Sở Hoan thấy thần sắc kiên nghị của Đại Nhi, biết rõ cô nương này cũng không phải người thích nói đùa. Nàng đã nói như vậy, trong lòng đương nhiên có ý định, nếu như mình cứng đối cứng với nàng, theo cá tính của Lâm Đại Nhi, chuyện tình sẽ hoàn toàn trái ngược, chỉ sợ quan hệ giữa hai người sẽ càng cứng ngắc. Lâm Đại Nhi hiện giờ đang có thai, hắn vẫn phải thuận theo nàng một chút, thở dài nói:

- Nàng yên tâm, thân phận của nàng, ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, quan hệ giữa ta và nàng, tạm thời ta cũng sẽ không để người khác biết được, chỉ là… !

Hắn hơi trầm ngâm, mới cười khổ nói:

- Chỉ là như vậy, chẳng phải khiến nàng quá ủy khuất?

- Cũng không ủy khuất.

Lâm Đại Nhi nghe Sở Hoan đáp ứng không la lên, thần sắc hơi hoãn lại một chút:

- Trời cũng khuya lắm rồi, ngươi… ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Đại Nhi, ta đáp ứng không để người khác tới quấy rầy nàng, cũng tạm thời không để lộ chuyện này ra, nhưng ta cần nàng đáp ứng một điều kiện của ta.

- Điều kiện gì?

- Xem đại phu.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Trong phủ có Tôn đại phu, mặc dù không tính là thần y, nhưng y thuật cũng không kém. Bắt đầu từ hôm nay, sẽ do hắn chuyên bắt mạch cho nàng. Nàng đang có thai, nhất định phải có một đại phu tùy thời chiếu cố… !

Thấy Lâm Đại Nhi nhíu mày, chỉ sợ Lâm Đại Nhi lập tức cự tuyệt, không đợi nàng nói chuyện, hắn lập tức nói:

- Cho dù nàng không suy nghĩ cho mình một chút, cũng phải suy nghĩ cho đứa bé trong bụng. Miệng của Tôn đại phu rất chặt, sẽ không tiết lộ hết thảy ở đây, có hắn thường xuyên bắt mạch cho nàng, cũng có thể biết được tình hình đứa bé trong bụng… !

Lâm Đại Nhi nhíu mày, trầm mặc một lát, cuối cùng ngẩng đầu, mở to hai mắt hỏi:

- Hắn thật sự đáng tin?

Sở Hoan nghe nàng nói như vậy, lập tức thở nhẹ ra, gật đầu nói:

- Nàng cứ yên tâm, tuyệt đối đáng tin. Ta đi trước để hắn vào bắt mạch cho nàng, đã một ngày nàng không ăn gì rồi, cho dù nàng không đói, chẳng lẽ đứa bé trong bụng không đói sao? Tôn đại phu chắc chắn chiếu cố tới vài thứ nàng nên chú ý, đây là lần đầu nàng có thai, không có kinh nghiệm, chờ sau khi Tôn đại phu chỉ điểm, cho dù sau này có con nữa, chúng ta cũng sẽ quen thuộc… !

Khuôn mặt Lâm Đại Nhi vốn không biểu tình, nghe Sở Hoan nói như vậy, mặt trái xoan trắng như tuyết nhịn không được nóng lên, ửng đỏ, cau mày nói:

- Ngươi… đừng nói lung tung!

Sở Hoan khẽ giật mình, mới hiểu được mình nói sai. Hắn gượng cười hai tiếng, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, thầm nghĩ đã có đứa bé đầu tiên, sau này chưa hẳn chúng ta không có đứa bé thứ hai.

Lâm Đại Nhi chưa có kinh nghiệm mang thai, nàng vốn không muốn gặp bất luận kẻ nào, lặng yên không tiếng động sinh đứa bé ra, nhưng nghe xong mấy câu Sở Hoan vừa nói, Lâm Đại Nhi lại hơi bận tâm. Thiên tính từ mẫu, mặc dù thái độ của nàng lạnh nhạt, nhưng không có khả năng không để ý tới đứa bé trong bụng, nghĩ tới có một đại phu luôn ở bên người chẩn đoán bệnh, có lợi rất nhiều cho đứa bé, trong lòng cũng cảm thấy không có gì xấu.

Khi Tôn Bác Liễu trông thấy Lâm Đại Nhi, mắt như muốn lồi ra khỏi hốc mắt. Từ Thanh Đường tới Bắc Nguyên, Tôn Bác Liễu vẫn luôn đi theo mọi người, thật ra sớm biết trong đoàn người có một vị Lâm công tử, vị Lâm công tử này căn bản không lộ mặt, Tôn Bác Liễu thậm chí cũng chưa từng thấy mặt lần nào, lão cũng biết vị Lâm công tử ở tại viện nhỏ vắng vẻ này, chờ đến lúc thật sự nhìn thấy Lâm công tử trong truyền thuyết, Tôn Bác Liễu mới biết được tuấn lang quân vốn là mỹ kiều nương, hơn nữa còn là một vị mỹ kiều nương đang có thai.

Mặc dù y thuật của Tôn Bác Liễu không quá cao minh, nhưng đầu óc cũng rất linh hoạt, trông thấy Lâm công tử đang có thai, suy nghĩ đầu tiên của Tôn Bác Liễu chính là "Kim ốc tàng kiều".

Vị Lâm công tử này cố ý nữ giả nam trang, không thể nghi ngờ chính là vì che giấu tai mắt người khác, vì sao phải che giấu tai mắt người khác, đương nhiên là vì bảo vệ danh dự Tổng đốc đại nhân.

Vị đại phu đầu óc vô cùng linh hoạt này đã hoàn toàn phát huy trí tưởng tượng của mình, trong mắt lão, Tổng đốc đại nhân đã có chính thê, hoặc là Tổng đốc đại nhân hơi sợ vợ, cho nên không dám tùy tiện nạp thiếp, nhưng thiên tính nam nhân, thiếu niên đắc chí, có quyền có tiền, không tránh được một số chuyện trăng hoa. Tổng đốc đại nhân có tình nhân bên ngoài, mặc dù sợ vợ nhưng không đành lòng chia tách, cho nên mới nghĩ ra biện pháp nữ giả nam trang này, để cho tình nhân giả trang thành nam tử, đi theo bên người, sau khi vào phủ, chọn nơi yên tĩnh sống một mình, để hai người hẹn hò, hiện giờ thậm chí ngay cả đứa bé cũng đã có.

Lão cũng nhìn ra, Lâm Đại Nhi không phải thiếu nữ thanh xuân hai tám tuổi, mà là thiếu phụ đang tuổi trổ hoa chừng hai mươi, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, mang theo bộ dạng thành thục của thiếu phụ. Thậm chí Tôn đại phu âm thầm phỏng đoán trong lòng, không chừng vị thiếu phụ hoa tâm này vốn là thê tử của người khác, âm thầm quan hệ với Tổng đốc đại nhân, có thai do ngoại tình, thậm chí rời khỏi nhà chồng, bỏ trốn ra ngoài với Tổng đốc đại nhân, Tổng đốc đại nhân không dám làm rõ chuyện này, cho nên mới sắp xếp thiếu phụ xinh đẹp này giả trang nam tử theo bên người.

Lão lại nghĩ tới vừa rồi trước khi vào cửa, Tổng đốc đại nhân liên tục dặn dò, sau khi vào viện, hết thảy trông thấy đừng tiết lộ một chữ, hơn nữa trong giọng nói mơ hồ mang theo ý uy hiếp, điều này khiến cho Tôn Bác Liễu càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Lão cũng biết quan lại quý tộc, tác phong sinh hoạt vốn đã khác thường, trước kia tại huyện nhỏ Thanh Đường, những quan lại thân sĩ kia đã làm không ít chuyện dơ bẩn, chị dâu em chồng thông dâm, con rể mẹ vợ, cha chồng con dâu, biết rất rõ ràng, đối với loại chuyện này của Sở Hoan lão cũng lơ đễnh, trong lòng cũng biết những chuyện này một chữ lão cũng không thể để lộ ra, buổi tối đi ngủ cũng phải cẩn thận nói mớ.

Vị này chính là Tổng đốc một Đạo, đại tướng nơi biên cương, nếu chọc giận vị này, quả thực một ngón tay của người ta cũng có thể nghiền chết mình.

Lúc Tôn Bác Liễu bắt mạch cho Đại Nhi, Sở Hoan cũng không nhàn rỗi, vội vàng ra ngoài tìm Tôn Tử Không, để gã tranh thủ thời gian gọi phòng bếp, nấu một chén canh gà mang tới.

Trở lại nội viện, Tôn Bác Liễu đang ở trước mặt Lâm Đại Nhi nói với Sở Hoan:

- Đại nhân, vị… à, Lâm cô nương mang thai tạm thời vững vàng, chẳng qua… !

Sở Hoan vội hỏi:

- Chẳng qua cái gì?

Lâm Đại Nhi cũng cau mày, nhìn chằm chằm Tôn Bác Liễu.

- Chẳng qua tinh lực của vị cô nương này không quá thông suốt.

Tôn Bác Liễu không dám giấu diếm:

- Người có thất tình, vui vẻ, tức giận, lo âu, suy nghĩ, buồn bã, lo sợ, kinh hoảng, động tới đáy lòng sẽ phát tác ra, ngoại hình ở tứ chi, vui vẻ tổn thương tim, phẫn nộ tổn thương gan, suy nghĩ tổn thương lá lách, buồn bã tổn thương phổi, lo sợ tổn thưởng thận, kinh hoảng tổn thương mật, thất tình nội thương lại ảnh hưởng khí cơ tạng phủ, khiến cho khí cơ vận động lên xuống thất thường. Khí thống lĩnh huyết, khí đi huyết đi, nếu thất tình có thừa, khí huyết sẽ mất cân đối, ảnh hưởng lục phủ ngũ tạng, đương nhiên cũng sẽ ảnh hưởng thai nhi.

Lâm Đại Nhi nhíu mày nhịn không được hỏi:

- Ý của ngươi rốt cuộc là gì?

- Khí huyết của cô nương mất cân đối, mặc dù thai nhi tạm thời vững vàng, nhưng hiện giờ cô nương mới hơn bốn tháng.

Tôn Bác Liễu giải thích:

- Cảm xúc của cô nương trực tiếp ảnh hưởng đến sức khỏe thai nhi, thật ra… !

Lão dừng một chút, cũng không dám nói tiếp.

Sở Hoan biết rõ Tôn bác Liễu có mấy lời khó nói, sợ ngôn ngữ của Tôn Bác Liễu ảnh hưởng tới tâm tình Lâm Đại Nhi, liền muốn lang theo Tôn Bác Liễu ra ngoài. Đại Nhi liền nói:

- Nói ngay ở nơi này, ta muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi nói, thật ra cái gì?

Tôn Bác Liễu do dự một chút, nhìn về phía Sở Hoan. Sở Hoan trầm ngâm một lúc, khẽ gật đầu, lúc này Tôn Bác Liễu mới nói:

- Đại nhân, cô nương, thật ra không dám giấu diếm, thai nhi thiếu máu, nếu như tiểu nhân không nhìn lầm, thai nhi trong bụng cô nương, trước đây thiếu chút nữa xuất hiện biến cố, cũng may hiện giờ đã an ổn, tạm thời vững vàng, nhưng tiếp theo, lại không có nghĩa tiếp tục vững vàng, so với thai nhi của người bình thường, thai của cô dường như có chút… chó chút vấn đề nhỏ.

Sở Hoan biết rõ sau khi rời khỏi An Ấp, Lâm Đại Nhi buồn bực lại thương tâm, thất tình tổn thương rất lớn, hơn nữa từ An Ấp bôn ba đến kinh thành, lại từ kinh thành đi tới Tây Bắc xa xôi, cực khổ bôn ba, cho dù là tinh thần hay thân thể đều vất vả rất lớn, trong lòng càng áy náy tự trách, hỏi:

- Có vấn đề gì?

- Đại nhân không cần phải lo lắng.

Tôn Bác Liễu vội đáp:

- Thật ra khí tức của cô nương tốt hơn người bình thường nhiều, cô nương… hẳn là từng luyện võ công… Chính bởi như vậy, mới có thể bảo vệ bào thai trong bụng, nếu không, sợ rằng đã sớm mất… !

Lâm Đại Nhi nắm chặt hai tay, trong mắt xẹt qua một tia kinh sợ, nhưng trong nháy mắt liền biến mất, cũng không nói gì.

- Chẳng qua hai vị không cần phải lo lắng, chỉ cần dùng dược vật lâu dài, có thể bảo vệ bào thai trong bụng bình yên vô sự.

Tôn Bác Liễu nói:

- Dược vật giữ thai, tiểu nhân có thể điều chế dựa theo thời gian của cô nương, hơn nữa ẩm thực của cô nương, nếu như đại nhân tin được, cứ chuẩn bị theo liệt kê của tiểu nhân… !

Sở Hoan lập tức nói:

- Từ giờ trở đi, ẩm thực Lâm cô nương cần, đều do ngươi tới phụ trách, cần gì ngươi trực tiếp tìm Tôn Tử Không, để hắn chuẩn bị, ta sẽ dặn dò hắn, mỗi ngày sẽ giao cho tiên sinh ẩm thực Lâm cô nương cần, tiên sinh tự mình đưa cho Lâm cô nương.

Tôn Bác Liễu đáp:

- Tiểu nhân tuân lệnh. Chẳng qua ngoài ra còn một điều vô cùng quan trọng, ngoại trừ điều dưỡng dược vật và ẩm thực, cô nương nhất định phải chú ý tâm tình, không thể để thất tình quá độ, vô luận là quá vui quá buồn đều ảnh hưởng rất lớn tới thai nhi. Cô nương nhớ lấy, giữ được tâm tình khoan khoái dễ chịu, lòng không tạp niệm, rất có ích.

Lâm Đại Nhi cau mày, cũng không nói gì. Sở Hoan thấy thế gật nhẹ đầu nói:

- Về sau hết thảy làm phiền Tôn tiên sinh rồi.

- Không dám nhận.

Tôn Bác Liễu chắp tay nói:

- Giờ tiểu nhân sẽ đi phối một số thứ dưỡng thai cho cô nương, sau khi nấu xong, đưa tới cho cô nương, đại nhân, tiểu nhân cáo từ trước.

Chờ sau khi Tôn Bác Liễu ra ngoài, lúc này Sở Hoan mới tới bên người Lâm Đại Nhi, ôn hòa nói:

- Đại Nhi, Tôn đại phu này xem ra rất có kinh nghiệm, sau này nghe theo sắp xếp của hắn, hết thảy đều sẽ tốt thôi… Chẳng qua lời hắn dặn dò, nàng phải nhớ ở trong lòng, hắn muốn nàng đừng thất tình quá độ, không thể quá bi thương, cũng không thể quả mức suy nghĩ, ài, tóm lại đều không tốt, lòng không tạp niệm, hết thảy sẽ bình yên vô sự.. !

Cặp môi đỏ mọng của Lâm Đại Nhi hơi giật giật, không lập tức đáp lời, do dự một chút, cuối cùng nói:

- Người xuất gia, phải chăng đều lòng không tạp niệm?

Sở Hoan khẽ giật mình, trong lòng lại hơi kinh ngạc, thầm nghĩ nàng rốt cuộc sẽ không phải muốn xuất gia chứ. Hắn dịu dàng nói:

- Đây là suy nghĩ lung tung, mỗi ngày ta đều sẽ tới, nói chuyện với nàng… !

Khóe miệng Lâm Đại Nhi hơi giương lên, lộ vẻ khinh thường:

- Ngươi cảm thấy ta cần ở cùng ngươi?

Sở Hoan nhìn vào bụng Lâm Đại Nhi, cười nói:

- Nàng không muốn ta cũng không vội vàng, ta cũng nên mỗi ngày đến đây bồi con ta mới đúng, để trong lúc nó ở trong bụng mẹ, đã biết rõ ta là một người cha tốt… !

Lâm Đại Nhi cắn cặp môi đỏ mọng, khuôn mặt nóng lên, quay đầu đi, không nhìn Sở Hoan.