Hầu phủ đã sớm chuẩn bị bà đỡ. Hứa Song Uyển vừa chuyển dạ thì người hầu liền đi cửa sau tới Khương gia báo tin. Tất cả theo ý Hứa Song Uyển, có thể giấu diếm thì giấu diếm, có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu.

Ngày hôm đó Tuyên Trọng An đang bận việc, hiện tại hắn được thánh thượng phân phó tra một án tham nhũng lớn, hiện đang là thời điểm then chốt thu được lời khai của một nhân chứng quan trọng. Đối thủ phản công cũng vô cùng mạnh mẽ. Nếu lúc này hắn không ở đây, mà thân phận của nhân chứng không thấp; nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không có cách nào bù đắp. Mấy ngày nay hắn đi đi về về rất vội vàng, đây cũng là lúc Hứa Song Uyển lao tâm quá độ nên hài tử muốn ra sinh ra. Phụ thân của cậu đang chịu áp lực bốn bề, nàng sinh con không phải việc lớn nên vào đúng lúc này, càng có nhiều người ghé thăm Hầu phủ.

Lúc này có rất nhiều người âm thầm nhìn chằm chằm Hầu phủ. Tuyên Thượng thư đã điều tra ra Tả tướng, hiện tại không phải hắn chết thì chính là Tả tướng chết. Phe phái của Tả tướng trong triều đã là căn cơ thâm hậu, Tả tướng đã nhậm chức được tám năm, trong mắt vài người Hầu phủ công tử mới ra đời muốn quật ngã lão thì chính là lấy trứng chọi đá.

Tả tướng đã điều động mấy phe nhân mã dưới tay cùng lao về phía trước, một toán sẽ liều chết nhìn chằm chằm Hầu phủ để khai đao người nhà của Tuyên Thượng thư.

Dù Hứa Song Uyển muốn giấu, làm việc cũng cẩn thận, nhưng nàng vừa chuyển dạ thì có phu nhân tới cửa, nói vừa dịp đi ngang qua nên muốn ghé thăm nàng. Người hầu không đồng ý cho nàng ta vào thăm thì quay đầu lại, nàng ta liền truyền ra tin tức Hầu phủ Thiếu phu nhân chuyển dạ ra ngoài.

Về sau liền có càng nhiều người tới hơn, vài nhà đều là tự mình đến cửa tặng lễ.

Hài nhi trong bụng Hứa Song Uyển quá lớn nên đang đau đớn trên giường không thiết sống. Cháu trai cũng không biết lúc nào mới trở về, mà những người ngoài này còn tới cửa sớm hơn cả người làm trượng phu. Khương gia gần như vậy nhưng người báo tin còn chưa quay về thì các nàng đã đến. Khương Nhị phu nhân vừa cười lạnh vừa nhìn mấy người này.

Những người này tới không chỉ là một người hai người mà còn kéo bè kéo cánh đến, kéo đến tận ba bốn người. Có tâm tư gì? Nhất là trong đám người này còn có người chẳng quen biết với Hầu phủ, nói là vừa lúc muốn tới nhà người ta làm khách, biết Hầu phủ có việc mừng liền đi tới để dính chút may mắn.

Người nhà người ta sinh con, còn chưa sinh ra mà các nàng đã tập hợp ở đây, đây là quy củ gì thế?

Khương Nhị phu nhân liền biết thê tử của cháu ngoại trai không nghĩ nhiều, đây là Hầu phủ đắc tội đại thần nên Hầu phủ đã sớm bị người ta nhìn chằm chằm.

Khương Nhị phu nhân cự tuyệt một hai người thì nhưng người này cũng không tức giận, các nàng vừa xoay người đi thì có một đám người khác tới.

Khương Đại phu nhân chạy tới là lúc Hầu phủ đang từ chối một đám người ghé thăm. Khương Đại phu nhân nghe nói tình huống của Hầu phủ lúc bấy giờ thì bà tức giận đến mức cả mặt đều tối sầm lại.

Khương Nhị phu nhân thấy bà chạy tới thì thở phào nhẹ nhõm.

Đám người này cứ đi một nhóm lại tới một nhóm, địa vị của nhóm sau còn lớn hơn nhóm trước. Các nàng vừa đến đã bị cự tuyệt nhưng cũng không lên tiếng, chỉ buông hạ lễ rồi xoay người rời đi, cũng không biết có chủ ý gì.

