Quân Ngọc Hàm cuống quýt ôm lấy thân thể mềm xuống của Ngao Triệu, mồ hôi và huyết thủy lẫn lộn sớm thấm ướt y phục trong trong ngoài ngoài, hắn hận mình không thể thay Ngao Triệu thừa nhận nỗi đau này! Cũng tự trách mình! Lại ngủ say như chết vậy, ở ngay bên cạnh xảy ra đánh nhau kịch liệt thế mà vẫn không lập tức tỉnh lại! Nếu mình tỉnh lại chậm thêm chút nữa thì… Hắn thật không dám tưởng tượng!

Cho dù Quân Ngọc Hàm không ngừng chà lau mồ hôi cho Ngao Triệu, song mồ hôi mới vẫn không ngừng bổ sung, Ngao Triệu sắc mặt trắng bệch hai tay bóp lấy bụng thật chặt, hai hạt châu trong cơ thể không ngừng đánh nhau, kích động kia đã sớm vượt qua phạm vi thân thể y có thể chịu đựng!

Trữ Lôi! Con ngàn vạn lần phải chống đỡ! Hài tử này hút nhiều linh lực của mình và Quân Ngọc Hàm như vậy đương nhiên linh lực không thể đo lường được, lúc này sao lại không có chút phản kháng nào!

“A ─” Ngay lúc Bích Thủy Châu hoàn toàn va thành một cái lỗ, không! Ngao Triệu tuyệt vọng thê gọi, Long Châu tựa hồ cuối cùng cũng cảm ứng được ý chí của Ngao Triệu, một trận hào quang màu vàng phát ra từ trong bụng y, khiến y chợt cảm thấy trên bụng có một hồi lửa nóng, một luồng sức mạnh cường đại phút chốc căng phồng lên trong bụng y, lan tỏa khắp toàn thân, trong sát na khiến tứ chi của y có lại khí lực thậm chí liên đới làm vết thương trên bả vai cũng lập tức khỏi hẳn! Cả người y đột nhiên chấn động, đem tất cả pháp lực ép lên trên Bích Thủy Châu!

Không khỏi khiến cho Quân Ngọc Hàm thất kinh, hắn không kìm nổi một tay xoa lên bụng Ngao Triệu, chỉ cảm thấy ánh sáng nóng bỏng kia xuyên thấu qua tay mình từ bốn phương lao đến, mà ở trong lòng bàn tay mình, hắn có thể cảm nhận được cơn trùng kích kịch liệt trong bụng Ngao Triệu, mà hắn còn chưa kịp mở miệng, Bích Thủy Châu trong bụng Ngao Triệu chợt xuyên thấu qua lòng bàn tay hắn bay vụt ra khỏi người Ngao Triệu, dừng lại trên không trung trong chớp mắt ngắn ngùi, rồi một tiếng “Lách tách” bể vụn lả tả trong không trung, theo gió biến mất!

Mà hào quang trong người Ngao Triệu cũng dần dần trở lại bình thường, Quân Ngọc Hàm không khỏi trợn to hai mắt, thất kinh hỏi: “Thế này là có chuyện gì vậy?”

Bức ra được Bích Thủy Châu, sức mạnh bên trong tứ chi lại như bị rút ra vậy, cả người Ngao Triệu hư nhược tựa lên người Quân Ngọc Hàm, cơ mặt cứng đờ cố gắng căng khóe miệng ra, vui mừng nói: “Đây là sức mạnh của con chúng ta, thật đúng là rất rất giỏi… Tiểu tử này nhất định sẽ tiền đồ vô lượng!”

Thủy Đức Tinh Quân bị thương lại bị cường quang kia chấn động phải lui về sau mấy bước, coi thường việc Bích Thủy Châu nát bấy, trên mặt hoàn toàn không có một chút khác thường, phảng phất như không liên quan đến mình. Nuốt huyết thủy trong miệng xuống, liền tay không tấn công đến, Quân Ngọc Hàm miễn cưỡng cản được một chiêu, trừng mắt nhìn Thủy Đức Tinh Quân rõ ràng đã gãy tay nhưng tựa hồ không có một chút cảm giác gì nhất nhất công kích bọn họ, trong lòng hoảng sợ, Thủy Đức Tinh Quân trước mắt cứ như con rối không biết đau đớn, thật sự là quá đáng sợ!

Hắn chợt tập trung suy nghĩ, định thi triển thuật xuyên không, thế nhưng thân thể hắn hiện giờ đã cực kém, phương pháp thi triển này thật sự quá sức miễn cưỡng, động tác không khỏi hơi chậm lại, mà Thủy Đức Tinh Quân không biết mệt mỏi lại không ngơi không buông tha tập kích đến, hung ác bắt được bả vai của Ngao Triệu!

Thế nhưng phép thuật phóng ra, đâu phải là bọn họ nói dừng thì sẽ dừng lại, cơn lốc bao vây càng lúc càng mạnh mẽ, đến nỗi bọn họ vốn không cách nào mở mắt được, chỉ có thể ôm chặt lẫn nhau, bị dẫn đến vùng đất không rõ!