. Hàn Thiền lấy trong tay áo ra một con chuồn chuồn tre, thả xuống hồ, “Núi Chung Nam, lúc còn sống ở đó.”

“Tại sao?” Cá chép tinh tò mò hỏi.

Hàn Thiền lắc đầu, “Không nhớ rõ.” Có lẽ vì được nghe sư huynh kể chuyện cười, có lẽ vì lén theo sư huynh xuống núi mà không bị sư phụ phát hiện, cũng có thể, không vì gì hết, chỉ là niềm vui đơn thuần mà thôi. Lâu quá rồi, chuyện gì cũng sớm quên sạch.

“Đồ quỷ sứ, mà nói chung nhìn chú cũng chả có vẻ gì hoạt bát năng động cả.” Nàng ta chẳng tin, nhếch miệng khinh khỉnh, hiếng mắt một cái, ngữ điệu lại khôi phục vẻ cũ, “Cùng là đạo sĩ mà cách biệt như trời với đất. Gã đạo sĩ kia, hờ hờ, nhìn bên ngoài cũng đã không tệ. Tuy tính tình như khúc gỗ, nhưng lúc cởi ngoại bào ra thì… ha ha ha ha, ngon lành phết.”

Móng tay dài nhọn sơn một lớp đầy mân mê cánh môi đỏ mọng, nữ yêu tinh dưới trăng giống một con mèo đương lim dim, ánh mắt lả lơi, lẳng lơ không có lấy một chút đứng đắn, “Nếu còn có thể gặp lại hắn thì, người đâu mà đẹp trai ghê…”

Hàn Thiền không khách khí thọc gậy bánh xe, “Vết thương trên mặt chị cũng đẹp ghê.”

“Câm miệng!” Sắc mặt Ly Cơ đột nhiên thay đổi, khuôn mặt sắc sảo bỗng trở nên méo mó. Nàng ta vội vã giơ tay lên che đi vệt hồng bên má cho dù có trang điểm đậm cách mấy cũng không che được hoàn toàn, thoắt sau, đôi mắt đẹp vừa lúng liếng, nụ cười giả tạo lại trở về, dừng trên mặt của Hàn Thiền, “Tên quỷ sứ này, suýt nữa lại bị chú dắt mũi rồi.”

Khắp người nàng ta sực ra mùi thơm nồng điếc mũi, trong đôi mắt phượng mỹ miều có vài phần hả hê, vài phần yêu dị, “Vị đạo trưởng kia thích chú. Mà chú thì…”

Phần cuối câu nói được kéo rất dài, nàng ta thong thả vừa ưỡn ẹo vừa cười cợt nhìn vẻ mặt trở nên căng thẳng của đối phương. Đêm đó nàng ta ở dưới hồ đã thấy hết trơn, đạo bào của Phó Trường Đình, ký ức của Hàn Thiền, đôi tay đan lấy nhau của họ.

Hàn Thiền chậm rãi lấy một con búp bê trong tay áo ra, nhấc tay lên ném xuống hồ, “Sư huynh tôi không thích chị.”

Ly Cơ che miệng, cười vang một trận. Nàng ta ngồi dậy, hai chân vắt vẻo trên cành cây, đu đưa cùng tấm áo choàng và nhành liễu rủ, “Chú động tâm rồi. Chị sẽ bẩm báo hết thảy với thiên sư.”

“Huynh ấy không quan tâm đâu.”

“Y quan tâm.”

“Huynh ấy không quan tâm đến chị.” Hàn Thiền vịn bàn đá, ngồi ngay ngắn dưới đình, tao nhã hệt như một thư sinh đến đây chơi hồ ngoạn cảnh. Quay đầu lại, y nhìn dung nhan hoa lệ của cô gái kia bằng ánh mắt thông cảm, “Sư huynh không thích chị.”

