Tôn Tử Không chân đạp trên tuyết giống như đang bay. Sở Hoan nhìn thấy nhíu mày, thầm cảm thán khinh công của người này quả thật hơn người. Trong nháy mắt, Tôn Tử Không đã chạy tới bên cạnh, cười ngượng ngập, nhưng vẫn mở miệng hỏi:
- Sở gia… phải đi sao?
Sở Hoan nắm cương ngựa, nhìn Tôn Tử Không, hỏi ngược lại:
- Ngươi tìm ta để đòi lễ giới thiệu nhập đường?
Tôn Tử Không sửng sốt, lập tức xấu hổ cười nói:
- Sở gia… Sở gia cứ nói đùa…
- Thế thì tìm ta làm gì?
Tôn Tử Không cười tủm tỉm:
- Sở gia vừa rồi đại triển thần uy, tựa như thánh tiên hạ phàm, đầu đội trời chân đạp đất…
Nhìn thấy Sở Hoan như cười như không nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt gã liền cụp xuống, không dám nói tiếp.
- Ta không có nhiều thời gian, ngươi có việc gì cứ nói thẳng ra đi.
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Có phải ngươi lo rằng đám người kia sẽ tìm ngươi trả thù?
Tôn Tử Không dẫn Sở Hoan đến Bát Lý Đường, cuối cùng cái tên Bát Lý Đường đã bị hắn xóa sổ. Tuy nói cho dù Tôn Tử Không không xuất hiện, thì Sở Hoan cũng sẽ tìm thấy Bát Lý Đường thôi. Nhưng Tôn Tử Không dù sao cũng đã cuốn vào việc này, người Bát Lý Đường tất nhiên sẽ xem gã như là nội gián.
Tôn Tử Không cười gượng, lại ngẫm nghĩ thêm một chút, rồi đột nhiên quỳ phụp xuống, ngẩng đầu lên nhìn Sở Hoan, nói một cách tha thiết:
- Sở gia, ngài… nhận ta làm đồ đệ. Ta bái ngài làm vi sư.
Sở Hoan ngẩn ra.
Tôn Tử Không đôi mắt phiếm hồng:
- Sở gia, ngài không thể vong ân phụ nghĩa. Ta dẫn ngài đến Bát Lý Đường, ngài hãy nhận ta làm đồ đệ đi, ta nhất định sẽ chịu ngài sai khiến.
Sở Hoan không nhịn được phá lên cười:
- Tuổi ngươi còn hơn ta, hơn nữa, ta biết lấy gì để dạy ngươi? Sao có thể nhận ngươi làm đồ đệ?
- Có thể dạy có thể dạy!
Tôn Tử Không vội vàng nói:
- Bản lĩnh ngài lợi hại như vậy. Ta chỉ cần học một chút bên ngoài cũng đã có thể ngẩng đầu ở huyện Thanh Liễu này rồi.
Sở Hoan ồ một tiếng nói:
- Ngươi bái ta làm sư phụ, là muốn học chút bản lĩnh để làm bậy?
- Không đúng không đúng!
Tôn Tử Không tự biết mình nói sai, liền vội khỏa lấp:
- Kỳ thật… kỳ thật ta thân hình cường tráng, kẻ khác muốn ức hiếp cũng khó…
Gã nhìn vào mắt Sở Hoan:
- Sư phụ, ngài yên tâm, ngài nhận ta, ta nhất định sẽ học công phu tốt, tuyệt không làm xằng làm bậy, nếu ai dám chọc giận ngài, ta lập tức ra tay đánh hắn bay lên trời.
Sở Hoan thích thú nhìn gã nam tử có chút ngờ nghệch trước mặt, cười nói;
- Xem ra ngươi rất có thành ý a!
- Có!
Tôn Tử Không vội đáp:
- Ta rất có thành ý, ngài xem ánh mắt của ta đi!
Gã trừng hai con mắt, sâu trong đôi mắt, đúng là có vài phần tha thiết.
Sở Hoan lại càng buồn cười:
- Ngươi xuất thân con hát?
- Con hát?
Tôn Tử Không khinh thường nói:
- Ta sao có thể là con hát? Cái nghề hạ lưu đó…
Gã dừng chút, rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên ta cũng có chút tài nghệ mà người khác không có.
Sở Hoan quan sát Tôn Tử Không, lắc đầu nói:
- Nhìn không ra tài nghệ gì?
Tôn Tử Không cười ha hả rồi cũng nói:
- Nhìn không ra tài nghệ gì?
Gã vừa dứt lời, Sở Hoan giật nảy mình. Tôn Tử Không nói mấy lời này không có gì kỳ quái, nhưng giọng nói thì cực kỳ kỳ quái. Giọng gã và giọng Sở Hoan giống nhau như đúc.
Tôn Tử Không thấy Sở Hoan tỏ ra kinh ngạc, đắc ý cười:
- Sư phụ, ngài thấy tài nghệ này của ta thế nào?
