Sáng sớm Tuyên Khương thị tỉnh lại thì khăng khăng muốn đi thăm con dâu.

Khương Nhị phu nhân nhịn không được bèn nói: “Bộ dáng này của ngươi là đến thăm nó hay để nó an ủi ngươi? Ngươi đi cầu xin thương xót thì đừng gây khó dễ cho nó, nó đã vất vả lắm rồi.”

Tuyên Khương thị nhắm mắt lại, tì lên ngực, bà đau khổ thốt ra: “Rốt cuộc các người muốn ta như thế nào mới hài lòng?

Trái cũng không phải, phải cũng không được, bà cũng không biết nên làm gì.

Khương Nhị phu nhân trông bà cả đêm nên lòng đã nguội lạnh. Bà ấy đứng lên rồi nói với Quy Đức Hầu sắc mặt trắng bệch đứng bên cạnh: “Nàng làm người tốt còn chúng ta đều là người xấu. Hầu gia, ngài đều thấy hết chứ? Nhìn kỹ chưa?”

Tuyên Hồng Đạo gật đầu: “Cám ơn nhị tẩu, ta đưa ngài ra ngoài.”

Khoảng thời gian này bởi vì trưởng tử căn dặn nên ông từng bước cẩn thận, quả nhiên việc xây dựng bên phủ quốc học liên tiếp xảy ra chuyện, bọn thủ hạ cũng liên tục gặp rắc rối. Ông đã hết cách phân thân, liền nhớ ra bên trong nhà còn con dâu sinh tôn tử, phu nhân không có con dâu trông chừng thì cái nhà này sẽ lộ ra sơ hở.

“Ta sẽ cố gắng nói với nàng ấy.” Tuyên Hồng Đạo tiễn bà ra cửa rồi hạ thấp giọng nói.

Khương Nhị phu nhân thấy khuôn mặt muội phu tiều tuỵ thì bà cũng chẳng biết nói gì. Nàng ở nhà nên cũng biết hắn đã bôn ba giúp cả bên tam thúc lẫn tứ thúc. Hiện tại bà nói với hắn những lời này cũng là bất đắc dĩ.

“Được rồi.” Khương Nhị phu nhân lắc đầu: “Ta đi nghỉ một lát, có chuyện gì thì ngươi gọi mấy người Ngu nương, còn có mấy đứa con dâu nhà ta, các nàng đều sẵn lòng.”

“Cám ơn nhị tẩu, làm phiền ngài.”

Ông chờ người đi khuất rồi mới quay đầu bước vào phòng, cho người hầu lui xuống.

Tuyên Khương thị chẳng biết ông đã nói gì, ông vừa rời đi thì bà đã khóc nức nở trong phòng.

Bà khóc đến mức khuôn mặt của mấy người Ngu nương cũng lộ vẻ chán nản.

Hai trụ cột trong phủ đã vất vả quá mức, Thiếu phu nhân còn nằm trên giường, phu nhân không nên khóc nữa…

Người hầu như bọn họ nhìn phu nhân khóc cũng chẳng biết nên làm gì.

Mấy người Khương Trương thị nghe nói tiểu cô cô lại khóc lóc thì hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng chẳng ai vào an ủi bà. Các nàng còn phải xử lý việc trong phủ.

Mới bình minh sáng sớm con dâu thứ tư của Khương gia đã được đại bá mẫu phái tới, lúc này trong lòng nàng ấy cũng vô cùng hỗn loạn. Bà bà của nàng đã trông tiểu cô cô cả đêm không ngủ. Người vừa tỉnh lại thì đã khóc lóc, thân thể này nếu như khóc đến mức ngã quỵ ra đấy thì bà bà của nàng sẽ phải chịu ư?

Tiểu cô cô đúng là có năng lực khóc lóc, còn Khương gia bọn họ lại bận bịu không ngơi tay.

Lão tổ phụ đã lớn tuổi như vậy rồi mà lúc này còn vì biểu huynh, vì Hầu phủ, mặc triều phục cồng kềnh thượng triều đấu đá với người khác, cũng chẳng biết lão nhân gia có chịu được không.

Con dâu thứ tư của Khương gia kính trọng lão nhân gia nhà bọn họ, lúc này nhớ tới trời chưa sáng tổ phụ đã rời cửa thì mũi lập tức chua xót.