Y đã nói rất nhiều lần, khi thì nói trắng phớ ra, khi thì nói một cách chân thành, khi thì khuyên lơn tận tình, nói hoài nói mãi, nói không biết bao nhiêu bận mà kể. Xong rồi nàng ta vẫn một mực phản đối kịch liệt rồi lại bướng bỉnh tuyên bố, “Y sẽ thích! Y sẽ thích ta! Đàn ông nào thấy ta mà không thích chớ, y cũng không ngoại lệ.”

“Tại sao?” Hàn Thiền khó hiểu quá chừng, bởi vì y là kẻ duy nhất không bị mê hoặc bởi sắc đẹp của chị ta chăng?

Lúc này đến phiên nàng ta hỏi ngược, “Vậy còn chú? Đạo sĩ kia làm sao hả?”

Cứng họng rồi, Hàn Thiền nín thinh.

Đạo sĩ gỗ chẳng làm gì cả, vẫn thẳng tưng như thân cung, ngày ngày cần mẫn dọn dẹp đống đồ đạc lộn xộn trên kệ hàng.

“Đây là cái gì?” Y thường đặt câu hỏi với những món đồ kỳ quái hiếm thấy trên kệ.

Hạnh Nhân nhìn thoáng qua rồi đáp, “Xương đùi của lôi thú.”

Phó Trường Đình mím môi, cầm cái hộp lên săm soi tỉ mỉ, “Dùng làm gì?”

“Có người nói trong lúc sét đánh mà cầm nó có thể dẫn sét.” Sơn Tra bừng tỉnh mộng, duỗi eo một cái, nhón một quả dương mai để trên bàn bỏ vào miệng, “Chẳng dùng làm gì hết.”

Cau mày nghiêm mặt ngẫm nghĩ một lúc, Phó Trường Đình lắc đầu, rút một cái hộp sắt ra khỏi kệ, lại là một thứ cổ quái khác, “Đây là…”

Hạnh Nhân kiễng chân thò đầu qua ngó một chút, “Lỗ tai trâu quỳ Đông Hải.”

Không đợi y hỏi, một quả dương mai đã mất hút trong miệng con thỏ, nhai đến dậy mùi thơm nồng, “Để bên tai có thể nghe được tiếng trống.”

Phó Trường Đình nửa tin nửa ngờ, cầm cái tai trâu chậm rãi để bên tai. Chưa kịp nghe ra tiếng trống tiếng tréo gì thì đã nghe tiếng cười khúc khích của Hàn Thiền ở bên trong.

“Xạo á. Làm gì có chuyện đó.” Sơn Tra tốt bụng mách cho y biết. Nhẩn nha chọn ra một quả dương mai lớn nhất, ánh mắt mèo tinh nháng lên vẻ khinh bỉ, “Chỉ có bốn đồng tiền mà đòi có ích lợi gì phỏng?”

Nhánh cỏ xanh trong núi hoang, hòn đá cuội bên bờ sông nào đấy, cầu nại hà trên sông hoàng tuyền… những thứ cất trong tiệm của con quỷ này đều thế, nghe tên thì có vẻ rất huyền diệu, thực chất thì chẳng có gì, Phó Trường Đình lại càng không hiểu nổi, Hàn Thiền định bụng làm gì mà lại cất giấu những thứ này?

Nghi hoặc nhìn về phía tấm rèm màu lam, quỷ đằng sau tấm rèm dày đã nhìn thấy y. Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang cho dù đã suy nghĩ đủ kiểu mà vẫn không sao hiểu nổi đó, tâm trạng của quỷ bỗng phởn vô cùng, cười khúc khích không thôi.

Nghe tiếng cười đó, đạo trưởng lại càng thêm bí, cầm cái hộp lật tới lật lui săm soi, bộ dạng siêng năng thật giống một học sinh muốn trổ tài trước mặt thầy, song ấp úng mãi cũng chẳng rị ra được câu đầu tiên.

