Hán vương Doanh Bình tiến lên một bước, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, nghiêm nghị nói:

- Phụ hoàng, nhi thần vốn không hề có tà tâm. Nhưng phụ hoàng tuổi tác đã cao, nếu như phụ hoàng thật sự ưa thích tu đạo, nhi thần cam đoan, từ nay về sau, phụ hoàng có thể ở điện Thông Thiên dốc lòng tu đạo. Phụ hoàng cần gì, nhi thần đáp ứng hết thảy. Phụ hoàng để lại giang sơn, nhi thần sẽ dốc hết toàn lực thống trị, quyết không để cho phụ hoàng thất vọng.

Gã quay sang An quốc công trầm giọng nói:

- An quốc công, từ nay về sau, điện Thông Thiên này là nơi tu đạo của phụ hoàng. Bất kể là ai cũng không được tới quấy rầy. Ngươi nghe rõ chưa?

Hán vương Doanh Bình dù sao cũng không phải là người nhát gan, lúc trước An quốc công đột nhiên tạo phản, khiến cho gã phải giật mình. Nhưng chuyện cho tới lúc này, gã cũng biết đây là cơ hội ngàn năm khó gặp.

Gã có thể thả xuống, thì cũng có thể lấy lên được.

Gã biết rõ mấy người An quốc công đã đi đến bước này, thì không còn đường lui, đâm lao phải theo lao, Nếu mình không nhận lời đăng cơ, có thể khiến An quốc công quê quá hóa khùng, nói không chừng sẽ mưu nghịch soán vị.

An quốc công lấy danh nghĩa ủng hộ Hán vương, mặc kệ là thiệt tình hay giả ý, nhưng mượn tấm màn này để đăng cơ thượng vị cũng không quá tệ. Hôm nay lão mưu phản, khiến trong lòng Doanh Bình đối với An quốc công tràn đầy tức giận.

Cho tới nay, An quốc công đối với hắn luôn cúi đầu nghe theo. Trong mắt gã, An quốc công chỉ là một quân cờ quan trọng trong tay mình. Ai biết lão gia hỏa này còn trơn hơn cả cá chạch. Hôm nay, đã biến gã trở thành quân cờ trong tay lão. Trong lòng gã rất tức giận, nhưng đã đến nước này, thì không thể không dựa vào thế lực của An quốc công để lên đài.

Trong lòng của gã đã có quyết định. Hoàng Củ dám phản bội Hoàng đế, thì cũng sẽ có ngày phản bội gã. Sau khi gã lên ngôi, nhất định phải đề phòng người này. Gã tự tin với tài năng của mình, có thể sẽ khiến cho lão hồ ly xuất thân thương nhân này suy sụp.

Lúc này mưu phản, An quốc công đã bộc lộ hết thực lực của lãot khi đã biết con át chủ bài của An quốc công, ngày sau muốn đối phó với lão, cũng nắm chắc phần thắng.

Trong lòng gã nghĩ như vậy. Còn Hoàng Củ cũng đang âm thầm nghĩ: “Để điện Thông Thiên cho Hoàng đế tu đạo? Doanh Bình đúng là đồ trẻ con. Hôm nay mới tìm được cơ hội ép hắn thoái vị. Sắp tới còn rất nhiều việc phải làm. Vây cánh tâm phúc của Hoàng đế tại triều vẫn còn không ít, phải từ từ triệt tiêu hết. Nếu Hoàng đế chưa chết, tham vọng khôi phục hoàng vị cho lão của đám tâm phúc vây cánh chưa chết, bất cứ lúc nào cũng có thể lật ngược thế cờ. Chỉ khi Hoàng đế đã chết, thì phe cánh của hắn mới hết hy vọng”.

Trong lòng lão chưa từng nghĩ đến chuyện để cho Hoàng đế sống sót. Dù hiện tại không thể giết chết Hoàng đế trước mắt mọi người, nhưng lão đã chuẩn bị hết kế hoạch mưu sát. Đợi sau khi Hán vương lên ngôi, tìm được thời cơ liền giết chết Hoàng đế. Sau đó, tìm lý do chính đáng đường hoàng tuyên cáo khắp thiên hạ là được.

