“Đêm qua đạo trưởng có an giấc không?” Sáng sớm đã thấy Tần Lan Khê tươi cười đến chào hỏi.

Đã quen với tính kiệm lời của Phó Trường Đình, Tần Lan Khê cũng không lý tới khuôn mặt lạnh lùng kia, tự mình nói tiếp, “Mấy hôm nay đi đường vất vả, mệt chết được. Tối qua ngủ hồi nào không hay, đến lúc tỉnh dậy đã thấy trời sáng bảnh. Không tốt không tốt, cầm quân đánh trận mà sơ suất thế này, dễ bị đánh úp giữa đêm.”

Nhấp ngụm trà do Hách Liên Phong đưa tới, y mỉm cười cảm khái, “Bản vương không nhớ nổi lần cuối cùng mình ngủ ngon thế là khi nào nữa. Hách Liên, ngươi có nhớ không?”

Hách Liên Phong bất ngờ không kịp đối đáp, lắc đầu, “Thuộc hạ quên rồi.”

“Nhưng ta nhớ.” Không biết y đang nghĩ chuyện gì, bỗng nhiên cười tinh quái.

Khuôn mặt màu đồng cổ của Hách Liên Phong tràn ngập vẻ hoang mang. Tần Lan Khê cũng không nói nữa, cầm bánh bao trên bàn bắt đầu trêu đùa cháu chủ quán, “Đậu Tử, tối hôm qua em lại dấm đài phải không?”

“Không có nha. A Mạc đã nói, nếu còn đái dầm sẽ không chơi với em nữa.”

“Ha ha ha ha… Thế à? Vậy cái quần phơi ngoài sân sau là của ai thế nhỉ?”

Nhìn bóng lưng thảnh thơi của y, Hách Liên Phong cau mày, “Có chuyện lạ?”

Giọng điệu Phó Trường Đình khô khan, “Tiểu yêu ma, không đáng nhắc đến.”

Thần sắc Hách Liên Phong tối lại, nhìn y muốn nói gì đấy rồi lại thôi.

Đạo sĩ có khuôn mặt cứng như gỗ yên lặng uống chỗ sữa đậu nành, không có vẻ gì định mở miệng nói tiếp.

Sống trong thời binh hoang mã loạn, mạng người còn bé như con kiến, huống chi cái khác. Đường phố trong thành Khúc Giang tiêu điều lạnh lẽo. Thiếu phụ bán rau nhà bên than thở, nhà bà vừa mất nửa con cá khô. Một tay lái buôn đến từ kinh thành kể chuyện cho mọi người trong trà quán nghe, rằng thì ở kinh đô vẫn thái bình, nhưng lòng người hoảng loạn, không ít hoàng thân quốc thích vận chuyển của cải trong nhà ra ngoài thành bí mật cất giấu. Nhưng rất nhiều trân bảo dọc đường đi bị thổ phỉ cướp sạch sành sanh.

Một người đàn bà áo quần rách nát ngồi mọp bên vệ đường níu chặt lấy vạt áo của Phó Trường Đình, “Con, con của tôi… trả con cho tôi.”

Từ đôi mắt vô thần có thể thấy được chị ta đã điên rồi. Nhưng tay người đàn bà vẫn nắm chặt lấy một cái trống bỏi cũ kỹ.

“Con của chị đâu?” Tần Lan Khê ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi.

“Một trận gió… một trận gió thì… Hu hu, con, con của tôi…”

“Gió?” Tần Lan Khê nghi hoặc nhìn về phía Phó Trường Đình, không lý giải được, “Lẽ nào…”

Phó Trường Đình gật đầu.

Một cỗ khí tức không thuộc về nhân thế đang lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong tòa thành nhỏ. Không biết được nó từ đâu đến, cũng chẳng truy được nó chạy đằng nào. Có lúc rõ ràng như ở ngay dưới cánh mũi, chỉ cần một cơn gió thoảng, hay một cái xoay người, liền tan biến không để lại dấu vết.

Đêm đến, bốn bề sương giăng.

Đạo giả đang tĩnh tọa tu hành bỗng đứng bật dậy, không đợi quỷ ảnh hiện thân, trường kiếm sáng ngời đã đâm thẳng vào làn sương mù, “Nghiệp chướng, ngươi còn dám đến!”

