Đám khách thuyền uống nước sông, đều hôn mê đi, mà đám người Sở Hoan lại bị đẩy mạnh vào trong khoang thuyền, cả đám đều bị trói hai tay sau lưng, chen chúc một chỗ.

Rất nhanh, thuyền phỉ lập tức căng buồm lên, thuận gió đi về phía nam, không bau lâu, liền không thấy được bóng dáng thuyền khách.

Lúc này đã gần giờ tý, trăng treo giữa trời, thuyền phỉ giương buồm mà đi, tốc độ cực nhanh, chẳng qua hơn một canh giờ, thuyền phỉ liền dừng lại, đám phỉ vào trong khoang dồn đám người Sở Hoan ra khoang thuyền. Sở Hoan ra khoang thuyền nhìn xem, lại phát huyện thuyền này ở gần bờ, bên cạnh bờ có một rừng cây, cũng không có bến tàu.

Có thổ phỉ chèo thuyền ba lá, đưa mọi người tới cạnh bờ, nữ trùm thổ phỉ nhảy xuống thuyền cuối cùng, trên thuyền chỉ để lại hai gã thổ phỉ.

- Hai người các ngươi tiếp tục giương buồm đi về phía nam, có thể đi bao xa thì đi.

Nữ trùm thổ phỉ ở trên bờ sông nói:

- Tay sai của quan phủ rất nhanh sẽ nhận được tin tức, chắc chắn đuổi theo, một khi các ngươi phát hiện nguy hiểm, thì bỏ thuyền rời khỏi... Chẳng qua đợi cho bọn họ thật sự đuổi kịp, chỉ sợ các ngươi đã cách nơi này ít nhất mấy chục dặm, bọn họ nhất định không thể nghĩ được chúng ta xuống thuyền ở nơi này!

Hai gã thổ phỉ kia vô cùng kính sợ đối với nữ trùm thổ phỉ, chắp tay ôm quyền nói:

- Yên tâm, thuộc hạ sẽ cẩn thận.

Nữ trùm thổ phỉ cũng nâng tay ôm quyền, đám thổ phỉ trên bờ khác cũng ôm quyền với hai người, đều nói:

- Bảo trọng!

Đợi đến khi thuyền phỉ rời khỏi, nữ trùm thổ phỉ mới phất tay nói:

- Chúng ta đi!

Theo ánh trăng, lúc này Sở Hoan lại nhìn thấy chiếc khăn đen trên đầu nữ trùm thổ phỉ sớm không biết tung tích, lộ ra mái tóc đen thùi, một cây trâm xanh biếp óng ánh cài trên mái tóc đen, cặp mắt trong sáng dưới cặp mày liễu cong cong, hơi lạnh lùng, tuy rằng trên mặt vẫn dùng khăn đen che lại, nhưng đứng giữa đám thổ phỉ, vẫn lộ ra hương vị nữ nhân nồng đậm.

Nàng mặc kình y màu đen, lưng ong kiều đồn, tuy rằng bàn tay hơi thô ráp vì tập võ, trên mặt cũng lộ ra vẻ tiều tụy, nhưng da thịt lại vô cùng trắng nõn hơn tuyết.

Lúc Sở Hoan giằng co với nữ trùm thổ phỉ trên sông, cũng đã nhìn thấy mặt nàng, chỉ có điều lúc đó không thể tĩnh tâm nhìn kỹ, trong ấn tượng chỉ biết là một nữ nhân rất đẹp, về phần tướng mạo rốt cục thế nào, cũng hơi mơ hồ không rõ.

Đám phỉ đẩy đám người Sở Hoan vào trong rừng cây, đi không bao xa liền thấy hai cỗ xe ngựa dừng trong rừng cây, bên cạnh xe ngựa cũng có năm sáu con tuấn mã, hai người bịt mặt trang phục màu đen đang chờ bên xe ngựa, thấy mọi người tới đây, hai gã bịt mặt kia vội vàng chào đón, tự nhiên là đồng đảng với nữ trùm thổ phỉ, vẫn chờ tiếp ứng ở chỗ này.

