Bởi vì Vũ Lộ thành bị vây khốn nhiều ngày như vậy, đã lâm vào tình cảnh túng thiếu lương thực. Hiện nay trong lúc cục diện được giải trừ, điều đầu tiên phải làm, chính là tăng cường bổ sung số lương thực cần thiết. Ngay sau ngày trận chiến giành được đại thắng, Ngu Tử Ngân liền phái một số người xuất thành làm việc này.

Không nghĩ tới lương thực còn chưa trở về, đại quân man tộc đã lại tiến đánh.

Thì ra trong lúc hai quân đang giằng co chưa phân thắng bại, quân địch đã đem tin tức truyền đến nơi tổng soái.

Tổng soái kia liền phái quân lực ra tiếp viện, muốn đánh chiếm Vũ Lộ thành. Bởi vì Vũ Lộ thành là thương nghiệp trọng thành (thành thương nghiệp quan trọng), nếu có thể chiếm, hiển nhiên sẽ trở thành đả kích to lớn đối với triều đình.

Mấy vạn viện quân này, trước đó vài ngày đã xuất phát. Trùng hợp cùng tàn quân bại trận tương ngộ, liền liên hợp lại, đánh về Vũ Lộ.

Thế cục đột nhiên nghịch chuyển.

Đối mặt với quân địch so với lúc trước chỉ có tăng không giảm, Vũ Lộ thành qua bao vất vả mới nghênh đón được trời trong nắng ấm, lập tức lại lâm vào mây đen mù sương.

Tình thế nghịch chuyển như thế, thật sự không tài nào đoán trước được.

Lần này kẻ thủ lĩnh dẫn quân tiến đến không giống như kẻ trước.

Sau khi đem Vũ Lộ thành bao vây xung quanh, hắn cũng không phát động tập kích, mà chỉ phái người cách hai canh giờ lại đứng ngoài thành kêu gọi, đại ý chính là muốn chiêu hàng.

Nếu người trong thành chấp nhận đầu hàng, hắn cam đoan sẽ không đả thương nhân mệnh. Còn nếu như không, mấy vạn đại quân nhất định huyết tẩy Vũ Lộ thành.

Đối với Ngu Tử Ngân mà nói, hắn từng bước thận trọng, ý chí vững vàng, đã cùng mọi người chiến đấu gian khổ qua bao trận chiến, lúc này lại muốn bọn hắn đầu hàng, đó là chuyện tuyệt đối không thể có. Ngu Khâm không đồng ý đầu hàng, binh sĩ cũng trên dưới một lòng bất nguyện hàng phục quân ngoại tộc, dù có phải chết, bọn họ cũng không muốn làm quỷ phản quốc.

Nhưng mà, bọn họ không thể không bận tâm đến bách tính (dân chúng) trong thành.

Bọn họ nguyện ý liều mình chiến đấu một trận sinh tử, dù cho kết quả là vì quốc vong mạng, nhưng những bách tính này vô tội. Nếu muốn những người này đều phải cùng họ hy sinh, thật sự quá tàn nhẫn.

Nếu có thể đưa bách tính bí mật xuất thành, vậy mọi chuyện tự nhiên sẽ trở nên tốt đẹp. Chính là phải như thế nào mới có thể đưa đông đảo bách tính như vậy xuất thành, việc này Ngu Tử Ngân đã cùng đồng bạn thương lượng suốt hai ngày qua.

Đào địa đạo, mặc dù kín đáo, nhưng lại tốn thời gian. Leo tường thành, mặc dù nhanh chóng, nhưng lại quá mức mạo hiểm.

Trước khi bọn họ thương lượng có kết quả, Vi Đông Hàn đang tạm cư ngụ tại biệt uyển của Ngu gia sai người đưa thư đến, nói có việc muốn cùng phụ tử Ngu gia gặp mặt nói chuyện, thỉnh bọn họ quan đó một chuyến.

Lúc này Ngu Khâm, vì gặp phải đả kích đột ngột kia, hơn nữa thân thể nguyên bản vẫn chưa khang phục, đành phải nằm nghỉ trên giường. Cho nên đến gặp Vi Đông Hàn như đã hẹn, chỉ có Ngu Tử Ngân, cùng vài vị thân tín của hắn.

