Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 119: Khu vực cấm phía sau núi

Một người một chó chạy nhanh đến đại sảnh.

Đại sảnh này là chỗ ở của hoàng tử Al Bina, người ở chỗ này còn nhiều hơn, trên mặt đất rậm rạp xác chết. Bất quá trong đại sảnh rốt cục có dấu vết giãy dụa cùng đánh nhau, từ đó có thể nhìn ra người đánh lén hình như là một gã võ sĩ đấu khí hỏa hệ hoặc là một hỏa hệ ma pháp sư, bởi vì trong sảnh có dấu vết của hỏa diễm, vài thi thể trực tiếp bị đốt cháy thành tro, trong không khí tràn ngập mùi huyết tinh cùng với mùi thịt cháy.

Tôn Phi ánh mắt ngưng tụ.

Hắn chứng kiến ở chỗ sâu nhất trong đại sảnh, có một khối thi thể xem như hoàn hảo.

Cỗ thi thể này trên người còn mặc một bộ khôi giáp sáng bóng, phía trên mang theo ma pháp lực nhàn nhạt, như ẩn như hiện, hiển nhiên là một món ma pháp trang bị giá trị xa xỉ. Người chết này có một bộ tóc dài màu vàng, coi như là anh tuấn, chỉ là có thêm một cái mũi ưng làm phá hủy khí chất, trên đầu mang một vương miện màu vàng được khảm hơn mười viên bảo thạch, trong ánh mắt mang theo sự sợ hãi đến tột cùng, bị người ta một đao cắt đứt yết hầu, miệng vết thương giống như bị đốt cháy, khóe miệng đầy bọt máu, máu đã bắt đầu đen lại, chết không thể chết hơn.

Bên trong cả tòa thạch bảo này, cuối cùng không còn một ai sống sót.

Toàn bộ sứ đoàn nước Thrace đến Hương Ba Thành chúc mừng Tôn Phi đăng ngôi có tất cả hơn hai trăm người, thế nhưng cơ hồ dưới tình huống không hề phản kháng, bị địch nhân dấu mặt diệt đoàn, không để lại bất kỳ một nhân chứng sống nào.

Gió đêm mang theo hơi lạnh buốt, trong lòng Tôn Phi như một khối lạnh băng.

Từ hơi ấm còn lại trên các thi thể có thể biết được trận chiến này xảy ra cách đây không quá mười phút, đây cũng là chỗ khiến Tôn Phi khiếp sợ, nơi ở của sứa đoán Thrace quốc bất quá cách nơi Lake quốc hơn bốn ngàn thước, nói cách khác, trong lúc hắn đang trò chuyện cùng đám Mola Ridge vương tử thì nơi này cũng xảy ra chiến đấu, mà chỉ cách nhau bốn ngàn thước có tới hơn hai trăm người bị giết, trong đó không thiếu cao thủ, thế nhưng Tôn Phi lại không hề cảm giác một chút khí tức nào.

Điều này quả thực rất đáng sợ.

Rốt cuộc là cao thủ như thế nào, mới có thể ở bất tri bất giác giết cả đám người như thế.

Là ai, vì nguyên nhân gì, lại có thể ra độc thủ với hoàng tử Thrace quốc như thế?

Tôn Phi cảm thấy sự tình ngày càng rắc rối và phức tạp.

Nguyên bản bởi vì Ha Seung-Jin ám sát hắn, hắn cho là mình đã gần như tìm được nguyên nhân, hiện tại xem ra, phương án mình nghĩ lúc trước cùng thực tế cách nhau quá xa, căn bản không phải là cùng một sự việc.

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền lại tiếng bước chân.

- Bệ hạ…đây là?

Nguyên lai là lão soái ca Best cùng vương tử Mola Ridge của Lake quốc, vì đợi ở bên ngoài lâu quá, cũng không nghe thấy tiếng đánh nhau, lại không thấy Tôn Phi hô hoán gì nên cảm thấy hơi lo, mới vào bên trong xem tình hình thế nào. Đến khi bọn họ vào bên trong nhìn thấy tình huống này, mới cảm nhận được điều gì đó không bình thường.

- Những người này không phải do ta giết, khi ta đi vào bọn họ đều đã chết hết cả rồi!