“Tại hạ Hàn Thiền, khẩn xin đạo trưởng mở lòng từ bi di giá dự lễ, để tiểu muội được toại nguyện.” Bên dưới mũi kiếm hiện ra một khuôn mặt tuấn tú tinh tế. Con quỷ này cúi nửa đầu, chỉ có đôi mắt trấn tĩnh hơi nhếch lên nhìn thanh trường kiếm chia cách với vị đạo trưởng vô tâm vô tình. “Dự lễ xong rồi, tại hạ nguyện dâng tặng hậu lễ, báo đáp ân trạch của đạo trưởng…”

“Nói xằng!” Phó Trường Đình đạo tâm kiên định, lớn tiếng quát, lần thứ hai tung chưởng về phía trước, “Lần này nhất định không tha cho ngươi!”

“Ai…” Dưới ngọn hỏa lôi xanh thẳm, quỷ ảnh thất vọng thở dài, lùi ra phía sau, “Đêm mai vào giờ này, tại hạ sẽ lại quấy rầy.”

Phó Trường Đình rút kiếm đuổi theo, trên con đường dài hun hút, gió lạnh thổi hiu hắt, con quỷ tự xưng ‘Hàn Thiền’ đã không còn tung tích.

Nửa đêm hôm sau, y quả thực đúng hẹn lại đến. Người vận đạo bào xám nhạt, mái tóc dài dùng liên quan vấn lên gọn gàng, trên ấn đường để lộ ramỹ nhân tiêm (1) nho nhỏ.

“Đạo trưởng thực tình không chịu nhận lời tại hạ sao?” Như hai đêm trước, y vẫn thủ lễ đứng ngoài cửa, trên mặt thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ, “Tiểu muội nhà tôi đối với đạo trưởng quả có tấm chân tình. Van cầu đạo trưởng khai ân, đến để em ấy gặp mặt một lần.”

“Nghiệp chướng to gan, chớ có buông lời nhảm nhí, đầu độc nhân tâm.” Đạo sĩ lạnh lùng kiên quyết cự tuyệt. Ống tay áo không có gió tự phất, y nâng kiếm lần thứ hai, tay trái phát ra hỏa lôi, còn chưa dứt lời đã đẩy chưởng về phía trước, “Đạo tức là đạo, ma tức là ma. Người quỷ khác biệt, ma đạo khắc nhau. Chính tà thiện ác, sao có thể lẫn lộn?”

“Té ra trong mắt đạo trưởng, chỉ có con người là lương thiện, còn ma quỷ toàn là ác đồ.” Miễn cưỡng chịu đựng một chưởng một kiếm, Hàn Thiền không lùi ra phía sau, thân hình bởi chống cự mà gần như tan vỡ, cứng cỏi đứng chặn trước mặt Phó Trường Đình.

Ánh mắt đạo giả lạnh như băng, lòng bàn tay lại hừng hực ngọn hỏa diễm. Con quỷ thân cô thế cô đến đây chỉ bình tĩnh nhìn, gương mặt dưới hỏa lôi chói lọi lại càng thêm trắng xanh, “Nếu tôi nói, cũng có quỷ lương thiện thì sao?”

“Tại sao không?” Gương mặt Lang Gia Vương đầy ngạc nhiên hiện lên, cau mày nhanh chóng phản vấn.

Phó Trường Đình ngồi ngay ngắn, không cần nghĩ ngợi đã đáp ngay, “Đạo tức là đạo, ma tức là ma. Đạo hướng thiện, quỷ hành ác.”

“Nếu người cũng có ác nhân, tại sao không thể có quỷ tốt?” Y là Đế tinh ứng thế, tấm lòng nhân đức, bao dung với cả thiên hạ.

Đạo sĩ cố chấp cắn từng miếng màn thầu nhạt thếch, im lặng không đáp.

Giờ con quỷ này cũng nói thế.

“Trời đất bao la, chúng sinh đông đảo. Lẽ nào ai cũng dốc lòng hướng đạo, chưa từng giết một con kiến, chưa từng gây chuyện lỗi lầm, chưa từng nói ra một câu ô uế, mà chỉ toàn là lời hay ý đẹp? Vậy thì bọn cướp sông cướp biển ở đâu ra? Loạn thần tặc tử từ đâu mà có? Trộm cắp phản tặc nên giải thích thế nào đây? Khói lửa ly lạc là ai dấy lên, là ai hun đúc? Là quỷ? Là yêu? Hay là ma? Ma sinh ra từ tâm. Yêu quỷ nếu vô tâm, vậy ma sinh ra từ tâm ai?”