Tính cả Sở Hoan, mười người bị kèm hai bên đi đến, đám thổ phỉ dùng đao buộc mọi người lên xe ngựa, mười người bị kèm hai bên, mỗi chiếc xe đều có năm người đi lên. Đợi sau khi mọi người lên xe, đám thổ phỉ lại lưu loát dùng dây thừng trói hai chân mọi người, nữ trùm thổ phỉ và người đeo mặt nạ mỗi người mang theo một gã thổ phỉ lên xe giám thị.

Từ đầu đến cuối Sở Hoan đều biểu hiện cực kỳ nhẫn nại và bình tĩnh, cũng không làm ra bất kỳ phản kháng gì, nhưng trên mặt hắn cũng khó có thể thấy được một chút vẻ sợ hãi.

Mười người bị kèm hai bên, ngoại trừ Tô Lâm Lang và mỹ phụ kia, còn có một nữ nhân, ba nữ nhân này và hai gã đàn ông khác đi vào xe phía trước, mà Sở Hoan, Vệ Thiên Thanh và ba người còn lại ngồi chiếc xe phía sau, người đeo mặt nạ lại mang theo một gã thổ phỉ ngồi bên trong chiếc xe ngựa chở Sở Hoan.

Thùng xe của hai cỗ xe ngựa này đều rất rộng lớn, tuy rằng trong xe đều có bảy người ngồi, chưa nói tới rộng rãi, nhưng cũng không quá chật chội.

Nữ trùm thổ phỉ ra lệnh một tiếng, hai chiếc xen gựa lập tức bắt đầu đi về phía đông trên đường rừng gập gềnh, hơn mười tên thổ phỉ lại cưỡi năm sáu con tuấn mã, phân tán đi hai bên xe ngựa, tiến về phía trước.

...

Xe đi lộc cộc, trải qua một đêm giày vò, vài người bị bắt trong lòng run sợ không ngờ nặng nề ngủ trong xe, mà Vệ Thiên Thanh và Sở Hoan lại lách vào một chỗ, nhưng không có ngủ.

Sở Hoan tựa đầu vào thùng xe, thần sắc bình tĩnh, bộ dáng như thoáng suy nghĩ, mà Vệ Thiên Thanh lại mang theo nụ cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ đồng thau kia, xe ngựa một đường đi tới, đôi mắt sắc bén lạnh lùng của hắn gần như không rời khỏi mặt nẹ đồng thau, dường như muốn nhìn thấu tâm tư người đeo mặt nạ.

Người đeo mặt nạ dựa vào thùng xe, đột nhiên mở miệng cười lạnh nói:

- Ta biết ngươi rất muốn giết ta, chỉ tiếc cả đời này người đều không có cơ hội này.

Gã rất thoải mái duỗi thẳng chân, thản nhiên nói:

- Kiều Minh Đường tín nhiệm ngươi, phu nhân hắn về quê thăm người thân, phái ngươi tới hộ tống, là ký thác kỳ vọng cao đối với ngươi, chỉ nghĩ rằng có ngươi ở bên, phu nhân hắn sẽ không có nguy hiểm. Chẳng qua chỉ sợ Kiều Minh Đường không thể tưởng tượng được, thuộc hạ hắn có thể tin tưởng nhất, cũng không chịu nổi một kích như thế, chẳng những không thể bảo vệ phu nhân hắn, ngay cả bản thân mình cũng không thể bảo vệ... Ha ha, là dưới tay Kiều Minh Đường quả thật không người có thể sử dụng, hay là Kiều Minh Đường không biết phân biệt tin lầm kẻ tầm thường như ngươi... Đây thật sự là khiến người ta phải suy nghĩ!

Vệ Thiên Thanh cười lạnh nói:

- Ta liền biết, các ngươi khổ tâm chuẩn bị bày bố mai phục, cướp thuyền trên sông, mục đích chính là vì bắt cóc phu nhân... !

- Ngươi nói không sai.

Thân thể người đeo mặt nạ hơi nghiêng về phía trước:

- Tới nước này cũng không ngại nói thẳng với ngươi, chúng ta điều động nhiều người như vậy, chính là do thám biết được các ngươi sẽ đi thuyền Nam hạ.