Tôn Phi cau mày, đem chuyện mình vừa chứng kiến kể lại một lần. Best cùng Mola Ridge hai người sắc mặt đại biến, hoàng tử Mola Ridge quan sát thi thể của người tóc vàng nằm ở chỗ sâu nhất đại sảnh, kinh hãi kêu lên:

- Đây là hoàng tử Al Bina của nước Thrace….Al Bina là " Ngũ Ưng" một trong Dực Ưng, thực lực võ sĩ tứ tinh cấp, không thể coi thường, lại bị người một đao cắt đứt yết hầu, không có chút dấu tích phản kháng, người nào lợi hại như vậy?

Tôn Phi lắc đầu.

Đại hắc cẩu đưa cái mũi ngửi tới ngửi lui trong đại sảnh, hình như nó đang tìm manh mối gì đó.

- Ít nhất cũng là cao thủ lục tinh cấp, hơn nữa không chỉ một người, nếu không sẽ không có khả năng trong vô thanh vô tức giết nhiều người như vậy …

Sắc mặt hoàng tử Mola Ridge cũng thay đổi.

- Bệ hạ, kế tiếp chúng ta nên xử lý như thế nào?

Biểu tình của Best vẫn còn xem như trấn định, bất quá hắn là một văn thần, đối mặt trường hợp huyết tinh như vậy rõ ràng không thích ứng nổi, sắc mặt vàng như nghệ, chính là cố nén mới không có nôn mửa ra.

- Để tất cả mọi người rời khỏi đây trước, sau đó lệnh cho Brook phái người phong tỏa toàn bộ dịch quán này, tạm thời không được lộ tin tức ra bên ngoài.

Tôn Phi nghĩ nghĩ, trước mắt tựa hồ chỉ có thể làm như thế.

Sự việc, càng ngày càng trở nên phức tạp.

Tôn Phi hiện tại đã có thể khẳng định, Hương Ba Thành ở bất tri bất giác đã bị quấn vào một âm mưu quỷ bí thật lớn… Tràng diện trước mặt này chính là nói trước nguy cơ. Nếu giết chết một hàng hai trăm người của sứ đoàn Thrace quốc là một lục tinh cấp cao thủ, thì chỉ riêng kẻ này, có thể đem Hương Ba Thành trời long đất lở.

...

Rất nhanh, Brooke đã nghe tin rồi dẫn người chặt chẽ phong tỏa Thrace quốc dịch quán. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tôn Phi lệnh cho một ít y sư chuyên nghiệp đến bên trong quản dịch suốt đêm tìm tòi tuần tra, nhìn xem có thể phát hiện chút manh mối nào khác không, sau đó mau chóng đem những thi thể này thiêu huỷ hoặc vùi lấp, hiện tại tuy rằng đã là cuối mùa thu, thời tiết se lạnh, nhưng thi thể cũng phải mau chóng xử lý, miễn cho trong thành có mùi thối rữa, dẫn phát bệnh tật cùng ôn dịch.

Tham dự việc này có binh lính cùng đám hộ vệ Lake quốc, cũng bị Mola Ridge hoàng tử hạ nghiêm lệnh bảo thủ bí mật... Bất quá phát sinh chuyện như vậy, khẳng định giấu diếm không được, phỏng chừng không bao lâu, bên ngoài sẽ đều biết hết.

Đoàn người không khí hơi nặng nề hướng Lake quốc quản dịch đi tới, ai biết mới vừa tiến vào thạch bảo đại môn, đã có binh lính Lake quốc xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới bẩm báo:

- Hoàng tử điện hạ, Alexander bệ hạ, cái… Cái tên Ha Seung-Jin kia… Hắn chết rồi!

Mọi người nghe vậy kinh hãi.

- Đã chết? Chết như thế nào?

Tôn Phi kinh nộ hỏi han.

Sau khi toàn bộ 200 người của sứ đoàn Thrace quốc bị thần bí cao thủ giết sạch, muốn làm chân tướng sự tình chỉ có con đường duy nhất là ở tên tù binh thổ hệ đấu khí bị đánh thành đầu heo keo, Tôn Phi đang định lập tức thẩm vấn người này, ai biết còn chưa kịp động thủ, manh mối này lại có thể lại chặt đứt.

- Là hắn tự sát, trong miệng hắn dấu dược tề kịch độc, sau khi các ngài rời khỏi, hắn đã tự cắn độc dược bỏ mình.

Binh lính giải thích nói.

Tôn Phi mặt đen lên, mang theo "Hắc Toàn Phong" bước nhanh vào đại sảnh.

