Lâm Đại Nhi lỡ lời một câu, cực kỳ lúng túng che dấu sự xấu hổ. Nàng liền cầm đũa, gắp một món thức ăn, đưa vào miệng. Sở Hoan cười híp mắt hỏi:

- Mùi vị thế nào?

Vốn Lâm Đại Nhi cũng không để ý tới mùi vị thức ăn, nghe Sở Hoan nói vậy thì cũng hơi chú ý hơn, cảm thấy thức ăn hôm nay và ngày thường hơi khác, nghĩ Sở Hoan đặc biệt chuẩn bị cho mình, trong lòng ấm áp, lại thấy Sở Hoan cười khanh khách nói:

- Lâm cô cương, có phải cảm thấy ngon hơn ngày thường rất nhiều không?

Lâm Đại Nhi không chịu được, hỏi:

- Tại sao lại nói vậy?

- Đây là muối mới.

Sở Hoan cười nói:

- Đây là bữa cơm đầu tiên dùng muối mới, mùi vị chẳng hẳn phải khác.

- Muối mới sao?

Lâm Đại Nhi nhất thời không hiểu:

- Muối mới gì?

Sở Hoan cũng không giấu diếm, lập tức nói hết chuyện chế muối mỏ một lần. Mặt Lâm Đại Nhi vốn không cảm xúc, nghe hắn nói vậy liền kinh ngạc hỏi:

- Ngươi nói đúng là ngươi dùng hàn thạch chế thành muối ăn sao?

- Mùi vị không tồi phải không?

Sở Hoan cười nói:

- Sau này chúng ta không lo muối ăn nữa rồi.

Lúc này Lâm Đại Nhi đúng là cực kỳ giật mình, đôi mắt to như nước mở ra. Từ lúc Sở Hoan biết nàng tới nay chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Lâm Đại Nhi.

- Nếu đúng là như vậy thì không chỉ không lo vấn đề muối ăn đâu.

Lâm Đại Nhi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Sở Hoan.

- Ngươi có biết, hàn thạch tuy rằng hàn thạch tới từ Tây Bắc nhưng tập trung hầu hết tại Tây Quan không? Tám phần mười hàn thạch đều ở trong địa phận Tây Quan!

Sở Hoan cười ha hả gật đầu nói:

- Ta đã hỏi dò rồi. Khắp nơi ở Tây Quan đều có thể thấy hàn thạch. Mười ngọn núi lớn thì có ba bốn ngọn núi có thứ nầy, sản lượng khổng lồ. Chỉ tiếc là tất cả mọi người đều không coi hàn thạch vào đâu.

Lâm Đại Nhi âm thầm thở dài:

- Tây Bắc nhiều núi như vậy, nếu hàn thạch đều chế thành muối được cả thì hàn thạch tại Tây Quan có thể nói là lấy mãi không hết.

Đây là một tin tức khiến người ta vô cùng chấn động, dù là Lâm Đại Nhi không để ý tới chuyện bên ngoài, lúc này vừa nghĩ tới lợi hại trong đó, không khỏi chấn động trong lòng:

- Một cân muối mất mấy tảng đá?

- Ta đã tính rồi. Nếu quá trình chế tạo cẩn thận tiết kiệm thì năm cân hàn thạch có thể luyện thành một cân muối.

Hai mắt Sở Hoan lấp lánh:

- Tỷ lệ năm với một, cũng khá cao đấy.

Lâm Đại Nhi chỉ có thể nói:

- Vậy thì ta có nên chúc mừng Sở đại nhân vừa tìm được một bảo tàng khổng lồ không?

Sở Hoan nói:

- Hiện này tin tức này chưa có mấy người biết được. Ta muốn ngươi vui nên mới nói trước cho ngươi biết!

- Có liên quan gì với ta đâu.

Lâm Đại Nhi nói miệng như vậy nhưng trong lòng cũng cảm thấy hơi thoải mái.

- Theo ta được biết thì muối, sắt đều thuộc quốc gia. Dù ngươi có tìm được phương pháp chế muối nhưng bảo tàng kia chưa chắc đã thuộc về ngươi!

Sở Hoan nói:

- Ngươi định nói là triều đình sẽ thu hồi quyền chế muối hả?

Lâm Đại Nhi nói:

- Trong lòng ngươi cũng hiểu rất rõ, nếu ngươi nói thật, hàn thạch có thể chế thành muối ăn, vậy thì toàn bộ Tây Quan chính là một mỏ muối khổng lồ. Tây Quan nhiều núi, chứa khối lượng hàn thạch khổng lồ. Nếu tất cả đều chế thành muối ăn, cung cấp cho toàn bộ Trung Nguyên cũng không có vấn đề gì, thậm chí là còn thừa!

Khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười lạnh lùng:

- Cẩu hoàng đế sẽ không giao cho ngươi một số tài sản lớn như vậy, mặc ngươi ngồi hưởng chứ?

Sở Hoan khẽ vuốt cằm nói:

- Ngươi nói có đạo lý. Chuyện này ta phải suy nghĩ thật kỹ.

Thấy Lâm Đại Nhi xinh đẹp như hoa, vẻ mặt dưới ánh đèn dù lạnh lùng nhưng cũng đầy phong tình, hắn không nhịn được mà nói:

- Đại Nhi, có được hiền nội như ngươi, thường xuyên nhắc nhở ta một chút, thực đúng là một chuyện hạnh phúc.

Lâm Đại Nhi để đũa xuống, mày liễu dựng thẳng lên nói:

- Sở Hoan, ngươi đừng ăn nói linh tinh. Ta và ngươi đã nói rõ rồi. Chúng ta chỉ liên quan ở đứa bé trong bụng ta thôi. Đợi tới khi ta sinh con xong thì ngươi và ta cũng coi như không còn ân oán. Ngươi không được gọi ta là Đại Nhi!

Sở Hoan thở dài nói:

- Tại sao lại phải khổ như vậy chứ?

Hắn cũng không nói tiếp, ăn chung bữa cơm với Lâm Đại Nhi xong, cầm hộp cơm đi ra khỏi sân.

Màn đêm u tĩnh, trăng sáng sao thưa. Chợt Sở Hoan nghe tiếng bước chân vang lên, ngẩng đầu đã thấy Tố Nương đang xông tới. Mà Như Liên đang đỡ cánh tay Tố Nương đi trên con đường đá.

Sở Hoan tiến tới đón. Tố Nương nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lại, thấy Sở Hoan, biểu hiện liền hơi lúng túng.

Tố Nương sau khi được châm cứu tại Bắc Nguyên, tốc độ khôi phục cực nhanh. Y thánh Trương Nhất Dương dù sao cũng không phải là người bình thường, đúng là có năng lực diệu thủ hồi xuân.

Không chỉ dịch độc trong cơ thể Tố Nương được trừ khử mà mỗi ngày đều dùng thuốc do Trương Nhất Dương chế, da thịt cũng khôi phục vẻ căng mịn, làn da đã khôi phục vẻ bóng loáng gần bằng trước kia.

Sở Hoan lưu ý thân thể của Tố Nương, vì lẽ đó không cho Tố Nương làm bất cứ chuyện gì. Mỗi ngày chỉ cần nàng cố gắng nghỉ ngơi mà thôi. Tố Nương lại xuất thân từ nông gia, từ nhỏ tới lớn bận bịu đã quen, dù là đi theo Sở Hoan vào kinh thành, ngày nào cũng không nhàn rỗi. Lần dưỡng bệnh này khiến người cảm thấy ống chân đã hơi chua xót.

Tối nay ra ngoài chẳng qua chỉ muốn hoạt động gân cốt một chút, để Như Liên dìu, giúp máu huyết lưu thông một chút.

Hiện tại Tố Nương ngại nhất là gặp Sở Hoan, cũng không phải sợ mà bởi lúc ở Bắc Nguyên, Tố Nương nghĩ mình không sống được nữa, trong thời gian bệnh nặng đã nói hết mọi lời trong tim mình ra, bảo là muốn sinh cho Sở Hoan mấy đứa con. Nào ngờ giờ chuyển nguy thành an, Tố Nương nghĩ tới lời mình nói lúc bệnh tật liền cảm thấy mặt đỏ tim đập, nghĩ mình vẫn là hoàng hoa khuê nữ lại nói ra những lời ngượng ngùng kia, mặt đỏ bừng lên, lo lắng nhất là đụng phải Sở Hoan.

Hai ngày nay Sở Hoan đi thăm nàng nàng đều vờ ngủ, không dám nói chuyện với Sở Hoan. Ai ngờ lần này đi ra ngoài tản bộ lại gặp ngay phải hắn, muốn tránh cũng không tránh được.

Sở Hoan thấy khí sắc Tố Nương rất khá, cảm thấy vui mừng, cười hỏi:

- Ăn cơm tối rồi chứ?

Tố Nương gật đầu, Như Liên lại cười nói:

- Đại ca, ngươi cũng đi tản bộ sao?

- À.

Sở Hoan gật gù, nhìn Tố Nương vài lần, hỏi:

- Thân thể đã khôi phục chưa?

- Không có gì đáng ngại, chỉ là đi lại một chút thôi.

Tố Nương thấy vẻ mặt Sở Hoan ôn hòa, vốn còn hơi lúng túng nhưng lúc này cũng yên tâm hơn.

Sở Hoan bảo nàng nghỉ ngơi nhiều, nàng đang sợ Sở Hoan trách nàng đi lại, liền giải thích:

- Ở lâu trong phòng, trên người hơi nhức mỏi nên mới để tiểu muội dẫn ra ngoài một chút.

Hai hàng lông mày Sở Hoan nhướng lên, hỏi:

- Thân thể nhức mỏi sao?

- Không có việc gì lớn đâu.

Tố Nương vội hỏi:

- Đi một chút là tốt rồi.

- Ôi, đúng là ta sơ xuất.

Sở Hoan nói:

- Ở mãi trong phòng cũng không nên. Đúng là nên đi ra ngoài hoạt động một chút. Thân thể không hoạt động thì khớp xương sẽ cứng mất.

Hắn lại hỏi:

- Hiện tại cảm thấy thế nào rồi? Như vậy đi, để ta giúp nàng hoạt động gân cốt một chút. Để huyết mạch lưu thông, sẽ thấy thoải mái hơn nhiều.

Như Liên đúng là một cô nương cực thông minh. Thật ra nàng cũng rất hy vọng Tố Nương và Sở Hoan có thể qua lại nhiều, cố ý nói:

- Đại ca, ta cũng còn chút chuyện chưa làm xong, ngươi ở với Tố Nương tỷ đi. Ta đi trước nhé!

Không nhiều lời với Sở Hoan và Tố Nương, lập tức nàng xoay người rời đi. Tố Nương hơi lo lắng nhưng Như Liên chỉ che miệng cười trộm, rất nhanh liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

Sở Hoan làm sao không hiểu tâm tư của Như Liên, nghĩ thầm tiểu ni cô này hiện giờ cũng biết kế vặt rồi, không khỏi nở nụ cười nói:

- Đi, ta đưa nàng về nhà trước.

Sân chỗ Tố Nương đúng là khu nhà sạch sẽ rộng rãi nhất phủ đệ, trong sân còn có một ao nước nhỏ. Cạnh ao có hai cây dương liễu lớn. Liễu xanh rủ bóng, nước ao trong suốt. Đây cũng là một trong những cảnh đẹp của phủ tổng đốc.

- Thân thể có chỗ nào không thoải mái nào?

Sở Hoan thả hộp cơm trong tay xuống, quay đầu nhìn Tôn Thi Họa.

- Ta xoa bóp cho nàng một chút để thông kinh hoạt lạc. Xoa bóp toàn thân sẽ rất có ích cho thân thể.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt Tố Nương xinh xắn, hai mắt như nước. Lần nhiễm dịch bệnh này không khiến thân thể nàng gầy gò đi mà vẫn đẫy đà săn chắc, vòng eo vẫn nhỏ như cũ. Nàng khoác một chiếc áo choàng ngắn màu lam nhạt, phía dưới mà một chiếc quần lụa xong mỏng, thắt lưng màu tím nhỏ. Trang phục này khiến thân thể đẫy đà của nàng hiện lên lung linh, lồi lõm hấp dẫn. Bộ ngực cao vút như muốn phá áo thoát ra. Đây là một trong những vốn liếng lớn nhất của Tố Nương.

- Xoa bóp à?

Tố Nương cũng không biết cái từ xa lạ này:

- Thế nào gọi là xoa bóp chứ?

Sở Hoan ngẩn ra, nghĩ thầm không thể giải thích xoa bóp là ta dùng hai tay nắn thân thể ngươi được. Tuy rằng đã có nghĩa hôn thê nhưng cũng chưa làm gì thật. Thế nên hắn cũng hơi lúng túng, chỉ có thể nói:

- Đó là nàng buông lỏng gân cốt toàn thân, có thể thư giãn. Hơn nữa sau khi buông lỏng còn có thể ngủ rất ngon. Nàng có muốn thử một chút không?

Tố Nương đi tới Tây Bắc thật ra cũng hơi không quen khí hậu, mỗi ngày đều không ngủ ngon. Vừa nghe nói xoa bóp có thể giúp mình ngủ ngon, cảm thấy đây là chuyện đáng mừng nhất, vui vẻ ra mặt, gật đầu liên tục.

- Được đấy. Lão gia, chàng nói sau khi xoa bóp có thể ngủ rất ngon sao? Thật sự là lợi hại như vậy à?

Sở Hoan nghĩ Tố Nương dù sao cũng là thê tử của mình, mình quan tâm nàng cũng là điều nằm trong phận sự. Hắn đương nhiên cũng biết là Tố Nương chưa quen khí hậu, nghe lời này của nàng thì trong lòng liền hiểu ra. Khẳng định là tiểu thê tử của mình bị khó ngủ rồi. Hắn lập tức gật đầu nói:

- Nàng thử một lần thì biết ngay.

Hắn chỉ tay vào một cái ghế:

- Nàng ngồi xuống đây trước, ta xoa bóp vai cho nàng trước. Nếu người cảm thấy thoải mái thì ta sẽ xoa bóp cả bộ cho nàng!

- Cả bộ sao?

Tố Nương lại mờ mịt:

- Thế nào là cả bộ?

Sở Hoan biết mình lỡ miệng, không hay biết lại thuận miệng nói từ một lên nói, chỉ có thể đáp:

- Ngồi xuống trước đã.

Bây giờ không thể so với trước đây. Tại thời điểm ở Lưu gia thôn, Tố Nương còn dám quơ tay múa chân với Sở Hoan. Dù là tiến vào Vân Sơn phủ, Tố Nương cũng dám nói dông dài với Sở Hoan vài câu. Nhưng giờ Sở Hoan là tổng đốc một đạo, là quan to một phương. Thời điểm ở kinh thành, Tố Nương đã hơi kính nể Sở Hoan, giờ ở Tây Bắc, nàng càng coi Sở Hoan là thần tiên trên trời, không phải phàm nhân, nào dám phản kháng hắn chút nào. Sở Hoan bảo nàng ngồi xuống, nàng liền không dám nhiều lời. Cô vợ nhỏ này vội vàng ngồi xuống ghế.