Lục Thế Huân lừ mắt nhìn Sở Hoan, rồi mới quay sang Lâm Đại Nhi mỉm cười nói:
- Lâm cô nương, thương thế của cô thế nào? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không? Ta có sẵn thuốc trị thương ở đây, ta sẽ giúp cô rịt thuốc.
Lâm Đại Nhi quay sang nhìn Lục Thế Huân lắc đầu nói:
- Ta không sao.
Rồi nàng hỏi tiếp:
- Lục thiếu gia, đây là đâu?
- Vẫn còn ở Lục viên.
Lục Thế Huân cười nói:
- Tuy nhiên… đám quan binh kia không ai biết chúng ta ở đây.
Lâm Đại Nhi nhíu mày nói:
- Bọn chúng sẽ tra ra chỗ này thôi.
- Cô yên tâm.
Lục Thế Huân đến gần bên giường nhíu mày nói:
- Cho dù bọn chúng tìm được, cùng lắm là biết cách mở được cửa đá kia thôi, không thể nào biết dưới này còn có mật thất. Ta không mở cơ quan, bọn chúng không có cách nào biết.
Sở Hoan nghe thấy thế cũng không khỏi cảm thấy bội phục sự xảo trá của Lục gia.
Cho dù quan binh tìm được cửa vào địa đạo ở Nhân Uân thính nhưng nhiều lắm cũng sẽ gặp được cánh cửa đá kia là hết. Lúc trước, khi Sở Hoan thấy cánh cửa đá, cũng chỉ cho là Lục Thế Huân mở cửa đào tẩu, không thể nghĩ bên cạnh cửa đá lại còn có cơ quan. Mà mặt đất dưới cơ quan còn có mật thất. Mật thất này chỉ có người của Lục gia mới có thể khống chế.
Hắn nhớ rõ, khi hắn quan sát cửa đá cũng không hề chạm vào cơ quan. Cái bẫy dưới mặt đất này đột nhiên khởi động, bây giờ nghĩ lại, tuyệt không phải là do mình chạm vào cơ quan, mà là Lục Thế Huân đã mở nó, khiến hắn rơi vào bẫy. Nếu như Lục Thế Huân ở dưới mật thất không làm gì cả thì khẳng định rằng hắn sẽ chỉ tập trung nghĩ cách mở cánh cửa đá. Không hề ngờ tới Lục Thế Huân mang theo Lâm Đại Nhi trốn ngay dưới chân của mình.
Lúc trước, Lục gia tu kiến thông đạo này, tất nhiên là để lưu lại cho mình một con đường khi nguy cấp. Thông đạo này nhìn qua như là một lối đi, trên thực tế vẫn như mê trận, khiến truy binh đằng sau mải tìm cách mở cánh cửa đá để đuổi theo, còn người của Lục gia lại trốn trong mật thất này. Tất cả mọi người sẽ cho rằng bọn họ theo thông đạo trốn ra ngoài, nhưng kỳ thật bọn họ vẫn ở lại trong Lục viên.
Đúng như Lục Thế Huân nói, trong này có đồ ăn uống, tuy hơi bí bách một chút nhưng là một nơi ẩn thân tốt. Cho dù quan binh truy tìm bốn phía, cũng khó tìm được nơi này. Đợi mười ngày nửa tháng sau, quan binh bỏ cuộc không truy tìm nữa, lúc đó lại nghĩ cách thoát thân, tất nhiên dễ dàng hơn nhiều.
Lâm Đại Nhi khẽ cau mày, rồi nhẹ nhàng thở ra. Lục Thế Huân thấy trên gương mặt xinh đẹp của nàng không còn vẻ tức giận liền cười nói:
- Lâm cô nương, cô có đói bụng không, ta lấy cho cô chút đồ ăn?
