Nguyên Khang năm thứ 22, hoàng đế băng hà, Thái Tử kế vị ngai vàng, đổi quốc hiệu là Tuyên Đức.

Trong cung lúc bấy giờ, những cánh hoa quế màu vàng nở rộ nhẹ nhàng rơi lả tả, bay vào khoảng không yên tĩnh mà u ám, mang theo mùi hương nhàn nhạt.

Quách Bình công chúa - Thượng Quan Yên Uyển, mang lên mình bộ áo bào màu trắng, quỳ gối trước long sàng, kêu la đến khàn cả giọng,“Phụ hoàng”.

Cuối cùng, vẫn không thể gọi những vinh sủng trong quá khứ trở về.

Năm đó, hoàng đế Tuyên Đức lên ngôi được hơn ba tháng, thì lâm bệnh nặng, Cảnh Vương được lệnh thay mặt trông coi việc nước, được độ một tháng sau, Cảnh Vương thế mà lại chết bất đắc kỳ tử.

Quách Bình công chúa thì bị nhốt vào một căn chòi hoang tàn đổ nát.

Cả người bần hàn, cửa nát nhà tan, còn chịu cảnh bị người đời chế giễu.

“Thượng Quan Yên Uyển, ngươi của trước kia không phải là một kẻ cao cao tại thượng sao? Thậm chí còn chưa bao giờ liếc mắt nhìn đến ta, ngươi của hiện tại thì sao nào?

Bây giờ bản thân ngươi cũng chỉ có thể ở trong cái chòi rách rưới đầy cỏ dại này.

Có biết vì sao mà đứa con trong bụng ngươi cũng chẳng thể giữ lại được không? Không phải cơ thể ngươi yếu ớt.

Còn nhớ rõ chén thuốc bổ ngươi đã uống lúc trước chứ? Đích thân Yến ca ca đem đến cho ngươi dùng đấy.

Ta nói cho ngươi biết, đó chẳng phải thuốc dưỡng thai đâu, mà là thuốc phá thai.

Chính là âm mưu mà đích thân ta đã lập ra.

Yến ca ca là người tài hoa xuất chúng, định sẵn sẽ trở thành bá chủ cả một thế hệ, leo lên được ngôi vị hoàng đế, đâu thể để đứa con của mình sinh ra lại mang dòng máu của một công chúa đến từ vong quốc?

Lúc trước đồng ý lấy ngươi, không phải bởi ngươi theo đuổi mãi không buông, mà chẳng qua chỉ xem ngươi như bàn đạp để tiến lên mà thôi.”

Trong căn chòi, gió thổi vào lạnh thấu y phục mỏng manh nàng mặc, lướt qua thân thể mảnh khảnh, một luồng cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương, như thể khắp người bị gió thổi lạnh toát cứa vào da thịt, run lên lẩy bẩy.

Bối cảnh thay đổi, bức tường thành nơi cung cấm màu đỏ thẫm, trông hệt như máu người phủ lên, đại diện lộng lẫy tráng lệ, thế mà bị bao phủ trong không khí trầm luân, u uất tột cùng.

“Thượng Quan Yên Uyển, muội muội tối của ta, nói cho ngươi hay tin, hoàng huynh chết rồi, bồi táng cùng với Lục hoàng đế đáng thương.

Hiện tại chỉ còn thiếu mỗi mình ngươi thôi, ngươi mà chết đi rồi thì chẳng phải cả gia đình ngươi được đoàn tụ dưới lòng đất sao? A ha ha, ngươi xem ý này của ta có hay không?”

Lúc ấy, Thượng Quan Yên Uyển cái gì cũng không thèm nghe, không thèm để ý, duy chỉ có ánh mắt tràn đầy nỗi đau đớn, móng thì đã bấu sâu vào lòng bàn tay, máu tươm ra đầm đìa.

Cuối mùa xuân năm Tuyên Đức thứ hai, Ngụy quốc công dẫn theo hai mươi vạn quân lính, nhân cơ hội mưu quyền soán vị.