Tuy nhiên, việc cần kíp lúc này vẫn là bức bách Hoàng đế tự động thoái vị. Doanh Bình nói như vậy, lão cũng không biết Doanh Bình nói là thật hay giả, nhưng vẫn gật đầu thở dài:

- Hán vương thực là người nhân hiếu, chúng ta cẩn tuân phân phó.

Lão hướng Hàng đế nói:

- Nếu ngươi tuyên bố thoái vị, tự na về sau, điện Thông Thiên sẽ là đạo tràng tu đạo của ngươi. Chúng ta cam đoan không quấy rầy ngươi. Như Hán vương nói, chi phí cần thiết cho việc này, triều đình cũng sẽ cung ứng.

Hoàng đế nhìn chằm chằm vào Doanh Bình, sau một lát, thở dài một hơi, tựa như vừa đặt một gánh nặng xuống đất vậy. Ngài cất tiếng cười to:

- An quốc công phản rồi, Trì công độ phản rồi, Doanh Bình cũng phản rồi, còn có ai muốn phản trẫm?

Vưu Can lớn tiếng nói:

- Hôn quân, ngươi ngu ngốc vô đạo, giang sơn đẹp đẽ bị ngươi chà đạp nát bấy. Người trong thiên hạ đều muốn phản ngươi!

Vưu Can nhìn đám quần thần đứng cách đó không xa, trầm giọng nói:

- Các ngươi còn muốn trợ Trụ vi ngược, thuần phục hôn quân này sao?

Quần thần nhìn nhau, rồi có vài tên đại thần cắn răng một cái, đi tới, chỉ vào Hoàng đế trên đài cao, mắng to:

- An quốc công lo lắng cho xã tắc, hôm nay phế truất tên hôn quân như ngươi, quả nhiên là khiến cho lòng người hả hê.

- Hán vương điện hạ anh minh cơ trí, chính là minh quân phục hưng Đại Tần ta.

Trong khoảng thời gian ngắn, đúng là có hơn mười tên quan viên nhao nhao đứng ra, thay nhau chỉ trích Hoàng đế.

Hoàng đế đại thế đã mất, triều đình sẽ có cuộc thay máu. Trong lòng những đại thần này đều hiểu, sau này luận công xét thưởng, thái độ tại điện Thông Thiên lúc này là tiêu chuẩn cân nhắc.

Lúc này đứng ra mắng mấy câu, trên thực tế cũng chẳng khác nào một bước lên mây thăng quan tấn tước.

Tả đô Ngự sử Từ Tòng Dương, Môn Hạ tỉnh Nạp ngôn Chu Đình, cùng một số ít quan viên thờ ơ lãnh đạm nhìn cảnh tượng đó. Riêng đám Mã Hồng, Lâm Nguyên Phương… ngày thường là người thân tín của Hoàng đế. Cũng chính bởi là tâm phúc của Hoàng đế nên bình thường cũng không hề nể mặt mũi An quốc công Hoàng Củ. Thậm chí trong những cuộc tranh đấu trên triều còn gây hiềm khích với An quốc công đảng. Bọn họ biết chuyện không ổn. Cho dù lúc này đầu nhập vào An quốc công, cũng chưa chắc đã có kết quả gì tốt.

Chỉ trong chốc lát, quan viên An quốc công đảng đương nhiên đi ra phô trương thanh thế. Hơn mười quan lại vốn ba phải cũng đứng ra, công nhiên đầu nhập vào An quốc công. Cũng có hơn nửa số quan viên lúc này đứng yên lặng, không dám phản đối Hoàng đế, nhưng cũng không ủng hộ An quốc công.

Bốn phía đài cao, đao thương phát lạnh, dưới ánh sáng của ngọn đuốc, hào khí lộ ra thập phần áp lực.

Hoàng đế cười ha ha, nắm tay Hoàng hậu, xoay người đi trở về bên gường ngọc, ngồi xuống. Hoàng Củ thấy hắn vẫn khí định thần nhàn, nhịn không được cả giận nói:

- Doanh Nguyên, ngươi còn không tuyên bố thoái vị?

