❃ Chương 055 ❃
Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y Ninh Như Ngọc cảm thấy Hoắc Viễn Hành nói cũng có lý, chỉ buồn buồn gật đầu "Ừ" một tiếng. Sau đó, Hoắc Viễn Hành lại an ủi Ninh Như Ngọc mấy câu, tự mình đưa Ninh Như Ngọc đến Quế Hương Uyển, gặp được Từ Thị, sau đó vào ngồi một lát rồi mới cáo từ rời đi. Trong lòng Ninh Như Ngọc có tâm sự, liền muốn nói chuyện nhiều hơn với Từ thị, một mực dính bên người Từ thị không đi, chờ Ninh Khánh An trở về. Nhưng mà một lần này chờ liền chờ đến khuya. Lúc Ninh Khánh An trở về cũng đã là đêm khuya. Ninh Như Ngọc vốn định cùng Ninh Khánh An nói chuyện một chút, không biết sao ông lại uống rất nhiều rượu. Từ thị phải chăm sóc Ninh Khánh An đang say rượu, Ninh Như Ngọc cũng không tiện nói thêm gì nữa, đành phải coi như không có gì, nghĩ đến sáng sớm ngày mai lại tới tìm Ninh Khánh An hỏi thăm một chút. Ai ngờ qua một đêm như vậy, chuyện Ninh Như Ngọc muốn làm còn chưa kịp làm đã xảy ra một chuyện không nghĩ tới... Sáng sớm hôm sau thức dậy, Ninh Như Ngọc để cho Hồng Châu và Bích Hà hầu hạ nàng rửa mặt, mặc y phục, ngay cả điểm tâm cũng không ăn liền đi đến Quế Hương Uyển thăm Từ thị và Ninh Khánh An. Thời điểm đến Quế Hương Uyển, Từ thị đang săn sóc cho Ninh Khánh An ăn điểm tâm. Hôm qua Ninh Khánh An uống rượu quá nhiều, ngủ dậy một đêm vẫn còn nhức đầu, Từ thị đưa cho ông canh giải rượu và chén cháo nhỏ để dưỡng dạ dày. Ninh Khánh An ngồi yên trên giường nhỏ ăn cháo, thấy Ninh Như Ngọc vào cửa liền đặt chén trong tay xuống, cười nói với nàng: "Sao lại tới sớm như vậy, không ngủ thêm chút nữa sao?" "Con có chuyện muốn nói với cha nên cố ý dậy sớm một chút." Ninh Như Ngọc ngồi vào ghế bên cạnh, cẩn thận quan sát Ninh Khánh An. Ninh Khánh An lớn lên mặt như quan ngọc, phong lưu hào phóng, giữa mi mắt có thể nhìn ra được lúc còn trẻ chính là một công tử anh tuấn tiêu sái. Dù bây giờ đã lớn tuổi, nhưng bởi vì được chăm sóc tốt, ông vẫn là một người có dáng dấp tuấn mỹ mê người, phong độ nhanh nhẹn, là một đại thúc trung niên soái khí. Hơn nữa vị trí bây giờ của ông là Hộ bộ Thị lang, chính là quan nhị phẩm, lại là Nhị lão gia Ngụy Quốc Công phủ, thân phận, địa vị, tướng mạo đều không thiếu. Cho dù là nữ nhân đối xử thật lòng với ông hay có nữ nhân vì một ít lợi ích mà cứng rắn kín đáo quấn lấy ông, hoặc là nữ nhân muốn leo lên cành cao hoá phượng hoàng, thật sự là có quá nhiều. Lúc trước Ninh Như Ngọc thật lòng tin tưởng ông là một người ái thê ái nữ, là một phu quân tốt, phụ thân tốt. Dĩ nhiên bây giờ nàng cũng tin tưởng ông, từ đầu đến cuối không muốn nghĩ đến ông sẽ làm ra chuyện gì có lỗi với Từ thị. Cho nên nàng định nói trước với Ninh Khánh An một chút, hỏi rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra mới có thể quyết định. Từ thị dịu dàng không biết được ý nghĩ trong lòng của Ninh Như Ngọc, dịu dàng hỏi nàng: "Con tới sớm như vậy, chắc là chưa ăn điểm tâm đúng không? Để ta nói nha hoàn đưa lên một chút thức ăn." "Cảm ơn nương." Ninh Như Ngọc quay đầu nhìn Từ thị ngọt ngào cười một tiếng. Từ thị đi phân phó nha hoàn, Ninh Khánh An ăn cháo xong, thấy Ninh Như Ngọc vẫn đang nhìn ông, cảm thấy ánh mắt nàng nhìn ông rất kỳ quái, giống như là nhìn người xa lạ không quen biết vậy, liền cười hỏi: "Vì sao Đình Đình lại nhìn cha như vậy? Trên mặt cha dính gì sao?" Ninh Như Ngọc lại không cười, nói nghiêm túc: "Cha, con có lời muốn nói với cha." Ninh Khánh An "À" một tiếng, ánh mắt nhìn nàng vẫn rất ôn hòa, thậm chí có một chút hiếu kỳ nàng sẽ hỏi cái gì: "Đình Đình muốn nói gì với cha?" Ninh Như Ngọc nhìn dáng vẻ ông dường như rất thản nhiên, không hề giống như có chuyện gì gạt hai mẹ con nàng, không có chút hoảng loạn nào sau khi bị người khác phát hiện bí mật, vẫn bình tĩnh như thường ngày. Ninh Như Ngọc liền nghĩ, có phải là nàng quá nhạy cảm rồi không? Từ thị ngồi bên cạnh Ninh Khánh An, mỉm cười nhìn nàng. Bà cũng muốn nghe thử một chút Ninh Như Ngọc muốn nói gì với Ninh Khánh An. Chú ý đến mẫu thân đang ở bên cạnh, sợ lời nói của mình sẽ làm cho Từ thị không vui, một bên Ninh Như Ngọc tính toán nên mở miệng nói như thế nào, một bên vừa quan sát vẻ mặt của Ninh Khánh An. Dáng vẻ của Ninh Khánh An không giống như làm chuyện gì trái lương tâm, Ninh Như Ngọc cũng có chút do dự không biết có nên hỏi hay không. Đúng lúc này thấy tiểu nha hoàn bưng cơm nước vào, Ninh Như Ngọc linh động liền sửa lại một chút, sờ bụng nói: "Con đói rồi." Từ thị ôn hòa cười một tiếng: "Vậy con ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói sau." "Vâng." Ninh Như Ngọc đáp một tiếng, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu. Đi tới ngồi xuống bàn bên cạnh, trên bàn để cháo tổ yến, bánh táo đỏ, sủi cảo tôm, măng tre xào. Ninh Như Ngọc nói nha hoàn bưng tới cho nàng một chén cháo tổ yến, cháo nấu rất thơm, nhìn cũng rất ngon. Ninh Như Ngọc cầm thìa lên, múc một thìa cháo tổ yến lên ăn, vừa ăn vừa nghĩ tới, chờ lát nữa kéo Ninh Khánh An đến bên cạnh nói riêng, tránh cho Từ thị nghe được. Nếu như Ninh Khánh An thật sự đã làm chuyện gì không tốt, liền khuyên ông nhanh chóng xử lý cho xong, nếu như Ninh Khánh An không có làm chuyện có lỗi với Từ thị, vậy tất cả đều vui mừng. Đang ăn cháo tổ yến và sủi cảo tôm, có nha hoàn đi vào bẩm báo, nói là Ngô ma ma bên người lão phu nhân La thị tới. Từ thị nghe xong liền lệnh cho nha hoàn mời Ngô ma ma vào. Chỉ chốc lát sau, Ngô ma ma đã vào trong phòng, thấy Nhị lão gia Ninh Khánh An cũng ở đây, hơi ngẩn người một chút rồi tiến lên hành lễ, nói: "Lão phu nhân mời Nhị phu nhân qua Thụy An Đường một chuyến." Ninh Như Ngọc để chén đũa trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn, chỉ nghe Từ thị hỏi: "Lão phu nhân có nói là vì chuyện gì không?" Hôm nay không phải mùng một cũng không phải mười lăm, còn chưa tới ngày đi Thụy An Đường thỉnh an lão phu nhân. Từ trước đến nay lão phu nhân La thị đều không thích Từ thị, cho tới bây giờ ngày thường nếu không có chuyện gì cũng sẽ không kêu bà qua Thụy An Đường, phàm là thời điểm kêu bà qua đó nhất định đều có chuyện. Từ thị bây giờ không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng cũng không có chuẩn bị. Ngô ma ma mặt không thay đổi nói: "Nhị phu nhân qua đi rồi biết." "Ngươi nói chuyện với chủ tử như vậy sao?" Ninh Khánh An không vui trách mắng: "Nhị phu nhân hỏi ngươi, ngươi biết thì nói biết, không biết thì nói không biết, ngươi cũng là lão nhân trong phủ Quốc Công, quy củ này cũng không hiểu sao?" Mí mắt Ngô ma ma giật giật, bà cũng là lão nhân trước mặt lão phu nhân La thị. Ninh Khánh An vì che chở cho Từ thị, giống như là muốn tức giận với bà, điều này làm cho bà có chút không cam lòng, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngay trước mặt Ninh Khánh An, đây chính là chủ nhân dám dưới cơn nóng giận đập đồ ở Thụy An Đường đấy. Có điều, một hồi nữa sẽ có kịch hay để xem, bà nhịn một chút cũng được. "Nhị lão gia đừng nóng giận, là nô tỳ nói sai, nô tỳ thất lễ với Nhị phu nhân. Nô tỳ quả thật không biết lão phu nhân mời Nhị phu nhân qua là vì chuyện gì, xin Nhị phu nhân đừng làm khó nô tỳ, chờ phu nhân qua Thụy An Đường gặp lão phu nhân là sẽ biết." Ngô ma ma nói. Ninh Khánh An liếc Ngô ma ma một cái, nhìn bà bằng ánh mắt vô cùng không thích, quay đầu ôn hòa nói với Từ thị: "Một lát nữa ta sẽ cùng nàng qua đó." "Con cũng đi." Ninh Như Ngọc từ bàn bên cạnh đứng dậy, bước mấy bước tới bên cạnh Từ thị, một bộ dạng nghiêm túc che chở cho Từ thị. Ngô ma ma nhìn bọn họ mấy lần, khóe miệng giật giật, muốn nói lão phu nhân La thị chỉ gọi một mình Từ thị. Có thể là vừa rồi bà bị Ninh Khánh An dạy dỗ mấy câu, không nên chọc cho Ninh Khánh An mất hứng lần nữa, tự biết lúc này không nên nói lời như vậy, liền ngậm miệng không lên tiếng. "Ngươi đi về trước bẩm báo với lão phu nhân, chúng ta lát nữa sẽ qua đó." Ninh Khánh An không thích Ngô ma ma. Lão phu nhân La thị và Từ thị xảy ra mâu thuẫn, có người ở phía dưới qua loa lắm mồm, mà Ngô ma ma chính là người ỷ thế hiếp người. Nếu không phải bà ta là lão nhân bên cạnh lão phu nhân, Ninh Khánh An cũng lười nói với bà ta, khoát khoát tay cho bà ta ra ngoài. "Đình Đình, con ăn xong chưa?" Từ thị kéo Ninh Như Ngọc hỏi, vừa rồi hình như nàng chưa ăn được bao nhiêu. "Con ăn xong rồi." Ninh Như Ngọc cười ngọt