Trên đường hướng tới biệt uyển, đúng lúc gặp Hình Xuân trướt mặt đi đến, hỏi Tử Ngân sắc mặt vội vã như vậy là đang đi đâu.

Ngu Tử Ngân thành thật trả lời, Hình Xuân liền nói, cũng muốn cùng đi. Ngu Tử Ngân cân nhắc một chút, đáp ứng.

Từ sau ngày hôm đó, cho đến tận hôm nay, hai người đều chưa từng chuyện với nhau. Bình thường sẽ rất khó chạm mặt, dù cho ngẫu nhiên gặp phải, cũng chỉ khẽ gật đầu chào đối phương.

Lãnh mạc (lạnh nhạt) như vậy, kỳ thật không phải là điều Ngu Tử Ngân muốn, nhưng Tử Ngân thật sự không biết nên đối xử với Hình Xuân như thế nào mới tốt.

Ngày đó, hắn không trả lời vấn đề kia, sau đó Hình Xuân cũng không hề hỏi lại. Kỳ thật hắn có chút hy vọng Hình Xuân sẽ hỏi, bởi vì nếu y hỏi, hắn nhất định không thể không suy rõ ngọn nguồn.

Nhưng Hình Xuân không hỏi, hắn cũng vẫn càng nghĩ càng đau đầu, không muốn nghĩ đến lại không thể không nghĩ đến.

Không biết nên như thế nào hình dung vấn đề này mới tốt… Đây tự nhiên trở thành nan đề từ lúc hắn chào đời tới nay chưa từng gặp phải.

Về phương diện khác, rõ ràng là Hình Xuân đặt ra vấn đề, nhưng sau đó y lại không nghe không hỏi nữa, tỏ vẻ không có gì gọi là quan trọng.

Y càng tỏ ra không có gì, Ngu Tử Ngân càng cho rằng nhất định phải có gì đó.

Biết rõ không thích hợp lại nhịn không được, quả thực là tự tra tấn bản thân. Thế là Tử Ngân từ bỏ.

Tình cảnh hiện nay, thật sự không thích hợp vì chuyện khác mà phân tâm.

Bất luận như thế nào, hôm nay tình cờ gặp lại, Hình Xuân đã chủ động mở miệng. Mà Ngu Tử Ngân, dù sao cũng không phải vì giận dỗi mà không để ý tới Hình Xuân, nếu y đã yêu cầu, thì đáp ứng cũng không sao.

Đoàn người đi vào biệt uyển, sau khi vào phòng, phát hiện Vi Đông Hàn sớm đã chuẩn bị chua đáo một bữa tiệc rượu và thức ăn, cùng nhau bước đến.

Mặc dù ý định ban đầu không phải đến để dự tiệc, nhưng Vi Đông Hàn đã chuẩn bị, lời cự tuyệt chung quy không thể nào nói được. Thế là đoàn người đều tự ngồi xuống, đầu tiên là yên lặng đối ẩm đếm chung, rồi sau đó, Vi Đông Hàn cuối cùng triển khai chính đề.

「Lần trước ngươi và ta hợp lực đánh tan đại quân, vốn là nhân thời cơ tập kích bất ngờ, phương thức đạt thắng lợi là nhờ xuất kỳ bất ý (hành động khi người ta không kịp đề phòng)」

Vi Đông Hàn nhìn Ngu Tử Ngân, chậm rãi nói, 「Nguyên bản binh lực dưới trướng ngươi và ta, mặc dù cộng chung tất cả, cũng không bắng một nửa quân địch. Mà nay quân địch lại đột kích, sĩ khí đang thịnh, chúng ta đây lại vô phương chống đỡ, tình hình thật sự không mấy khả quan.」

「Xác thực như thế.」

Tử Ngân gật đầu, 「Nhưng, Vi thành chủ, hiện tại muốn từ bỏ phải chăng còn hơi sớm. Trời không tuyệt đường con người, kế sách cũng không phải từ trên trời rơi xuống. Chúng ta trước mắt chính là đang tìm, làm sao biết tuyệt đối không có kế phá địch?」

「A, ha ha.」

Vi Đông Hàn khô khốc cười vài tiếng, bỗng nhiên nói, 「Ngu thiếu thành chủ, ngươi cũng biết, nhà của ta giữa có thê tử dưới có nhi tử đang đợi ta trở về. Ta không muốn cầu điều gì khác, chỉ hy vọng bọn họ có thể bình an, không hơn」