Đúng là một gã đạo sĩ cần mẫn, không cho phép có bất cứ hoài nghi nào, Hàn Thiền thầm nghĩ trong bụng.

Điều này trở thành thú vui mới của quỷ. Nhất là những ngày mưa to, y xách cái ghế trúc xanh rậm rì cũ nát kê đại một chỗ trong tiệm, Hạnh Nhân bưng trà, Sơn Tra đấm chân. Hàn Thiền thả hồn theo tiếng mưa rào rạt và hơi lạnh se se trong không khí, vừa an nhàn nhìn Phó Trường Đình mồ hôi mồ kê đứng trước kệ hàng, suy nghĩ đến nát cả óc.

“Đạo trưởng, trên mặt người có cái nấm nè.” Chỉ vào vùng nhăn nhăn giữa đôi mày người kia, Hàn Thiền cười với vẻ ngây thơ vô số tội.

Nghe y trêu, Phó Trường Đình xoa xoa mi tâm, xoay nửa người lại, giơ lên một mẩu xương ngắn cụt, “Cái này là xương ngón tay, của ai vậy?”

Lẽ nào nghi mình ăn thịt người? Nghĩ vậy, Hàn Thiền không cười nữa, ngả người ra sau như muốn ép toàn bộ cơ thể lún vào trong ghế trúc, ép đến mức chiếc ghế kêu lên kẽo kẹt, “Của tôi.”

Xoè hai tay ra, thiếu mất một ngón nên không thể đánh đàn thổi tiêu, mà thôi, trước giờ mình cũng chả ưa cái của đó, “Con người thường muốn cơ thể trọn vẹn, không phải sao?”

Thứ trong tay Phó Trường Đình bỗng trở nên thật nặng nề, ngón tay trắng hếu bỗng trở nên trì khủng khiếp, “Tại sao lại để đây?”

Không dùng vải lụa bọc lại, không cất trong hộp gấm, cũng không đào sâu ba thước đất chôn xuống. Vật như vậy mà lại tiện tay nhét vào một cái hộp, ném lên kệ hàng, lẫn lộn trong đống đồ tạp nhạp nhiều vô kể, giữa mớ phế vật không dùng được việc gì.

“Bởi vì nó là vật vô dụng.” Dường như đọc được suy nghĩ của y, Hàn Thiền nhìn thoáng cơn mưa tầm tã ngoài tiệm, đứng lên đi vào trong phòng, “Đã là đồ vô dụng, cần gì phải phí tâm suy nghĩ.”

Nụ cười của y thật yếu ớt, khiến người kia càng cau mày dữ dội hơn, khuôn mặt vốn dĩ đã căng ra nghiêm nghị lại càng thêm âm u dữ dội. Lúc lướt qua, Phó Trường Đình bỗng nhiên túm tay áo của y, Hàn Thiền ngạc nhiên quay đầu lại. Ngoài kia mưa vẫn rơi, âm thanh của Phó Trường Đình thật giống một cơn mưa mùa hạ mát lạnh, trong đó len lỏi một ít ấm áp, “Cất lại cẩn thận.”

Tên đạo sĩ này, thật thích dúi đồ cho người khác. Lần nào cũng ngang ngạnh nắm tay, không thèm phân trần một câu đã dúi thứ gì đó vào trong tay, không cho người ta từ chối câu nào.

Nói xong rồi, y lại xoay người, khom lưng lôi từng cái hộp kích cỡ khác nhau được sắp xếp ngay ngắn xuống, mở ra, lau chùi, đóng lại, nghiêng đầu nghĩ ngợi một hồi, lại cẩn thận đặt lại vị trí thích hợp. Một khi đã đặt tay xuống, y tuyệt đối không lưỡng lự, chưa bao giờ thấy y đặt món đồ nào đã mở ra xuống lần thứ hai. Đạo sĩ không ưa nói chuyện, trong sắc trời âm u, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng được vừng sáng loang loáng tôn thêm vẻ tuấn lãng. Hồi trước những tưởng sư phụ Kim Vân Tử của y đã đủ khô khan lắm rồi, dè đâu người đó lại có thể kiếm ra một tên đệ tử còn chán ngắt hơn.