“Còn có ý gì,” Khương Đại phu nhân hận đến mím môi cắn răng nói: “Ngày sau bọn họ sẽ nói Hầu phủ không biết tiếp khách, nếu sau này bọn họ đối nghịch với Hầu phủ thì có cớ rồi!”

“Còn có thể như vậy?” Khương Nhị phu nhân choáng váng.

“Ngươi cho rằng, này vẫn là trước đây ư?” Khương Đại phu nhân tức giận đến khuôn mặt chuyển thành màu xanh đen. Bà đi đến bên cửa phòng nơi thê tử của cháu ngoại trai đang nằm, thấy tiểu cô tử luôn miệng hô “Nhất định là một tôn tử mập mạp” thì dù bà tức giận nhưng cũng chẳng đủ sức. Bà vịn bà tử bên người, nghe tiếng thở gấp đầy đau đớn ở bên trong phòng. Bà hít sâu một hơi mới lấy lại được sức, rồi hỏi tiểu cô tử: “Đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”

“Đã chuẩn bị đầy đủ, trước kia Song Uyển đã có sắp xếp, cũng đã có người chạy tới bên Trọng An báo tin. Ngay cả nàng ấy cũng đã nói hắn bận bịu quấn thân, không biết lúc nào trở về. Nàng ấy nói báo tin một lần là được rồi, không cần thúc dục, lúc nào trở về thì hắn sẽ nắm chắc trong lòng, chúng ta ở nhà chờ là được.”

“Ây da, may là nàng ấy đã nghĩ chu toàn.”

Khương Nhị phu nhân nói đến đây liền khẽ gật đầu.

Nào có người sinh con mà trượng phu lại không xuất hiện.

Khương Đại phu nhân vừa đến thì tình huống của Hầu phủ đã tốt hơn. Khương Đại phu nhân lạnh lùng đứng ở cửa cười làm lành xin lỗi với từng người tới cửa. Bà nói hài tử còn chưa sinh ra, trong nhà có mùi máu tươi nên e là làm khách quý hoảng sợ nên không mời mọi người vào cửa ngồi một lát. Trước tiên Hầu phủ xin nhận phần lễ này, ngày sau Hầu phủ sẽ đến cửa từng nhà đáp lễ.

Tuyên Trọng An cưỡi ngựa trở về thì thấy đại cữu mẫu đang ưỡn thẳng lưng trong gió thu. Hắn xuống ngựa, đẩy người hầu đang chạy tới muốn báo tin cho hắn, vén áo bào rồi quỳ xuống trước đại cữu mẫu.

Khương Đại phu nhân tranh thủ thời gian tới dìu hắn: “Không được.”

Tuyên Trọng An phải dập đầu với bà rồi mới đứng dậy, hắn bình tĩnh nói với bà: “Làm phiền cữu mẫu.”

“Nên mà, mau vào đi thôi.”

Hầu phủ cùng Khương gia sớm đã không phân rõ. Khương Đại phu nhân cũng biết hắn đã lặng lẽ tốn công vì tiền đồ của biểu huynh đệ, hắn cũng đã đề phòng tránh ngày sau liên luỵ đến bọn họ.

Hắn báo đáp Khương gia khiến bà xúc động, hắn là một đứa trẻ tốt, chỉ tiếc Dung nhi nhà bà không có phúc phận này.

“Vâng.” Tuyên Trọng An vội vàng chạy vào.

Hắn chạy vào phủ, A Mạc và A Tham chạy về sau hắn.

**

Sau khi Tuyên Trọng An trở về vừa lúc người bên trong phòng rên rỉ đau đớn nhất, bà đỡ đã gắng sức gọi: “Thiếu phu nhân, dùng sức đi, cố dùng sức đi!”

Tuyên Trọng An chạy về đã đổ mồ hôi nhễ nhại từ má đến lưng. Lúc này, mồ hôi của hắn rơi từ trên trán xuống, Tuyên Tuân Lâm nhìn thấy ca ca vội vừa chạy về phía hắn vừa gọi: “Huynh trưởng!”

Tuyên Trọng An dang tay ôm cậu lên.

Tuyên Tuân Lâm lau nước mắt: “Tẩu tẩu ở bên trong khóc rất lâu rồi.”

