✵ Chương 042 ✵
Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y (Noãn Noãn) Từ thị liếc Ninh Khánh An một cái, sao lại có dáng vẻ không dễ nói chuyện như vậy, sau đó kéo Ninh Như Ngọc nói: "Đừng để ý cha con, con lo lắng cho bọn họ cũng đúng thôi." "Vâng." Ninh Như Ngọc cười một tiếng. Từ thị lại nói: "Sáng sớm mai sẽ có người ở Uy Viễn Hầu phủ tới đón con, con qua đó ở vài ngày đi." Mấy ngày nữa Đại cữu và Đại biểu ca phải dẫn binh đi tây nam, nếu còn không đi gặp một chút, lần sau gặp mặt cũng không biết là khi nào. Trước đó nàng và Từ Sùng Hạo xảy ra bất hòa cũng không quá nghiêm trọng, ngày thường bọn họ đều rất thích nàng, luôn đối tốt với nàng, một mực cưng chiều và che chở cho nàng, nếu ngày mai nàng còn không qua đó đúng là không thể nào nói nổi. Ninh Như Ngọc bỏ xuống những rối rắm trong lòng, gật đầu đáp ứng: "Vâng, ngày mai con sẽ qua đó ở mấy ngày." Sáng sớm ngày hôm sau, người ở Uy Viễn Hầu phủ đã tới rồi. Ninh Như Ngọc sắp xếp ổn thỏa xong, dẫn theo Bích Hà ngồi lên xe ngựa đến Uy Viễn Hầu phủ thăm Ngoại tổ mẫu Dương thị. Trước khi rời đi, Ninh Như Ngọc hỏi Từ thị: "Con có nên đi bẩm báo cho tổ mẫu một tiếng không?" Từ thị biết ý nàng, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: "Tối qua cha con đã nói với lão phu nhân rồi, con không cần phải đi bẩm báo nữa. Cha con cũng đã nói, con cứ trực tiếp đến Uy Viễn Hầu phủ đi." Vì biết lão phu nhân La thị không thích Ninh Như Ngọc, Ninh Khánh An đã sớm bẩm báo một tiếng cho lão phu nhân La thị, cũng miễn cho Ninh Như Ngọc lại đi bẩm báo trước mặt lão phu nhân một lần nữa, tránh cho lão phu nhân La thị lại làm khó Ninh Như Ngọc. "Vẫn là cha nghĩ chu toàn." Ninh Như Ngọc cười ngọt ngào nói, trên mặt hiện lên má lúm đồng tiền rất đáng yêu, mi mắt cong cong như tranh vẽ vậy. "Được rồi, con mau đi đi, đừng trì hoãn nữa." Từ thị cười dắt tay Ninh Như Ngọc, hai mẹ con một đường đi thẳng ra ngoài. Ra khỏi Quế Hương Uyển, Từ thị dẫn Ninh Như Ngọc đến cửa thùy hoa, nhìn Bích Hà đỡ Ninh Như Ngọc lên xe ngựa của Uy Viễn Hầu phủ, lại cẩn thận dặn dò mấy câu với hạ nhân ở Uy Viễn Hầu phủ, để bọn họ chăm sóc cho Ninh Như Ngọc trên đường đi bà mới yên lòng. Hạ nhân ở Uy Viễn Hầu phủ cung kính nói vâng để cho Từ thị yên tâm. Từ thị đưa mắt nhìn xe ngựa ra khỏi Ngụy Quốc Công phủ mới quay về. Xe ngựa chậm rãi đi ra Ngụy Quốc Công phủ, ra khỏi cửa liền quẹo phải, từ đường hẻm chạy nhanh ra ngoài, chạy trên đường phố lớn đi đến Uy Viễn Hầu phủ. Ninh Như Ngọc ngồi trên xe ngựa, xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ nhìn cảnh tượng trên đường đi. Dọc trên đường phố bày rất nhiều sạp nhỏ, nào là bán kẹo đường, bán tượng đất, còn bán rất nhiều thứ. Ngoài ra còn có chơi xiếc, tiếng gào thét xung quanh không ngừng vang lên, vô cùng náo nhiệt. Một đường thuận lợi đến Uy Viễn Hầu phủ. Ngô thị nghe Ninh Như Ngọc đến, vội vàng dẫn người ra đón nàng. Trên