Edited by Cigar.     

Đã vài ngày kể từ sau hôm gặp Tôn tổng, Hà Mân vẫn luôn chú ý hướng gió của đợt tuyển vai. Bên phim lịch sử vẫn chưa có tin gì, bên này Tôn tổng cũng từng gọi cho cô vài lần, lần nào ông cũng rất nhiệt tình, vẫn luôn mồm nói đang cố gắng giúp họ tranh thủ, nhưng thực tế vẫn không có kết quả gì. Hà Mân không khỏi nảy lòng nghi ngờ Tôn tổng căn bản không để bụng chuyện này.

Việc này thật ra cũng oan uổng cho Tôn tổng, ông là fan mê xem hí số một của Mặc Lý, chuyện liên quan đến Mặc Lý, ông đương nhiên xuất toàn lực ứng phó. Nhưng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (1), bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết đã có một lượng độc giả trụ cột lớn này có nhiều nhà đầu tư, ông vốn chỉ là mang tâm tình chơi cho vui xem thử nước nông hay sâu, cũng không phải là nhà đầu tư lớn nhất, có thể nói trong bộ phim này quyền lên tiếng của ông rất ít. Tôn tổng dùng hết sức tranh thủ cho Mặc Lý, nhưng còn chưa có kết quả thì đã bị người khác âm thầm suy đoán Tôn tổng và Mặc Lý rốt cuộc có quan hệ gì, vì sao ông lại để bụng chuyện của cậu như vậy.

Vốn biểu hiện của Mặc Lý trong buổi thử vai rất tốt, nếu không có mấy chuyện đại lão chống lưng này, Mặc Lý thành công giành được vai diễn chính là chuyện nước chảy thành sông. Cố tình, cùng cậu tranh giành vai diễn này còn có một đại nhân vật lai lịch phi phàm.

Nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này chính là công ty giải trí Phi Hoa mới thành lập gần đây, vẫn đang dùng toàn lực nâng Liễu Kì Hoa thượng vị. Cứ việc Tôn tổng cật lực tranh thủ, song cuối cùng vẫn là như lấy trứng chọi đá, ông vẫn là bại tướng thua trận.

Tôn tổng cảm thấy ông nói rất mạnh miệng mà kết quả lại không làm được, xấu hổ không dám gọi điện thoại báo cho Hà Mân, nhưng Hà Mân đã sớm biết được tin tức bằng con đường khác.

Cúp điện thoại, sắc mặt của Hà Mân cũng có chút nhục nhã.

Lý do không chỉ là vì Mặc Lý, càng phiền não hơn chính là chuyện sự nghiệp của cô.

Thời điểm trước đây lúc cô còn là quản lý đầu bảng dưới trướng Yến Chu, trong giới này không nói là hô phong hoán vũ, nhưng cũng là nhân vật đi đến đâu cũng được săn đón. Cô từ trước đến nay vẫn khinh thường để cho nghệ sĩ của cô dính vào quy tắc ngầm, chỉ cần nghệ sĩ nghe lời, ngoan ngoãn phấn đấu, cô tự nhiên là có bản lĩnh đưa họ lên vị trí cao. Cho dù đối thủ cạnh tranh có chống lưng lớn như trời cũng không dễ chiếm tiện nghi của cô, mặt mũi của cô cũng không phải là thứ dễ dàng nói bỏ qua là bỏ qua.

Đứng trên chỗ cao xem phong cảnh lâu lắm, Hà Mân đã sớm quen với quyền lợi trong tay, sự tiện nghi nhờ địa vị, cô đó giờ đều cho rằng đó chính là những gì cô đạt được nhờ cố gắng.

Sự cố gắng của cô đương nhiên chiếm nguyên nhân rất lớn, nhưng thẳng đến khi cô tràn đầy niềm tin rời khỏi cương vị công tác trong công ty giải trí Thâm Không, bắt đầu sáng lập đế quốc của riêng mình, trở ngại che ở đằng trước lại nháy mắt trở nên nặng nề.

Từ khi mở phòng làm việc, cô chưa từng tự mình dẫn dắt nghệ sĩ nào, nên cảm giác trở ngại cũng không còn rõ ràng nữa.

Thẳng đến hôm nay, Hà Mân mới không thể không nhìn thẳng vào nó, năng lực của cô kì thật không có lớn như vậy, phong cảnh trước đây của cô có hơn nửa đều là bởi vì cô là đầu tàu của chiến hạm Thâm Không. Hiện giờ cô một mình nắm giữ bánh lái của phòng làm việc nho nhỏ này, tại nơi biển rộng mưa gió mịt mù sóng ngầm bắt đầu nổi lên, thật sự giống như một chiếc lá trôi nổi trên biển, nhẹ nhàng đong đưa không nơi nương tựa.

Trên thuyền của cô có mấy nghệ sĩ nho nhỏ đang ngồi, chỉ có Mặc Lý không có chí tiến thủ kia là có tố chất nhất.

Hà Mân phiền não gục đầu lên bàn công tác, ai tới gõ cửa cũng đều không gặp.

Lòng tự trọng của nữ cường nhân bị đả kích, cô cần chút thời gian để tự mình chữa trị.

Cố tình lúc này điện thoại đổ chuông, người gọi đến đúng là ngọn nguồn làm cho tự tôn của cô bị nhục nhã, mà ngoại trừ tự nhục còn có một chút chột dạ. Dù sao cô đó giờ trong mắt Mặc Lý vẫn là hình tượng nữ cường nhân từ trước đến nay không gì không làm được, Mặc Lý rất tín nhiệm cô, gì cũng nghe theo cô.

