Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 909: Nhược thiên sở vi, nhược long sở vi!

Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức khoát tay cười nói:

- Không có không có, Phạn văn này không phải ai cũng có thể học, tiểu muội, muội tạm tha đại ca đi.

Như Liên thấy vẻ mặt buồn bực của Sở Hoan, rất thú vị, lập tức cười nói:

- Đại ca, thật ra học Phạn văn cũng rất thú vị, huynh thông minh hơn ta nhiều, không cần mấy năm huynh sẽ biết được Phạn văn.

Sở Hoan cười ha ha, thần sắc lập tức trở nên nghiêm nghị, giống như có suy nghĩ, há miệng cuối cùng không nói ra.

Mặc dù Như Liên không thích nói chuyện, nhưng bản thân lại là cô nương rất thông minh lanh lợi, nhìn mặt biết Sở Hoan có lời muốn nói, liền hỏi:

- Đại ca, có phải huynh muốn nói điều gì hay không?

Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:

- Tiểu muội, ta thật cũng không muốn nói ra, tránh làm muội tổn thương, nhưng mà… !

Như Liên nghiêm mặt nói:

- Đại ca, trong lòng ta đã coi huynh trở thành thân nhân của mình, huynh có lời gì, cứ việc nói, ta sẽ không tổn thương.

Sở Hoan mỉm cười, cuối cùng nhẹ giọng hỏi:

- Tiểu muội, Linh Già sư thái… có võ công hay không?

- Võ công?

Như Liên khẽ giật mình, đôi mày thanh tú cau lại, suy nghĩ mói nói:

- Sư phụ chưa bao giờ thể hiện là có võ công trước mặt muội, hơn nữa lúc trước có người vũ nhục chúng ta, sư phụ đều nhường nhịn… !

Sở Hoan khẽ vuốt cằm nói:

- Nói như vậy, muội không biết Linh Già sư thái có võ công hay không?

Như Liên gật đầu.

Sở Hoan suy nghĩ, lại hỏi:

- Muội và sư thái sống cùng một chỗ nhiều năm, nương tựa lẫn nhau, vậy muội có biết chuyện quá khứ của Linh Già sư thái?

Hắn dừng một chút, lại hỏi thêm:

- Bối cảnh của bà trước khi xuất gia, muội có biết được?

Như Liên lắc đầu, mờ mịt nói:

- Sư phụ chưa từng nhắc tới… Đại ca, vì sao huynh đột nhiên hỏi những điều này? Rất quan trọng với huynh sao?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Cũng không phải rất quan trọng với ta, mà là rất quan trọng với muội.

- Với ta?

Như Liên hơi kinh ngạc.

Sở Hoan nghiêm mặt nói:

- Tiểu muội, muội đã nói, từ khi muội bắt đầu nhớ được, vẫn đi theo Linh Già sư thái, như vậy… Linh Già sư thái có từng nhắc qua thân thế của muội với muội hay không?

Như Liên khẽ giật mình:

- Thân thế của ta?

Sở Hoan khẽ vuốt cằm nói:

- Đúng thế, phụ thân của muội, mẫu thân của muội, người nhà của muội, muội tới từ phương nào, hết thảy điều này, Linh Già sư thái đã từng nói với muội chưa?

Khuôn mặt thanh lệ của Như Liên tràn đầy ngạc nhiên, một lát sau mới lẩm bẩm:

- Phụ thân của ta, mẫu thân của ta… Người nhà của ta?

Đôi mắt đen nhánh của nàng chớp chớp, cúi đầu xuống, một lát sau mới ngẩng đầu nhìn Sở Hoan, hỏi:

- Đại ca, huynh nói là, ta… ta cũng có cha mẹ và người nhà?

Sở Hoan thở dài, dịu dàng nói:

- Tiểu muội, mỗi người đều do cha mẹ sinh ra, không có ai bỗng nhiên xuất hiện từ trong tảng đá. Ta có cha mẹ, muội đương nhiên cũng có cha mẹ. Chẳng lẽ… từ trước tới nay Linh Già sư thái chưa từng nhắc tới thân thế của muội?

Như Liên mờ mịt lắc đầu, khẽ nói:

- Không có, ta chỉ nhớ rõ từ nhỏ ta đã ở cùng một chỗ với sư phụ… !

- Xuất gia tu hành, là một lựa chọn, nhưng mà có rất ít người sinh ra ngay trong Phật môn.

Sở Hoan chăm chú nhìn đôi mắt Như Liên:

- Hòa thượng và ni cô Phật gia đương nhiên không có khả năng sinh hài tử, cho nên tại sao muội lại đi theo bên người Linh Già sư thái, vì sao nhỏ như vậy đã trở thành đệ tử Phật môn, đây dường như… hơi không hợp tình lý.