Hàn Thiền không dằn lòng được nhìn hộp gỗ trong tay, nó chứa đựng hài cốt của y, là minh chứng duy nhất cho việc y từng tồn tại trên đời. Nhìn xuống nữa, dừng lại ở chuỗi tràng hạt trên tay y.

Chuỗi hạt gỗ Phó Trường Đình đưa vẫn còn đeo trên tay. Bình thường không nhận ra đạo sĩ có khuôn mặt tuấn tú ấy kỳ thực rất cường tráng khoẻ mạnh, đeo trên cổ tay người đó là một món đồ vừa vặn, đeo lên tay Hàn Thiền thì lại dôi ra hai hạt. Hàn Thiền không biết khi nào lại có thói quen, lúc rảnh rỗi sẽ dùng tay trái áp lấy chuỗi hạt kéo lên từ từ dọc theo cánh tay, ấn rồi dụi, dụi rồi miết, lặp đi lặp lại.

Cái hộp trong tay ấm áp như chuỗi hạt trên tay vậy. Không chỉ thế, những món đồ trên kệ gỗ được người kia sắp xếp, chuông đồng treo trước cửa ngày ngày bị đạo quan của y khua vang, chén trà hãy còn xâm xấp nước để trên bàn sổ sách… toàn bộ gian tiệm nhỏ đều ngấm hơi thở của y, không còn ảm đạm chán chường, mà ngay ngắn có trật tự, một ngọn gió nhẹ nhàng phe phẩy sau cơn mưa, tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Cho dù chỉ là ánh sáng cũng mang theo ấm áp, hệt như khi lòng bàn tay người đó áp lên tay y.

Này đạo sĩ, thứ người sắp xếp không phải là căn tiệm này, mà chính là trái tim tôi.

Này đạo sĩ, thứ người sắp xếp không phải là căn tiệm này, mà chính là trái tim tôi.

“Tôi không muốn luân hồi.” Kéo tấm rèm cửa ngày ngày đối diện với y, Hàn Thiền nhìn gian phòng quạnh quẻ, dừng bước ngay trước cửa, “Vì trần gian khổ lắm.”

Phó Trường Đình sau lưng bỗng ngừng tay, đứng thẳng dậy, ngoái đầu lại nhìn y.

Hàn Thiền lừng chừng không quay đầu lại, chỉ nhìn vào tấm rèm nhỏ ngăn cách bên trong đến mất hồn. Mấy ngày qua, y thường xuyên thông qua khe hẹp nhìn lén người bên ngoài, thỉnh thoảng ánh mắt đụng nhau. Trong mắt Phó Trường Đình lộ ra vài phần thâm trầm sâu xa, chỉ cần một cái liếc cũng có thể nhìn thấu tâm y. Người đó thương hại y. Hàn Thiền thậm chí có thể tìm thấy trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không vui không buồn một tia thương hại. Người đó là Phó Trường Đình, là Tử Dương chân quân chuyển thế, là đạo sĩ mặt lạnh thề quyết phải tuyệt diệt dị tộc trong thiên hạ, ấy vậy mà thương hại y, một cô hồn dã quỷ phiêu đãng giữa trần gian.