đường gặp được Trương thị và Vương thị nghe được tin tức cũng vội vả chạy tới, ba người liền cùng nhau tới cửa thùy hoa đón Ninh Như Ngọc. Trên mặt cả ba đều là nụ cười vui mừng, bọn họ chỉ cần nhìn đứa cháu ngoại này liền rất vui vẻ, bộ dạng rất nhiệt tình, tựa như tiếp đón không phải là cháu ngoại gái mà là đang tiếp một khách quý vậy. Nguyên nhân chính là, thứ nhất là trong lòng cả ba người đều thích Ninh Như Ngọc xinh đẹp đáng yêu, nhìn thấy nàng liền hết sức vui mừng. Bọn họ và cô em chồng Từ thị này thường xuyên qua lại, quan hệ giữa mọi người cũng hòa thuận, đương nhiên là gần gũi thân thiết. Hai là, bây giờ Ninh Như Ngọc đã trở thành vị hôn thê của Vũ An Hầu. Thân phận của Vũ An Hầu tôn quý, lại là tâm phúc trước mặt Cảnh Tuyên Đế, là đối tượng nịnh bợ của nhiều người. Vũ An Hầu rất hài lòng cũng rất để tâm đến vị hôn thê Ninh Như Ngọc này, bọn họ đều đã nhìn thấy, đương nhiên cũng sẽ đối xử tốt với Ninh Như Ngọc, chỉ có tốt chứ không có xấu. Ba người làm như vậy, có điều không giống với lão phu nhân La thị ngu xuẩn kia. Không phải ai cũng là người ngu, không phải ai cũng có tâm tư bất chính, cái này không có quan hệ gì đến nịnh bợ, có điều đây là phản ứng tự nhiên, tránh hung tìm lợi, nguyện ý thân cận để bản thân mình có lợi mà thôi. "Đại cữu mẫu, Nhị cữu mẫu, Tam cữu mẫu." Ninh Như Ngọc đỡ tay Bích Hà xuống xe ngựa, hành lễ với ba vị cữu mẫu. "Mau đứng lên, mau đứng lên." Ngô thị bước nhanh về phía trước đỡ Ninh Như Ngọc đứng lên, cười hòa nhã kéo tay nàng: "Biết con muốn qua đây, sáng sớm ta liền phân phó người đi đón con. Ngoại tổ mẫu con đang đợi con ở Phúc Hạc Đường, chúng ta mau qua đó đi." Vừa nói vừa dắt tay Ninh Như Ngọc đi đến Phúc Hạc Đường. Phúc Hạc Đường không xa, đi một khắc đồng hồ là đến. Những người giữ cửa nhìn thấy bọn họ từ phía xa liền vội vàng đi vào thông báo. Đến khi Ninh Như Ngọc cùng bọn họ đến, lão phu nhân Dương thị cũng đã sớm nhận được tin tức, tay đỡ nha hoàn đi ra đón bọn họ. "Ngoại tổ mẫu." Ninh Như Ngọc nhanh chóng bước đến gần lão phu nhân Dương thị, ngoan ngoãn hành lễ với bà. "Cháu ngoan của ta, mau đến bên Ngoại tổ mẫu." Lão phu nhân Dương thị tươi cười gọi Ninh Như Ngọc đến bên người, Ninh Như Ngọc nghe vậy liền tiến lên phía trước. Lão phu nhân Dương thị dịu dàng nắm tay nàng, quan sát nàng tỉ mỉ. Mi mắt xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt sáng như sao, gương mặt trắng nõn mịn màng, mỗi một nơi đều giống như đúc lúc Từ thị còn trẻ, chính là một bản sao của Từ thị. Từ thị là nữ nhi duy nhất của lão phu nhân Dương thị, cũng là đứa con bà yêu thương nhất, yêu ai yêu cả đường đi, đương nhiên Ninh Như Ngọc cũng là cháu ngoại gái bà thích thất. Lão phu nhân Dương thị cười nói: "Hôm qua nghe nói con muốn tới đây, ta liền ra lệnh cho người đi mua hạt mè đường Thực Vị Trai con thích ăn, còn làm *Mai hoa cao và thiên tằng tô mà con thích, bây giờ đang bày ở phòng khách, chúng ta mau qua đó thôi." Vừa nói vừa kéo Ninh Như Ngọc đi đến phòng khách bên kia. *Mai hoa cao(梅花糕): Bánh hoa mai*Thiên tằng tô(千层酥): Bánh bơ xốp xếp tầng.