Trong mắt gã lộ ra vẻ nham hiểm hung ác:

- Đi đường bộ tất nhiên sẽ nhanh hơn một chút, nhưng nguy hiểm cũng nhiều hơn vài phần, mà đi đường thủy tuy rằng chậm, lại an toàn không ít. Lúc các ngươi trở về Thái Nguyên, bí mật mà đến, tuy rằng ngươi muốn lặng yên không tiếng động trở về, chỉ tiếc vị phu nhân kia của các ngươi trở về nhà mẹ đẻ động tĩnh quá lớn, khiến mọi người đều biết, ngươi là người từng trải, tự nhiên biết động tĩnh như thế, trên đường trở về phủ Vân Sơn nhất định sẽ không thái bình.

Gã lại cười lạnh một tiếng:

- Cho nên ngươi chia binh hai đường, chia sáu tên hộ vệ theo hộ tống đi đường khác, hộ tống chiếc xe ngựa kia trở về theo đường bộ, đó là nghi binh, mà bản thân ngươi lại mang theo hai gã hộ vệ bảo hộ vị phu nhân kia của các ngươi trở về theo đường thủy, nhìn qua an bài vô cùng khéo léo, chỉ tiếc lúc các ngươi rời khỏi thành Thái Nguyên, chúng ta liền nhìn chằm chằm các ngươi, ngươi muốn chạy cũng không chạy được... Hồ ly có giảo hoạt, sao có thể là đối thủ của thợ săn?

Vệ Thiên Thanh giận dữ mà cười, giọng nói lạnh lùng:

- Câu cửa miệng nói hay, họa không tới thường dân, các ngươi tự xưng là hảo hán lục lâm cướp của người giàu chia cho người nghèo, lại làm ra hành vi bỉ ổi bắt cóc con tin này, thật sự khiến cho người ta khinh thường.

Sắc mặt gã như sương:

- Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, dưới tay Kiều đại nhân còn nhiều cao thủ nhất lưu, các ngươi quả thật cho rằng điều tra không ra chuyện này do các ngươi làm sao? Ta khuyên các ngươi vẫn nên thả phu nhân, nếu không... !

Gã còn chưa nói xong, người đeo mặt nã đã lạnh giọng ngắt lời:

- Nếu không thì thế nào? Chẳng lẽ Kiều Minh Đường hắn còn có bản lĩnh một lưới bắt hết chúng ta? Ha ha, lão Tử nói thật cho ngươi, chỉ bằng một Kiều Minh Đường, chúng ta thật sự không để vào mắt, hắn muốn phái binh tiêu diệt chúng ta, cho dù kiếp sau cũng không có năng lực kia!

Sở Hoan ở bên nghe thấy, híp mắt lại.

Cái tên “Kiều Minh Đường” này lúc ở trên thuyền khách hắn chợt nghe qua, lúc ấy nữ trùm thổ phỉ ép hỏi mỹ phụ, liền hỏi mỹ phụ kia có phải phu nhân của “Kiều Minh Đường” hay không, lúc này lại nghe người đeo mặt nạ nhắc tới, mơ hồ biết được Kiều Minh Đường kia dường như là quan viên triều đình, nhưng trong lúc nhất thời còn không rõ ràng lắm là quan chức gì.

Chẳng qua dưới tay có kẻ dũng mãnh như Vệ Thiên Thanh, chỉ sợ cũng không phải quan lại tầm thường.

Hơn nữa trong lòng Sở Hoan vô cùng nghi hoặc, đám thổ phỉ này hao tổn tâm cơ bắt cóc phu nhân Kiều Minh Đường, mục đích là vì cái gì? Sở Hoan khẳng định bọn họ cũng không phải vì tiền tài, nếu chỉ là vì tiền tài, có thể cướp bóc thương nhân giàu có, không đáng đi đắc tội quan lớn triều đình.

Tuy rằng hắn nghi hoặc trong lòng, nhưng biểu tình vẫn vô cùng bình tĩnh, bất cứ kẻ nào đều khó có thể nhìn ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì từ trên mặt hắn.

Vệ Thiên Thanh cũng cười lên ha ha, trong giọng nói tràn đầy trào phúng:

- Quả nhiên là dõng dạc không cảm thấy xấu hổ. Ngươi biết rõ đường thủy chỉ có Vệ Thiên Thanh ta và hai gã huynh đệ hộ vệ phu nhân, lại còn điều đi một đám lớn như vậy, cuối cùng cũng chẳng qua chỉ dùng an nguy của phu nhân bức bách bắt ta, chỉ đối phó với Vệ Thiên Thanh ta các ngươi đã gióng trống khua chiêng như thế, các ngươi dựa vào cái gì đấu với Kiều đại nhân? Rốt cuộc là Vệ Thiên Thanh ta vô năng, hay là đám đạo chích phản tặc các ngươi vô năng, cũng không cần ta nhiều lời.

