“Vậy… Kính xin thượng tiên chỉ giáo.” Quân Ngọc Hàm thành khẩn nhìn người nọ, hắn mặc dù không biết gì về người này, song thần thái hiền hòa của người này khiến người ta không tự chủ được mà tín nhiệm dựa vào hắn.

“Không cần gọi ta là thượng tiên, gọi ta là Lâm được rồi, chưa nói đến việc Thu huynh bảo ngươi tìm ta, chỉ nói ngươi là đồ đệ của Huyễn Trần Tử, ta cũng sẽ giúp ngươi.” Lâm nói, chú ý đến cơ thể Quân Ngọc Hàm đột nhiên cứng ngắc, khi nói đến Huyễn Trần Tử thì vẻ mặt của hắn có chút cổ quái, nghĩ thầm hắn có lẽ đã biết được chuyện xấu nơi Huyễn Trần Tử, khẽ thở dài, “Sư phụ ngươi mặc dù đã làm nhiều chuyện xấu, nhưng y bản tính không xấu, chỉ là yêu đến quá sâu đậm mới có thể lầm đường lạc lối…” Nhớ đến nét trong veo của Huyễn Trần Tử khi mình lần đầu tiên gặp y, hắn không nhịn được thở dài, chữ tình này thật đúng là liều độc dược độc nhất trên thế gian, một khi dính phải nó thì ngay cả thần tiên lạnh lùng cũng khó mà điều khiển được bản thân nữa, quả là nếu trời có tình thì trời cũng già…

Lâm cười nhạt, nói: “Chuyện của sư phụ ngươi ngươi không cần lo lắng, lại nói sư huynh của y sẽ không thể không quan tâm đến y, thế nhưng ngươi và Phần hà Long Vương này chỉ sợ là…” Chỉ sợ là một đoạn nghiệt tình, khó mà có được thiện quả! Lâm không nhịn được lại một tiếng cảm thán.

“Bất luận như thế nào ta cũng phải cứu Ngao Triệu ra ngoài, nếu ta vô năng cứu y thì dùng tính mạng bồi y!” Ngao Triệu hiện giờ bị nhốt ở đây từ đầu đến cuối đều là lỗi của hắn, dù phải liên lụy đến tính mạng đi nữa, hắn cũng phải làm!

Lâm nhìn vào sự kiên định trong mắt hắn, trong mắt ẩn chứa ý cười thành thật, không được thiện chung(1) thì có là gì, yêu thương nhau như vậy đã là đủ rồi, có được phần tâm ý cho nhau này thì chết có gì đáng sợ? Đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác, bất luận thế nào hắn cũng sẽ giúp đỡ họ đến cùng! “Ngươi có thấy cái chìa khóa đeo bên hông của Bệ Ngạn đó không? Ta đi lên trước chuốc cho Bệ Ngạn kia say, ngươi hãy nhân cơ hội này lấy trộm chiếc chìa khóa đi vào, thế nhưng lệ khí bên trong thiên lao rất nặng có thể kiềm chế linh khí trong cơ thể, ngươi phải cẩn thận không được dùng lực! Tìm thấy Phần hà Long Vương thì phải lập tức ra ngoài, không thể lưu lại quá lâu!”

(1) chết già

Quân Ngọc Hàm gật đầu, liền thấy trong tay Lâm không biết từ lúc nào đã nhiều thêm hai chiếc hồ lô, cười cười đi về phía Bệ Ngạn kia, mở miệng nói: “Bệ Ngạn huynh, đã lâu không gặp, có khỏe không?”

Bệ Ngạn nhìn thấy Lâm cũng không hề sinh lòng phòng bị, cười nói: “Còn không phải cứ vậy sao, Lâm lão đệ sao đệ lại rảnh rỗi đến đây? Gần đây thế nào rồi?”

Lâm khẽ cười nói: “Đệ còn không phải giống huynh sao, huynh canh giữ thiên lao đệ canh giữ thần mộc, đều không thú vị y như nhau.”

“Đúng vậy đấy!” Bệ Ngạn thở dài nói, y cũng là rồng, dù nói địa long không bằng thiên long, nhưng sao biết được thiên long như y cả ngày phải canh giữ trước cửa lao u ám này, ngày này qua ngày khác, chẳng có chút thú vui gì nhưng lại không thể rời đi, có chỗ nào tiêu diêu tự tại hơn địa long chứ: “Cuộc sống này thật đúng là khiến cho người ta buồn bực đến phát hoảng!”

“Nếu chúng ta đều buồn bực giống nhau, không bằng uống một chén với tiểu đệ đi!” Lâm nho nhã cười một tiếng, rồi đưa một bình hồ lô cho Bệ Ngạn. Bệ Ngạn này cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất chính là yêu rượu, y đã lâu chưa uống được giọt rượu nào, hôm nay có rượu đưa đến tận cửa, y dĩ nhiên không hề cự tuyệt, huống chi ai cũng biết rượu này là ngự dụng mà Lâm chuyên ủ riêng cho Thiên Đế, hương rượu này đương nhiên tuyệt hảo vô cùng!

Vừa mở ra, quả nhiên là rượu ngon, y cười ha ha nói: “Rượu ngon! Lâm lão đệ đệ đúng là không tiếc của!”

Bệ Ngạn càng vui vẻ, gật đầu lia lịa nói: “Đương nhiên rồi!” Không đợi Lâm mở uống, y đã không nhịn được uống trước vài ngụm lớn. Hương vị của rượu này quá ngon thật khiến y khó mà rời tay, một hơi liền đem rượu trong hồ lô uống sạch sẽ. Lâm rót một ít rượu trong hồ lo của mình qua cho y, không bao lâu thì thấy cả khuôn mặt Bệ Ngạn đỏ bừng, cả người cũng bắt đầu choáng đi. Lâm thấy đã đến lúc, liền ra dấu tay với Quân Ngọc Hàm đang nấp trong bóng tối.

Quân Ngọc Hàm trộm cầm chiếc chìa khóa của Bệ Ngạn đã say có chút không minh mẫn, liền xông thẳng vào đại lao. Vừa mới vào thiên lao, hắn liền cảm nhận được luồng áp lực vô tận, cả người bỗng thấy trầm nặng hơn gấp mười lần, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Chỉ mới nghĩ đến Ngao Triệu còn đang thân dựng bị giam trong một thiên lao ác liệt thế này, tim của hắn liền trở nên căng thẳng, không biết mấy ngày nay không có tinh nguyên của mình bổ cấp, long thai kia có hành hạ Ngao Triệu hay không!

Trong lòng càng thêm ưu lo, hắn thẳng hướng đi về phía nơi sâu nhất trong thiên lao. Thiên lao tuy lớn, nhưng vì ít người mà nơi này dù to rộng nhưng lại trống trải vắng lặng, hắn đi chưa được bao nhiêu liền thấy Ngao Triệu mình đầy thương tích gục trên mặt đất, không hề nhúc nhích cũng không thấy rõ được khuôn mặt. Cả trái tim hắn như sắp xông ra khỏi cơ thể, chẳng hề quan tâm đến điều gì nữa, phát ra một tiếng gọi (2) tâm: “Ngao Triệu ──”

(2) xé rách

” Ngao Triệu ──” hắn bất chấp khí ngược áp bức, mạnh mẽ lao đến, một phen ôm lấy thân thể suy yếu của Ngao Triệu, hoảng sợ bi thương điên cuồng gào thét nói: “Ngao Triệu ── Ngao Triệu ──” Ngao Triệu đừng hù dọa hắn như vậy! Đừng để hắn chưa kịp bù đắp gì cả mà cứ như vậy khiến hắn ẩm hận chung thân(3)!

(3) ngậm hận đến cuối đời