(Hình ảnh được đăng trong album SƯU TẦM trên facebook cá nhân Tiêu Kỳ Y.) Ninh Như Ngọc đỡ lão phu nhân Dương thị đến phòng khách, ba cữu mẫu Ngô thị, Trương thị và Vương thị cũng cùng nhau đi theo qua đó. Rất nhanh đã đến phòng khách, mấy người bọn họ liền theo thứ tự mà ngồi xuống, Ninh Như Ngọc ngồi bên cạnh lão phu nhân Dương thị. Có nha hoàn bưng trà lên, lão phu nhân Dương thị duỗi tay đến đĩa nhỏ đặt trên bàn cầm lên một khối hạt mè đường đưa cho Ninh Như Ngọc, cười nói: "Đây là món con thích ăn nhất." "Đa tạ Ngoại tổ mẫu." Ninh Như Ngọc nhận lấy hạt mè đường, đưa đến bên miệng nhẹ cắn một cái. Mùi thơm của hạt mè và vị ngọt của đường hòa chung một chỗ, vừa thơm vừa ngọt, ăn ngon vô cùng. Lão phu nhân Dương thị cười nhìn Ninh Như Ngọc ăn xong một khối hạt mè đường, yêu thương sờ sờ đầu nàng, nhớ lại những chuyện thú vị khi còn bé của nàng: "Con còn nhớ không? Khi còn bé ta bắt con luyện chữ, con thì không muốn viết, ta liền lấy hạt mè đường dụ dỗ con, nói là viết xong một bài chữ to liền cho một khối hạt mè đường. Con vì muốn ứng phó ta nên lén lút đi nhờ Hạo biểu ca của con viết giùm. Hạo biểu ca con cưng chiều con liền viết giúp con, sau đó con cầm chữ viết của hắn đến tìm ta đòi hạt mè đường. Ta nhìn chữ kia đã biết không phải chữ con viết, không cho con đường, con còn ăn vạ với ta đấy!" Ninh Như Ngọc ngồi bên người lão phu nhân Dương thị, nghe bà miêu tả, ký ức liên quan tới những chuyện này cũng bắt đầu hồi phục, từng màn từng màn xuất hiện trước mắt nàng, dường như mọi chuyện chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua. "Ngoại tổ mẫu, người cũng đừng cười con nữa." Ninh Như Ngọc yêu kiều dựa vào người lão phu nhân Dương thị, làm nũng nói: "Trước kia con còn nhỏ mà, bây giờ con cũng đã lớn rồi, nhất định sẽ không như vậy nữa." Lão phu nhân Dương thị vỗ vỗ tay nàng, ôn hòa nói: "Ta biết. Đình Đình của ta trưởng thành rồi, đã hiểu chuyện rồi, chữ viết cũng tốt hơn so với trước kia nhiều, không cần Hạo biểu ca con giúp con giở trò lừa gạt nữa." "Tổ mẫu, sao người lại nói ra chuyện cũ trước kia của con vậy?" Lão phu nhân Dương thị vừa mới dứt lời, một giọng nói nam cởi mở chen vào, sao đó thì thấy ba huynh đệ Từ Sùng Hạo, Từ Sùng Gia, Từ Sùng Liệt từ bên ngoài sải bước đi vào phòng khách. Bởi vì hàng năm đều tập võ, ba huynh đệ Từ gia lớn lên đều anh tuấn phong lưu, thân hình cao lớn, thân mặc cẩm bào, hông đeo ngọc đái, bên hông treo ngọc bội, từng người đều có tư thế oai hùng mạnh mẽ, khí vũ hiên ngang. Cả ba cùng nhau từ bên ngoài đi vào, quả nhiên là tuấn tú tiêu sái như bức họa, đủ làm mê hoặc xuân tâm nảy mầm của cô nương. *Ngọc đái(玉带): Thắt lưng ngọc Ba huynh đệ Từ gia tiến lên phía trước, đồng loạt hành