Y ngẩng đầu lên, nét kính cẩn trên mặt đã biến mất, chỉ còn lại đôi mắt ánh lên vẻ ngạo mạn coi khinh, “Diệt ác hành thiện, chỉnh đốn tà giáo? Hừ, không thiếu gì phàm phu tục tử giết người phóng hỏa, cưỡng hiếp phụ nữ, người lại ngậm miệng không nói, tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Hàn Thiền tôi tuy chỉ là cô hồn dã quỷ, nhưng luôn nhất mực chuyên tâm tu hành, chưa từng hại đến người già yếu, hay có nửa điểm lừa gạt trẻ thơ, chỉ một lòng thành tâm mời người đến dự lễ. Đạo trưởng từ chối thì thôi, lại năm lần bảy lượt lạnh lùng chĩa kiếm về phía tại hạ, đây là đạo lý gì? Lẽ nào là hành thiện như người nói? Hay như lời tôi nói, là hành ác!”

Con quỷ bị thương nghiêm trọng, thân thể phiêu động, khóe môi rỉ máu, nhưng đôi mắt hừng lên lửa giận sáng ngời, không gợn chút sợ hãi trừng mắt với người đối diện, gằn từng chữ từng chữ một tên của y, “Phó Trường Đình, người chém yêu trừ tà diệt hết chúng quỷ trong thiên hạ, thật sự chưa từng giết lầm sao?”

Giết lầm? Càn khôn sáng tỏ, thiên lý ngời ngời. Lấy chính khắc tà, sai ở nơi đâu?

Phó Trường Đình cau mày, ngọn hỏa lôi lại dấy lên, ra bộ muốn đánh. Hàn Thiền không nói tiếng nào, mở to đôi mắt bình thản nhìn y. Phó Trường Đình bỗng nhiên phát hiện, đôi đồng tử của con quỷ này trong veo như nước, giữa căn phòng ngàn ngập sương khói ma quỷ cũng không vấy một tia uế khí tanh tưởi.

Lẽ nào… sấm sét đùng đùng tích tụ giữa lòng bàn tay cứ vậy mà khựng giữa không trung. Phó Trường Đình không khỏi do dự, mặc cho quỷ ảnh trước mặt từ từ mờ dần, cuối cùng tan biến như làn khói.

Đạo giả đứng một mình trước cửa, đọng lại trong mắt là nhãn thần phức tạp của con quỷ lúc bỏ đi. Thất vọng có, chán chường có, còn thoáng chút đau thương…

Khi mặt trời khuất bóng, con đường vốn quạnh quẽ cũng chẳng còn bóng hành khách lơ thơ. Ngay cả chú mèo hoang lưu lạc đầu đường cũng không dám nán lại lâu, kêu vài tiếng “meo meo meo”, chú nhảy đến góc tường, cuộn mình giữa đống đồ tạp nham.

Bên ngoài cửa tây là quan đạo rộng thinh thang, mắt không tiếp bờ. Tà dương đỏ au như vệt máu loang trên đám cỏ dại ven đường. Sau mấy năm chiến loạn, bất kì nơi nào ở cửu châu cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn điêu linh như thế. Nếu không có quân sĩ thân phục áo giáp nặng nề còn đang đi qua đi lại tuần tra trên thành, có lẽ toàn bộ thành Khúc Giang đã chìm trong im lặng như một tòa thành chết.

Hách Liên Phong liếc nhìn quân lính canh gác biên thành, hạ mắt xuống nói với Tần Lan Khê, “Dựa vào quy mô lính canh, cộng thêm quan sát mấy ngày nay của chúng ta, không giống có đại quân đóng ở đây.”

“Nhưng rõ ràng có tin báo về…” Tần Lan Khê nghe thế không khỏi hồ nghi.

Hách Liên Phong lại nhìn thoáng qua, trầm giọng đáp, “Nếu có đại quân đóng ở đây, nhất định sẽ không có cảnh tượng này.”

“Vậy binh lính theo lời đồn đã đi về đâu?” Không thấy Hách Liên Phong trả lời được, Tần Lan Khê quay đầu lại nhìn vị đạo giả đứng sang một bên, “Trường Đình?”

Đạo giả từ nãy đến giờ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cách cửa thành không xa là một cây hòe có tán lá cực lớn.

Tần Lan Khê đột nhiên nảy ra ý tưởng lạ, bảo muốn đi xem cây hòe lớn ở ngoài thành tây. Lúc này, rốt cuộc cũng để lộ tâm cơ. Y nhếch môi, hiếu kỳ hỏi Phó Trường Đình, “Quỷ mà cũng có chuyện cưới xin sao? Có giống như con người không?”