“Nàng rất đau.” Tuyên Trọng An sờ lên mặt của cậu, hắn không nhìn thấy mẫu thân nên nhìn về phía Nhị cữu mẫu.

Khương Nhị phu nhân đang chờ hài tử sinh ra nên tinh thần không tập trung. Bà thấy hắn nhìn qua bèn nuốt một ngụm nước bọt mới lên tiếng: “Tim của nương cháu không thoải mái, ta để mấy biểu tẩu dìu nàng ấy về nghỉ ngơi rồi. Cháu chạy qua thăm nàng một lát đi, ở đây có ta trông coi.”

Tuyên Trọng An lắc đầu: “Lâu chưa ạ? Lão Dược vương tới chưa cữu mẫu?”

“Còn chưa tới, ta đã cho người đi báo tin từ sớm rồi, nhưng mãi vẫn chưa tới, ta cũng cảm thấy kỳ lạ…”

Tuyên Trọng An không lên tiếng. Hắn ôm Tuân Lâm đi tới cạnh cửa, đứng trước mặt A Mạc nói: “Đi xem xem, xem có phải Dược vương bị người ta ngăn lại không.”

A Mạc giật mình, nói: “Vâng!”

Trên đường bọn hắn trở về cũng bị người ta ngăn cản. Là hắn với A Mạc mang theo hai đội nhân mã ngăn lại phía sau, để trưởng công tử về trước một bước.

Mà bọn hắn cũng để thuộc hạ ngăn lại phía sau mới đuổi kịp công tử.

Tuyên Trọng An ôm Tuân Lâm trở về, khí thế toàn thân lạnh lùng, vẻ nho nhã trên người thay bằng sự tàn nhẫn khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, nhất là hắn vẫn đang mặc bộ quan bào thêu chim ưng của Hình bộ Thượng thư. Khương Nhị phu nhân vừa nhìn thoáng qua thì vội vàng quay mặt, không dám nhìn thẳng người cháu trai này.

Quá tàn nhẫn.

Dù trong lòng đau đớn nhưng bề ngoài không lộ ra vẻ lo lắng.

Khương Nhị phu nhân và bọn hạ nhân Hầu phủ đứng ngoài chờ cũng có cảm giác như vậy. Dáng vẻ của trưởng công tử doạ bọn hạ nhân sợ đến mức câm như hến, có nô tỳ đang bưng nước nóng đến thấy hắn thì lập tức trượt tay đánh đổ chậu nước, ngã rầm trên mặt đất.

“Công tử tha mạng, công tử tha mạng…” Nô tỳ kia còn kêu lên.

“Được rồi, mau đứng lên.” Khương Nhị phu nhân thấy nàng ta luống cuống thì sai người đi dìu: “Còn không mau mang nước nóng lên! Mang cái thùng to vào, không nghe thấy bên trong nói à!”

Lúc này, Tuyên Trọng An đang ôm Tuân Lâm muốn tiến vào, Khương Nhị phu nhân kéo hắn lại: “Trọng An, Trọng An, đừng đi, thê tử cháu nói, chờ hài tử sinh ra hẵng tiến vào, nàng ấy sẽ không sao.”

“A!” Bên trong truyền ra một thanh âm thê thảm mang theo tiếng khóc to.

Thanh âm kia nghe có vẻ tinh thần đã không còn minh mẫn.

Khương Nhị phu nhân nghe vậy thì mắt bà đỏ lên: “Đứa nhỏ này sao lại tra tấn nương của nó thế? Đã hơn hai canh giờ rồi, sao còn chưa ra!”

“Thiếu phu nhân, dùng sức, dùng sức đi, đã nhìn thấy đầu…” Bà đỡ khàn cả giọng hô.

“Đừng đi: “ Khương Nhị phu nhân đưa cả hai tay lôi kéo cánh tay của cháu trai, giọng cũng đã khàn: “Cháu vào càng khiến nàng bối rối, không phải thêm phiền à? Cháu mau đi xem Dược vương, đúng, cháu đi xem ông ấy đã đến chưa, không phải ông ấy sẽ đến à?”

“Không đến được.” Tuyên Trọng An vội vàng trở về nên đã hạ huyết. Hắn bị Nhị cữu mẫu lôi kéo thì đã không đứng vững, tay hắn ôm Tuân Lâm cũng đã buông lỏng, cả người hắn cùng Tuân Lâm ngã xuống.