lễ với lão phu nhân Dương thị: "Thỉnh an tổ mẫu." Lão phu nhân Dương thị rất hài lòng đánh giá ba huynh đệ Từ gia anh tuấn soái khí trước mắt, chỉ vào Từ Sùng Hạo cười mắng: "Ngươi cái con khỉ này, lỗ tai thật là thính, ta chỉ nói đôi câu, đều bị ngươi nghe hết rồi." Gương mặt anh tuấn của Từ Sùng Hạo mang theo nụ cười lấy lòng nói: "Còn không phải vì mỗi lần Đình Đình tới, tổ mẫu người đều phải hồi tưởng lại chuyện năm đó một lần sao, con đương nhiên là biết rồi." Lão phu nhân Dương thị nghe vậy "Hừ" một tiếng: "Trước kia ngươi rất thích giúp nàng làm chuyện xấu." "Ngoại tổ mẫu." Ninh Như Ngọc kéo tay áo lão phu nhân Dương thị nũng nịu. Ngô thị ở bên cạnh cười xen vào nói: "Đình Đình từ nhỏ đáng yêu như vậy, cười lên rất ngọt ngào, cho dù là ai cũng không đành lòng nhìn nàng khổ sở. Nàng cũng không đến cầu ta, chỉ thích tìm Hạo ca nhi giúp đỡ, nếu nàng tới tìm ta, ta cũng sẽ giúp nàng. Đừng nói viết một bài chữ dỗ lão phu nhân vui vẻ, cho dù là kêu ta viết mười bài chữ ta cũng sẽ viết." Một lời nói ra liền che chở cho Ninh Như Ngọc và Từ Sùng Hạo, khen Ninh Như Ngọc đáng yêu, ai cũng không muốn cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, cũng khen Từ Sùng Hạo yêu thương biểu muội này, lúc nào cũng che chở cho nàng. Bên cạnh Trương thị vừa nghe xong, cũng nói theo: "Nói cũng phải, trước kia sao Đình Đình không đến tìm ta giúp đỡ? Ta cũng sẽ vui vẻ viết cho con, giúp con viết chữ, còn có thể đòi kẹo đường từ chỗ lão phu nhân, đúng thật là một chuyện tốt." Vương thị ngồi bên cạnh Trương thị cũng bật cười một tiếng nói: "Chữ viết của ta không đẹp lắm, nhưng mà ta có kẹo đường, trước kia Đình Đình nếu muốn thì trực tiếp tới tìm ta là được rồi!" "Các ngươi đúng thật là, từng người từng người đều che chở cho nàng!" Lão phu nhân Dương thị chỉ mấy người bọn họ cười mắng: "Thật giống như chỉ có một mình ta làm người ác vậy." Ninh Như Ngọc vội vàng nói: "Sao có thể nói như vậy được? Nếu không phải Ngoại tổ mẫu bắt con viết chữ cho tốt thì bây giờ chữ viết của con không tốt được như vậy. Là Ngoại tổ mẫu nghiêm khắc dạy dỗ con, mới khiến cho con học hỏi được nhiều thứ!" Mặc dù nàng nhìn lại chữ viết của nguyên chủ thân thể này vẫn không dám khen tặng như cũ, nhưng bây giờ nàng xuyên đến thân thể này, được lão phu nhân Dương thị thật lòng yêu thương, nàng lấy chuyện này dỗ lão phu nhân Dương thị vui vẻ cũng không phải là không tốt. "Vẫn là Đình Đình ngoan nhất." Lão phu nhân Dương thị ôm Ninh Như Ngọc, trên mặt đều là vui vẻ. Người một nhà ngồi trong phòng khách cười náo loạn một trận, Uy Viễn Hầu Từ Thành Chí cùng Từ Nhị lão gia và Từ Tam lão gia cũng cùng nhau tới. Ninh Như Ngọc tiến lên hành lễ với ba vị cữu cữu, cả ba cũng lần lượt hỏi thăm quan tâm nàng, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Uy Viễn Hầu Từ Thành Chí đã biết được tin hắn sắp phải mang binh đi Tây nam, lúc này tới cũng là vì