Quỹ Đạo Sao Neon - Twentine

Chương 1: Ngày đầu tiên chuyển trường, vui hay không?

Từ Vân Ni đứng trước cổng trường.

Mặt trời đang trên đỉnh điểm.

Ánh nắng hôm nay cũng giống như tâm trạng của cô, bề ngoài thì bình tĩnh nhưng bên trong lại ẩn chứa những cơn bão tố.

Tuy nhiên, cũng như việc không thể nhìn thấy cơn bão mặt trời bằng mắt thường, với tính cách của Từ Vân Ni, sự bùng nổ này cũng khó mà hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Cô đeo ba lô, nhìn bảng tên ở cổng trường.

Chất liệu bằng đá, không nhỏ, trên đó khắc sáu chữ lớn: “Trung Học Nghệ Thuật Hoa Đô”.

Không lâu trước đây, Từ Vân Ni đã chuyển nhà, lý do chính là mẹ cô, bà Lý Ân Dĩnh, đã chính thức có bạn trai mới. Bà cứ cố kéo cô đến thành phố nơi ông ta sinh sống. Ban đầu, Từ Vân Ni nói rằng cô đang học lớp 12, còn một năm nữa là thi đại học nên không muốn thay đổi chỗ ở. Nhưng Lý Ân Dĩnh nói không cần lo lắng, bố dượng của cô rất có thực lực, chuyển đến một trường tốt chỉ là chuyện nhỏ, cô cứ yên tâm mà đi.

Quả thật là chuyện nhỏ, nhưng lại sai địa chỉ.

Trường mà Từ Vân Ni định đến có tên là “Hoa Hành”, chỉ khác một chữ nhưng lại sai tần số.

Sau khi biết chuyện, cô tìm Lý Ân Dĩnh để hỏi cho rõ. Bà nói rằng cứ học tạm đã.

Từ Vân Ni đầy dấu chấm hỏi, Lý Ân Dĩnh giải thích với cô rằng không cẩn thận nên mới nhầm lẫn, gần đây người làm việc cho chú của con hơi bận, nhiều nhất là ba tháng chắc chắn sẽ chuyển đi.

“Yên tâm, có thực lực mà!”

Từ Vân Ni nhìn Lý Ân Dĩnh không mấy đáng tin, rồi cô lại nghĩ đến người còn kém tin tưởng hơn là Triệu Bác Mãn. Cô rất hoài nghi về sự “chắc chắn” này nhưng cũng không nói gì thêm. Lý Ân Dĩnh tinh thần yếu ớt, năm nay khó khăn lắm mới khá lên một chút, bà không chịu nổi kích động. Từ Vân Ni tự mình tiêu hóa vài ngày, rồi cũng đành chấp nhận một cách thản nhiên.

Trường nào mà chẳng là trường? Chương trình học đều đã học xong, giờ chỉ cần ôn tập, học ở đâu cũng vậy thôi.

Mang theo tâm trạng tùy duyên mà sống, Từ Vân Ni bước vào sân trường.

Cô tự bán buồn mua vui, thưởng thức cảnh vật. Khuôn viên Hoa Đô không lớn nhưng rất đẹp, sân thể dục rộng rãi, cơ sở vật chất đầy đủ, môi trường cũng rất tốt. Xung quanh được trồng đầy cây xanh, những bông hoa nhỏ không rõ tên dù đang vào thu nhưng vẫn nở rộ, sắc đỏ nhẹ nhàng điểm xuyết giữa bầu trời và thảm cỏ xanh, tạo nên một khung cảnh đặc biệt dễ chịu.

Đúng lúc này là giờ học sinh đến trường vào buổi sáng, bọn học sinh lững thững đi về phía khu lớp học, Từ Vân Ni cũng hòa vào dòng người đi về phía trước. Không lâu sau, cô phát hiện ra một vấn đề.

Dòng người thưa thớt xung quanh dường như vô thức đổ về một hướng.

Từ Vân Ni nhìn theo, thấy một cô gái nhỏ nhắn, đầu cúi thấp. Sau lưng cô nàng là hai học sinh, một nam một nữ, cầm trong tay thứ gì đó.

Từ Vân Ni nhìn kỹ hơn, thấy đó là những chiếc lông màu sắc rực rỡ, giống như lông được rút ra từ cây chổi lông gà.