Ai ngờ xuất sơn bất lợi, công việc tử tế đầu tiên cô lại không thể giành được cho cậu, điều này làm cô nhiều ít không dám đối mặt với Mặc Lý.

Hà Mân cắn cắn môi, tiếp điện thoại, dùng khẩu khí ác liệt che giấu chột dạ trong lòng: “Alo?! Có chuyện gì?!”

Mặc Lý một chút cũng không khách sáo, trực tiếp hỏi: “Cái vai diễn kia tôi có giành được không?”

Không có giành được. Thất bại.

Vô luận là đáp án nào, đều làm cho Hà Mân cảm thấy suy sụp rất lớn.

“Khụ, hiện tại gặp phải một ít phiền phức ——” Hà Mân nói.

“Nên là không giành được? Tôn tổng đúng là vô dụng.”

“Thằng nhóc thối, cậu nói gì vậy?!” Hai chữ vô dụng đâm trúng chỗ đau của Hà Mân, cô cũng không nghe chủ ngữ mà đã lập tức nổi giận.

Mặc Lý ngạc nhiên nói: “Người tôi nói là Tôn tổng, chị Hà tức gì chứ? Chị Hà từ khi nào có quan hệ tốt với Tôn tổng như vậy?”

“Cậu bớt nói lung tung, hiện tại bên ngoài đang lan truyền cậu và Tôn tổng có giao dịch gì đó mờ ám đấy.” Hà Mân nói, trong lòng nhất thời càng thêm buồn rầu.

Tôn tổng này, việc không hoàn thành thì chứ còn gây ra một phen sóng gió, liên lụy đến Mặc Lý.

Hà Mân một bộ tác phong người có tiền vô tình vô nghĩa, điên cuồng nổi giận với Tôn tổng, một fan trung thành vất vả vung tiền xuất lực nhưng là cuối cùng lại kém một chút nên không thể thành công, đến nỗi cảm thấy xấu hổ không dám đối mặt với Mặc Lý.

“Kệ bọn họ muốn nói gì thì nói.” Mặc Lý lạnh nhạt phất tay. Nhiều năm bị vây trong tâm trận của gió lốc mưa sa, nhìn đại chiến fan và antifan lâu rồi Mặc Lý đã sớm thành thói quen. Trước kia đọc được một comment của antifan cậu liền khó chịu đến mức ăn không ngon ngủ không yên, hiện tại cho dù có đối mặt với một trận lũ đồn đại hủy hoại danh tiếng, cậu cũng có thể nhẹ nhàng xem nó như tiểu thuyết mà đọc.

“Tôi gọi cho chị là vì muốn thông báo một tin tốt, vai diễn trong Mạt Đại Phong Vân được định rồi.”

Hà Mân ngẩn ra: “Định rồi? Vậy thật tốt quá.”

Tuy rằng chỉ là một vai phụ nho nhỏ, nhưng cuối cùng cũng tiến thêm được một bước, trên cấp bậc hotboy mạng một chút.

“Nhưng làm sao mà cậu biết được?” Bên cô còn chưa nhận được tin chính thức, đoàn làm phim không có thông báo cho người đại diện là cô trước, ngược lại trực tiếp liên hệ với nghệ sĩ?! Cô làm người đại diện chẳng lẽ chỉ là đồ bài trí sao…

Lòng tự trọng của Hà Mân thân là người đại diện kim bài đã muốn bị đâm thành một cái sọt.

“Không phải, tôi có tin từ tay trong.”

Tay trong đương nhiên chính là Yến Lẫm, bởi vì bạn gái của anh họ cũng tham gia, Yến Lẫm đối với bộ phim này phá lệ xem trọng. Nhà sản xuất cùng với đoàn làm phim sau khi trải qua nhiều đợt thương thảo bàn bạc, cuối cùng đạo diễn đề cử người mình tâm đắc nhất là Mặc Lý. Vốn địa vị và thân phận của ông cũng khá cao trong đội ngũ sản xuất, vai diễn này lại chỉ là vai phụ có hình tượng và tính cách không được tốt lắm, bởi vậy đạo diễn rất thuận lợi quyết định diễn viên bản thân mong muốn. Nữ chính và nam chính đều là do có chống lưng ô dù lớn, ông quyết định vai phụ nho nhỏ nhất định không thành vấn đề đúng chứ.

Sau khi thông báo tin mừng cho Hà Mân xong, không có phát giác tự tôn nữ cường nhân bị đâm đến mức vỡ nát của người đại diện của cậu, Mặc Lý cúp điện thoại, bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị cho bộ phim truyền hình chân chính đầu tiên từ khi cậu gia nhập giới giải trí.

Kịch bản trong tay so với thời điểm lúc thử vai càng đầy đủ hơn, cũng càng thêm phấn khích. Làm Mặc Lý cảm thấy ngoài ý muốn chính là, vai diễn của cậu thế nhưng được thêm rất nhiều phân đoạn.

Thì ra đạo diễn từ lúc bắt đầu công cuộc tuyển chọn diễn viên trong lòng đã nghẹn một cục tức, ngày đó sau khi xem buổi thử vai của Mặc Lý đã mang đến một ít linh cảm cho ông. Đạo diễn và tổ biên kịch cùng nhau bận rộn vài ngày, điều chỉnh một chút nội dung kịch bản, đồng thời tăng thêm không ít phần diễn cho vai diễn tiểu thiếu gia của Mặc Lý. Nguyên bản một vai diễn làm nền nho nhỏ, nhất thời liền trở nên sinh động phong phú nội tâm.

(1): Bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người giỏi còn có người giỏi hơn.