Lâm Đại Nhi lắc đầu, rồi mỉm cười. Nàng vẫn luôn lạnh lùng như băng, nhưng vì tướng mạo xuất chúng nên dù lạnh lùng cũng đã cực kỳ xinh đẹp, lúc này vô ý mỉm cười, trông rạng rỡ như đóa hoa sáng sớm. Hiển nhiên Lục Thế Huân chưa từng chứng kiến Lâm Đại Nhi mỉm cười, nên lúc này thần hồn điên đảo, người như mềm nhũn ra. Lại nghe Lâm Đại Nhi dịu giọng nói:
- Lục đại ca, huynh giúp ta cởi dây trói.
Lục Thế Huân à một tiếng, lập tức khôi phục tinh thần. Tay trái của gã cầm một cây chủy thủ vẫn còn vắt sau lưng, gã lắc đầu nói:
- Lâm cô nương, dây trói này của cô… ta không biết cách cởi.
- Không cởi được?
- Lâm cô nương, cô cũng biết tình huống lúc đó rồi.
Lục Thế Huân thở dài:
- Lúc ấy toàn sảnh hỗn loạn. Sau khi quan binh xông vào Nhân Uân thính chém giết loạn xạ, có quan binh bắt cô rồi trói lại. Đương nhiên ta không thể để họ bắt cô đi cho nên cứu cô trong tay bọn họ. Chỉ tiếc đại thế đã mất. Gia phụ và Mộc Tướng quân… đã ngộ hại.
Lâm Đại Nhi cau mày lại.
Lục Thế Huân lắc đầu, nói tiếp:
- Ta biết rõ đại thế đã mất, liền dẫn cô bỏ trốn, lại bị tên này đuổi theo.
Gã nhìn về phía Sở Hoan:
- Cũng may trong Lục viên có sắp đặt cơ quan, ta mang cô tới đây. Hắn đuổi theo bị rơi vào bẫy. Cũng là ông trời có mắt. Tuy chúng ta tổn thất nghiêm trọng, nhưng bắt được người này, cũng không tính là thảm bại.
- Hắn là ai?
Lâm Đại Nhi lại nhìn về phía Sở Hoan.
Lục Thế Huân cười hắc hắc:
- Hắn chính là kẻ đầu sỏ phá hỏng kế hoạch lần này của Thiên Môn đạo.
Sở Hoan thở dài, rốt cuộc nói:
- Lâm cô nương, cô vẫn ổn chứ?
Lâm Đại Nhi nhận ra giọng nói của Sở Hoan, thân hình mềm mại khẽ run lên, dướn mày lạnh lùng nói:
- Là ngươi?
- Là ta.
Sở Hoan nhẹ nhàng nói:
- Cô nương vẫn còn nhớ ta?
- Cẩu quan, ngươi cũng có hôm nay.
Lâm Đại Nhi cả giận nói.
Sở Hoan thở dài:
- Kỳ thật ta cũng không ngờ có ngày hôm nay. Nếu biết rõ như vậy, thì ta đã không đuổi theo rồi.
Lục Thế Huân cười lạnh:
- Nói gì bây giờ cũng đã muộn.
Gã quay sang Lâm Đại Nhi nói:
- Lâm cô nương, chúng ta tổn thất lớn như vậy, bắt được cẩu quan này, vừa khéo dùng để tế các huynh đệ đã chết của chúng ta.
Gã nói tiếp:
- Sợi dây cột trên người cô làm bằng gân trâu, cách cột rất lạ, lúc trước ta đã thử rồi nhưng không biết cách tháo.
Lâm Đại Nhi nhíu mày hỏi:
- Ở đây có binh khí gì không?
Lục Thế Huân lắc đầu nói:
- Không có.
Thấy vẻ mặt Lâm Đại Nhi chợt sầm xuống, gã lập tức nói:
- Tuy nhiên cô yên tâm, ta sẽ đi tìm một cây đao, tuy không cởi được dây thừng nhưng có thể cắt đứt nó.