Đạo sĩ gỗ, người đời bảo người có ý chí sắt đá, nhưng hoá ra, người lại nhu tình như nước. Khoé miệng không tự chủ được mà nhếch lên, song quỷ kia cười không nổi, y biết người đó đang nhìn mình. Điều đáng ghét nhất ở đạo sĩ chính là ánh mắt lẳng lặng nhìn người khác, khuôn mặt như pho tượng khắc bằng gỗ đá rõ ràng nói một câu thôi cũng ngại phí hơi, vậy mà chỉ cần một ánh mắt im lìm là có thể khêu lên bí mật ẩn sâu trong lòng y, hệt như giữa trong đống đồ tạp nhạp chất chồng như núi, người đó có thể dễ dàng tìm thấy ngón tay bị mất, “Luân hồi chuyển thế có nghĩa lý gì? Sinh lão bệnh tử, yêu hận ly biệt, chả nhẽ không khổ? Tham sân si vọng, bi ai oán tăng, còn gì là hạnh phúc? Đã từng khổ một kiếp, hà cớ gì phải tự chuốc lấy phiền não, chịu khổ đời đời kiếp kiếp?”

Sinh ra làm người, đói kém rách rưới là khổ; sinh ra làm vật, dãi nắng dầm mưa là khổ. Vì chuyện vụn vặt, vì người hục hặc, vì chúng chà đạp, tránh sao khỏi cái khổ? Cho dù tích đức chín kiếp, ngày ngày làm việc tốt, một ngày trời kia giáng điềm lạ, cất tiếng khóc chào đời sinh vào kiếp đế vương. Là người trên muôn triệu người, là chủ của chín vạn dặm sơn hà. Hậu cung đẹp như mây, trong tay nắm quyền khuấy nước chọc trời. Đấu đá lẫn nhau, lá trải lá phải, đi trên con đường đế vương đẫm đầy máu tanh. Dốc lòng dốc sức, tận tâm tận lực làm một vị quân vương anh minh thấu tỏ trời xanh. Có thể được một ngày thật sự vui vẻ, có thể được một lúc chân chính tự do sao? Khi mắt đã nhắm hơi đã cạn, cũng sẽ nằm yên dưới một nắm đất vàng, trước mộ là cỏ rạp tàn úa. Chỉ cần qua một chiếc cầu, uống một chén canh Mạnh bà thang là lại thấy mênh mang mờ mịt, lại tiếp tục luân hồi, mang chuyện trước kia tái diễn, này những thăng trầm, vui buồn oán giận, một lần rồi lại một lần, đau buồn cách mấy cũng đành xót xa để bụng, tim vẫn đau mà thân vẫn bị đoạ đày, có thể thay đổi được gì?

“Luân hồi mãi đến khi dương thọ hết thì cũng phải chết. Đời đời kiếp kiếp, sinh sinh tử tử, rồi cũng hồn phi phách tán, tội tình gì bằng mọi giá để bản thân bị dày vò? Chẳng bằng như hiện giờ, chí ít có thể sống yên ổn an thân, hao tốn công sức vậy, để rồi có được mấy ngày thanh nhàn đâu.” Hàn Thiền tuy nói với Phó Trường Đình, song le cũng là nói với chính mình.

Sở dĩ không để ý chuyện gì, là bởi bản thân đã không còn gì để mất. Không còn gì để mất thì tim phổi cũng trơ khấc, chẳng bao giờ còn là chính mình, ít ra cũng có được một tâm hồn thanh thản, không đau đớn không oán than.

Y cố tình lưu lại nhân thế, hoá ra không phải vì luyến tiếc, mà vì chán ngấy nên từ bỏ. Phó Trường Đình bỗng nhiên tỉnh ngộ, biết cần phải nói với y những gì. Thế nhưng Hàn Thiền đã đi vào trong, buông tay hạ rèm xuống. Thân hình hao gầy lập tức khuất sau tấm rèm màu lam.

Một tấm vải mong mỏng, lại như một cái khe nứt sâu hoắm ngăn cách giữa hai người. Cảm giác mất mát không duyên cớ ào tới, cùng với bi thương thi nhau bén rễ trong lòng, trăm ngàn lời muốn nói nghẹn nơi cổ họng, Phó Trường Đình mờ mịt đứng yên một chỗ, lòng giằng xé, hai chân như bị đóng đinh, mãi không nhấc bước nổi.