Người nhà họ Khương bọn họ thật sự phiền chán tiểu cô cô, nhưng nàng ấy cũng không rảnh nghĩ nhiều. Giờ Thìn vừa đến, vừa mới sáng sớm đã có người tới cửa.

Con dâu thứ tư của Khương gia năng nổ muốn ra cửa đón khách, nhưng nàng ấy bị đại tẩu ngăn cản. Khương Trương thị cười nói: “Để ta đi.”

Nàng là dâu cả của Khương gia, hôm qua bà bà đi thì hôm nay nàng sẽ thay.

Người Khương gia có thể đảm đương việc nhà, những năm này dù sóng to gió lớn nhưng thân làm thê tử bà cũng chẳng ngại phiền phức. Khương Trương thị vì gia tộc mà xuất đầu lộ diện, quần áo chỉnh tề ra cửa đón khách.

Hài tử đã sinh nên không tiện cự tuyệt người tới cửa viếng thăm. Bốn nàng dâu của Khương gia đều tới. Lúc này ngoại trừ nàng dâu thứ ba chăm sóc Tuân Lâm thì tất cả đều ra trước đại sảnh tiếp đón khách mời.

Các nàng mang kẹo ra mời, giữ chân khách ở đại sảnh.

Hứa Song Uyển có các nàng thì thoải mái hơn nhiều. Nàng không cần gặp khách đến thăm, cũng không lo đắc tội các nàng, càng không sợ truyền ra lời không hay.

Dù nàng nhàn rỗi nhưng lòng không nhàn. Nàng không yên tâm được.

Nàng vẫn ôm hài tử không rời tay, Thải Hà cất lời khuyên thì thấy cô nương nhà nàng ôm tiểu công tử an tâm hơn nên không khuyên nữa…

Hứa Song Uyển nghe nói có nhiều người tới thì ngẫm nghĩ mới lát mới để Ngu nương ôm Tuân Lâm đi qua, để nàng dâu thứ ba của Khương gia tới đại sảnh giúp đỡ, còn Tuân Lâm để nàng chăm sóc.

“Ngài đã chăm sóc tiểu công tử rồi.” Thải Hà lại khuyên nàng.

“Như nhau.” Hứa Song Uyển cười nói, chăm sóc một tiểu công tử là chăm sóc mà chăm sóc hai tiểu công tử thì vẫn thế.

Đặc biệt là lúc này, chẳng quản được có mệt hay không.

Dù già cũng phải lo toan chứ chẳng thể mặc kệ.

Chuyện xảy ra trong cung của trưởng công tử, lúc này dù ai biết cũng chẳng nói cho Hứa Song Uyển, miệng kín như bưng. Hứa Song Uyển cũng không hỏi, nàng cũng không nghĩ nhiều, hỏi nhiều thì nàng cũng không thể giúp, thứ duy nhất nàng có thể giúp phu quân chính là thay hắn bảo vệ tốt cái nhà này.

Tuân Lâm rất nhanh đã tới. Cậu vừa qua đã bò lên giường của tẩu tử, ôm cánh tay của tẩu tử không buông, nhưng cậu không khóc, cực kỳ ngoan ngoãn.

“Đệ nghe lời, không bướng bỉnh, không gây chuyện.” Tuân Lâm ghé sát vào tẩu tử, một lát sau mới mở miệng.

“Đúng là ngoan mà.” Hứa Song Uyển cười nói với cậu: “Đệ xuống dưới ăn chút gì đi, ăn no rồi tới vừa lúc ru tiểu chất ngủ tiếp. Nó cũng rất ngoan, đệ thích tiểu chất chứ?”

“Thích.”

“Đi đi.”

“Vâng.” Lúc này Tuân Lâm mới bò xuống giường đi ăn.

Hai nha hoàn đi theo Tuân Lâm lập tức thở phào nhẹ nhõm. Các nàng được Thiếu phu nhân chọn tới chăm sóc Tuân Lâm. Tuân Lâm được biểu thiếu phu nhân của Khương gia chăm sóc rất tốt, nhưng tiểu công tử cứ rầu rĩ không vui, không lên tiếng cũng không ngủ, các nàng cũng chẳng có cách nào.

Tuân Lâm nghe có người bên phía đại tẩu tới đón thì cậu lập tức tự mình chạy tới, giày cũng quên mang, thế các nàng mới biết, hoá ra là cậu đang chờ người.

Tuân Lâm ăn xong, Hứa Song Uyển bảo cậu đọc cho nàng nghe một đoạn thơ, rồi để cậu chơi với tiểu chất một lát thì cậu liền yên tâm ngủ thiếp đi.

