Ngao Triệu mờ mịt bất tri bất giác đã du đãng được hơn một tháng, đã là lúc xuân về hoa nở, dường như khắp nơi đều là không khí vui mừng, hoàn toàn không hề hợp với y. Một tháng này y dạo chơi nơi nào mà nên đi nơi nào, và nơi nào có thể tránh được sự đuổi bắt của Thiên Giới?Cuộc sống đã quen có Quân Ngọc Hàm ở bên cạnh, đột nhiên một mình nhưng trở nên có chút không quen, y kinh ngạc quay đầu lại, mình chẳng biết từ khi nào đã trở lại Trữ Hóa huyện, con đường phồn hoa này cũng đã không còn là người là vật như trước nữa. Nơi khi trước Quân Ngọc Hàm bày quán đã trống rỗng vắng vẻ, khiến y cảm giác như thấy thiếu gì đó, si ngốc đứng trên bãi đất trống đó hồi lâu, đột nhiên nhớ đến cảnh mình và Quân Ngọc Hàm lần đầu gặp nhau, nụ cười đắc ý trên khuôn mặt hắn trong mắt y lại hết sức chói mắt, bây giờ nghĩ lại thật đúng là oan gia bất tụ thủ(1).(1) oan gia không tụ hợp đượcKhông khỏi cất tiếng cười, lại cảm thấy trong lòng chua xót, không muốn tiếp tục suy nghĩ về Quân Ngọc Hàm nữa, quay đầu đi về phía ngoại thành. Đi đến bờ sông Phần, trong lòng y lại sinh cảm thán, con sông này y đã sống bao nhiêu năm qua, nói một chút cũng không quyến luyến là không thể nào, không biết những Phần hà Thủy tộc từng được y che chở kia liệu có vì liên quan đến y mà bị liên lụy hay không, không biết Quy Thừa tướng theo y bây giờ có còn mạnh khỏe hay không? Thử trở về xem xem…Y đi đến trước trác án, ngồi lên vương tọa từng thuộc về mình, hai mắt mê mông nhìn đại sảnh trống vắng, dường như là nhớ lại những cảnh khinh ca mạn vũ dĩ vãng, tướng lãnh dưới trướng cười cười nói nói, y thì kiêu ngạo mà uống rượu ngon, thỉnh thoảng lại lên tiếng vài câu…“Vương thượng! Vương thượng! Ngài đã trở lại!” Một giọng nói kích động làm tiêu tan hồi ức của y, y quay đầu nhìn lại, cũng rất kinh ngạc, kêu lên: “Quy Thừa tướng!”“Có thể khi sinh thời gặp lại được Vương thượng thật sự là quá tốt rồi!” Quy Thừa tướng nhìn thấy y liền lộ ra vẻ vô cùng kích động, ông thật không ngờ rằng mình khi còn sinh thời lại có thể gặp lại Ngao Triệu, từ sau ngày Ngao Triệu rời đi đại quân Thiên binh Thiên tướng hùng hổ xông vào hoàng cung, hung thần ác sát tìm kiếm khắp nơi, ông liền cho rằng Ngao Triệu đã bị bắt lên Thiên Đình rồi! Ban đầu cũng là lỗi của ông! Nếu không phải ông hồ đồ khuyên Vương thượng hạ mưa nhiều một chút, sẽ không mang đến cho Vương thượng họa sát thân, cũng sẽ không có thê cảnh Phần hà Thủy tộc điểu thú tán hiện giờ, tất cả lỗi đều là do ông!Ông mặt tuôn đầy nước mắt quỳ xuống đất thỉnh tội nói: “Vương thượng, đều là lỗi của cựu thần, cựu thần thẹn với Vương thượng!” Nếu có thể, ông nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng của Vương thượng!“Chuyện này không thể trách ngươi, Quy Thừa tướng, sai là ở ta, nếu không phải do ta nhất thời tức giận tranh giành, cũng sẽ không mang đến cục diện nơi đây hiện giờ…” Ngao Triệu một tiếng thở dài, nếu mình không gây ra chuyện này, mình và Quân Ngọc Hàm sẽ là tình cảnh như thế nào? Liệu sẽ có giao tập không? Hẳn là không có nhỉ, y thuộc dạng nhất định không chịu thua, bại bởi Quân Ngọc Hàm sợ rằng dù có phải đuổi theo hắn đến chân trời góc biển cũng phải làm phiền chết hắn! Nghĩ đến đây, y không khỏi cảm thấy buồn cười.“Aiz… Kể từ sau khi Vương thượng gặp chuyện không may, trừ cựu thần, bọn họ đều đã rời đi rồi, đều đi tìm thủy vực khác kiếm sống rồi…” Quy Thừa tướng buông một tiếng thở dài, thời điểm Vương thượng phong quang, bọn Thủy tộc tên này tên nọ xô nhau bon chen, bây giờ Vương thượng phạm tội rồi những Thủy tộc này liền vô tình rời đi, thật đúng là lòng người dễ đổi thay! Thế nhưng Vương thượng sao bây giờ lại trở về? Chẳng lẽ là… Ông vui mừng hỏi: “Thiên đế đã khoan thứ cho Vương thượng rồi sao? Vương thượng lại được trở về trông coi sông Phần ư?”“Không…” Ngao Triệu nhìn ánh mắt mong đợi của Quy Thừa tướng, thật sự không đành lòng nói cho ông biết chuyện mình còn đang phải chạy trốn trối chết, chỉ sợ là triêu bất bảo tịch(2), thậm chí người nói chuyện với y chỉ sợ cũng dễ dàng gặp chuyện không may, xem ra nơi này y không nên ở lâu, tránh hại phải Quy Thừa tướng! “Quy Thừa tướng, ta và ngươi từ biệt từ nay.”(2) được bữa nay lo bữa mai/tình hình vô cùng nguy cấp“Cái gì? Vương thượng, người còn muốn đi sao?” Quy Thừa tướng thất kinh hỏi, Vương thượng sao lại muốn đi nữa rồi? Chuyện này đã qua được một năm, nếu Vương thượng hiện giờ không có chuyện gì, không phải là chuyện này đã qua hay sao?Ngao Triệu đương nhiên không giải thích khúc chiết trong đó, gật đầu nói: “Quy Thừa tướng, chỉ sợ ta và ngươi sau này sẽ không gặp lại nữa, ngươi hãy bảo trọng!”“Vương thượng…” “Ngao Triệu! Trốn đi đâu!” Quy Thừa tướng mới định gọi Ngao Triệu, lại nghe thấy từ cửa lớn truyền đến một tiếng gào thét, Ngao Triệu nhìn kỹ lại, chỉ thấy một người một đầu tóc lam được ngọc trâm búi lên cao, mắt xanh như biển, thân hình thon dài, một thân lam tinh chiến bào, bích châu trong tay hàn quang u lãnh, chính là Thủy Đức Tinh Quân của Thiên Đình.Ngao Triệu cau mày lại, lần này là phái Thủy Đức Tinh Quân đến đối phó với mình ư?