“Ca ca, ca ca.” Tuân Lâm khóc lên.

“Nhanh, nhanh…” Khương Nhị phu nhân vội vàng dìu hắn ngồi lên ghế, bà nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch mới tỉnh ngộ: “Nhanh mang nước tới để công tử các ngươi uống!”

Tuyên Trọng An nhắm mắt lại, hắn cho rằng chẳng có việc gì khiến hắn bối rối nữa, cũng sẽ không có chuyện gì có thể khiến hắn chật vật bước đi; ấy mà nước đã đến chân thì hắn mới phát hiện, là hắn tự đánh giá cao bản thân.

Luôn luôn; không phải một, hai lần; mà là luôn luôn.

Như hôm nay.

Hắn cho rằng hắn có thể bảo toàn nhi tử sinh ra suôn sẻ, nhưng chẳng nghĩ ngay cả trở về cũng rất gian nan. Hắn càng không nghĩ tới, nàng ở trong phòng đánh cược mạng sống sinh con cho hắn, còn hắn ngay cả sức lực nhấc tay cũng chẳng có.

Nhiều năm về sau, Tuyên Trọng An một lần nữa cảm thấy bản thân bất lực.

“Oa…” Ngay lúc hắn tuyệt vọng, một tiếng khóc vang, tiếng khóc kia xuyên qua màng nhĩ khiến hắn vội vàng đứng lên.

“Oa, oa oa oa oa…” Hài tử khóc toáng lên, từng tiếng từng tiếng như tiếng sấm.

Khương Nhị phu nhân nghe thấy tiếng khóc của hài tử thì bà cười đến không ngậm được miệng lại: “Sinh, sinh rồi!”

Bên trong lại có một tiếng vang, Thải Hà đi ra với khuôn mặt tràn đầy nước mắt hoà cùng nước mũi, âm thanh run rẩy: “Sinh, Thiếu phu nhân sinh rồi, là tiểu công tử, là tiểu công tử!”

Nàng ấy nói xong thì khóc to.

“Người đâu?” Tuyên Trọng An lại ngã xuống, âm thanh như muỗi kêu.

“Cô gia,” Thải Hà nghe thấy, mà mỗi người ở đây đều nghe thấy. Thải Hà vội vàng nhìn về phía hắn, vừa khóc vừa bẩm: “Không sao, không sao, cô gia. Bà đỡ nói cô nương xuất huyết ít, có thể qua được rồi, qua được rồi!”

Nàng cho là cô nương đau đến chết rồi.

Tuyên Trọng An “Ừ” một tiếng. Hắn vịn cái bàn đứng lên, trực tiếp đi vào trong.

“Trưởng công tử, còn chưa thể đi vào…”

“Để hắn đi vào đi,” Khương Nhị phu nhân mở miệng: “Đừng cản.”

Hài tử sinh ra rồi thì việc gì cũng tốt.

Hầu phủ lại qua ải này.

**

Mãi đến tối Hứa Song Uyển mới tỉnh lại. Nàng vừa tỉnh lại thì đưa mắt nhìn xung quanh, trước tiên nàng thấy trượng phu nằm nhoài bên cạnh nàng, cúi thấp xuống chút nữa thì nàng thấy một cái tã lót đặt cạnh.

Nàng không kìm được bèn mỉm cười, không cần ai nói, cũng không cần suy nghĩ thì nàng đã biết con của nàng đang ở đó.

Nàng cử động thân thể, vừa động mới phát hiện mình chẳng có chút sức lực nào.

Nàng vừa khẽ động thì người nằm nghiêng bên cạnh nàng tỉnh lại.

Hứa Song Uyển đưa mắt nhìn về phía hắn, nàng nhìn hắn, chưa nói gì thì đã mỉm cưởi.

Con của nàng, con của bọn hắn.

Nàng đã có con của mình.

“Cô nương ngốc.” Tuyên Trọng An đưa tay sờ khuôn mặt trắng bệch của nàng, mà lúc này nàng còn mỉm cười, nụ cười còn rực rỡ hơn trước đây.

Đây không phải ngốc thì là gì?

Hứa Song Uyển không để ý lời hắn nói, nàng đưa mắt nhìn về phía tã lót.