Trong đôi mắt người đeo mặt nạ lộ ra vẻ tức giận, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, cười ha ha nói:

- Người quan phủ các ngươi giả dối đa đoan, chúng ta tự nhiên cũng muốn thi triển diệu kế. Ai thắng ai thua, có đôi khi cũng không phải chỉ bằng chém giết võ công, vẫn phải dựa vào đầu óc.

Thân thể gã dựa ra phía sau một lần nữa, nói:

- Hiện giờ ngươi giết không được ta, ta lại có thể giết được ngươi, hơn nữa vị phu nhân kia của các ngươi cũng rơi vào tay chúng ta, chúng ta tự nhiên là người thắng... Chỉ có điều những thương nhân vô tội này bị ngươi liên lụy, ngươi nên hỏi lòng có hổ thẹn hay không mới đúng!

- Đê tiện vô sỉ!

Vệ Thiên Thanh lạnh lùng nói.

Người đeo mặt nạ cũng cười lạnh nói:

- Đê tiện vô sỉ? Rất được, đợi đến nơi, ta cho ngươi nhìn cái gì là đê tiện vô sỉ. Vị Kiều phu nhân kia tuy rằng tuổi không nhỏ, nhưng bảo dưỡng quả thật là không tồi, da mịn thịt mềm, ngực lớn mông tròn, vừa thấy chính là phụ nhân vô cùng quyền rũ, vừa lúc ông đây chưa từng nếm thử, lát sau phải nếm thử tư vị của vị phu nhân nhà quan là cái dạng gì... Nghĩ tới bản lĩnh trên giường của Kiều phu nhân cũng không kém, nếu không vì sao Kiều Minh Đường sủng ái với nàng, lần này ta cũng phải nhìn xem nữ nhân này nổi sóng, rốt cuộc là bộ dáng lẳng lơ gì... !

Nói xong, gã phát ra một tiếng cười dâm tục, tên thổ phỉ bên cạnh gã cũng phát ra tiếng cười quái dị.

Mắt Vệ Thiên Thanh muốn nứt ra, lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi dám động tới một sợi lông của phu nhân, Vệ Thiên Thanh ta thành quỷ cũng muốn giết chết ngươi!

Nói xong, “phi” một tiếng, một ngụm nước miếng phun ra từ trong miệng Vệ Thiên Thanh, phun lên mặt nạ đồng thau.

Người đeo mặt nạ giận dữ, lấy tay túm áo Vệ Thiên Thanh lên, phất tay liên tục mười mấy cái bạt tai, tiếng “ba ba” vang lên, khiến mấy người ngủ thật vất vả bên cạnh bừng tỉnh, chỉ thấy hai bên má Vệ Thiên Thanh đã sưng phù đỏ tươi, trong miệng tràn ra máu tươi, đều quá sợ hãi, không ngừng hoảng sợ.

Vệ Thiên Thanh mặt không đổi sắc, phun máu tươi trong miệng ra, rơi trên thùng xe, dĩ nhiên có hai chiếc răng, người đeo mặt nạ này hiển nhiên xuống tay cực độc.

Người đeo mặt nạ đánh mấy bạt tai, lúc này mới thu tay lại, thở phì phì ngồi xuống một lần nữa, phân phó:

- Tên này há mồm rất thối, bịt lại cho ta!

Thổ phỉ bên cạnh lập tức tiến lên, xé một mảnh vạt áo trên người Vệ Thiên Thanh, nắm lại thành viên, nhét vào trong miệng Vệ Thiên Thanh.

Người đeo mặt nạ cười lạnh lùng, nhìn về phía vài người chân kinh, nói:

- Hiện giờ im lặng, các ngươi ngủ đi!

Gã liếc mắt nhìn Sở Hoan, chỉ thấy hai mắt Sở Hoan đã đóng lại, đầu tựa vào vách thùng xe, dường như đã ngủ.