Đêm hôm đó, nàng đứng trên nền gạch vàng nhuốm đầy máu đỏ, phượng hoàng dệt từ sợi chỉ vàng nơi góc váy cũng bị nhuộm đỏ theo, thoáng động nhẹ thôi cũng có thể cất cánh bay đi mất.

Cũng chính vào đêm ấy, vị tân hoàng đế đế mặc bộ long bào vàng óng, mang theo đôi hài nhuốm máu, từng bước từng bước một đi lên thềm ngọc, an tọa chễm chệ trên long ỷ.

Khóe miệng gã nở một nụ cười giễu cợt, như thể đang nhìn một kẻ ngốc.

“Quách Bình, trẫm xem trọng tình nghĩa phu thê năm xưa, tính toán giữ lại cho nàng một mạng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn an phận làm một công chúa khuất phục dưới trẫm, trẫm tự sẽ không làm khó dễ nàng, nhưng nàng nhất định phải nói cho trẫm biết, tên khốn đó ở đâu!”

Thượng Quan Yên Uyển sắc mặt tái nhợt, lặng như tờ, đường nét diễm lệ trên gương mặt lộ vẻ hung ác, nàng cười lạnh nhìn gã, đôi mắt xinh đẹp mờ mịt một tầng âm u nồng đậm, căn bản không hề có ý muốn mở miệng nói chuyện với gã ta.

“Quách Bình, xem ra ngươi không có ý định quy phục? Trẫm sẽ đem toàn bộ phe cánh của ngươi ra chém sạch toàn bộ.

Xem ngươi có thể chống cự được đến khi nào! Ngự lâm quân, áp giải hết mấy tên phản tặc lên đây cho trẫm.”

Đáy mắt Thượng Quan Yên Uyển xẹt qua một tia mờ mịt, tay áo dệt lụa vàng sớm đã nắm chặt trong tay, cắn chặt đôi môi nhợt nhạt.

“Quách Bình, kết cục này là do ngươi tự rước lấy, bây giờ có hối hận cũng đã muộn màng, ngươi rốt cuộc là có mau khai ra không?”

Trong đại điện truyền đến âm thanh kéo dài, mấy tên lính ngự lâm áp giải một người đến, kẻ ấy toàn thân đầy máu, sớm đã thấy không rõ được dung mạo.

Tên ngự lâm lôi kéo thô bạo khiến thân thể rách rưới ấy trượt dài trên nền gạch vàng để lại sau đó là những vệt máu đỏ tươi, trông thấy mà rợn cả người.

Thượng Quan Yên Uyển trong phút chốc nhìn thấy người trước mặt toàn thân đầy máu, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, đôi môi không tự chủ được mà run lên, nhưng vẫn mím chặt.

Nàng ngồi xổm xuống, muốn đưa tay vào khuôn mặt của người nọ, nhưng lại bất giác run lên dữ dội.

“Quách Bình, ngươi hãy nhớ kỹ, mặc kệ ngươi đưa ra lựa chọn gì, đều phải vì nó mà trả giá đắt..

Không phải trẫm cố tình không tha cho hắn, mà là do ngươi quyết đem hắn đưa lên đài hành quyết.”

Trên mặt đất thân người máu me bê bết nghe được câu này, bỗng nhiên động đậy, hắn ngước nhìn về phía Thượng Quan Yên Quyển, khóe miệng gắng gượng nhếch lên cười, chỉ thốt lên hai chữ, “Công chúa.”

Không biết người đó lấy đâu ra sức, đột nhiên rút ra thanh kiếm từ nơi thắt lưng tên lính Ngự Lâm, không chút do dự cắt vào cổ chính mình.

Dòng máu tươi ấm nóng phun ra, nhiễm đỏ mặt nàng, hai mắt Thượng Quan Yên Uyển bỗng chốc mất hết hết thần sắc, ngã quỵ trên nền đất, nôn khan kịch liệt, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều theo đó mà nôn hết ra ngoài.

Tân Hoàng đế bước xuống thềm ngọc, lướt ngang qua nàng, khóe miệng mang theo ý cười trào phúng.

Nếu gã nhìn kĩ, liền sẽ phát hiện trong mắt nàng lóe lên tia sáng rực, tràn đầy kiên định.