bẩm báo chuyện này với lão phu nhân Dương thị. Thấy người một nhà đều đang ở đây, hắn liền đem chuyện này nói ra: "Hoàng thượng lệnh ta năm ngày sau dẫn binh đi Tây nam, Hạo ca nhi cũng sẽ đi cùng ta." "Sao lại đi gấp như vậy? Chàng mới từ Tây bắc trở về không bao lâu, sao Hoàng thượng lại phái chàng đi Tây nam nữa?" Ngô thị nghẹn ngào nói. "Cũng tốt. Hầu gia là võ tướng, Hoàng thượng lệnh cho hắn đi chỗ nào thì hắn phải đi chỗ đó, đây là chức tránh của hắn." Lão phu nhân Dương thị trừng mắt nhìn Ngô thị một cái. Ngô thị từ biết mình lỡ lời, liền ngậm miệng lại, đôi mắt trông mong nhìn phu quân và nhi tử của mình, vẻ mặt không nỡ và lo lắng. Lão phu nhân Dương thị quay đầu nhìn Uy Viễn Hầu và Từ Sùng Hạo, nói: "Nếu Hoàng thượng phái các ngươi đi Tây nam, các ngươi mau chóng chuẩn bị đi, không nên trì hoãn." Uy Viễn Hầu Từ Thành Chí đứng lên nói: "Vâng, nhi tử cũng nghĩ như vậy, nhi tử đi chuẩn bị ngay." Ngô thị cuối cùng không nhịn được nữa, mỗi lần Từ Thành Chí vừa ra khỏi cửa đi đánh trận, bà liền ăn ngủ không yên. Lần này lại là phu quân và nhi tử bà cùng đi, bà lo lắng cho an nguy của bọn họ, vì muốn để cho mình an tâm, bà nói: "Ngày mai ta sẽ đi Phật Duyên Tự cầu cho mỗi người một bùa bình an." Lão phu nhân Dương thị tin phật, còn quen biết phương trượng của Phật Duyên Tự, liền nói: "Phương trượng Phật Duyên Tự là cao tăng đắc đạo, ngươi đi cầu cho bọn họ bùa bình an cũng tốt." "Con cũng đi." Ninh Như Ngọc nhớ tới tình hình bên trong giấc mộng, trong lòng bất an, cũng muốn đi bái Bồ Tát phù hộ bọn họ bình an. Lão phu nhân Dương thị nghe vậy, biết là nàng quan tâm đến Đại cữu và biểu ca, cũng không có ngăn cản, gật đầu đồng ý. Chỉ là làm Ninh Như Ngọc tuyệt đối không nghĩ tới là, lần này nàng đi theo Ngô thị đến Phật Duyên Tự cầu bùa bình an, ở đó gặp phải phu quân ngụy quân tử đời trước của nàng Hoắc Viễn Thành và "Bà bà tốt" Đường thị, cùng với người trăm phương ngàn kế muốn quyến rũ Hoắc Viễn Hành là Đường gia Nhị cô nương Đường Linh. Thánh chỉ dẫn binh đi Tây nam mặc dù còn chưa truyền xuống đến Uy Viễn Hầu phủ, nhưng tin tức đã truyền ra, đây là chuyện ván đã đóng thuyền. Từ Thành Chí và Từ Sùng Hạo thân là võ tướng, lần này ra chiến trường cũng không phải là lần đầu tiên, ngược lại rất là bình tĩnh đi thu thập hành lý. Ngô thị vô cùng lo lắng cho hai người họ, hồi trước lúc ở Tây bắc, đại chiến một trận với Bắc Lục thát tử, chết rất nhiều người, ngay cả Khương tướng quân (Cha của Ninh Như Ngọc đời trước) cùng nhau sóng vai tác chiến nhiều năm với Từ Thành Chí cũng đã chết trận. Lúc ấy Từ Thành Chí bị thương, trên lưng có vết sẹo đao rất lớn, kéo dài từ bả vai trái đến dưới xương sườn bên phải, nhìn rất kinh khủng dữ tợn. Sau khi chiến sự ở Tây bắc kết thúc thì hồi kinh, phải dưỡng một hai tháng mới có thể tốt lên, có thể thấy lúc ban đầu bị thương máu thịt tung bay như thế nào. Ngô thị vừa nghĩ tới trong