Nghe vậy, Ngu Tử Ngân trầm ngâm một lát, trả lời: 「Ta mặc dù không có thê nhi, nhưng ta lãnh đạo binh sĩ trong thành, cai trị bách tính, ta cũng hy vọng bọn họ có thể bình an. Vì bảo hộ bọn họ, ta có thể dốc hết toàn lực, cho đến khi Ngu Tử Ngân ta ngã xuống mới thôi.」

「Nói hay lắm, nói hay lắm.」

Vi Đông Hàn trong mắt lộ ra ý tán thưởng, khóe miệng lại nhếch lên vài cái, thâm trầm nói, 「Ngu thiếu thành chủ đại nghĩa diệt thân, Vi mỗ tự thấy hổ thẹn không bằng. Ta chỉ ra sức vì chính bản thân mình. Để có thể trở về nhà, để không mất những người thân yêu nhất, ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn, mặc dù có bị người đời trách móc nguyền rủa, ta cũng sẽ không tiếc.」

Nghe được những lời này, Ngu Tử Ngân kinh ngạc nhướn mi, đang muốn đáp lời, bỗng dưng cảm thấy trên cổ rất nặng, theo sau đó là một trận đầu váng mắt hoa. Hắn không khỏi càng thêm kinh ngạc, muốn nâng tay trụ lấy đầu, lại kinh giác, tứ chi mới vừa rồi đều khỏe mạnh đột nhiên trở nên bủn rủn vô lực, ngay cả tay cũng nhấc không nổi.

Chợt giật mình, hiểu ra điều gì đó.

「Vi thành chủ? Chẳng lẽ ngươi…」

「Xin lỗi, các vị.」

Vi Đông Hàn từ giữa ghế đứng lên, nhìn những người đang ngồi xung quanh.

Vài vị thân tín của hắn cũng đứng dậy rời bàn tiệc, có hai người đi đến bên cạnh Vi Đông Hàn, mặt khác những người còn lại đi đến cửa phòng đã được khép chặt, nhất định là để canh chừng động tĩnh ở bên ngoài.

Hiện tại nơi đây, trừ Vi Đông Hàn cùng người của hắn, những người khác đều bị trúng độc, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng phẫn nộ đan vào.

「Ngươi! Vi Đông Hàn, ngươi vì sao như thế!」 Đỗ Ảnh cả giận nói, thanh âm mặc dù coi như to, kỳ thật trên người đã không còn chút khí lực nào.

「Các ngươi muốn trách ta hận ta, liền cứ việc trách đi.」

Vi Đông Hàn từ trong tay thân tín bên cạnh lấy ra trường kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, cũng đem mũi kiếm chỉ hướng Ngu Tử Ngân.

「Ngu thiếu thành chủ, hành động này, ta tự biết ngàn sai vạn sai. Nhưng mà, ngươi nhưng cũng không thể trách ta tất cả, vẫn phải nói, lúc trước ngươi không nên dùng kế gạt ta tới đây, nhân quả này, cũng là chính ngươi tự tay chuốc lấy」

*nhân quả: Nguyên nhân và kết quả ‘   ‘

Việc đã đến nước này, Tử Ngân trong lòng biết bất luận tranh cãi như thế nào cũng là phí công, lạnh lùng hỏi: 「Ngươi muốn cái gì?」

Vi Đông Hàn nói: 「Thủ cấp của ngươi.」

「Nga?」 Ngu Tử Ngân nhíu lại hai mắt, 「Ngươi định lấy thủ cấp của ta thủ cấp hướng về phía tướng lĩnh quân địch đầu hàng?」

「Cái gì!」 Trừ Hình Xuân ra, Đỗ Ảnh cùng đám người còn lại đồng thời kinh hô.

「Ta không thể không như thế.」

Vi Đông Hàn quả quyết nói, 「Ta từng cùng các ngươi hợp lực đánh tan địch nhân, đây là sự thật. Cũng vì nguyên nhân đó, nay ta chỉ có thể lấy thủ cấp của thành chủ các ngươi để đổi lấy tính nhiệm cùa thống soái quân địch, đem thương tổn giảm đến thấp nhất.