Không kịp chờ Phó Trường Đình trả lời, y đã bị Hách Liên Phong kéo đi với vẻ mặt căng thẳng.

Nhìn cảnh bọn họ người lôi kéo kẻ giật lùi cùng nhau vui đùa ầm ĩ, trên gương mặt trang nghiêm của đạo giả mới xuất hiện một nét cười thoảng. Còn đâu là vị đại tướng chiến công lẫy lừng với một vương hầu chuẩn bị đăng cơ trong lời đồn nữa?

Trầm ngâm hồi lâu, Phó Trường Đình lắc đầu, khép hai ngón tay lại, lẩm nhẩm niệm pháp chú. Dưới tàng cây hình thành một kết giới vô hình, che giấu hết toàn bộ chính khí Bắc Đẩu quanh người, chúng quỷ không thể phát hiện ra y.

Trời vắng ánh trăng, đêm đen như mực. Xa xa có một chấm đỏ lấp lửng tà tà bay đến. Run rẩy, chênh chao. Khi bay đến gần, mới biết hóa ra là một chiếc lồng đèn đỏ bé xíu, dưng lại không thấy người cầm đèn đâu. Chỉ thấy chiếc lồng đèn tự do di chuyển, chưa đầy một khắc đã vượt qua cánh cửa dày nặng, vọt thẳng vào trong thành.

Tiếng nhạc mừng nho nhỏ cất lên ngay sau đó, những bóng đen có hình thù kỳ quái lần lượt chui ra từ giữa khe cửa khép chặt. Một con khỉ thổi kèn xô-na, một con gấu đen gõ trống, một đôi lợn rừng đánh chiêng, ở giữa là một con hồ ly lông nâu xám trùm lên cái trường bào quá khổ, tay giơ bổng chùy hoan hỉ nhảy múa.

Yêu khí bủa vây lấy người. Quân sĩ gác hai bên cửa thành dáng đứng rất thẳng, nhưng cặp mắt đã mất đi linh hồn hoàn toàn thờ ơ trước cảnh tượng quỷ dị trên. Vẻ mặt cứng còng, thậm chí không hề chớp mắt lấy một cái.

“Thỉnh tân nương.” Bốn con quỷ không đầu khênh đến chiếc kiệu hoa đỏ chói mắt. Một con hoẵng tinh cài đóa hoa hồng trên đầu nghiêng ngả đi ra trước kiệu, cất giọng hô to.

Từ giữa thinh không xuất hiện hai bóng hình, một đen một đỏ. Hàn Thiền lại vận trang phục đạo sĩ. Toàn thân khoác lên lớp y bào đen tuyền, mái tóc dài thướt tha được chải gọn ra phía sau, dùng một sợi dây đồng màu buộc hờ hững. Tân nương phủ một chiếc khăn voan, từ đầu đến chân đều là một màu đỏ lộng lẫy.

Trong đêm tối, một lũ ma quỷ tụ thành vòng tròn, cho dù là hỉ phục hay kiệu hoa, tất cả đều rặt một màu đỏ chói đến rợn người.

Phó Trường Đình thấy Hàn Thiền nắm tay tân nương dẫn đi, nhắn nhủ vài câu gì đấy. Tân nương gật đầu, rồi cất bước tiến đến đội rước dâu.

“Giờ lành đã đến, mời lên kiệu hoa!” Hoẵng tinh lại vội vàng hô váng.

Hỉ nhạc cất lên, mười điệu thì đã lạc đến bảy, tám điệu.

Tân nương đang vén mành kiệu bỗng nhiên xoay người lại. Sắc mặt Phó Trường Đình trở nên căng thẳng, nhưng nàng chỉ nhấc tay vén nửa chiếc khăn voan, để lộ cái cằm trắng như tuyết và đôi môi tô son đỏ mọng vẽ thành một nụ cười kiều diễm, đối diện với cây hòe, nơi Phó Trường Đình đang đứng dưới tàng cây.

Phó Trường Đình kinh hãi, quay đầu lại nhìn Hàn Thiền đứng bên kia. Con quỷ mặc đồ đen toàn thân nhưng vẻ mặt vẫn toát nên nét đường hoàng nhã nhặn, hai tay ôm quyền, cúi đầu thật thấp với y.

Chính lúc đó, đạo giả tính tình cương trực mới nhìn thấy tiếu ý lướt qua môi người kia, đắc ý mà giảo hoạt.