Hai người bước nhanh lên trước, dán thứ đó vào dưới đồng phục của cô gái. Mỗi bước cô gái đó đi, thứ đó lại đung đưa theo.

Mọi người xung quanh thấy vậy thì rì rầm to nhỏ.

Cô gái dường như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Từ Vân Ni, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì. Bốn mắt nhìn nhau, vài giây sau, Từ Vân Ni bước tới, giật lấy chiếc lông đó xuống.

Cô gái lùi lại vài bước, nhìn thấy thứ trong tay Từ Vân Ni, mặt liền đỏ lên. Hai người phía sau thấy vậy, lạnh lùng nhìn Từ Vân Ni. Mọi người xung quanh cũng dừng lại, bàn tán sôi nổi. Cô gái kia có vẻ xấu hổ mà đưa tay lên che mặt.

Lúc này một người bước vào từ cổng trường.

Cậu đang ngáp, phía sau có người chạy tới gọi cậu.

“Thời Quyết!”

Thời Quyết không dừng lại, Ngô Hàng chạy tới, từ phía sau ôm chầm lấy cậu nhanh như hổ đói vồ mồi, giật một bên tai nghe của cậu.

“Tới sớm thế à?”

Trong tai nghe vang lên tiếng nhạc rõ ràng.

Ngô Hàng nói: “Nghe to thế, cậu không sợ điếc à?”

Thời Quyết rõ ràng rất buồn ngủ, lười mở miệng, cậu chỉ đưa tay ra.

Ngô Hàng vừa định trả lại tai nghe, bỗng chú ý tới điều gì, ra hiệu phía trước, nói: “Ê, hình như có chuyện vui kìa.”

Thời Quyết liếc qua.

Ở đó có vài người đang tụ tập.

Ngô Hàng: “Đó không phải Đinh Khả Manh bên lớp 12-6 sao?”

Bên phải Đinh Khả Manh đứng hai học sinh, bên trái đứng một người, hai người bên phải rất quen thuộc, còn người bên trái thì có vẻ hơi lạ.

Cô gái đó mặc đồng phục Hoa Đô, đeo ba lô bằng da, buộc tóc đuôi ngựa thấp. Góc này không nhìn rõ mặt, chỉ thấy dáng người không gầy không béo, khá cao, ước chừng phải 1m70. Dưới ánh nắng, cô đứng thẳng tắp giữa đám đông.

Cô cầm trong tay thứ gì đó giống lông vũ.

Nhìn lại Đinh Khả Manh và hai học sinh kia, đại khái cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Đinh Khả Manh cúi đầu, có vẻ rất lo lắng, miệng lẩm bẩm không ngừng.

Người xung quanh ngày càng đông, nói chuyện rì rầm. Đinh Khả Manh dường như chịu không nổi, cô nàng kéo cao cổ áo đồng phục hòng che lại khuôn mặt.

Từ Vân Ni thấy vậy, có chút khó hiểu, nói: “Chuyện này người xấu hổ cũng không phải là cậu chứ nhỉ?” 

Cô cầm chiếc lông vũ rồi quay sang hai người kia: “Hai cậu đang làm gì vậy?”

Hai người không trả lời, có lẽ da mặt cũng không phải dày lắm, bị đám đông vây xem như thế, mặt mũi cũng rất lúng túng.

Thấy họ không trả lời, Từ Vân Ni cầm đạo cụ làm ra trò đùa này, hỏi Đinh Khả Manh: “Là cậu tự đáp trả hay để tôi giúp cậu?”

Giọng nói không lớn, tốc độ cũng không nhanh, âm điệu cũng rất bình thường.

Ngô Hàng hỏi: “Kẻ bảo vệ công lý đến từ đâu thế?” 

Thời Quyết không nói gì. 

Ngô Hàng: “Học sinh trường mình à?” 

Thời Quyết cười: “Không thấy đang mặc đồng phục à?”

“Không thể nào…” 

Ngô Hàng suy nghĩ: “Có người như này sao mình không nhớ chút nào nhỉ?”

Thời Quyết không nói gì, lấy lại tai nghe từ tay Ngô Hàng, đeo lên rồi đi về phía khu lớp học.

Ngô Hàng đuổi theo: “Ê ê! Đợi tôi với.”

Họ vào lớp học.

Trong lớp không yên tĩnh lắm, Ngô Hàng vừa ngồi xuống đã trò chuyện với bạn cùng bàn về trận bóng tối qua.

Chuông vào lớp reo lên.

Một học sinh bước vào lớp, nói: “Ê, biết gì chưa? Tớ vừa đi ngang qua phòng giáo vụ, lớp mình sắp có học sinh mới chuyển đến đấy.”

Ngô Hàng đang trò chuyện, nghe vậy liền quay đầu lại. Cậu ta định nói chuyện với Thời Quyết nhưng thấy cậu vẫn đang đeo tai nghe, Ngô Hàng biết cậu đang bận nên không làm phiền.

Một lát sau, giáo viên chủ nhiệm bước vào.

Thời Quyết nghe xong một bài hát, do buồn ngủ nên lại ngáp, mơ màng ngước lên, thấy giáo viên chủ nhiệm dẫn cô gái đó vào lớp.

Một buổi sáng đơn giản không thể đơn giản hơn.

Chú chim ngoài cửa sổ đang hót, mặt trời đang từ từ dâng lên, tai nghe phát ra những bài nhạc pop chất lượng thấp.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 12-3 là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, là dân kỹ thuật, họ Trương, nhưng học sinh thường gọi thầy là “Sếp Hoa”. Vì cặp kính của thầy luôn nằm ở nửa dưới sống mũi, nhìn người lúc nào cũng hơi ngẩng đầu. Thầy rất dễ xúc động, mỗi lần trừng mắt lại có chút ‘quáng gà’, rất giống nhân vật Hoa Văn Hoa Võ trong phim “Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương”.

Sếp Hoa đứng trên bục giảng, hắng giọng nói với cả lớp: “Hôm nay lớp mình có một bạn mới chuyển đến, tên là…” 

Thầy nghĩ một lúc không nhớ ra bèn hỏi cô gái: “Em tên gì nhỉ? Hay em tự giới thiệu bản thân nhé.”

“Được ạ.” 

Cô gái quay sang cả lớp, rất tự tin giới thiệu: “Chào mọi người, tớ tên là Từ Vân Ni, mới chuyển từ nơi khác đến, rất vui được gia nhập tập thể mới Hoa Đô. Mọi người đều nói thời cấp 3 là thời gian đẹp nhất trong sự nghiệp học tập của mỗi người, tớ cũng cũng hy vọng trong cuộc sống lớp 12 vừa căng thẳng vừa tràn đầy hy vọng này có thể…”

Blablabla

Trời thu đã sâu, ánh nắng vừa hay.

Cô nói lưu loát, không dứt.

Sếp Hoa tổng kết: “Ừ, bạn Từ Vân Ni chuyển từ nơi khác đến, mọi người giúp đỡ bạn ấy nhé. Nào, sắp vào học rồi, em cứ ngồi xuống đi.”

Từ Vân Ni nhìn Sếp Hoa, hai người nhìn nhau vài giây, Sếp Hoa hỏi: “Em còn chuyện gì nữa sao?”

Từ Vân Ni hỏi khẽ: “Thưa thầy, em ngồi ở đâu ạ?”

Ngô Hàng nhịn cười: “Sếp Hoa của chúng ta ngày càng đãng trí rồi.”

“Ồ.” 

Sếp Hoa mới nhớ ra chưa sắp xếp chỗ ngồi, thầy đeo một chiếc kính thật dày, quét một vòng lớp học.

“Để thầy xem, em ngồi đâu nhỉ…”

Thầy chọn một lúc lâu, Từ Vân Ni không hiểu tại sao lại lâu như vậy, rõ ràng còn nhiều chỗ trống, cô nói: “Thưa thầy, có nhiều chỗ trống mà, em ngồi đâu cũng được ạ.”

Sếp Hoa: “Những chỗ đó có người rồi, hôm nay có việc nên không đến. Em có cận không?” 

Từ Vân Ni: “Em không cận ạ.” 

Sếp Hoa chỉ vào mấy hàng ghế phía sau. “Vậy em ngồi tạm đó, sau vài ngày nữa thầy sẽ điều chỉnh.”

Từ Vân Ni gật đầu: “Dạ được.”

Cô bước xuống bục giảng, đi qua lối đi như một cơn gió.

Chẳng bao lâu sau, giờ học bắt đầu.

Học hết nửa buổi, Từ Vân Ni mới biết, những học sinh vắng mặt hầu hết đi tập huấn. Hơn tám mươi phần trăm học sinh trường Hoa Đô đều thi vào các trường nghệ thuật, bây giờ đang học kỳ đầu năm lớp 12, nhiều người đã bắt đầu tập trung ôn thi chuyên ngành. Nhà trường cũng linh hoạt sắp xếp chương trình học, mỗi ngày chỉ dành một khoảng thời gian ngắn để ôn tập văn hóa, sách giáo khoa cũng nhẹ nhàng hơn.

Từ Vân Ni nhìn vào bộ tài liệu ôn thi trăm ngày mà giáo viên chủ nhiệm phát, quyết định tối nay sẽ tự lập kế hoạch ôn tập.

Buổi chiều, Từ Vân Ni được gọi lên phòng giáo vụ gặp trưởng khối, hỏi han một số chuyện vặt vãnh.

Đồng hồ trên tường tích tắc trôi.

Ngày đầu chuyển trường cứ trôi qua nhẹ nhàng như vậy.

Hoa Đô không bắt buộc học sinh phải tự học buổi tối, có thể ở lại lớp tự học hoặc đi luyện tập bài chuyên ngành. Lớp học của Từ Vân Ni có vẻ không có không khí học tập cao, chuông tan học vừa reo, mọi người gần như đã đi hết.

Cổng trường đông nghịt người, tốp năm tốp ba học sinh tụ lại cười nói vui vẻ.

Thời Quyết bước ra khỏi cổng trường, đi về phía cửa hàng tiện lợi đối diện. Vừa đến cửa, một người từ bên trong đi ra, lướt qua cậu như một tia chớp.

Cậu hơi nghiêng người, thấy Từ Vân Ni đeo ba lô, miệng ngậm bánh sandwich vừa mới xé ra, sải bước rời đi.

Điện thoại rung lên, Thời Quyết nhìn bóng lưng ấy, đồng thời bắt máy.

Điện thoại là của Thôi Hạo.

“Cậu tan học chưa?” 

“Vừa tan.” 

“Vậy qua đây một chuyến.” 

“Làm gì?” 

“Mời cậu ăn cơm.”

Theo hiểu biết của Thời Quyết về Thôi Hạo, gọi cậu đến vào giờ này chắc chắn không phải để ăn cơm.

Thôi Hạo bên kia thúc giục: “Đừng chần chừ nữa, qua ngay đi.”

Trường trung học nghệ thuật Hoa Đô cách chỗ Thôi Hạo không gần, gần như băng qua nửa thành phố, không kẹt xe thì đi đi về về cũng mất hơn một giờ. Thời Quyết vốn lười, khi không chuyện gì thì sẽ không đi.

Sau khi chuyển từ tàu điện ngầm sang xe buýt, khoảng bốn mươi phút sau, Thời Quyết xuống xe.

Xuống xe rồi đi thêm một đoạn nữa.

Khu vực này là khu thương mại lâu đời của thành phố, vô cùng phồn hoa, đèn đường lấp lánh, toàn là ô nhiễm ánh sáng. Trên phố đầy ắp người, chủ yếu là thanh niên, như những cặp sinh đôi dính liền, anh ôm em em ôm anh, rất mùi mẫn.

Không lâu sau, cậu đến trước một tòa nhà thâm thấp, tầng một của tòa nhà là một phòng game, bên cạnh là một quán bar, có một con hẻm nhỏ bên cạnh, đi vào trong có vài tòa nhà cũ, bên cạnh là cầu thang được làm bằng kim loại, nó thuộc kiểu kiến trúc phong cách thế kỷ trước được bảo tồn đặc biệt, dưới ánh đèn đường, nó mang chút hương vị của khu công nghiệp cũ.

Thời Quyết đút tay vào túi, bước đến trước một studio phủ đầy hình vẽ graffiti, đá văng chai nước rỗng cản đường, đẩy cửa bước vào.

Bên trong vang lên âm nhạc khe khẽ.

Bên trong studio rộng rãi hơn vẻ ngoài, có một hành lang thẳng tắp, hai bên là vài phòng học kích thước khác nhau, tường hành lang dán đầy ảnh chụp, tranh vẽ hài hước, còn treo một loạt huy chương, bằng khen.

Bên trái cửa vào là quầy lễ tân, trên tường khắc logo của studio làm bằng đèn neon — Silent Dancing.