Mấy lời này gã vẫn bắt chước giọng Sở Hoan, giống như đúc, gần như không có chút nào khác biệt, chỉ sợ là ngay cả những người quen biết Sở Hoan cũng chưa chắc đã nhận ra là do người khác nói.
Sở Hoan cực kỳ tò mò, hỏi:
- Đây là… khẩu kỹ?
Tôn Tử Không đắc ý cười:
- Đúng là khẩu kỹ. Sư phụ, không dối gạt ngài, đừng nói là huyện Thanh Liễu, chỉ sợ toàn bộ phủ Vân Phủ cũng không có ai khẩu kỹ giỏi hơn ta.
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Ngươi có bản lĩnh như vậy, lo gì không kiếm được cơm ăn? Vì sao phải theo ta? Ta nói cho ngươi biết, ta cũng nghèo như ngươi, không có tiền nhàn rỗi để dưỡng đồ đệ.
Tuy nói như vậy, nhưng hắn đúng là cũng có vài phần tán thưởng tên đồ chúng Bát Lý Đường có dung mạo xấu xí này. Không thể tưởng rằng một người có vẻ ngoài ngây ngô như gã lại có một kỹ xảo tinh vi như vậy.
Tôn Tử Không cười khổ:
- Sư phụ, ngài làm như cơm ngon dễ kiếm lắm.
Gã ảm đạm kể lể:
- Ta khi còn bé đã đi theo một vị cao nhân học khẩu kỹ, sau khi học thành, đến thị trấn này để biểu diễn. Không nói không phải ngày nào cũng có người tán thưởng, mà sai dịch tuần phố nhìn thấy liền bắt đóng thuế biểu diễn, mười ngày kiếm bạc còn không đủ một ngày đóng thuế.
Sở Hoan nhíu mày, thấy Tôn Tử Không vẫn còn quỳ trên mặt đất, nâng tay lên nói:
- Ngươi đứng lên đi!
Tôn Tử Không lúc này mới đứng dậy, phủi phủi đám tuyết bám vào đầu gối:
- Ta không có chỗ dựa, sau lại nghe nói ở thị trấn này muốn kiếm tiền phải có ngươi che chở phía sau. Cho nên ta liền tới nhập đường làm môn hạ lão Tứ. Tuy nói bọn họ giúp ta không bị sai dịch tìm đến, nhưng mỗi tháng bạc kiếm được, hơn nửa là phải nạp cho Thanh Kiểm lão Tứ.
Sở Hoan trong lòng biết người như vậy dù là có chút kỹ xảo nhưng vẫn bị xem là kỳ dị. Tôn Tử Không còn không được xem như con hát, cho dù thân phận của gã cao hơn con hát rất nhiều. Người như vậy nếu không có chỗ dựa, tất sẽ bị người ức hiếp, là con mồi bóc lột của cả hắc lẫn bạch đạo.
Thấy Sở Hoan không nói lời nào, cũng không đoán được tâm tư của hắn ra sao, Tôn Tử Không bứt rứt nói:
- Sư phụ, ngài nhận ta chứ?
- Không được gọi như vậy.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Như vậy đi, khi nào quay lại, ta sẽ nói chuyện với bọn họ, để về sau khi ngươi biểu diễn khẩu kỹ không được thu bạc của ngươi. Không cần bái sư làm gì?
Tôn Tử Không vội nói:
- Sư phụ hiểu lầm, kỳ thật ta bái ngài làm vi sư không phải vì cần tìm chỗ dựa mà là vì ta thật sự ngưỡng mộ công phu của ngài, muốn được học chút bản lĩnh đó.
Gã ưỡn ngực nói:
- Nam nhi đại trượng phu cũng nên có chút bản lĩnh trên người, nói không chừng một ngày nào đó ta cũng có tiền đồ…
Sở Hoan cười nói:
- Không thể tưởng được ngươi cũng có chí hướng như thế…
Rồi hắn run cương ngựa, giục ngựa mà đi.
Con ngựa này của hắn tốc độ cực nhanh, Tôn Tử Không thấy Sở Hoan định đi, cảm thấy sốt ruột, dưới chân như có gió, tốc độ cực nhanh, ngựa ô chưa kịp tung vó chạy thì Tôn Tử Không đã đuổi kịp.
Sở Hoan định thử xem khả năng khinh công của Tôn Tử Không đến đâu, nên hét quát một tiếng, giục tuấn mã phi nhanh hơn. Tôn Tử Không kêu lên:
- Sư phụ, ngài rốt cuộc có nhận ta hay không?