Quả nhiên thấy Ha Seung-Jin kia đã chết, khóe miệng của hắn lưu lại một chút kịch độc mà khi giãy chết nhổ ra, biểu tình trên mặt đọng lại, trở nên vô cùng dữ tợn, da mặt chuyển màu đen, thất khiếu chảy máu đen, môi và yết hầu thậm chí còn phát tím, đúng là dấu hiệu trúng độc bỏ mình, hơn nữa là một loại kịch độc phi thường đáng sợ, bởi vì chỉ mấy giọt chảy từ khóe miệng hắn ra vương trên mặt đất, cũng đủ làm cho sàn nhà bằng đá bị ăn mòn thủng lỗ chỗ.

Manh mối cuối cùng… Cũng bị chặt đứt con mẹ nó.

Tôn Phi cảm giác được, hình như có một bàn tay vô hình đang điều khiển mọi thứ, mỗi một bước đều có thể đi trước mình, không hề lưu lại cho mình chút sơ hở, mà nhất cử nhất động của mình, tựa hồ đều trong dự kiến của bàn tay đó

Hắn nhìn Ha Seung-Jin trên mặt đất, trong lòng đột nhiên vừa động, ngồi xổm xuống, trở tay lấy từ không gian sức mang của người man rợ một cái bình nhỏ, thật cẩn thận đem rót một chút chất lỏng màu trắng trong đó vào miệng tráng hán, sau đó làm như không có gì đứng lên.

- Nếu người đã chết rồi, cũng không có giá trị. Brooke, mang thi thể người này đi, quay trở lại quản dịch Thrace quốc, xử lý chung ở đó đi… Phải cẩn thận, trong thi thể có kịch độc!

Tôn Phi khẽ đánh mắt với Brooke.

Brooke ngẩn người, tự mình cùng một binh sĩ khác đem thi thể Ha Seung-Jin mang ra ngoài.

...

...

Trở lại hoàng cung, đã là nửa đêm.

Tôn Phi vẫn còn đang suy tư hết thảy phát sinh ngày hôm nay, biến hóa tới quá nhanh, quả thực kẻ khác không thể tưởng tượng nổi, hắn cẩn thận hồi tưởng một lần, càng lúc càng kinh hãi, ngày càng có nhiều cường giả ẩn vào Hương Ba Thành, đêm nay thậm chí cả lục tinh cường giả cũng xuất hiện, điều này làm cho Tôn Phi càng thêm ngửi được mùi âm mưu.

- Những người này đi vào Hương Ba Thành, rốt cuộc là vì cái gì đây?

Tôn Phi ngồi ở ghế đá trầm tư, chẳng lẽ là chuyện tình Thần Ma di chỉ bại lộ sao?

Ngẫm lại lại rất không có khả năng, nếu thực như thế, chỉ sợ lúc này hang đá ngầm mê thành phía sau núi đã muốn hỏng bét, nhưng đây lại là địa phương yên lặng nhất Hương Ba Thành trong mấy ngày này… Nhưng ngoại trừ cái này, Tôn Phi còn chưa nghĩ ra nguyên nhân nào khác, có thể hấp dẫn nhiều cường giả cao cao tại thượng như thế tới đây, chỉ một cái nghi thức sắc phong cho tiểu quốc vương nước phụ thuộc cấp sáu, lực hấp dẫn còn không có lớn như vậy.

Ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, Tôn Phi bất tri bất giác thiếp đi.

...

Ngày thứ hai.

Cách đại lễ sắc phong chỉ còn hai ngày.

Tôn Phi cùng Angela, tiểu la lỵ tóc vàng Ji Ma hai nha đầu thanh khiết tươi tắn dùng xong bữa điểm tâm, sau đó hai nàng thần thần bí bí rời đi, nói là muốn chuẩn bị lễ vật gì đó cho đại lễ.

Tôn Phi đang muốn đi vào thế giới Diablo để thăng cấp hình thức thích khách, bỗng giám ngục quan Oleguer lại hốt ha hốt hoảng theo sự dẫn dắt của hoàng cung thị vệ Michelle – Barak đi tới đại điện.

- Bệ hạ, đêm qua có người xâm nhập khu vực cấm phía sau núi.

Tên mập mạp chết tiệt trán đầy mồ hôi lạnh, thần sắc kinh hoảng hổn hển nói.

- Sao lại thế này? Nói rõ ràng?

Tôn Phi trong lòng cả kinh, nhất thời liền nghĩ tới một khả năng đáng sợ, thật đúng là sợ cái gì cái ấy sẽ tới.