Đông Phương Thiên Vương thấy Ngao Triệu vẫn muốn phản kháng, lửa giận vừa mới bị Thiên Đế khiển trách hoàn toàn trút hết lên người Ngao Triệu, chỉ thấy hắn cầm đàn tỳ bà, phát ra một loại âm thanh chói tai âm sau còn thắng cả âm trước, tạp âm kia ở trong không khí phân hóa xuất ra đạo đạo kim quang, tựa như từng thanh cự kiếm lao thẳng về phía Ngao Triệu.

Xem ra y khó có thể thoát được, chẳng thà trực tiếp đánh cược một lần còn hơn là ngồi chờ chết. Ngao Triệu nghĩ như vậy, miễn cưỡng hóa thành nhân hình, liên tục niệm mấy tiếng chú ngữ, liền thấy trong tay y huyễn hóa ra một thanh Thanh Long Thủy Kiếm, đột ngột vung lên rồi đem những âm ba chiết xạ(1) bắn về. Đông Phương Thiên Vương không trở tay kịp, ngược lại bị âm ba của mình làm tổn thương, hắn trợn mắt trừng Ngao Triệu nói: “Phần hà Long Vương, ngươi còn muốn phản kháng sao?”

  • Giống như khúc xạ

Ngao Triệu cười lạnh nói: “Dù sao đều là chết, ta chẳng bằng liều mạng một phen.”

Đông Phương Thiên Vương nhìn thuộc hạ cũ của mình, Phần hà Long Vương này vốn cũng coi như là thuộc hạ đắc lực của hắn, pháp lực cũng rất mạnh, nếu không phải trên người y có huyết thống của Ứng Long thì đã sớm được đề bạt lên trời rồi, nhưng bây giờ lại bởi vì chuyện tạo mưa mà phạm vào tử tội, hắn thấy thật đáng tiếc cho y. Vốn hắn cũng muốn mắt nhắm mắt mở mà tha cho y một lần, nhưng Thiên Đế chẳng hiểu tại sao lại đặc biệt coi trọng tính mạng của y, nhất định phải bắt y về quy án, hắn cũng bất đắc dĩ.

Thấy Ngao Triệu mặc dù đã bị thần binh thần tướng bao vây xung quanh, nhưng thủy chung vẫn bất khuất cố gắng phản kháng, hắn cũng là võ tướng, trong lòng đương nhiên bội phục, nộ khí trong người dần bay ra ngoài, khẩu khí ngược lại khách khí hơn không ít, nói: “Phần hà Long Vương, ta cũng là phụng mệnh hành sự thôi, đắc tội rồi!”

Ngao Triệu có hơi giật mình nhướn mày, y cũng biết Thiên Vương là bất đắc dĩ, nếu như là mười tháng trước y sợ rằng đã sớm biết điều chịu trói rồi, thế nhưng hiện giờ… Y cười khổ, một tay không dấu vết xoa bụng, y chết cũng không sao, nhưng hài tử này… Ít nhất để y sinh hạ hài tử này đã! Y hướng Đông Phương Thiên Vương cầu xin tha thứ nói: “Ta cũng biết Thiên Vương là phụng mệnh hành sự, thế nhưng liệu có thể tha cho ta hai năm được hay không, hai năm nhân gian bất quá chỉ là hai ngày trên trời, chỉ cần Thiên Vương chịu bỏ qua cho ta hai năm này, đến lúc đó Ngao Triệu sẽ dâng lên cái đầu trên cổ mình!”