“Đừng nghe lời chủ nhân. Y hay nói lời chói tai.” Thấy vẻ mặt suy sụp của đạo sĩ, Hạnh Nhân lắc đầu, lấy cái giá cắm nến sắp rơi khỏi tay y, hà một hơi, dùng tay áo lau lau rồi đặt lại trên kệ, “Chủ nhân ưa nói dối. Không tin đạo trưởng cứ hỏi Sơn Tra.”

Phó Trường Đình đứng bất động tựa như không nghe thấy. Từ khi bị pháp thuật của y đả thương, Sơn Tra khó duy trì hình người, suốt ngày làm một con mèo béo lựa tư thế thoải mái ngủ gà gật sau bàn sổ sách.

“Y hay nói nếu tôi còn ăn vụng sẽ rạch bụng tôi ra.” Đệm thêm giọng mũi nhừa nhựa, Sơn Tra tỉnh lại trong cơn ngái ngủ, “Mà đến giờ tôi vẫn béo khoẻ đấy thôi.”

“Lâu lắm rồi, y còn nói muốn nhổ răng vàng của ngộ.” Sợ quỷ trong phòng nghe thấy, Hạnh Nhân theo thói quen kéo tay lên lau cái răng cửa chìa ra ngoài môi của gã, sau đó ngượng ngùng cười, “Trước đây có Vũ cô nương, y còn có người trò chuyện. Tiếc là giờ Vũ cô nương cũng xuất giá rồi.”

Phó Trường Đình miên man nhớ lại tình huống lần đầu tiên Hàn Thiền đến tìm hắn.

“Em gái nhỏ trong nhà ngưỡng mộ đại danh của chân quân từ lâu, ngày nhớ đêm mong, tương tư không dứt. Nay em ấy sắp xuất giá. Tại hạ cả gan, đặc biệt mời đạo trưởng ba ngày sau đến thành Tây dự lễ lúc nửa đêm, hòng an ủi tấm tình si luyến xưa kia.”

Chỉ đơn giản là tâm nguyện của em gái, y cam lòng bất chấp tính mệnh có thể gặp nguy, vận đạo bào, đội mão sen, khom người cúi mặt, ra vẻ kính xin. Giữa quỷ khí dày đặc, chỉ khi nhắc đến chữ ‘em gái’, mới thấy rõ khoé môi nhẹ nhếch lên vẽ một cái cười mỉm.

Phó Trường Đình nhớ vị tân nương phục sức một màu đỏ ở ngoài thành tây, đứng trước kiệu hoa, nàng xoay người lại, khăn voan đỏ thẫm hơi vén lên, lộ ra một nụ cười thắm.

Y nhớ rõ lúc đó Hàn Thiền nắm tay nàng, cúi đầu rủ rỉ, viền mắt cong veo, môi mỏng thoáng nhếch, tỏ rõ sự thân thiết vô cùng, cùng sự thuận hoà vô tận.

“Y còn nói muốn đuổi bọn ngộ đi. Ai… mấy câu này, nói xong quên ngay hà.” Cúi đầu xuống, mấy vũng nước đọng ngoài phòng phản chiếu cái răng cửa bóng loáng, Hạnh Nhân thoả mãn bước đến bàn sổ sách, nhấc ấm trà lên, rồi đưa cho Phó Trường Đình chén trà vừa được châm thêm, “Thật ra y không nỡ. Giống như không nỡ để Vũ cô nương xuất giá. Có điều, cũng không còn cách nào khác.”

Phó Trường Đình cảm thấy trong lời nói còn ẩn ý sâu xa, muốn hỏi vì sao. Thỏ tinh sờ sờ mũi, kéo trọng tâm câu chuyện sang hướng khác, “Ngộ với Sơn Tra đều được chủ nhân cứu. Ngộ không cẩn thận nên lọt bẫy của thợ săn. Tên kia… ăn vụng trong phòng bếp của tửu lâu nên bị bắt… đều là chủ nhân cứu chúng ta.”