Hài tử đâu, để nàng nhìn hài tử.

Nàng lại dịch đầu.

Mãi đến khi nàng tận mắt nhìn hài tử, thấy khuôn mặt mập mạp của hắn bèn cảm khái trong lòng: “Mập quá!”

Mập mạp, lại còn nhăn nheo, chẳng dễ nhìn chút nào.

Nhưng Hứa Song Uyển rất hài lòng, nàng nhìn chằm chằm hài tử, khoé miệng còn giương lên.

Nàng không biết nụ cười của nàng lúc này có bao nhiêu thoả mãn và thoải mái. Tuyên Trọng An nhìn nàng mà miệng cũng cười theo. Nàng nhìn hắn, hắn nhìn bọn họ, hai mắt thấp thoáng nước mắt.

Đây là thê nhi của hắn. Ông trời nhìn hắn sống khó khăn nên ban thưởng thê nhi cho hắn.

**

Sau khi Hứa Song Uyển tỉnh lại một lần nữa thì mới hồi sức, lúc này hài tử cũng sắp bú sữa. Thải Hà chờ nàng tỉnh rồi mới nói với nàng là lúc nàng ngủ thì tiểu công tử đã bú sữa của nàng. Nàng mỉm cười, nói: “Thế à, lúc mơ màng ta cảm nhận được, chỉ là quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.”

Nàng biết.

Mọi việc của Hầu phủ đều qua tay nàng. Nàng không tìm nhũ mẫu. Nàng có thể ăn uống, mà Dược vương lão nhân gia cũng cho nàng ít đồ ăn có thể bù sữa, mỗi ngày nàng sẽ ăn uống đúng giờ nên hài tử sẽ không thiếu sữa.

Cô nương vui mừng, trước kia Thải Hà chưa từng thấy cô nương vui mừng như vậy. Nàng ấy thấy khoé miệng cùng đuôi lông mày của cô nương nhà mình đều là ý cười, dáng vẻ kia khiến lòng người nhẹ nhõm.

Thải Hà không nỡ nói với nàng chuyện bên ngoài.

Hứa Song Uyển nằm trên giường ôm nhi tử mập mạp đang bú sữa trong lòng. Nàng mỉm cười nhìn một lát rồi ngẩng đầu lên, ý cười bên miệng không nhạt đi, nàng hỏi Thải Hà: “Bên ngoài thế nào?”

Thải Hà mím môi, một lát sau nàng ấy mới đáp lời cô nương đang đợi: “Loạn.”

Hứa Song Uyển gật đầu, vừa nãy phu quân đi ra ngoài, thanh âm gọi người hầu bình thường nhưng nàng vẫn nghe ra sự hoảng loạn.

Hiện trong phòng chỉ có Thải Hà và Kiều Mộc, không thấy Ngu nương và Khương nương.

Đến bây giờ nàng còn chưa thấy bà bà.

Nàng đều để ý.

“Xảy ra chuyện gì, mau nói cho ta nghe để ta tính toán.”

“Cô gia đặc biệt phân phó nô tỳ, để người yên tâm ở cữ…”

“Nói đi, gần đây cô gia bận bịu, ta có thể giúp đỡ thì sẽ giúp một tay.” Nàng không giúp, ai giúp?

“Vâng.” Thải Hà khom lưng, nàng ấy cũng không còn cách nào: “Buổi chiều trên đường xuất cung Dược vương đại nhân bị thương nặng, bị khiêng trở về cung. Cô gia mới ra ngoài là đón người trong cung, nói thánh thượng tức giận, ngài ấy lệnh cô gia trở về tra rõ việc này, còn có một chuyện, nô tỳ nghĩ cô nương nên biết.”

“Em nói đi.”

“Buổi chiều có một vị phu nhân tới phủ nói là bạn thân ngày xưa chốn khuê phòng của phu nhân, bà ấy nói trượng phu đã chết nên dẫn theo nữ nhi đến nhờ vả phu nhân. Hiện tại các nàng đang ở trong phủ, mấy vị cữu gia phu nhân cũng đang ở bên phía nàng ấy.”

Thải Hà ngẩng đầu, nhìn nụ cười của cô nương dần nhạt đi, cũng bất lực lên tiếng: “Xem ý của phu nhân là muốn giữ lại.”