Gã tỏ ra rất ân cần, quan tâm:
- Tuy nhiên hiện giờ quan binh chắc chắn đang ở phía trên, xem chừng hai ba ngày tới sẽ chưa rời khỏi chỗ này. Lâm cô nương, hai ngày này cô chịu khó một chút, chờ bọn họ đi rồi, ta sẽ tìm dụng cụ cắt dây trói. Cô yên tâm, có ta ở đây, không có việc gì xảy ra với cô đâu.
Gã nghiêng người vào bàn, nhân lúc Lâm Đại Nhi không chú ý, nhét cây chủy thủ trong hốc vách tường, quay sang Lâm Đại Nhi cười nói:
- Lâm cô nương, nơi này có nước sạch, cô uống một chút đi.
Gã cầm cái túi đi đến bên giường. Lâm Đại Nhi lúc này lạnh lùng nhìn Sở Hoan ở trong lưới. Lục Thế Huân nhìn theo ánh mắt của nàng, cũng liếc Sở Hoan rồi nói:
- Lâm cô nương, cô không phải lo. Hắn đã rơi vào tay chúng ta, chúng ta có thừa thời gian xử lý hắn.
Gã mở nắp túi nước ra:
- Lâm cô nương, uống nước đi.
Lâm Đại Nhi lắc đầu:
- Ta không khát!
- Cô mất máu quá nhiều, cần bổ sung nước.
Lục Thế Huân ân cần nói:
- Lâm cô nương, cô… hay là cô không … tin ta?
Lâm Đại Nhi lại cau mày. Lục Thế Huân cũng đã nói:
- Lâm cô nương, Lục mỗ chân thành nói với cô, từ khi nhìn thấy cô lần đầu tên, có thể nói Lục mỗ vừa gặp đã thương. Nhưng đối với cô không hề có ý đồ xấu. Lần này Thiên Môn đạo ở An Ấp bị thương nặng, nhưng chúng ta không được nản lòng thoái chí. Tuy Mộc Tướng quân đã mất, nhưng Thiên Môn đạo vẫn còn. Cô phải bảo trọng thân thể, gắng gượng qua khó khăn này. Chúng ta muốn phải tìm Thiên công, chúng ta còn phải Đông Sơn tái khởi.
Vẻ mặt gã chân thành tha thiết. Giọng điệu ân cần không thể tả xiết.
Lâm Đại Nhi lắc đầu:
- Ta đã tính sai đường rồi. Lục đại ca, đa tạ huynh chiếu cố ta. Nhưng từ nay về sau sẽ không làm phiền huynh nữa. Quãng đường còn lại, chúng ta đường ai nấy đi.
- Lâm cô nương, cô có ý gì?
- Trước kia có người khuyên ta, mọi việc không nên nóng vội, nhưng bây giờ xem ra, có một số việc, không thể đợi nữa.
Lâm Đại Nhi quả quyết nói:
- Ta đã nghĩ kỹ rồi, biết mình nên làm gì…
Lục Thế Huân thở dài:
- Lâm cô nương, cô muốn làm gì, nếu không tiện nói cho ta biết, ta cũng không hỏi nhiều, càng sẽ không ngăn cản cô. Ta biết nếu cô đã quyết định, thì sẽ không thay đổi. Nhưng dù là cái gì, đều phải giữ sức khỏe. Cô đã bị thương, sức khỏe thế này thì làm được chuyện gì? Trước tiên, cô ráng nghỉ ngơi cho tốt. Sau khi thương thế lành hẳn, nếu cần ta giúp việc gì cứ nói tiếng là được. Còn nếu như muốn đi con đường của mình, ta cũng không ngăn cản.
Gã ngẩng đầu lên, dốc miệng túi xuống, cũng không chạm môi vào miệng túi, rót nước vào mồm uống một ngụm, rồi mới nói:
- Lâm cô nương, nếu cô sợ trong nước có độc, thì ta sẽ chết trước cô.