lòng liền buồn bực khó chịu không thôi, sợ chính là cha con bọn họ cùng lên chiến trường, một người là phu quân, một người là nhi tử, đều là người thân thích nhất của bà, phu quân chỉ có một, nhi tử cũng chỉ có một, ngay cả hơn một cũng không có. Nếu như ngày nào đó bọn họ xảy ra chuyện, bà thật sự sợ rằng mình sẽ không chịu nổi. Nhưng thân là gia quyến của võ tướng, võ tướng xuất chinh là chuyện không thể tránh, làm thê tử làm mẫu thân như bà, chỉ có thể cố hết sức luyện ra được tâm như kim cương bất hoại, cho dù là thái sơn sụp đổ trước mắt thì mặt cũng không được đổi sắc. Tựa như lão phu nhân Dương thị năm đó, bà cũng phải như vậy. Ngô thị lo lắng cho phu quân và nhi tử, ngày mai liền đi Phật Duyên Tự dâng hương cầu bùa bình an. Ninh Như Ngọc lúc trước gặp ác mộng, mơ thấy cả người Từ Sùng Hạo đều là máu, trong lòng bất an, cũng nói muốn đi dâng hương cầu bình an cho bọn họ. Lão phu nhân Dương thị biết từ nhỏ nàng và Từ Sùng Hạo cảm tình luôn rất tốt, đau lòng cho biểu ca, cũng không ngăn cản nàng, gật đầu đồng ý, dặn dò nàng ngoan ngoãn đi cùng với Ngô thị. Trương thị và Vương thị cũng bày tỏ sự quan tâm, Ngô thị cảm ơn từng người, khéo léo từ chối ý tốt muốn cùng đi chung của các nàng, chỉ nói mình có thể tự đi. Lão phu nhân Dương thị cũng cảm thấy có lý, cũng không cần nhiều người phải đi đến chỗ đó, liền quyết định ngày hôm sau Ngô thị chỉ dẫn một mình Ninh Như Ngọc đi Phật Duyên Tự. Bầu không khí trong phòng khách cũng không còn sinh động như lúc trước, dù sao thì trong nhà có nam nhân phải dẫn binh đi Tây nam nên trong lòng mọi người cũng nặng trĩu. May mà lúc này có nha hoàn đi vào bẩm báo nói bàn tiệc đã dọn xong, mời đám người lão phu nhân đi dùng bữa, lúc này bầu không khí mới hòa hoãn một chút. Lão phu nhân Dương thị đỡ tay Ninh Như Ngọc đứng lên, gọi mấy người bọn họ cùng đi dùng bữa, mọi người mới phảng phất từ cảm xúc nặng trĩu khôi phục lại như cũ. Trong bữa tiệc, lão phu nhân Dương thị ngồi ở vị trí đầu, lần lượt là Ninh Như Ngọc ngồi bên cạnh bà, sau đó là Uy Viễn Hầu Từ Thành Chí ngồi cạnh bà phía bên kia. Lão phu nhân Dương thị nhìn những người còn lại trong phòng, mở miệng nói: "Tất cả đều ngồi xuống đi. Uy Viễn Hầu phủ chúng ta cho tới bây giờ cũng không có nhiều chú trọng như vậy, không còn lưu hành nam nữ phải phân bàn ngồi. Hôm nay Đình Đình tới, càng phải cao hứng một chút." Có lão phu nhân Dương thị lên tiếng, mọi người cũng ngồi xuống đầy xung quanh cả một bàn lớn, bầu không khí cũng vui vẻ hơn. Lão phu nhân Dương thị thấy người một nhà đều ngồi chung một chỗ, cảm thán năm đó bà đi theo lão Hầu gia ở biên ải đánh giặc: "Trước kia ta đi theo lão Hầu gia ra biên ải, dãi nắng dầm mưa, đi theo đoàn người trong quân doanh cùng nhau ăn cơm. Ở sở thương binh chữa thương đổi thuốc cho những binh lính bị thương, mỗi ngày đều rất bận rộn, có khi còn không làm xong hết những chuyện cần làm, ngày ngày cuộc sống cứ trôi qua như vậy." "Năm đó mẫu thân vất vả rồi." Từ Thành Chí nói. Lão phu nhân Dương thị giơ tay lên vỗ bả vai hắn một cái, cười nói: "Năm đó con là ở trong đống người chết mà sinh ra. Đại quân phe địch lúc đó giết tới, ta bụng lớn chạy không nổi, cha con cũng không còn biện pháp nào khác, nên tìm cho ta chỗ trỗn. Nhưng rừng núi hoang vắng biết trốn nơi nào, chỉ có thể tìm nhiều người chết chất lên sau đó núp ở phía dưới đống người đó giả chết, cũng may vào thời khắc mấu chốt cha con dẫn người đánh trở lại, viện binh cũng tới rất nhanh, nếu không năm đó cũng không có con." Những chuyện này, lão phu nhân Dương thị trước kia cũng đã nói, chuyện này thường bị bà biến thành chuyện cười mà nói ra, giọng nói nhẹ nhàng, tựa như nhớ lại chuyện năm xưa. Nhưng thông qua những miêu tả đơn giản của bà cũng có thể tưởng tượng được năm đó gian khổ thế nào. Lúc bà nói những lời này, như có như không mà quan sát phản ứng của Ngô thị, lời này thật ra thì có ý nói cho Ngô thị nghe. Bây giờ có gian nan đi nữa cũng không bằng gian nan của năm đó, năm đó so với hôm nay thì gian nan hơn nhiều, không phải là dẫn binh đi Tây nam thôi sao? Nếu không thể thay đổi vậy thì thản nhiên tiếp nhận, chờ bọn họ bình an trở về. Có lời nói của lão phu nhân Dương thị, tảng đá lớn nặng nề đè ở trong lòng Ngô thị tựa hồ cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Trên bàn cơm, mọi người cũng không nhắc lại những lời lo lắng khó chịu kia nữa, ngược lại là ăn uống rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, mọi người chuyển qua thiên thính uống trà, mới vừa ngồi xuống được chốc lát, Từ Sùng Hạo đã nháy mắt với Ninh Như Ngọc, tỏ ý muốn nàng cùng hắn ra ngoài, hắn có lời muốn nói với nàng. Ninh Như Ngọc đã đoán được hơn phân nửa hắn muốn nói gì với nàng, nghĩ rằng hắn sắp phải xuất chinh, trên chiến trường nguy hiểm gì cũng có, nàng cũng không muốn hắn vì chuyện này mà phân tâm, liền muốn đi nghe hắn nói gì cũng tốt, thuận tiện trấn an hắn mấy câu. Tránh cho hắn luôn tưởng nhớ đến chuyện này, trong lòng có chuyện sẽ ảnh hưởng đến chính sự, nàng cũng sẽ bất an. Ninh Như Ngọc ngồi bên cạnh lão phu nhân Dương thị, kéo tay áo bà làm nũng: "Ngoại tổ mẫu, con tới đây lâu như vậy còn chưa có đi dạo trong vườn, con muốn đi xem *cây quất tử con trồng lớn lên trông thế nào." *Cây quất tử(棵橘子): Cây quýt Lão phu nhân Dương thị sớm đã nhìn thấy Từ Sùng Hạo lén nháy mắt ra hiệu cho Ninh Như Ngọc. Hai đứa bé này từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình lại rất tốt, Từ Sùng Hạo luôn yêu thương Ninh Như Ngọc, cưng chiều nàng đến không thể cưng chiều hơn. Hiện tại Từ Sùng Hạo sắp phải đi Tây nam, hai đứa nhỏ có chút lời muốn nói riêng với nhau, bà cũng không muốn ngăn, ai biết sau khi lên chiến trường sẽ như thế nào? "Đi đi, cây quất tử kia luôn có người chăm sóc, lớn lên rất tốt." Lão phu nhân Dương thị cười khoát khoát tay thả Ninh Như Ngọc đi ra ngoài. Từ Sùng Hạo đứng lên nói: "Bây giờ con không có chuyện gì làm, để con dẫn Đình Đình qua đó." "Đi đi, đi đi, muốn đi thì đi." Lão phu nhân Dương thị nói. Từ Sùng Gia và Từ Sùng Liệt cũng nói theo: "Vậy chúng con cũng đi." "Mấy con khỉ các ngươi." Lão phu nhân Dương thị chỉ mấy người bọn họ sau đó khoát khoát tay để cho bọn họ cùng đi ra ngoài. Ra khỏi Phúc Hạc Đường, Ninh Như Ngọc và Từ Sùng Hạo đi phía trước, Từ Sùng Gia và Từ Sùng Liệt đi theo xa xa ở phía sau, để cho hai người bọn họ có cơ hội nói chuyện. Từ Sùng Hạo giơ tay lên đẩy cành hoa phía trên đỉnh đầu ra, tránh cho cành hoa đụng vào búi tóc của Ninh Như Ngọc, hắn vẫn che chở cho nàng như thường lệ, nói: "Ngày hôm qua sau khi chúng ta rời đi, Ninh Như Trân có tác quái nữa không?" Ninh Như Ngọc nói: "Không có, vẫn luôn yên tĩnh. Có thể là thật sự bị dọa sợ rồi, không dám làm loạn nữa." Ninh Như Trân đúng là sợ không lấy được thuốc giải. "Vậy thì tốt, ta sợ sau khi chúng ta đi nàng ta lại tìm muội gây phiền toái." Từ Sùng Hạo nói. Ninh Như Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hỏi: "Hạo biểu ca cho nàng ta ăn thuốc độc thủng ruột nát bụng thật sao?" Từ Sùng Hạo cười khẽ một tiếng: "Muội nói xem?" "Hạo biểu ca không cho nàng ta ăn thuốc độc đó?" Ninh Như Ngọc nhanh chóng phản ứng lại. "Cũng không hẳn như vậy." Từ Sùng Hạo nói: "Thuốc kia cũng có chút độc tính, sẽ khiến cho người khác tay chân tê dại, tứ chi vô lực, dùng để đối phó với những kẻ địch phản kháng rất hữu hiệu. Có điều dùng thuốc giải xong là tốt thôi." Đôi mi thanh tú của Ninh Như Ngọc hơi ngăn lại: "Vậy nàng ta đã không sao rồi?" "Ừ." Từ Sùng Hạo gật đầu, trầm mặt lại nói: "Có điều ta nói mỗi tháng đều phải dùng thuốc giải mới có thể tốt lên được là vì để trấn áp nàng ta, tránh cho sau này nàng ta lại cố ý tìm muội gây phiền toái." Ninh Như Ngọc nói: "Vẫn là Hạo biểu ca suy nghĩ chu đáo." Từ Sùng Hạo giơ tay xoa xoa đỉnh đầu nàng, cười nói: "Không phải muội sớm đã đoán ra được rồi hay sao." Ninh Như Ngọc cười cười không nói lời nào. Từ Sùng Hạo lại nói: "Còn mấy ngày nữa là ta đi Tây nam rồi. Nam Cương không yên ổn, lúc nào cũng có thể ra chiến trường, muội không có gì muốn nói với ta sao?" Ninh Như Ngọc nói: "Muội chúc ca thuận buồm xuôi gió, bình an trở về." "Chỉ như vậy?" Từ Sùng Hạo không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt xen lẫn tâm tình phức tạp: "Muội không còn những lời khác muốn nói với ta sao?" Ách... Ninh Như Ngọc sững sờ, chần chờ một chút nói: "Muội chờ ca trở lại." Có mấy lời không thích hợp để nói ngay bây giờ, đợi đến khi hắn trở về rồi sẽ nói sau. Từ Sùng Hạo nghe được ý trong lời nói của nàng, trong lòng cao hứng nói: "Được, chờ ta trở lại rồi nói sau, ta cũng có lời quan trọng muốn nói với muội." Ninh Như Ngọc nhìn biểu tình nghiêm túc của Từ Sùng Hạo, chậm rãi gật đầu đáp một tiếng: "Ừ."