Ngao Triệu thầm cả kinh, y tuy phạm phải thiêu điều, thế nhưng đều có nơi tư pháp quản hạt, từ khi nào thì Thiên Đế đã trực tiếp hỏi đến? Xem ra lần này y là lành ít dữ nhiều rồi. Nhưng vô luận như thế nào, y cũng muốn liều mạng một phen, lưu lại hài tử này, cũng coi như là hy vọng cuối cùng của y! “Đắc tội!” Cầm lên Thanh Long Thủy Kiếm trong tay, một lần huy vũ, vô số thủy long từ không trung sinh ra, đánh khắp tứ phía, Đông Phương Thiên Vương cũng nghiêm túc, tỳ bà thanh thanh, thần âm không ngừng, chấn kinh thiên địa, thế nhưng khiến hắn chấn kinh chính là pháp lực của Ngao Triệu tựa hồ trong mười tháng này tinh tiến không ít, trong khoảng thời gian ngắn, càng khó phân chia trên dưới.

Trong lúc hai vị thần đánh đến không thể chấm dứt, lại nghe thấy từ trong tầng mây truyền đến một tiếng thét: “Đông Phương Thiên Vương, ngươi còn kéo dài cái gì? Còn không mau mau bắt tội long này lại!”

Ngao Triệu bỗng nhiên phân tâm vừa ngẩng đầu lên, liền thấy một chiếc lưới lớn màu vàng từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt bao vây chắc chắn lấy mình, tấm lưới kia phảng phất như thông điện, lại như mọc đầy bụi gai, nhất thời quấn lấy y đến cả người tê dại, trước mắt một mảnh hắc ám!

Ngọc Hàm ──

.

.

“Ngao Triệu!” Quân Ngọc Hàm thình lình từ trong bóng tối giật mình tỉnh lại, một hồi tim đập bưng lấy lồng ngực, nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phía, phát hiện ra mình không ngờ đã trở lại núi Thái Hư. Thật tốt thật tốt! Chỉ là nằm mơ mà thôi! Hắn thế mà vừa mới mơ thấy Ngao Triệu bị một chiếc lưới lớn màu vàng nhốt lại bắt về Thiên Đình, nếu y bị Thiên Đình bắt lại rồi, chỉ sợ không thiếu được phải đưa lên Trảm Long Thai…

Hắn buồn bã cười, tự mình giễu cợt thầm nghĩ: Quân Ngọc Hàm a Quân Ngọc Hàm, ngươi bị lừa còn chưa đủ thê thảm hay sao? Còn vẫn nhớ mãi không quên ác long kia! Uổng cho ngươi là người tu đạo! Lại cầm không được bỏ không xong như vậy…

Phiền não từ trên giường bò dậy, định nhập định tĩnh tâm, thế nhưng hắn vừa nhắm mắt lại liền nghe thấy Ngao Triệu thê lương gọi tên mình, rồi một vùng máu đỏ chợt lóe lên trước mắt. Không được! Khí huyết toàn thân đột nhiên nghịch chuyển, tâm mạch bỗng bị một luồng tử khí lưu động mạnh mẽ xông vào, nhất thời một ngụm máu tươi không ngăn được dồn nén ra ngoài.

Hắn quen thuộc đi về phía gian phòng của Huyễn Trần Tử, chợt nghe thấy “Oa ──” một tiếng kêu thảm thiết của anh hài truyền ra từ phòng của Huyễn Trần Tử, trong lòng hắn cả kinh bất chấp cái gì lễ nghĩa, mạnh mẽ đẩy cửa phòng của Huyễn Trần Tử ra, thật sự không thể nào tin vào mắt mình, đây là sư phụ của hắn ư!

Chỉ thấy Huyễn Trần Tử một tay nắm lấy anh hài đã ngừng thở, một tay cầm lên một trái tim dầm dề máu tươi còn đang đập, đang định đưa vào trong miệng, lại thấy cửa phòng đột nhiên mở ra. Y không ngờ rằng Quân Ngọc Hàm lại đột nhiên xông vào, vô cùng kinh ngạc. Thế nhưng y lúc này đã là tên đã lên dây không thể không bắn, trái tim không dễ có được há có thể lãng phí vô ích, nên ở ngay trước mặt Quân Ngọc Hàm, y liền đem trái tim kia sinh sinh nuốt xuống!