Mặc dù Lâm Đại Nhu vẫn có ý đề phòng gã, nhưng lúc này thấy gã làm vậy, biết mình không nên quá lạnh nhạt. Hơn nữa, nàng cũng cảm thấy miệng khô khốc, nhìn thấy Lục Thế Huân uống bình thản, chắc trong nước cũng không có vấn đề gì. Nàng hơi nhăn trán. Lục Thế Huân vui mừng hai tay cầm túi nước nâng lên. Lâm Đại Nhi hơi ngửa đầu, cặp môi hé mở, trông cực kỳ quyến rũ. Khi nàng ngẩng đầu, ngấn cổ trắng nõn lộ ra, mềm mịn như bông tuyết. Lục Thế Huân cho nàng uống mấy ngụm rồi mới đậy nắp túi nước lại.
Lục Thế Huân cầm túi nước đi đến bên cạnh Sở Hoan, thấy Sở Hoan vẫn ở trong lưới không động đậy nhưng đôi mắt đen thì sáng rực, không khỏi cười lạnh:
- Sở Hoan, còn nhớ quả phụ kia không?
Trong mắt Sở Hoan xẹt qua một vẻ tàn khốc, thản nhiên hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Lục Thế Huân cười hắc hắc:
- Con tiện nhân Tô Lâm Lang kia vẫn còn giả bộ thanh cao trước mặt bổn thiếu gia, làm như nam nhân không chạm tới được. Nhưng cuối cùng vẫn lén lút nằm dưới thân nam nhân…
Gã đưa tay sờ cằm, ghé sát vào Sở Hoan, nhẹ giọng hỏi:
- Sở Hoan, tiện nhân kia tư vị thế nào?
Ánh mắt Sở Hoan như đao, nhưng giọng lại như gió mát:
- Lục Thế Huân, ngươi có biết Hình bộ có một hình pháp gọi là cắt lưỡi không? Mặc kệ ngươi có nghe qua chưa từng nghe qua, ta nhất định sẽ cho ngươi nếm hình phạt đó.
- Đến lúc này mà vẫn còn dám thể hiện uy phong trước mặt lão tử?
Lục Thế Huân cười lạnh:
- Còn tưởng nơi này là Vân Sơn phủ?
Sở Hoan chỉ cười nhạt nhìn gã, cũng không nói lời nào.
- Kỳ thật ngươi không trả lời cũng chẳng sao.
Vẻ mặt Lục Thế Huân âm lãnh, mắt híp lại:
- Lão tử đã nói, suốt đời này con tiện nhân Tô Lâm Lang bất cứ giá nào cũng không thoát khỏi tay lão tử.
Hình như gã cũng sợ Lâm Đại Nhi nghe thấy, nên ghé sát vào bên tai Sở Hoan, hạ giọng nói:
- Sở Hoan, ta cho ngươi biết, xưa nay bổn công tử làm việc, chưa đạt mục đích thì không bỏ cuộc. Lúc trước ta đã nói sẽ phải có được con tiện nhân kia, nhất định không thoát được bàn tay lão tử. Đến lúc lão tử cưỡi lên tấm thân trắng nõn kia, sẽ phải hỏi một câu, Sở Hoan ngươi làm cho nàng thoải mái, hay thủ đoạn của lão tử vẫn lợi hại hơn.
- Hóa ra là ngươi vẫn chưa bị biến thành thái giám?
Lúc ở Vân Sơn phủ, Sở Hoan đạp mạnh vào hạ thân của Lục Thế Huân, cứ tưởng gã sẽ biến thành phế nhân, giờ mới biết là không phải.
Vừa nhắc tới việc này, vẻ mặt Lục Thế Huân càng thêm hung ác:
- Người làm lão tử mất nửa năm không động được vào nữ nhân, nhưng ông trời có mắt, chưa cưỡi được Tô Lâm Lang kia, thì ta không cam lòng. Ngươi sỉ nhục lão tử, lão tử sẽ đòi lại trên thân Tô Lâm Lang. Đến lúc chơi con tiện nhân kia như thế nào, thì ngươi lại chẳng được nhìn rồi.