“Nếu y thật sự không quan tâm, y sẽ không ở lại đây.” Sơn Tra góp lời.

Hai yêu quái mở to mắt tha thiết nhìn Phó Trường Đình, cặp mắt tròn xoe trong trẻo, tràn đầy hy vọng. Phó Trường Đình đột nhiên cảm thấy bản thân không cách nào đối diện với bọn chúng, quay đầu đi liếc mắt nhìn vào trong phòng kia, nơi đấy vẫn tĩnh lặng như cũ, yên ắng không tiếng động, “Y…”

“Y là thế đó, đạo trưởng đừng để bụng.” Yêu quái nói. Phát giác ra sự xấu hổ của y, hai yêu quái đứa thì sờ răng đứa thì sờ đầu, bên trái bên phải, vội vội vàng vàng sắp xếp kệ hàng theo cách thức của Phó Trường Đình, “Đạo trưởng, núi Chung Nam như thế nào? Một năm bốn mùa toàn là tuyết na?”

“Đồ ăn chay ở đó ngon hông?”

“Chủ nhân nói, trên đỉnh núi có thể thấy mặt trời mọc.”

Lúc về, thỏ và mèo cùng đưa y ra tới cửa, bọn chúng trao đổi ánh mắt, còn cẩn thận liên liếc về phía tấm rèm không mảy may nhúc nhích, thấy ánh mắt nghi hoặc của Phó Trường Đình, Hạnh Nhân cười gượng gạo, giơ tay ra nắm lấy tay áo của y, “Hắc hắc, đạo trưởng, ngộ tiễn ngài.”

“Vũ cô nương đi. Ngộ với Sơn Tra… cũng không đồng tình. Đừng thấy chủ nhân không buồn ngó tới đồ trong tiệm, chủ nhân cưng mấy món đó còn hơn bọn ngộ. Toàn là những thứ chủ nhân tự tay lấy về mà.” Níu chặt lấy tay áo đạo giả, Hạnh Nhân bươn qua con hẻm nhỏ, hai bên là những cửa tiệm nhỏ bé chen chúc lô nhô giống nhau, tiệm bán đồ trang sức cũ, tiệm thu mua sách cũ, tiệm may cổ xưa… con thỏ cứ nói mải miết không ngớt, “Trừ những thứ đó ra, chủ nhân không giữ thứ gì khác.”

Phó Trường Đình nghe lơ mơ. Cửa ngõ đã gần ngay trước mắt, ra khỏi ngõ nhỏ là con đường dài nối liền từ đằng nam đến đằng bắc của thành Khúc Giang. Thái dương sụp xuống trong ráng chiều hung đỏ, trong ngọn gió thổi từ ngoài thành vào phảng phất mùi khói báo động. Tiểu yêu quái vốn vẫn khiếp sợ đạo giả bỗng ngẩng phắt đầu lên, chặn trước mặt Phó Trường Đình. Cố gắng dìm nỗi sợ hãi xuống, nó nhìn thẳng Phó Trường Đình, nói gặng, “Chủ nhân là người tốt, thật đó.”

Phó Trường Đình kinh ngạc nhìn ánh mắt kiên định của nó, “Sao lại nói vậy?”

“Ngộ…” Con thỏ cả kinh, hoảng hốt vọt một bước sang bên kia, men chân tường nhảy ra thật xa, “Ngộ cũng không biết.”

“Ôi, nguy rồi…” Đau khổ vỗ vỗ đầu, Hạnh Nhân không dám nấn ná lâu, nhanh chân chạy vọt đi, chạy được nửa đường, nó lộn ngược lại, vẫn không từ bỏ ý định mà nhìn đạo trưởng bình tĩnh nói, “Đạo trưởng, chủ nhân thực sự chưa từng làm gì hết.”