Sở Hoan thấy khoảng cách của gã và ngựa không cách xa nhau là mấy, hơn nữa, chạy băng băng như vậy nhưng mặt không đỏ, hơi thở không gấp, nghĩ Tôn Tử Không này quả là trời cho tuyệt kỹ, không nói đến khẩu kỹ, mà bản lĩnh chạy bộ này cũng có chút kinh người, lập tức nảy sinh thiện cảm với gã, lớn tiếng nói:
- Muốn nhận ngươi hay không, còn phải xem tâm của ngươi thế nào đã.
Hắn lại hét to một tiếng, ngựa ô tung vó chạy như bay về phía trước với tốc độ cao nhất. Tôn Tử Không thấy không thể theo kịp liền dừng lại, nhìn Sở Hoan phi ngựa như bay ngây người ngẩn ngơ, lập tức tự thì thào: “Đương nhiên là có thành ý, không thể có thành ý nào hơn thế…” Trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái lẩm bẩm nói:
- Mắt ta đầy thành ý của ta như vậy mà sư phụ vẫn không thấy sao?
Gã buồn bực một hồi, ánh mặt chợt sáng lên, vỗ vỗ đầu:
- Mẹ nó, làm sao lại quên, hóa ra là phải thành ý… ta hiểu rồi!
Gây sức ép ở Bát Lý Đường một hồi, lúc này đã là buổi sáng, Sở Hoan cưỡi ngựa đi trên đường phố, tuyết rơi càng lúc càng dày.
Sở Hoan nhớ đến người nhà đang lo lắng, vừa muốn quay về thôn Lưu Gia một chuyến để trấn an thân nhân. Vừa muốn đi tiếp về phía trước báo tin cho tửu phường. Mọi người ở tửu phường cũng không biết mình đã thoát khỏi lao ngục, trở về nói một tiếng để mọi người yên tâm mới phải.
Mưa tuyết dày đến mức không nhìn rõ đường. Sở Hoan lại không quen thuộc địa bàn thành Thanh Liễu, hơn nữa, thành Thanh Liễu quy mô không nhỏ, diện tích rất lớn, phố lớn ngõ nhỏ không ít, chỉ sợ hắn có mò mẫm đến tối cũng không tìm được Hòa Thịnh Tuyền.
Hắn nhìn quanh quất, nhưng không thấy một ai để hỏi đường, tuyết quá lớn, nên không những người đi đường ít đi mà hàng quán hôm nay cũng không mở nhiều.
Đi phía trước được một lát, trên đầu hắn tuyết đã phủ dày, trắng xóa như một lão nhân.
Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy một cái bóng lờ mờ lay động phía trước. Sở Hoan giục ngựa đi lên, định lên tiếng hỏi đường, thì bất ngờ phát hiện cái bóng kia có chút quen thuộc.
Sở Hoan giảm tốc độ, không lên tiếng, lặng lẽ đi theo nhìn chằm chằm vào người đó. Trong cái giá buốt, người nọ chỉ mặc một cái áo bông cũ nát, không ngăn nổi gió lạnh, người nọ co rúm thân hình, thân hình nhỏ bé dường như càng nhỏ bé.
Sở Hoan thoáng suy nghĩ, chợt nhớ ra, người đó chính là người quen của hắn.
Sở Hoan nhớ rõ, khi mình theo cửu gia (cậu) đi đến thành Thanh Liễu, ở trước cửa Nhất Phẩm Hương gặp chuyện bất bình, vì hai củ khoai lang, một gã thanh niên trai tráng ra tay đánh đập một khất nhi, chính mình lúc ấy cảm thương mà ra tay ngăn cản, cứu khất khi thoát trận đòn roi. Lúc này, hắn đã nhận ra, thân hình co ro trong tuyết đi phía trước chính là tiểu khất nhi mà mình đã cứu lần đó.
Thân hình khất nhi ốm yếu, đi bên trong tuyết, trông càng đáng thương, cũng không hiểu vì sao trong thời tiết giá lạnh như thế lại phải ra đường.
Sở Hoan vừa tò mò, vừa xen lẫn chút thương cảm, muốn biết khất nhi này rốt cuộc sẽ đi đến đâu, nếu quá mức khốn khổ thì sẽ cứu giúp.
Hai người cứ thế lặng lẽ đi trong tuyết, một trước một sau, xuyên qua cái ngõ dài, khất nhi kia căn bản không phát hiện có người đi theo phía sau, đi miết, rồi rẽ vào một con hẻm khác, lại đi một lúc, đến trước một thổ phòng.
Nói là thổ phòng (nhà tường đất), nhưng chỉ là một chái nhà dựa vào bên cạnh vách tường một tòa nhà lớn, dùng mấy cây gậy gỗ và ít cây cỏ mà dựng lên, nóc nhà che bằng một cái chiếu nát, bề mặt bám đầy tuyết, bắt đầu muốn sụm xuống.
Thổ phòng kia không có cửa, khất nhi xốc gốc mành cỏ lên, lắc mình đi vào, lập tức buông cái mành cỏ xuống, dường như sợ gió tuyết sẽ lùa vào trong phòng.