Hứa Song Uyển cũng không để mấy người Thải Hà ôm cậu đi mà để cậu ngủ cạnh hài nhi bên cạnh nàng.

Tuân Lâm không biết gì nhưng vẫn có cảm giác. Hứa Song Uyển cảm giác cậu bị sợ, nghe nói công công đã ra ngoài làm việc từ sáng sớm, huynh trưởng của cậu cũng không ở nhà. Cậu đồng ý ở bên nàng đã là chuyện tốt.

Hứa Song Uyển nhìn hai đứa bé ngủ thiếp đi, nàng sờ lên mặt Tuân Lâm.

Thải Hà đứng bên cạnh thấy nụ cười của cô nương nhà mình thì thở dài trong lòng.

Đây đâu phải đang ở cữ. Trước kia nàng ấy nghĩ cô nương gả cho cô gia sẽ chẳng có điều gì may mắn, lúc này mới được mấy tháng đã thay đổi.

Bên đại sảnh mới một ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện. Đầu tiên là Đại thiếu phu nhân La gia, cũng chính là đại tỷ Hứa Song Đễ của Hứa Song Uyển ở Hứa gia cũng tới. Mấy chi thứ của Hứa gia không biết chuyện Hứa Song Uyển đã đoạn tuyệt quan hệ với Hứa gia tới cửa chúc mừng. Về sau lại có mấy nhà không còn thân thích với Hầu phủ cũng đến, còn có lão trưởng bối mà Hầu gia phải gọi là cô cô cũng tới. Khương Nhị phu nhân chẳng còn cách khác liền mặc quần áo chỉnh tề đến tiếp đón.

Hứa Song Uyển vẫn để Văn Nhi và Kiều Mộc nhìn chằm chằm, mấy người Ngu nương còn bởi vì kiêng dè nên sẽ giấu nàng vài chuyện. Mấy nha hoàn của nàng, đặc biệt là Văn Nhi thẳng thắn và Kiều Mộc, xưa nay chưa từng giấu nàng, các nàng ấy cũng sợ giấu diếm nàng.

Sau khi nàng biết chuyện xảy ra ở đại sảnh, nàng vuốt cằm nói: “Vất vả cho cữu mẫu và mấy biểu tẩu Khương gia rồi.”

Nếu không có các nàng thì nàng sẽ đóng chặt cửa lớn của Hầu phủ, để cho người ngoài suy đoán sâu xa thì sẽ gây ra lời đồn đãi bất lợi cho Hầu phủ.

Trốn tránh, là biện pháp mà nàng không muốn dùng nhất.

Cũng may, chưa đến mức này.

Hầu phủ không bị Khương gia bỏ rơi.

Đồng nghĩa là, phu quân của nàng cũng không bị bỏ rơi..

Một người không bị bỏ rơi, trên người còn có mục đích sống, đương nhiên hắn không có lý do để từ bỏ.

Hứa Song Uyển vững tin điều này nên nàng không hoảng loạn, nàng nằm trên giường bình yên vượt qua.

Đêm nay trưởng công tử và Hầu gia của Hầu phủ không về nhà.

Nhóm con dâu của Khương gia vào đêm cuối cùng mới thả lỏng. Mấy người liền hẹn nhau đến thăm biểu muội, mấy chị em dâu vừa nói vừa cười.

Các nàng không ngại phiền phức, chỉ sợ cái nhà này chẳng có phu nhân hiểu lý lẽ.

Nếu không các nàng có vất vả cũng phí sức, đây không phải Hầu phủ biết điều thì các nàng có giúp cũng chẳng ích gì.

**

Cứ thế trôi qua hai ngày. Ngày hài tử tắm ba ngày thì Hầu gia trở về, ông đặt tên cho tôn tử là Vọng Khang.

Phụ thân của hài tử vẫn chưa về. Chẳng qua, ngày hôm qua hắn đã phái A Tham về đưa tin cho Hứa Song Uyển, bảo nàng cố gắng ở nhà chờ hắn trở về.

Hứa Song Uyển có câu nói này thì càng yên tâm.

Tuyên Hoành Đạo gặp con dâu, ông thấy nụ cười trên mặt của nàng là thật lòng chứ không phải miễn cưỡng thì vô cùng ngạc nhiên.

Khương Đại phu nhân cũng tới.