Đầu hạ, sửa đổi quốc hiệu thành Yến Ninh, triều đại cũ giờ đây đã diệt vong, một triều đại mới được mở ra.

Hoàng đế Yến Ninh sau khi đăng cơ liền ban bố thánh chỉ, tất cả hoàng tộc từ triều đại cũ lập tức bị lưu đày đến vùng lạnh giá phía Tây Nam, vĩnh viễn không được phép hồi kinh.

Màu đỏ thắm nơi tường cung uốn lượn, bóng dài xuyên qua tường thành, bên cạnh là vài nhánh cây lựu, hoa lựu đỏ tươi ở trên cành khẽ đung đưa, một trận gió thổi qua, hương thơm ngào ngạt, khẽ rụng xuống.

Những bông hoa nở rộ tươi thắm ấy, lại chẳng tài nào giấu đi vẻ u buồn hẻo lánh nơi lãnh cung.

Thượng Quan Yên Uyển khoác trên mình bộ cung phục màu đỏ thẫm, đi về hướng cây lựu mọc um tùm trong viện, theo sau nàng có vị tân hoàng đế mặc bộ long bào màu vàng rực rỡ.

Khóe miệng nàng nhếch lên cười lạnh, chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn đôi tay thon gầy, đào bới tìm kiếm thứ gì đó dưới gốc cây.

Tân hoàng đế một tay cầm kiếm, chỉ vào lưng nàng, lạnh giọng nói, “Quách Bình, nàng tốt nhất nên biết thức thời một chút, nếu không trẫm liền đưa nàng đi xuống dưới cùng bọn họ đoàn tụ!”

Thượng Quan Yên Uyển căn bản không hề dao động, cười nhạt một tiếng, mắt nhìn xuống dưới, một lúc sau, nàng nhấc lên từ dưới đất một chiếc hộp bằng sắt.

Tân Hoàng đế nhìn thấy thứ đồ trong tay nàng, hai mắt sáng lên, đang định bước đến gần, lại thấy nàng nhanh chóng lấy từ hộp sắt ra một vật, nắm chặt ở trong tay.

Thượng Quan Yên Uyển vẻ mặt trào phúng, nói khẽ, giọng không một chút cảm tình nào, “Thế nào? Ngươi muốn có thứ này à? Nhưng phải làm sao đây, ta không cho đấy!”

Trên mặt tân hoàng đế hiện lên tia máu, tay nổi gân xanh nắm chặt lấy thanh kiếm, giơ lên, “Ngươi dám! Nếu ngươi lập tức giao ra, trẫm sẽ tạm tha cho ngươi một mạng!”

Vừa dứt lời, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, hết sức chói tai.

Thượng Quan Yên Uyển khẽ mỉm cười, trong mắt đầy vẻ lạnh lẽo, nhìn sắc mặt gã tối sầm lại, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, “Tôn Khải Yến, một kẻ như ngươi! Vậy mà lại làm hoàng đế, đúng là mơ mộng hão huyền! Nếu có kiếp sau, ta nguyền rủa ngươi, tuyệt tử tuyệt tôn! Đến lúc chết cũng không được yên!”

Thái dương của tân hoàng đế lộ đường gân xanh dữ tợn, nhìn xem mười phần đáng sợ, tay phải vừa rút trường kiếm ra khỏi vỏ, không chút do dự đâm xuyên qua ngực nàng!

Thượng Quan Yến Uyển vẫn giữ nụ cười, ngã lưng về phía cây lựu rậm rạp, khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi, hệt như những đóa hoa lựu trên đỉnh đầu nàng, đỏ tươi rực rỡ.

Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mấp máy, chậm rãi nói câu cuối cùng,“Tôn Khải Yến, ta hận ngươi! Thù này muôn kiếp không đội trời chung!”

Máu tươi sáng ngời, phủ kín mặt đất, hết như suối chảy uốn khúc, dần dần lan khắp mặt đất, chậm rãi thẩm thấu vào lớp bùn đất bên dưới, có lẽ hoa lựu nhuốm máu sẽ có thể nở đỏ rực hơn nữa.

