Ngao Triệu giật mình lập tức đề phòng trừng Thiên Đế, mà so với Ngao Triệu, Quân Ngọc Hàm mặc dù cũng đề phòng như trước, song đối với Thiên Đế lại có thêm phần tình cảm phức tạp mà ngay cả hắn cũng không rõ.

Ngay từ lúc nhìn thấy ảo giác về Thiên Đế trong ảo ảnh, có một trực giác không rõ làm hắn chắc chắn rằng Thiên Đế chính là một trong hai người hắn không ngừng mơ đến. Giấc mộng kia thật sự quá sức kỳ lạ, chân thật đến nỗi phảng phất như chính trải nghiệm của bản thân hắn vậy, cảm giác đó tựa như ở trong bụng mẹ, xung quanh ào ạt tràn đầy nước, một vùng đen nhánh chỉ nghe thấy tiếng, dường như song thân không ngừng nói chuyện với mình. Mà cảm giác Thiên Đế trước mắt mang lại cho hắn càng giống như mẫu thân của hắn ─ nhưng lại là một mẫu thân căm thù hài tử của mình. Trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, rồi lại không dám hỏi, hận ý mạnh mẽ từng phát ra từ trong mẫu thể như một thanh kiếm sắc bén đâm thủng trái tim của hắn, mà cảm giác đó chỉ cần nhớ lại thôi đã khiến da đầu hắn tê dại! Huống chi đường đường Thiên Đế cho dù có phương pháp nam tính sinh tử, thì sao có thể hạ mình hàng quý vì người khác sinh tử chứ?!

Thiên Đế không hề xem bọn họ vào mắt, chỉ thản nhiên nhìn bày trí trong căn nhà, như có như không thở dài, ngôi nhà nhỏ này không hề có chút thay đổi gì cả, chuyện xưa từng cảnh một lại xuất hiện trước mắt, đôi mắt y trầm xuống theo, vốn tưởng rằng kiếp này sẽ không bước vào ngôi nhà này nữa, nhưng vẫn vì nhi tử của người đó mà một lần nữa bước chân vào căn nhà này! Lúc trước quả nhiên y không nên giữ lại nghiệt thai này, nó thật đúng là trở thành tai họa cho mình!

Nghi vấn trong lòng nặng nề, nếu Thủy Đức Tinh Quân đã chết, thì y tự mình giải quyết vậy, đến cả thi thuật khôi lỗi với Thủy Đức Tinh Quân cũng không trông cậy vào được, mặc dù y không hề muốn phải gặp lại nghiệt thai này nữa, song Thiên Đình này thật sự không có ai là nhờ cậy được, y không thể làm gì khác hơn là tự mình đưa họ lên đường!

Thiên Đế lạnh lùng cười, xoay lại nhìn bọn họ, tựa hồ chú ý đến ánh mắt phức tạp của Quân Ngọc Hàm đối với mình, Thiên Đế khó có được nhìn thẳng vào hắn, bốn mắt đụng nhau, nhưng càng làm hắn cảm thấy u lạnh. Thiên Đế đưa mắt nhìn hắn hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi trông giống hệt như Quân Phỉ Ngạn, tiếc là chỉ giống túi da thôi, cặp mắt đó của ngươi trông còn đáng ghét hơn hắn nhiều!” Đôi mắt kia quá mức giống đôi mắt của mình, khiến y sinh lòng chán ghét, không khỏi nhớ lại sự nhục nhã khi mang thai, cơn đau sinh đẻ mà đương sơ mình phải thừa nhận, nhưng càng hận hơn chính là khi xưa lúc mang thai hắn, hắn còn chiếm một nửa linh lực của mình! Nếu không phải để gạt Quân Phỉ Ngạn cam tâm tình nguyện lấy Thuần dương chi phách của hắn vì mình tu bổ cho Thiên Đế ngọc lệnh, y sao có thể lưu lại nghiệt thai này! Nếu không phải xưa kia nhất thời lơ là khinh thường, động lòng trắc ẩn, lưu lại nghiệt thai này sẽ càng không có nghiệt chủng trong bụng Ngao Triệu hôm nay rồi!

Thật sự là bản thân lúc trước quá sức ngây thơ, cho rằng mình vây Huyễn Trần Tử ở trong Thái Hư sơn phong ấn lại thần lực của Quân Ngọc Hàm, là đã không có chuyện gì, nhưng không ngờ rằng Huyễn Trần Tử để phá phép thuật của mình mà tu luyện ma công, Quân Ngọc Hàm thì lại được Thu Chí Thủy giải khai phong ấn trên người cũng cùng hậu duệ của Ứng Long đến với nhau! Thật đúng là lỡ một bước chân thành thiên cổ hận! Y hiện giờ đúng là vong dương bổ lao(1)!

(1) mất bò mới lo làm chuồng/ khát nước mới lo đào giếng

Tròng mắt của Thiên Đế thay đổi, đôi mắt đen nhánh càng thêm tối tăm đến dọa người, sát khí nghiêm túc trong nháy mắt tóe ra, ngay lúc bọn Quân Ngọc Hàm còn chưa kịp phản ứng, y đã kéo lấy Ngao Triệu, ngón tay cứng cáp đột nhiên ấn vào trong cái bụng to lớn của Ngao Triệu.

“A!” “A” Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang lên trong không khí, tiếng thứ nhất đương nhiên là Ngao Triệu, y đau đớn nhắm chặt mắt lại, bề mặt của Long Châu vốn đã trải qua tác động bên ngoài bởi vì động tác của Thiên Đế lại có thêm chút vết rách, song sự cường đại của Thiên Đế khiến y bị ách chế đến nỗi ngay cả năng lực chống cự cũng không có!

Thế nhưng nghe thấy tiếng hét thảm thiết thứ hai, lại đột nhiên cảm giác sức mạnh gây áp lực trên bụng mình đột nhiên biến mất, đây là có chuyện gì vậy?! Y kinh ngạc mở mắt, thì nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc cũng như y của Thiên Đế trừng bàn tay mình, bàn tay kia khô vàng cứ như thể bị một ngọn lửa thiêu đốt đến nỗi nhìn thấy mà giật mình!  

Thiên Đế căm tức trừng bụng Ngao Triệu, không ngờ là nghiệt thai này đã lợi hại như vậy rồi! So với sức mạnh lần trước dường như thoáng chốc đã tinh tiến lên mấy chục lần! Càng không giữ lại được!

“Buông Ngao Triệu ra!” Quân Ngọc Hàm giận dữ hét lên, hắn thật là đáng chết mà! Chỉ vì xem Thiên Đế có tình cảm đặc thù, mới không ra tay trước, cũng để Thiên Đế có được tiên cơ! Bất kể quan hệ giữa Thiên Đế và hắn có như thế nào, hắn cũng không cho phép y làm tổn thương đến Ngao Triệu nửa phần!