Lần này Khương gia tới rất đông. Có thân thích Khương gia thì lễ tắm ba ngày của Tuyên Vọng Khang được tổ chức rất náo nhiệt, ngày ấy Hứa Song Uyển cũng được đỡ xuống giường.

Nàng để Thải Hà tới bên phía bà bà để lão nhũ mẫu và mấy người Thải Hà đỡ bà tới đây. Bà nhìn hai người tẩu tử của Khương gia thì không dám lên tiếng, còn Khương Đại phu nhân và Khương Nhị phu nhân xem như không thấy bà.

Tuy nhiên bọn tiểu bối không thể làm như vậy. Nhóm con dâu của Khương gia vui vẻ chào hỏi bà. Tuyên Khương thị đã được Hầu gia dặn dò nên lúc này không nghĩ nhiều, chỉ liên tục gật đầu mỉm cười mà không dám đáp lại, sợ nói nhiều sẽ sai.

Hứa Song Uyển ngồi chung một chỗ với các nàng thì có nói vài câu với bà bà.

Nàng như ngày thường vấn an, lúc nói chuyện cũng tự nhiên. Tuyên Khương thị không thấy con dâu không thoải mái thì cảm động đến mức hai mắt ửng đỏ.

Hầu gia đã nói với bà nên bà mới biết nếu giữ lại một đôi cô nhi quả phu ở nhà, dẫu thân phận các nàng trong sạch nhưng vẫn là đánh vào mặt của con dâu. Đặc biệt ngày ấy còn là ngày con dâu sinh sản, nếu bà thật sự giữ người lại, con dâu mà tức giận không qua được thì cái nhà này xem như…

Tuyên Khương thị càng không dám nghĩ tới chuyện của trưởng tử. Bà vừa nghĩ tới đã không thở nổi, hoàn toàn không biết nếu nhi tử chết đi thì bà sẽ như nào.

Bà theo bản năng không nghĩ tới nữa, thấy con dâu vẫn thân thiết với mình thì càng ngày càng gần gũi với con dâu. Hai mắt bà thấp thoáng ánh lệ nhìn con dâu, sự ỷ lại hoàn toàn lộ ra, ánh mắt chẳng khác gì nhìn Hầu gia và trưởng tử.

Ánh mắt giống hệt lúc bà nhìn phụ thân và huynh trưởng.

Khương Đại phu nhân vừa thấy thì một bụng lửa suýt chút nữa lại nổ tung.

Khương Nhị phu nhân cũng chẳng có cách nào với tiểu cô tử này. Bà liên tục nhìn về phía cháu dâu, thấy cháu dâu vẫn nói chuyện như trước chứ chẳng có gì quá phận thì trong lòng bà lập tức an tâm, nhưng đến cùng bà vẫn lo lắng liệu cháu dâu có mềm lòng với bà bà hay không.

Hứa Song Uyển không phải không nhìn thấy ánh mắt của bà bà, chỉ là nàng đã nhìn thấy vô số lần. Trước đó nàng còn nghĩ rằng bà bà quả thực khiến người khác yêu thương, hiếm có người đến độ tuổi này mà ánh mắt vẫn còn ngây thơ. Dẫu hiếm thấy nhưng chỉ nên đứng từ xa nhìn chứ nếu người này là thân nhân nhà người khác thì ai nấy đều nếm mùi khổ sở.

Nàng chưa từng làm kẻ ác, chưa từng dùng mưu kế. Dù bất đắc dĩ nàng phải đi cầu xin những người kia, thậm chí còn phải bỏ mặt mũi để lôi kéo quan hệ; thế nhưng nàng chưa từng làm, đều là người nhà giúp nàng làm.

Ông trời rất công bằng, nàng không thể làm thì người nhà nàng phải giúp đỡ.

Hứa Song Uyển thân là con dâu nên chẳng thế nói những lời kia với bà bà. Hiện tại nàng cũng biết, trưởng công tử không phải chưa từng nói hay nhắc nhở, cũng đã hét to với bà, nhưng kết quả như nào?

Kết quả chính là, bà vẫn là bộ dáng này.

Vĩnh viễn không thể làm bà tỉnh lại.

Nhưng ngươi lại không thể mặc kệ, càng không dám bỏ mặc bà; bởi vì nếu bà sai thì người chết trước chẳng phải bà mà là những người bên cạnh bà.

Hứa Song Uyển cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn ngoại trừ để ý bà.