Như Liên mở to mắt. Cho tới giờ, chưa bao giờ nàng nghĩ tới vấn đề như vậy. Nàng vẫn cho rằng, Linh Già sư thái là thân nhân duy nhất của nàng. Nàng chuyên tâm học Phật pháp, mặc dù không tính đại thành, nhưng mà so với chúng sinh, đối với chuyện hồng trần đương nhiên phai nhạt hơi rất nhiều, thậm chí chưa từng nghĩ tới mình tới từ đâu.

Những lời này của Sở Hoan tối nay, một câu bừng tỉnh người trong mộng.

Trong lúc đó Như Liên nghĩ tới, mình cũng là thân thể máu thịt, cũng không phải trời cao sinh ra, như vậy đúng như lời Sở Hoan nói, mình cũng có cha mẹ, thế nhưng cha mẹ mình rốt cuộc là ai, họ là người phương nào?

Trong phòng yên lặng, sau một lát, Như Liên mới khẽ nói:

- Sư phụ từng nói, vào Phật môn, vạn pháp đều là không, hồng trần thế tục, đặt ở sau đầu… !

Sở Hoan khẽ thở dài:

- Phật pháp chú ý tứ đại giai không, tuy nhiên, tiểu muội vào Phật môn, là lựa chọn của mình sao? Đại ca chắc là không phải như vậy, chỉ là… ta cảm thấy thân thế của muội không bình thường!

- Không bình thường?

Như Liên mở to hai mắt, hơi ngạc nhiên.

Sở Hoan cười khổ nói:

- Tiểu muội, ta hỏi muội, muội theo Linh Già sư thái nhiều năm như vậy, có phát hiện Linh Già sư thái có gì không đúng hay không?

Thấy đôi mắt ngơ ngác của Như Liên, Sở Hoan giải thích:

- Ví dụ như bà đã từng thường xuyên bị bệnh hay không? Có thường xuyên phải dùng thuốc gì đặc biệt hay không?

- Thuốc đặc biệt?

Như Liên nhíu chặt đôi mày thanh tú, suy nghĩ, đang muốn lắc đầu, nhưng dường như nghĩ tới cái gì, khẽ nói:

- Trước khi sư phụ mắc bệnh nặng, đã từng có thói quen rất kỳ quái… !

- Thói quen kỳ quái?

- Muội nhớ được lúc đầu, ba bốn tháng sư phụ mới tham thiền một lần, mỗi lần tham thiền đều cần năm sáu canh giờ, hơn nữa đóng chặt cửa phòng, không ai được quấy rầy.

Như Liên vừa nghĩ vừa nói:

- Thế nhưng sau này lại biến thành hai ba tháng một lần, lại biến thành một hai tháng một lần, tới mấy năm trước đã là mỗi tháng tham thiền một lần, tần suất tham thiền ngày càng nhiều, hơn nữa thời gian ngày càng dài… Mấy tháng trước khi sư phụ bị bệnh, đã từng mười ngày liền tham thiền một lần, hơn nữa mỗi lần tham thiền thì cả ngày không ra khỏi cửa.

Sở Hoan sờ lên cằm, như có suy nghĩ, suy nghĩ một lát cuối cùng khẽ thở dài:

- Không phải bà tham thiền, bà vẫn luôn chữa thương cho mình.

- Chữa thương?

Như Liên ngạc nhiên hỏi:

- Đại ca, huynh nói sư phụ bị thương? Chuyện này… chuyện này chắc là không, sư phụ… thói quen tham thiền của sư phụ, đã bắt đầu từ khi ta còn nhỏ.

Sở Hoan cười khổ nói:

- Tiểu muội, muội không biết, gần mười năm này, Linh Già sư thái đều mang thương tích chiếu cố muội, số lần bà tham thiền càng nhiều, thời gian tham thiền càng dài, chứng tỏ thương thế của bà ngày càng nặng. Mười năm bà cũng không thể chữa lành nội thương của mình, vì thương thế đó không thể chữa khỏi. Nhưng bà lại cố gắng chống đỡ, thực sự chống được chừng mười năm.

Đôi mắt Như Liên lộ ra vẻ kinh ngạc, Sở Hoan nhẹ nhàng giải thích:

- Tiểu muội, chuyện này ta vốn không muốn cho muội biết, thế nhưng… Muội là đệ tử duy nhất của Linh Già sư thái, chuyện của bà, muội có quyền lợi được biết, muội chỉ cho rằng bà mắc bệnh thương hàn, kỳ thật trên thực tế Linh Già sư thái bị trọng thương, thương thế của bà không ai có thể trị, cuối cùng thương thế quá nặng mới tạ thế.

Thân thể Như Liên run lên, run giọng nói:

- Đại ca, làm sao… làm sao có thể như vậy? Sư phụ… sư phụ sao lại bị thương… Ta vẫn luôn đi theo bà, thế nhưng … thế nhưng từ trước tới nay cũng không biết bà bị thương … !

- Linh Già sư thái cũng không muốn để cho muội biết, bà nhất định không muốn để muội lo lắng cho bà.

Sở Hoan khẽ nói:

- Rất nhiều năm trước bà từng chịu trọng kích, dạ dày bị trọng thương, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng đều bị tổn thương, nếu như đổi lại người bình thường, đã sớm không chống đỡ được, thế nhưng Linh Già sư thái chống đỡ hơn mười năm, cho nên ta mới hỏi thăm muội có biết bà biết võ công hay không. Nếu như không có võ công cực cao, Linh Già sư thái không có khả năng chống đỡ được nhiều năm như vậy… !

Lúc này mắt Như Liên đỏ hoe, nước mắt bắt đầu lăn xuống gò má, nàng rung giọng nói:

- Thế nhưng... thế nhưng muội không biết sư phụ đã gạt muội. Sư phụ... chưa bao giờ nói cho muội biết, bà đối xử với muội rất tốt.

- Sư thái đúng là rất tốt với muội. Lục phủ ngũ tạng bị thương, người bình thường rất khó chịu đựng.

Sở Hoan nghiêm nghị:

- Linh Già sư thái chịu đau đớn, vẫn luôn chăm sóc muội chu đáo. Võ công của bà cực cao, năm đó người đánh bà trọng thương chắc chắn cũng không đơn giản. Cho nên ta mới lấy làm lạ, vì sao Linh Già sư thái lại làm vậy? Đến cùng, thân thế của muội như thế nào?

Như Liên đứng dậy, chậm rãi đi đến bên giường, lấy tấm linh bài sau gối ra. Linh bài này không lớn, đúng là linh bài của Linh Già sư thái. Nàng ôm vào ngực, ngồi bên giường, sắc mặt bi thương, nước mắt đã rơi ướt đẫm cả gương mặt.

Sở Hoan đứng dậy đi tới, vỗ nhẹ vào bờ vai Như Liên, dịu dàng an ủi:

- Tiểu muội, ta vẫn định nói sớm với muội nhưng chỉ sợ muội đau lòng nên tới giờ vẫn dấu kín trong lòng. Nhưng ta nghĩ, muội có quyền biết những chuyện này. Muội yên tâm, ta là đại ca của muội, chỉ cần đại ca có cơ hội, nhất định sẽ điều tra ra thân thế của muội.

Như Liên ngẩng đầu, lau nước mắt trên gò má, điềm đạm đáng yêu, đôi mắt chớp động:

- Đại ca, huynh nói, nếu đúng là muội có cha mẹ, họ... họ còn sống không?

- Ở hiền gặp lành.

Sở Hoan nhẹ giọng an ủi:

- Tiểu muội sống thiện lương, thông minh đáng yêu, cha mẹ muội chắc chắn cũng là người tốt. Cho dù lúc trước có khó khăn gì, nhất định sẽ vượt qua. Bọn họ vẫn đang dốc sức tìm muội. Huynh tin rằng muội và người nhà của muội, nhất định sẽ có ngày gặp lại nhau.

Như Liên im lặng, Sở Hoan lại vỗ nhẹ đầu vai nàng, ôn nhu nói:

- Không nên suy nghĩ nhiều.

Hắn không muốn làm Như Liên đau lòng thêm, liền chuyển đề tài:

- Đúng rồi, tiểu muội, muội nói sẽ dạy ta học Phạn văn, bây giờ bắt đầu luôn được chưa?

Mặc dù trong lòng bi thương nhưng Như Liên vẫn ngẩng đầu lên nhìn Sở Hoan, hỏi:

- Đại ca, huynh muốn học?

Sở Hoan cười:

- Như vậy đi, nếu ta có thời gian rảnh, muội dạy cho ta, càng có nhiều kiến thức càng tốt mà. Phạn văn cũng không có nhiều người biết. Biết đâu đại ca muội học xong sẽ có thể bàn luận kinh văn với muội.

Như Liên gượng cười. Sở Hoan bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, buột miệng đọc ra một câu khó hiểu của Trấn ma Chân ngôn.

Trấn ma Chân ngôn là tâm bệnh của Sở Hoan. Hắn biết là bảo vật, nhưng lại không hiểu nội dung là gì. Hắn đã uổng phí một lần lặn lội vất vả lên Đại Kỳ Mông sơn. Quỷ lão thà chặt đứt ngón tay chứ nhất định không dịch một chữ.

Hôm nay biết Như Liên có thể hiểu được Phạn văn, hắn cũng không biết Phạn văn và Quỷ Phương ngữ có gì liên quan không, thử tùy tiện đọc một câu.

Như Liên giật mình, nhưng vẫn mở miệng nói:

- Nhược thiên sở vi, nhược long sở vi, nhược phi pháp thực nhược phi pháp tọa phi pháp ảnh phi pháp thị... !

Nàng đọc làu làu, nghe êm tai vô cùng. Sở Hoan trân trối há hốc miệng đứng nhìn...