「Những vị khác cứ yên tâm, mục tiêu của ta chính là Ngu thiếu thành chủ, tánh mạng của các vị, ta sẽ không thương tổn, nhưng cũng không thể thả các ngươi.」

「Yên tâm?」 Đỗ Ảnh đột nhiên gầm lên,「Quả thực buồn cười cực kỳ! Ngươi đối với Thiếu thành chủ chúng ta bất lợi, lại còn dám dõng dạc! Vi Đông Hàn, thật uổng công cho ngươi là thành chủ, uổng công cho ngươi là người!」

「A, có lẽ vậy.」

Vi Đông Hàn không hề buồn bực, ngược lại còn bắt đầu cười, 「Ta uổng công làm người, ta uổng công làm người… Ha ha ha, đời này ta chính là người, không thể sửa đổi. Vậy kiếp sau, ta tuyệt sẽ không lại làm người. Làm người, thật quá khó khăn」

Ngu Tử Ngân thâm thúy nhìn Vi Đông Hàn tựa như đang tự lẩm bẩm, chân mày cau lại, trầm trầm nói: 「Vi thành chủ, ngươi không nghĩ đến, mặc dù ngươi lấy đi thủ cấp của ta, quân địch cũng có khả năng đối với ngươi, đối với Tĩnh Thủy không lưu tình?」

Vi Đông Hàn khẽ nhếch khóe miệng, cũng không phải cười: 「Ít nhất, cũng có một con đường sống」 Dứt lời ánh mắt nghiêm lại, nhưng trên gương mặt đầy tình cảm.

「Nói chỉ nói tới đây, Ngu thiếu thành chủ, đắc tội. Ngươi hãy yên tâm, ta sẽ nhanh gọn dứt khoát, không để cho ngươi cảm thấy thống khổ.」

「Thiếu thành chủ!」, 「Dừng tay!」

Giữa tiếng kinh hô của mọi người, Vi Đông Hàn vung trường kiếm lên, nâng đến chỗ cao nhất, dừng một chút, cuối cùng mạnh mẽ chém xuống.

Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, không ai ngờ được một bóng người nhào về phía trước chắn trên người Ngu Tử Ngân.

Người đó, chính là Hình Xuân từ đầu đến giờ vẫn ngồi bên cạnh hắn. Tấm lưng y đã đỡ lấy một kiếm trí mạng kia.

Trên lưng bị xé mở một đường máu thật dài, nhưng y không hề kêu đau, chỉ quay đầu, liếc nhìn Vi Đông Hàn, đôi mắt mị lại thâm thúy dị thường. Sau đó y quay đầu nhìn về phía Tử Ngân.

Bất ngờ trước hành động của Hình Xuân, Ngu Tử Ngân hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ, nhìn y, trong mắt quả thật mờ mịt.

Nhưng, khi hắn thấy Hình Xuân khóe môi khẽ mở, lộ ra như đang nói 「Nhìn đi, ngươi quả nhiên vẫn là trách nhiệm của ta 」 Khi nhìn gương mặt tươi cười ấy, ánh mắt hắn cuối cùng cũng bị chấn động, đôi ngươi bắt đầu run lên.

「Hình…… Xuân……」

Thanh âm chưa dứt, bỗng nhiên nghe được “phanh” một tiếng.

Cửa phòng, bị người bên ngoài đẩy ra thật mạnh. Hơn hai mươi thị vệ Ngu gia ùn ùn kéo vào.

Nguyên lai Ngu Khâm dù không thể đến như đã hẹn, nhưng vẫn phái thân tín đến, thân tín này khi tới gần biệt uyển, phát hiện bầu không khí không ổn, lập tức quay trở về dẫn người đến xem. Không ngờ hành động theo cảm tính này, lại cứu được tánh mạng thiếu thành chủ.

Đến đây, thế cục dĩ nhiên nghịch chuyển.

Vi Đông Hàn kia không thể thành công chém Ngu Tử Ngân một kiếm, đã không còn cơ hội ra tay nữa.

Vi Đông Hàn cùng thân tín bị mang đi, chuyện này, đến đây coi như kết thúc.

Hiện tại nằm trên người Ngu Tử Ngân vẫn không thể nhúc nhích, Hình Xuân chớp mắt một cái.

Như vậy, kế tiếp phải làm sao mới tốt đây?

Ân, liền 「Ngất 」 đi là được …