“Uyển Uyển, con ăn đi.” Lúc này Tuyên Khương thị gặp người hầu bưng một bát táo đỏ mật ong lên, bà vội vàng bưng lên rồi đưa về phía tay của con daau.

“Đa tạ mẫu thân, người cũng ăn đi.” Hứa Song Uyển nhận lấy rồi quay mặt sang chỗ Khương Đại phu nhân. Nàng nói: “Đại cữu mẫu mau dùng, hôm nay cũng lạnh.”

Tuyên Khương thị vốn đang vui mừng là trong lòng con dâu có bà, nhưng bà thấy nàng vừa dứt lời đã quay sang phía đại tẩu nói chuyện. Con dâu nói xong cũng không nhìn lại phía bà, mà là nhìn sang bên kia rồi tán gẫu với nhóm biểu tức Khương gia thì trong lòng bà lập tức tràn đầy thất vọng, mắt cũng mờ đi.

Quy Đức Hầu đang ngồi một phía khác lập tức thở dài trong lòng.

Ông nợ phu nhân của mình, ông thương bà vốn là chuyện của bản thân, nhưng nếu là con dâu trái lời…

Quy Đức Hầu lườm con dâu nhưng cuối cùng vẫn không dám nghiêm khắc phê bình nàng.

Con dâu mới sinh hài tử được ba ngày đã xuống giường. Dẫu ông không có lương tâm cũng chẳng dám nói phu nhân của mình đã sai.

**

Sáng sớm ngày thứ tư, Khương Trương thị đi về phía Thấm viên.

Nàng còn chưa rời giường đã nhận được tin tức của người trong nhà đưa tới, nên tóc cũng chỉ tuỳ ý kẹp lại vội vàng đi tới.

Nàng không nghĩ lúc này thê tử của biểu đệ cũng đã tỉnh.

“Không cần xuống giường, đừng để ý những nghi thức xã giao kia.” Khương Trương thị không chờ nha hoàn vào phòng thông báo trước mà đã rảo bước tiến vào. Nàng ấy thấy Hứa Song Uyển muốn xuống giường thì vội vàng tiến lên.

Hứa Song Uyển nghe được giọng nói liền đặt Vọng Khang đang ôm trong ngực xuống. Nàng thấy đại biểu tẩu tới thì lập tức lên tiếng: “Ngài mau đến đây ngồi.”

Khương Trương thị không khách khí, đi qua ngồi xuống trên ghế cạnh giường. Nàng ấy vừa đặt mông xuống đã mở miệng: “Có tin tức. Tiểu Ngũ nói cái A Phù phu nhân kia vốn không phải người đứng đắn, trước đó bà ta đi theo phu tới nơi khác, không tới mấy năm thì phu quân của bà ta đã chết. Bà ta làm thiếp cho một quan, muội biết là ai không?”

“Là ai?”

“Chính là tên quan năm đó áp giải thuế ngân của Kim khố bị mất. Năm đó, cũng chính là ba năm trước, ba châu Nam Hoài, cộng cả tây nam, đông nam vào là tổng cộng thuế ngân của bảy châu. Lúc đó Hộ bộ Thị lang áp giải nhưng người này vào kinh, người này từng là một trong những chủ sự của khố Hộ bộ.”

“Người trong kinh?”

“Không phải.” Khương Trương thị lắc đầu, bình tĩnh nói tiếp: “Sau khi hắn vào kinh, Tiểu Ngũ theo chân hai mẫu tử kia hai ngày, mãi tới hôm qua mới tra tới người hắn. Lúc ấy nó cảm thấy hắn rất khả nghi nên đến Hộ bộ chỗ biểu ca hỏi thăm, kết quả có người nhận ra. Còn nữa, cô nương kia vốn chẳng phải người trong sạch, là một danh kỹ tới từ hoa lâu phía nam.”

Khương Trương thị nhìn thê tử của biểu đệ nhíu mày thì vỗ vỗ cánh tay của nàng: “Không sao, không nên nghĩ nhiều, bọn hắn đều nói định tới xin Hầu phủ nói giúp. Hiện tại mấy người này đều đã vào Hình bộ, muội cứ nghĩ đi, hiện tại người bên dưới cũng không hoàn toàn một lòng với bên trên. Lần này điều tra ra người, vẫn may có thể giúp biểu đệ, muội nói xem có đúng không?”

Nàng ấy cũng hy vọng có thể giúp một tay; như thế mấy người thê tử bọn họ cũng xem là lập công lớn.