Võ tướng từ cửa thành có thể nhìn thấy thì Sở Hoan cũng từ xa có thể nhìn lại.

Đội ngũ của Sở Hoan lúc này còn cách Sóc Tuyền thành một đoạn nhưng đã có thể nhìn thấy hình dáng của Sóc Tuyền thành từ phía xa xa. Sóc Tuyền thành là thành trì lớn nhất tại Tây Bắc mà Sở Hoan từng thấy, tuy tường thành cao lớn nhưng bên trên lại trống không, không có tháp canh.

Những nơi vốn nên bố trí phòng ngự của một tòa thành thì lúc này lại không nhìn thấy.

Sở Hoan biết rõ tòa thành trì này bị chiến hỏa tàn phá nên khẳng định các kết cấu phòng ngự đã bị Tây Lương binh dỡ bỏ. Nhưng chẳng qua đây là phủ thành của Tây Quan Đạo, cũng là trung tâm chính trị của Tây Quan Đạo. Thành trì thủ phủ thì nhất định phải gia cố phòng ngự, đặc biệt là bên trong loạn cục như thế này.

Hiên Viên Thắng Tài cưỡi ngựa đi phía trước. Đội ngũ tới gần cửa thành, đám quan viên nghênh tiếp đã nhìn thấy, cũng tiến tới bên này nghênh đón.

Sở Hoan cưỡi ngựa song song với Đỗ Phụ Công. Từ xa nhìn lại, Đỗ Phụ Công đã vuốt râu cười nói:

- Đại nhân, xem ra muốn dừng chân ở nơi này cũng không phải chuyện dễ dàng.

- Cớ gì Đỗ tiên sinh lại nói lời ấy?

- Chẳng lẽ đại nhân không nhìn thấy sao?

Đỗ Phụ Công bình tĩnh tự nhiên nói:

- Trước đó chúng ta đã phái người tới thông báo cho Sóc Tuyền thành. Dựa theo quy định, bọn họ có lẽ phải đứng ngoài thành mười dặm chờ đón, còn phải tổ chức chào mừng. Nhưng bây giờ cũng chưa thấy gì. Thậm chí bọn họ còn không ra khỏi thành nổi ba dặm...

Nói tới đây hắn không nói tiếp nữa, chẳng qua trong mắt hiện lên thần sắc kỳ quái.

Hai đội nhân mã rốt cục cũng tới cửa thành. Lúc này Sở Hoan thấy rõ là ngoài quan viên lớn nhỏ của Sóc Tuyền thành thì còn không thiếu đại biểu thân sĩ, cộng thêm binh lính cũng cả trăm người, dày đặc toàn người. Sở Hoan liếc thấy đám văn thần võ tướng trước mặt đều không quen, nhưng có một vị võ tướng mà hắn biết đã lâu là Đông Phương Tín.

Đông Phương Tín vốn thống lĩnh cấm vệ quân tại Thiên Sơn đạo, hôm nay lại là đại tướng quân Bình Tây Quân, quản lý Bát đại doanh Bình Tây Quân, binh quyền trong tay. Hôm nay có thể xem hắn là nhân vật hô phong hoán vũ tại Tây Bắc.

Sở Hoan thúc ngựa tiến tới, Đông Phương Tín lúc này đã suất lĩnh các quan viên thân sĩ dừng bước, nhìn thấy Sở Hoan cưỡi ngựa đi ra khỏi đội ngũ thì quay đầu liếc nhìn tên quan văn bên cạnh. Tên quan văn nọ ngầm hiểu, tiến lên chắp tay cười nói với Sở Hoan:

- Tổng đốc đại nhân giá lâm Sóc Tuyền, quan viên bản địa và thân sĩ, dân chúng nghe nói đều vui mừng khôn xiết, sớm ở đây trông ngóng chờ đợi. Hạ quan là Tri châu Việt Châu Đổng Thế Trân, bái kiến Tổng đốc đại nhân!

Hắn quỳ rạp xuống đất, hành lễ với Sở Hoan.

Sau khi Đổng Thế Trân quỳ xuống, một đám quan viên lớn nhỏ và thân sĩ phía sau cũng đều quỳ xuống. Đông Phương Tín sải bước tiến tới, áo giáp trên người phát ra tiếng leng keng, không quỳ lạy mà chắp tay với Sở Hoan, mặt không lộ vẻ gì, nói:

- Mạt tướng Đông Phương Tín, bái kiến Tổng đốc đại nhân. Mạt tướng mang giáp trên người, không tiện quỳ lạy, mong Tổng đốc đại nhân thông cảm.

Sở Hoan lại mỉm cười đáp:

- Chư vị đợi lâu rồi. Đông Phương tướng quân mặc giáp, không tiện bái kiến, bản đốc đương nhiên sẽ không so đo.

Hắn lại giơ tay lên nói;

- Chư vị đứng cả lên đi!

Hắn lên tiếng như vậy nhưng đám thân sĩ quan viên đều không có động tác gì. Sở Hoan chỉ coi như mọi người không nghe thấy, lập lại:

- Chư vị tới nghênh đón, bản đốc cảm kích mười phần. Tất cả mọi người đều khổ cực rồi. Đứng dậy cả đi.

Lúc này trong đám người đã có không ít người ngẩng đầu lên nhưng lại không có ai đứng dậy.

Sở Hoan nhíu mày. Trên mặt Đông Phương Tín lại lộ vẻ phần vui vẻ, quay người cất tiếng nói to:

- Tổng đốc đại nhân đã cho các ngươi đứng dậy, các ngươi đứng hết lên đi.

Tiếng nói của hắn chưa dứt, cả đám người đã lao nhao đứng lên. Hiên Viên Thắng Tài bên cạnh Sở Hoan lập tức biến sắc. Đông Phương Tín lại nói:

- Tổng đốc đại nhân, ngươi mới tới, mọi người còn chưa quen thuộc. Sự vụ quân chính của Tây Quan đều do mạt tướng và Đổng tri châu hợp tác xử lý cả. Mọi người nhất thời nửa khắc còn chưa thích ứng được với Tổng đốc đại nhân.

- Đương nhiên.

Sở Hoan tung người xuống ngựa, lại cười nói:

- Đông Phương tướng quân nói thế, bản đốc đều hiểu rõ cả. Mọi người tạm không thích ứng, chuyện này cũng không quan trọng lắm. Bản đốc sẽ để mọi người thích ứng nhanh chóng, cũng để Đông Phương tướng quan thích ứng.

Đông Phương Tín cười khẽ một tiếng. Đổng Thế Trân cũng chắp tay cười nói:

- Tổng đốc đại nhân đi đường mệt mỏi, hạ quan đã chuẩn bị thịnh yến trong thành rồi, bày tiệc mời đại nhân. Trời sắp tối rồi, chúng ta đi vào thành thôi. Hạ quan sẽ dẫn kiến đại nhân với chư vị quan viên.

Sở Hoan gật đầu cười nói:

- Cảm tạ, cảm tạ. Vất vả cho Đổng đại nhân và chư vị đồng liêu rồi. Tất cả đều do Đồng đại nhân sắp xếp là được.

Một đoàn người tiến vào thành. Quán rượu lớn nhất Sóc Tuyền thành là Bắc Vọng lầu. Nữ quyến không tiện tham gia yến hội, mà phủ tổng đốc cũng đã quét dọn rồi. Hiên Viên Thắng Tài muốn tham gia tiệc rượu nên phân công Kỳ Hoành dẫn đội ngũ trực tiếp đi về phía phủ tổng đốc. Phía Hiên Viên Thắng Tài dẫn hai mươi tên quân cận vệ hộ vệ Sở Hoan.

Đội ngũ này có hai trăm người, đã bỏ đi quân cận vệ hoàng gia, một phần là quân hộ vệ riêng của Sở Hoan. Hiên Viên Thắng Tài thống lĩnh đội ngũ này. Trên đường đi, Sở Hoan cuối cùng cũng sắp xếp cả mấy người Bạch Hạt Tử vào trong vệ đội. Chỉ vì nhân số quá ít, ngoại trừ vị thống lĩnh Hiên Viên Thắng Tài này, Sở Hoan sắp xếp chức vị giáo úy, sau đó thương lượng với hắn. Bạch Hạt Tử và Lang Oa Tử đều được trao tặng chức giáo úy. Mà mấy tên lạc đà khách Mã Chính lại trực tiếp được sắp xếp vào vệ đội. Cừu Như Huyết bởi có thân phận đặc thù, vẫn giữ tư cách là tùy tùng cận thân của Sở Hoan. Mà Tôn Tử Không cũng không bị đưa vào vệ đội.

Bắc Vọng lâu đặt mười bàn. Đổng Thế Trân vốn muốn giới thiệu Sở Hoan với các quan viên nên quan viên lục bộ tới đủ cả. Đại doanh của Bình Tây Quân đóng ở ngoài Sóc Tuyền thành, thiên tướng quân của tứ đại doanh cũng đều đến cả. Mà thành phần của Bình Tây Quân này rất phức tạp, có cả quân trước của Tây Quan Đạo, có cả quân mới, một bộ phận quân Tây Bắc, còn lại là Vệ Sở Quân do Dư Bất Khuất mang từ quan nội tới. Sau khi thiết kỵ Tây Lương đánh vào Tây Bắc, một đám quân như cát vụn được Dư Bất Khuất chỉnh đốn lại, tạo thành lực lượng quân sự cường đại của Bình Tây Quân ngày hôm nay.

Thiên tướng tứ đại doanh có hai gã là thân tín đi theo Đông Phương Tín. Hai gã thiên tướng còn lại, một gã từng là thiên hộ trong quân Tây Bắc, một gã là bộ hạ cũ của Dư Bất Khuất.

Ngoại trừ văn thần võ tướng, hôm nay cũng không thiếu thân sĩ tới. Sở Hoan ngược lại rất kỳ vọng có thể gặp Tô lão thái gia. Hắn biết rõ tộc nhân bảy họ Tây Bắc đã có không ít người hồi hương.

Thời điểm tại kinh thành, từ trong thư của Lâm Lang hắn đã biết là Tô lão thái gia đã dẫn tộc nhân trở lại Việt Châu. Chỉ là hôm nay cũng không thấy Tô lão thái gia. Tô gia phái lão thất của Tô gia là Tô Trọng Nhạn tới. Đây là con trai trưởng của Tô lão thái gia, cũng là đường thúc của Lâm Lang. Tại thời điểm ở Vân Sơn phủ, hắn đã từng gặp mặt. Tô Trọng Ngạn thấy Sở Hoan, rõ ràng rất kích động. Nhưng tại thời điểm giới thiệu, hai người cũng chỉ chắp tay lên tiếng chào, không nói chuyện gì.

Sở Hoan là người thông minh, Tô Trọng Ngạn cũng không phải kẻ ngu, biết rõ trường hợp này không phải là thời điểm nhận người quen cũ.

Thấy tộc nhân Tô thị, trong lòng Sở Hoan rất vui mừng. Nhưng nhìn thấy những thân sĩ khác, chút vui mừng vừa dấy lên trong lòng hắn liền tan thành mây khói ngay lập tức.

Hắn thật không ngờ trong đám người tới nghênh đón ngày hôm nay lại có cả Cao Liêm. Cao Liêm là người cũ ở Bắc Sơn, cũng là một nhà phú hộ tại Bắc Sơn đạo Thanh Châu. Hắn xuất hiện cũng không có gì lạ. Với tư cách là thân sĩ đại biểu cho Bắc Sơn đạo, Cao Liêm liền liên hợp thân sĩ hai đạo Bắc Sơn và Thiên sơn, lập mưu thông qua phương thức xuất lương mua đất, chiếm đoạt thổ địa của bảy họ thế gia vọng tộc Tây Quan, chèn ép thân sĩ Tây Quan. Bảy họ Tây Quan là nhân vật đại biểu cho Tây Quan. Một khi thổ địa của bọn họ bị thôn tính thì bảy họ muốn đông sơn tái khởi là chuyện không hề có khả năng.

Chỉ là Sở Hoan chỉ điểm cho Tô lão thái gia, hơn nữa tại thời điểm ở bộ Hộ còn đối chọi gay gắt với thượng thư bộ hộ Mã Hoành, cuối cùng tranh thủ thời gian cho bảy họ Tây Quan chuẩn bị lương thực. Cao Liêm đại biểu cho thân sĩ Bắc Sơn và Thiên Sơn, mưu đồ thôn tính bảy họ Tây Quan nhưng lại bị Sở Hoan phá hoại hoàn toàn.

Tâm tư Cao Liêm âm hiểm nhưng trên mặt hắn lại rất khó có thể nhưng ra được. Cái khuôn mặt cười ha hả kia giống như là một người cực kỳ hiền lành. Lúc giới thiệu tới hắn, Cao Liêm liền rất khiêm tốn.

Sở Hoan cũng mỉm cười hỏi:

- Cao tiên sinh sinh tại Sóc Tuyền thành sao?

Cao Liêm cười nói:

- Tiểu nhân sau này sẽ là thuộc dân của đại nhân đấy. Tây Quan bị tổn thương nặng nề, tiểu nhân dù là người Bắc Sơn nhưng cũng là người Tây Bắc. Cao thị nhất tộc ta mấy đời kinh doanh, cũng có chút bạc. Nhưng tiểu nhân hiểu rõ, nhà, quốc gia, thiên hạ. So với quốc gia, nhà thật sự không đáng nói. Tiểu nhân cũng không muốn chỉ lo sản nghiệp mà không màng việc khác...

Sở Hoan cười nhạt nói:

- Cao ý của tiên sinh là ...?

- Tiểu nhân đã chuyển cả nhà dời tới Việt Châu rồi.

Cao Liêm nghiêm mặt nói:

- Tiểu nhân cũng muốn xuất một phần sức lực để xây dựng lại Tây Quan. Lúc trước tiểu nhân vẫn còn thấp thỏm không yên nhưng hôm nay Tổng đốc đại nhân tọa trấn Tây Quan, tiểu nhân tin tưởng mười phần. Dưới sự dẫn dắt của Tổng đốc đại nhân, trên dưới Tây Quan một lòng, nhất định có thể tái hiện thời kỳ phồn thịnh của Tây Quan.

Sở Hoan cảm thấy hơi kinh ngạc, Đổng Thế Trân bên cạnh đã cười nói:

- Tổng đốc đại nhân, Cao Liêm dời cả nhà tới Việt Châu rồi. Chẳng những Cao gia mà còn có rất nhiều thân sĩ Bắc Sơn cũng đã di chuyển tới đây. Bọn họ mang tới rất nhiều lương thực, mua ruộng đồng, hơn nữa còn hiến không ít quân lương...

Hắn vuốt râu cười nói:

- Đại nhân có chỗ không biết. Ngay mười ngày trước, bọn họ đã triệu tập thương hội, đề cử Cao Liêm là hội trưởng thương hội Việt Châu. Ngày sau buôn bán Tây Quan đều phải dựa vào Cao tiên sinh rồi.

- Hội trưởng thương hội sao?

Sở Hoan càng giật mình nhưng thần sắc trấn định, lại cười nói:

- Hóa ra Cao tiên sinh đã trở thành hội trưởng thượng hội Việt Châu... Cao tiên sinh là người Bắc Sơn lại có thể tới trợ giúp Tây Quan, bản đốc cảm thấy rất được an ủi!

Đông Phương Tín ở bên cạnh lắc đầu nói:

- Sở đại nhân nói không sai. Cao Liêm hôm nay đã di chuyển cả nhà tới Việt Châu, lại tức thì được chọn là hội trưởng thương hội Việt Châu. Như vậy thì đã là người của Tây Quan rồi, không còn dây dưa gì với Bắc Sơn nữa.

Sở Hoan khẽ vuốt cằm nói:

- Thì ra là thế. Vậy sau này phải dựa vào Cao tiên sinh rồi.

- Nên thế, nên thế. Tổng đốc đại nhân có lệnh gì, tiểu nhân nhất định sẽ cố hết sức, không dám lười biếng chút nào.

Cao Liêm vô cùng khiêm nhường, mặt vẫn mang theo nụ cười.

- Tổng đốc đại nhân, mọi người đã tới rồi. Chúng ta ngồi vào vị trí đi.

Đổng Thế Trân nói.

Đúng lúc này thì có một người bước nhanh tới ghé vào tai Đông Phương Tín nói vài câu, sau đó nhanh chóng lui ra. Đông Phương Tín chuyển về hướng Sở Hoan nói:

- Sở đại nhân, thật xin lỗi. Trong quân có nhiệm vụ khẩn cấp, mạt tướng lập tức phải chạy về quân doanh giải quyết, không thể cùng đại nhân. Cáo từ!

Hắn chắp tay, không nói hai lời liền quay người đi liền. Bốn gã thiên tướng nhìn nhau, trong đó có hai người rời đi. Hai người còn lại nhìn nhau, cuối cùng đi theo. Một người trong đó đi vài bước, quay đầu liếc Sở Hoan. Sở Hoan đã nhận ra hắn là thiên tướng Túc Tuyền, đã từng là bộ hạ của Dư Bất Khuất, thấy trên mặt Túc Tuyền lộ vẻ hơi do dự, lại mang theo tiếc nuối, cuối cùng vẫn rời đi.

- Tổng đốc đại nhân, hạ quan cũng có nhiệm vụ khẩn cấp trong người, kính xin cáo lui!

Đông Phương Tín đi vài bước, bên cạnh lại có một gã quan viên nói.

- Tổng đốc đại nhân, gia phụ thân thể không tốt, hạ quan xin về chiếu cố trước. Hôm nay không thể ở lại, kính xin đại nhân thứ tội!

- Hạ quan có việc trong người, xin cáo lui trước!

Khi Đông Phương Tín rời khỏi đại môn, đã có mười mấy quan viên cáo lui với Sở Hoan, không chờ hắn đáp lời đã quay người rời đi, không khách sáo chút nào.