Một thái giám mặc áo xanh, lo sợ mà quỳ rạp trên mặt đất, giọng nói run rẩy, “Thưa Hoàng Thượng, thi thể của phế hậu nên xử trí thế nào?”

Tân hoàng đế nhìn vũng máu dưới nền đất, máu tươi trên thanh kiếm từ từ nhỏ xuống, hệt như cách hoa lưu rơi rụng, như một tia lửa đỏ rực.

“Sai người xử lý sạch sẽ, đem xác ném vào bãi tha ma ngoài thành.”

Thái giám giật mình, thân thể run như cầy sấy, trán chạm sát đất, “Nô tài tuân lệnh!”

Đầu nhành hoa lựu sáng rực, một trận gió thổi qua, run rẩy, hoa từ trên rơi xuống, rơi trên vũng máu.

Kể từ ngày đó, trên đời không còn Thượng Quan Yên Uyển, không còn một phong hoa tuyệt đại công chúa ngày nào.

Yến Ninh năm thứ năm, trong triều bạo loạn, chục vạn quân lính mặc giáp bày trận bên ngoài thành Chương Dương.

Người dẫn đầu đoàn quân, mặc áo bào trắng tinh với tay áo và chiếc thắt lưng rộng, thoáng trông như trông giống như một bông lan và một cây ngọc bích.

chính là Quốc Sư của đoan triều trước.

Trong lòng hắn ôm theo một đứa trẻ độ tầm bốn năm tuổi, gương mặt tinh xảo, da trắng như tuyết, ánh mắt sắc bén.

“Ta thay mặt Thượng Quan, Triều Quốc Công Tôn Khải Yến mưu quyền soán vị, tội chết khó tha, hôm nay các ngươi theo ta bắt kẻ phản nghịch, trả lại giang sơn trước kia.”

Ngày đó, tiếng gào thét nơi trần gian kinh động trời cao.

Lại lần nữa triều đại thay đổi, xác người chết la liệt, máu nhuộm ngập trời.

Ban đêm, quốc sư đứng trên thành Chương Dương, ngước mặt nhìn sao trời, khóe miệng khẽ cười nhạt, trong mắt lại chứa đầy nước mắt.

“Uyển Uyển, ta tới chậm, nàng có trách ta không?”

“Hắn lấy đi giang sơn của nàng, ta khiến hắn nước mất nhà tan, không lưu tấc đất.”

“Hắn đoạt mạng của nàng, ta tru di tam tộc hắn, nợ máu phải trả bằng máu.”

Đứng sau quốc sư là vị tân hoàng đế mặc trường bào vàng tươi, vạt áo thêu hình rồng tinh xảo không chút cẩu thả, trang phục nổi bật giữa biển người.

Cậu vươn cánh tay mũm mĩm nhỏ bé, nắm lấy góc áo, cao giọng hỏi, “Sư phụ, chúng ta phải hồi cũng sao?”.

Quốc sư xoay người, chạm vào gương mặt nhỏ non nớt đó, ôn nhu nói, “Trường Tư, người có biết vì sao ta đặt cho người cái tên này không?”

Tân hoàng đế ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt hiện lên một tia khó hiểu,“Không biết”.

Quốc sư chạm vào mái tóc mềm mại của tân hoàng đế, cười khổ, giọng nói dịu dàng, “Trường Tư ý chỉ một nỗi nhớ thương da diết, lòng ta vẫn luôn nhớ về một người, hiện mọi chuyện đã qua, ta muốn đi tìm nàng.”

Tân hoàng đế như cũ vẫn kiên trì nắm lấy vạt áo, sau một hồi lâu chỉ nói một câu, “Quốc sư, người không thể không đi sao?”

Quốc sư ôm cậu vào trong lồng, nhìn về phía chân trời, khẽ híp mắt lại, “Ta chờ đợi ngày này đã 5 năm rồi, hiện giờ năm tinh tú trên trời cao đã hội tụ, nàng sớm sẽ tỉnh lại.”

Sao trời lộng lẫy, gió đêm lành lạnh, dáng người hắn thẳng đứng, mái tóc đen rũ rượi, hàng mi nhuộm khói xanh, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành..