Julie nghe xong thì giật mình nhưng cô ả vẫn cứng họng, “Người đang đùa với tôi đấy à? Người nghĩ người có thể làm...”
Xoẹt.
Một phi tiêu gió sắc lẹm lướt ngang qua đầu cô ta một cách nhẹ nhàng, chỉ cần cái phi tiêu đó nhích gần một tí nữa thôi thì cô ta đã chẳng thể đứng nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi đó rồi. Thực ra là tôi cố tình làm vậy, với tính cách của Julie thì rất có ích cho tôi. Tôi có thể sai khiến cô ta làm vài việc vặt vãnh nên nếu giết cô ả ngay bây giờ thì tiếc lắm.
“Mang tới đây một chậu nước đến đây.” Tôi nói giọng trầm ấm giống bình thường.
“Va- vâng” Nhìn cách cô ta ngoan ngoãn làm theo thay vì la lối ầm ĩ khiến tôi hài lòng. Tôi nghĩ Julie đã hiểu rằng hậu quả của việc chống lại tôi là thế nào.
Nhìn chiếc giường thân yêu, tôi nghĩ chưa là lúc thích hợp để ngủ với chiếc bụng rỗng tuếch. Xem nào, tôi nhìn đồng hồ bây giờ là chín giờ sáng, tôi phải sửa soạn thật mau để còn được ăn nữa chứ.
“Nước tới rồi thưa tiểu thư.”
Julie nhẹ nhàng đặt chậu nước xuống dưới chân tôi, cả người cô ta đang không ngừng run lên.
Tôi dùng khăn lau nhẹ mặt mình cho tỉnh táo. Đưa tay lên sờ mó làn da mịn màng của mình, da mặt tôi đã lấm lém bẩn lại còn có nhiều vết thương kể từ ngày vào ngục cho tới khi chết.
“Xuống bảo với quản gia chuẩn bị một bữa ăn cho ta, ta muốn ăn ngay bây giờ.”
“Vâng.”
Sau đó, tôi đành ra lệnh cho cô ta ra ngoài bởi nếu để cô ta ở đây lâu chắc cô ta sẽ ngất lăn ra đất mất. Có vẻ như chuyện ban nãy đã dọa sợ cô ta không ít.
Tôi đứng lên đi tới tủ quần áo, định thay một bộ đồ khác chỉnh tề hơn, tôi đâu thể đi loanh quoanh dinh thự với một chiếc váy ngủ. Nhìn ngắm tủ đồ thật kĩ càng một hồi lâu, tôi đành thở dài mà từ bỏ ý định đó, những chiếc váy tôi có thà rằng không mặc còn hơn.
Có lẽ một lúc nào đó phải đi mua thêm quần áo mới được, tôi nghĩ như vậy trong lúc đi tới phòng ăn. Trên đường đi tôi bắt gặp rất nhiều ánh mắt dò xét và ngượng ngùng của lũ người hầu. Xem ra việc ở vườn hoa đã khiến họ kiêng dè tôi phần nào, tôi vô thức mỉm cười trong sung sướng, thế cũng tốt hơn là tôi phải tự tay dọa sợ họ giống như tôi đã làm với Julie.
Mở cửa bước vào bên trong, phòng ăn được bày trí vô cùng sang trọng theo sở thích của bá tước, quản gia cung kính chào tôi.
“Chào tiểu thư. Mời người dùng bữa.”
Tôi vui mừng nhìn đống thức ăn được đặt trên bàn, tuy đó chỉ là vài lát bánh mì kẹp đậu phộng với một ít bít tết.
Vừa đưa lên cắm một miếng bánh mì, tôi đã muốn nôn ra ngay. Bánh mì nhìn thì có vẻ bình thường nhưng cắn vào mới biết nó đã bị hư từ lâu, phần ruột bên trong đã mốc hết rồi. Bít tết thậm chí còn chưa chín.
Tôi liếc đôi mắt lạnh lùng, hằn rõ tia tức giận nhìn quản gia. Mặt ông ta biến sắc ngay lập tức.
“Các người đưa thứ thức ăn dơ bẩn gì cho tôi đây?”
Quản gia giả vờ khó hiểu nhìn tôi, miệng vẫn nở nụ cười giả tạo, “Ý của người là gì thưa tiểu thư?”
Tôi nhẹ nhàng nâng tay lên rồi nắm chặt lòng bàn tay lại. Nếu nói bằng miệng thì ông ta giả vờ không hiểu, chi bằng tự tay thực hành thì sẽ tốt hơn.
Ngay khi bàn tay tôi cuộn thành nắm đấm, quản gia ngay lập tức ôm lấy cổ mình, ông ta ngã vật ra đất, nằm giãy giụa ra sàn nhà. Mặt ông ta tái nhợt hẳn đi, miệng thì liên tục sùi bọt mép, mắt trợn tròn lộ màu trắng dã.
Đám người hầu nghe thấy tiếng động liền xông vào. Vừa chứng kiến cảnh tượng trước mặt, chúng không ngớt lời van nài tôi.
“Quản gia, người làm sao vậy?”
“Quản gia, người tỉnh lại đi!”
“Tiểu thư, xin người hãy tha cho quản gia, chúng tôi xin người.”
“Tiểu thư ơi quản gia sắp chết thật rồi, xin người đó tiểu thư!”
Tôi hoàn toàn để ngoài tai những lời ấy. Để ông ta nếm thử hậu quả của việc dám xem thường tôi một chút, xem như là tặng cho ông ta một bài học cuộc sống.
Tôi siết tay càng chặt, ông ta càng giãy giụa nhiều hơn.
“Felicia! Mau buông tay em ra!”