ngào. Ninh Khánh An đứng lên sửa lại áo choàng trên người một chút, nhìn về phía mẹ con Từ thị, nói: "Vậy chúng ta cùng đi qua đó." Ninh Như Ngọc liền đỡ Từ thị đứng dậy, đi theo Ninh Khánh An ra ngoài. Ra Quế Hương Uyển, ba người một đường qua Thụy An Đường. Nửa đường đi tới vườn hoa, đúng lúc gặp được Ngụy Quốc Công Thế tử Ninh Khánh Lương đang vội vội vàng vàng. Ninh Khánh Lương cả người mặc trường bào màu lam, bên hông đeo ngọc đái, đi bộ cũng mang theo gió, dường như rất gấp. "Ngươi tới thật đúng lúc, ta đang có chuyện quan trọng tìm ngươi, chúng ta qua bên lương đình nói đi." Ninh Khánh Lương vừa thấy Ninh Khánh An, không nói lời gì liền kéo Ninh Khánh An đi đến lương đình bên cạnh. Ninh Khánh An bị Ninh Khánh Lương lôi đi, hiển nhiên là có chuyện rất quan trọng phải nói, có thể là liên quan đến chính sự, Ninh Như Ngọc và Từ thị không tiện đi theo. "Không biết Đại bá nói gì với cha con?" Ninh Như Ngọc nhìn về phía lương đình một chút. Vẻ mặt của Ninh Khánh An ngưng trọng, Ninh Khánh Lương thì cau mày, hiện ra vẻ không kiên nhẫn. Từ thị sờ đầu Ninh Như Ngọc, cười nói: "Cha con và Đại bá con nhất định là đang nói chính sự, không phải chúng ta có thể tùy tiện hỏi được. Chúng ta đừng đứng ở đây nữa, qua bên Thụy An Đường gặp tổ mẫu con trước đi, tránh cho đi trễ, tổ mẫu con lại nói." "Chúng ta không đợi cha sao?" Ninh Như Ngọc lại tiếp tục nhìn về phía lương đình, rất muốn gọi cha nàng đến, muốn cha nàng cùng các nàng đến Thụy An Đường. Lão phu nhân La thị lúc nào cũng có suy nghĩ tác oai tác quái, chỉ có hai người bọn họ đi, nàng sợ mẫu thân nàng sẽ chịu thiệt. "Con nhìn bộ dáng cha con và Đại bá của con, bộ dáng kia không biết là muốn nói đến bao lâu, chúng ta đứng đợi ở đây cũng không phải là cách. Chúng ta qua Thụy An Đường trước, để lại một nha hoàn ở đây, đợi lát nữa nói cho cha con biết một tiếng là được." Từ thị nhìn về phía lương đình một chút. Chuyện Ninh Khánh An và Ninh Khánh Lương nói dường như rất nghiêm trọng, cũng không biết sẽ nói bao lâu, liền quyết định không đợi Ninh Khánh An nữa, dắt tay Ninh Như Ngọc đi đến Thụy An Đường, lưu lại tiểu nha hoàn đứng tại chỗ đợi. Nơi này cách Thụy An Đường không xa, Từ thị và Ninh Như Ngọc rất nhanh đã đến, vào trong sân Thụy An Đường, có nha hoàn đi vào thông báo, chỉ chốc lát sau đã đi ra mời bọn họ vào. Nha hoàn giơ tay vén rèm cửa lên, Từ thị và Ninh Như Ngọc một trước một sau đi vào, lão phu nhân La thị ngồi ngay phía trước giường nhỏ. Bà mặc y phục bối tử màu xanh đậm, đầu đội mạt ngạch như ý, tóc ở sau búi thành một búi tóc, cắm thêm cây trâm bạc, ánh mắt u ám khó hiểu, nhìn chăm chằm hai người Từ thị và Ninh Như Ngọc, dường như đang tính toán gì đó. Lời của editor: Có ai đoán ra được là chuyện gì sắp xảy ra không?