Tôi nằm thoi thóp trong ngục tù lạnh lẽo với cơ thể gớm ghiếc.
Cả người tôi đầy thương tích, có chỗ còn đang không ngừng rỉ máu. Chiếc váy trắng ngà đẹp đẽ biết bao đã bị nhuốm màu máu tươi tanh tưởi dơ bẩn.
Cạch...
Tôi cố ngẩng đầu dậy, đưa đôi mắt gần như mù lòa của mình về phía nơi có ngọn đèn dầu đang rực cháy trong bóng tối. Nhận ra người trước mắt là người thân thuộc, tôi mấp máy môi, nặn ra nụ cười nhìn anh.
“Anh...” Người này là anh trai tôi- Ryder Leviaton
Chỉ nói vài chữ thôi cũng đã khiến cả người tôi đau nhức.
“Mày có biết tại sao mày lại ở đây không?” Anh trai tôi nói với cái chất giọng lạnh tanh chứ chẳng phải giọng nói ngọt ngào khi anh ấy ở bên em gái tôi- Zelda Leviaton.
Tôi nghe xong thì bỗng trong người cảm thấy ngột ngạt. Tôi sởn gai óc khi trong đầu lại hiện lên những kí ức về cái đêm kinh tởm ấy, cái đêm đã khiến tôi phải chịu đựng tất thảy những điều ghê sợ này.
Đêm đó là một buổi yến tiệc, nơi nhà Girrafold công bố người thừa kế trước toàn thể quý tộc khắp thành Nolryus. Tôi với tư cách là đại tiểu thư nhà Leviaton được cha mình miễn cưỡng chấp nhận cho tới buổi tiệc.
Không khí đêm đó rất vui. Những tiểu thư tiểu thư ai nấy đều khoác lên mình những bộ váy lỗng lẫy, họ đứng trò chuyện cùng nhau, cùng cười với nhau. Zelda vì tham gia rất nhiều buổi tiệc trà và yến tiệc nên quen biết với nhiều tiểu thư từ các gia tộc khác, em ấy chẳng hề gặp khó khăn gì trong việc giao lưu với họ. Anh trai cũng vậy. Cha thì có một buổi nói chuyện dường như rất vui vẻ với các vị gia chủ của các gia tộc khác.
Mọi người ai nấy đều vui chỉ có tôi là buồn. Vì là đứa con bị ghẻ lạnh nên tôi không được mọi người yêu quý. Thật buồn khi tôi đã cố diện bộ váy đẹp nhất tôi có để đến đây, vậy mà cũng chỉ có thể đứng ở một góc sảnh lớn, nhìn mọi người vui đùa với đôi mắt ganh tị.
“A!” Tiếng hét thất thanh vang lên khiến tất cả mọi người ngay lập tức quay về nơi phát ra tiếng.
Tiểu thư nhà Girrafold- Phobelian Girrafold là người đã hét lên, hai mắt cô ấy đang trợn tròn, biểu cảm vô cùng ngạc nhiên. Cả người run lên bần bật, cô ấy quay sang cha mình, không kiềm được mà hét lớn,
“Chiếc, chiếc dây chuyền Magidona của con biến mất rồi!”
Tất cả mọi người ở đó đều sốc trước lời nói của Phobelian, tôi cũng vậy.
Dây chuyền Magidona- chiếc dây chuyền đại diện cho quyền lực của gia tộc Girrafold. Người mang dây chuyền Magidona là người sở hữu pháp thuật mạnh mẽ nhất đồng thời là người thừa kế của gia tộc. Thay vì người thừa kế sẽ có ấn chú trên người như ba gia tộc còn lại, dây chuyền Magidona sẽ xuất hiện trên người thừa kế khi họ lần đầu bộc phát sức mạnh của mình. Chỉ những người thừa kế Girrafold mới có thể đeo được dây chuyền Magidona.
Cách đây không lâu, Phobelian trong một lần cứu người hầu của mình khỏi một tên buôn bán nô lệ đã vô tình đánh thức sức mạnh ma pháp thổ- thứ ma pháp mà chỉ dòng dõi Girrafold mới có được. Cô ấy đã chính thức trở thành người thừa kế và là người sẽ gìn giữ Magidona.
Vậy mà trớ trêu làm sao khi Magidona của cô ấy lại mất trong chính bữa tiệc mừng Phobelian trở thành người thừa kế. Ban nãy tôi còn thấy nó được phủ một tấm khăn màu đỏ và đặt ở giữa đại sảnh, có rất nhiều pháp sư đứng canh giữ xung quanh, kẻ nào có bản lĩnh lớn tới mức có thể lấy cắp được nó vậy chứ?
Tôi của lúc đó hoàn toàn bất ngờ nên chỉ có thể im lặng đứng ở nơi góc tối, nhìn các thành viên gia tộc Girrafold và mọi người nhốn nháo hết cả lên.
Lúc này, gia chủ của nhà Girrafold bước tới bên đứa con gái của mình thì thầm to nhỏ. Rồi sau đó, Phobelian đưa cánh tay cô ấy về hai bên, từng đợt mana màu xanh ngọc lục bảo bao quanh lấy bàn tay của cô ấy. Mana là năng lượng ma pháp mà người điều khiển sẽ dùng nó đã tạo thành chiêu thức. Tôi cứ thế bị thu hút bởi pháp thuật kì diệu ấy mà chẳng để ý rằng thứ mana đó của Phobelian cũng đang bao trọn lấy cả người tôi. Từng sợi màu xanh nhìn như những sợi tơ dày cộm luồn lách qua cổ tôi nhẹ nhàng tới mức tôi chẳng cảm thấy gì, cứ thế nó luồn lách, bắt trọn lấy cả cơ thể tôi. Để rồi tôi mới chợt hét toáng lên khi cả người mình đã bị mana nhấc bổng lên cao.
“À ha, kẻ ăn cắp đây rồi.” Phobelian buông tay xuống, nhếch mép nhìn về phía tôi.
Tôi nghe lời nói của Phobelian xong lại càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vì sợ nên tôi đã nhắm mặt lại cho tới khi mở mắt ra, tim tôi giật thót khi nhận ra mọi người đang đổ dồn ánh mắt khinh bỉ của họ vào tôi.
Tôi nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm lấy hình bóng của “gia đình tôi”. Nhưng thứ trước mặt tôi lại là ánh mắt coi thường và miệt thị của họ.
Phobelian đã bước tới chỗ tôi từ bao giờ, khuôn mặt cô ấy thể hiện rõ sự tức giận. Cô ấy đưa đôi bàn tay mảnh khảnh của mình lên rồi cuộn tròn lại thành nắm đấm.
“Chết đi đồ ăn cắp.”