Quỷ đánh tường

Ứng Duyệt lạnh mắt nhìn Vương Doãn Kiệt nửa người nửa quỷ trước mặt, hồi lâu mới mở miệng: “Đều là lũ phế vật! Tên quỷ u lam kia chẳng những không thể thương tổn được một cọng tóc của Hàn Liệt, ngược lại…khi đó Đức Tân cũng ở trong khách *** này, ngươi rốt cuộc có phải cố ý không quan tâm đến sự an toàn của Đức Tân không hả?!”

“Ngươi nói cái rắm gì thế?!” Vương Doãn Kiệt vỗ mạnh lên bàn, cả giận nói: “Cmn chứ, nếu không phải cái tên Lý Đức Tân kia đeo Trương Lạn Chỉ trên ngươi, U Lam nhất định đã bắt được Tiểu Diệp làm con tin, ép Hàn Liệt đi vào khuôn khổ!”

“A… Ta còn phải cảm tạ Đức Tân đã đeo ấn phù kia ở trên người…” Ứng Duyệt còn chưa nói xong, đã bị Vương Doãn Kiệt vã mạnh một cái tát vào mặt. Y nhất thời không thể bắt bẻ được gì, lảo đảo một cái té trên mặt đất, bất quá tươi cười đắc ý trên mặt của y vẫn chưa giảm bớt nửa phần, tự mình đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên quần áo: “Thối tha! Ta chẳng muốn làm ầm ĩ với ngươi… Đức Tân phải về phủ rồi, chúng ta cũng cần phải trở về…”

Ứng Duyệt tươi cười chẳng chút hảo ý…

Bất quá Vương Doãn Kiệt cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao hắn đã quen với tính tình âm dương quái khí của Ứng Duyệt, thẳng thừng phun một bãi nước bọt lên trên mặt đất, phẫn hận nói: “Ta lần này nhất định phải diệt trừ Hàn Liệt!” Nói xong hắn liền nhập vào trong thân xác của Ứng Duyệt.

Ngoài cửa sổ, một cặp mắt trống rỗng vẫn đang nhìn theo nhất cử nhất động của Ứng Duyệt cùng Vương Doãn Kiệt… Cũng âm thầm cảm thán năng lực của chính mình còn chưa đủ, đồng thời, trong bảo khố màu lam của hắn lại có một chú cá vàng trượt ra…

——————————————-

Chạy vài ngày đường, Ngả Diệp và Hàn Liệt cuối cùng cũng về đến Lý phủ, chỉ là trong tích tắc, khi bọn họ bước vào phủ đệ, Hàn Liệt liền cảm giác được một bầu không khí cổ quái ở nơi này, bất quá lúc hắn phát hiện được đã không còn kịp rồi…

“Liệt? Ngươi sao lại không đi nữa?” Ngả Diệp sau khi phát giác được dị trạng của hắn liền dừng lại hỏi.

Chỉ thấy Hàn Liệt đi tới trước ôm lấy y, sắc mặt nhất thời ngưng trọng.

“Liệt?”

“Đừng sợ! Tiếp tục bước đi!” Sắc mặt Hàn Liệt nhanh chóng hòa hoãn xuống, đi tới phía trước Ngả Diệp.

“Ân.”

Bất quá Ngả Diệp vẫn kiên trì muốn sóng vai cùng Hàn Liệt đi vào trong. Y cũng không phải đồ kém cỏi à! Y không thể trốn ở phía sau Hàn Liệt được!

Hàn Liệt nhìn thấy vậy cũng mỉm cười vui vẻ, vươn cánh tay cường tráng khảm y vào trong ngực, hai người chậm rãi hướng vào bên trong.

Điều quỷ dị ở đây chính là, cho dù đi như thế nào bọn họ đều trở về cùng một địa phương, cùng một tảng đá lớn, cùng một thân cây… làm cho Ngả Diệp phải chứng kiến đến tám lần cái bồn cây mà Lý Đức Tân yêu nhất. Đến đây, y đã không tự chủ được bắt lấy tay Hàn Liệt, khẩn trương hề hề hỏi: “Sao thế này? Chúng ta đã đi lâu lắm rồi phải không?”