Hoàng Thiên Đô giơ lên đao về phía trước, nghiêm nghị quát:

- Hôn quân, mau tuyên bố thoái vị!

Không ít quan viên lúc này cũng nhao nhao hét lớn:

- Hôn quân thoái vị, hôn quân thoái vị!

Trên quảng trường lúc này ồn ào hỗn loạn.

Sau khi ngồi xuống, Hoàng đế nhìn về phía Huyền Chân đạo tông, khẽ gật đầu. Huyền Chân đạo tông lấy từ trong tay áo ra một cái ống trúc, hướng lên bầu trời, cũng không biết chạm vào nơi nào, chỉ nghe "chíu chíu” mấy tiếng, một quầng sáng bay vọt lên trời cao, sắc nhọn như lưỡi đao lửa rạch lên bầu trời tối đen. Tới giữa không trung, tàn lửa bay tung tóe, tựa như pháo hoa.

Quần thần đều khẽ giật mình. Hán vương Doanh Bình lông mày xiết chặt, một dự cảm bất an lóe lên trong não, thất thanh nói:

- Không tốt, cái này... Đây là tín hiệu...

An quốc công cũng cả kinh, nhưng lập tức trấn định lại, lớn tiếng nói:

- Điện hạ không nên lo lắng. Hắn không có binh trong tay, cho dù thả tín hiệu, cũng không có người chạy đến cứu hắn.

Đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng vó ngựa rền vang như tiếng pháo nổ. Từ phương xa, một đội nhân mã khổng lồ đang nhanh chóng di động tới. Hoàng Thiên Đô quay đầu nhìn lại, vốn đang khẽ giật mình, lập tức thấy cờ hiệu dẫn đầu, liền lớn tiếng nói:

- Phụ thân, là Trì Đại tướng quân đến rồi!

Gã quay đầu ngựa lại, lĩnh người tiến ra đón, chỉ thấy trên con đường lớn bằng đá cẩm thạch kia, mấy chục kỵ sĩ dẫn đầu đang đi tới. Sau lưng một đám tướng sĩ Hữu Truân vệ quân đông nghịt nghịt. Đi đầu là một gã kỵ binh giơ cao một lá cờ, trên đó viết chữ "Trì". Đằng sau lá cờ, một gã Đại tướng cầm trong tay thương xà thương, lãnh binh mà đến.

Hoàng Thiên Đô mỉm cười nghênh tiếp, kêu lên:

- Là trì Đại tướng quân sao? Chờ ngài đã lâu!

Quần thần nhìn thấy trên đài ngọc bắn hỏa tiễn, đều có chút kinh ngạc. Đặc biệt là bè phái An quốc công, không biết Hoàng đế đang giở trò gì, thật đúng là có chút ít kinh hoảng.

Đợi đến lúc trông thấy Trì Công Độ suất lĩnh nhân mã chạy đến, một đảng An quốc công lúc này ổn định tâm thần.

Tướng sĩ Hữu Truân vệ quân dừng ngựa lại. Tên kỵ binh cầm cờ vọt đén một bên. Đại tướng một tay cầm thương xà thương, một tay giữ yên ngựa, dưới khôi giáp, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên Đô, trong ánh lửa lờ mờ, Đại tướng này lên tiếng:

- Hoàng Thiên Đô, ngươi đang đợi ai?

Hoàng Thiên Đô đang vui mừng ra mặt, nghe giọng nói đó, lập tức biến sắc, trở nên kinh hãi, nắm chặt đại đao, lạnh lùng nói:

- Ngươi... ngươi không phải Trì Đại tướng quân?

Đúng lúc này, từ sau lưng Đại tướng, có người ném một đồ vật ra phía trước. Đồ vật kia rơi trên đường lớn cẩm thạch lăn lông lốc mấy vòng. Lăn qua nơi nào, nơi ấy dính đầy máu tươi. Hoàng Thiên Đô nhìn theo, phát hiện đúng là một cái đầu người, đang giật mình kinh hãi, thì Đại tướng cầm trong tay thương xà thương đã cười to nói:

- Ngươi không phải đang đợi Trì Công Độ sao? Hắn đã tới rồi, tuy nhiên chỉ có đầu tới thôi, không có cách nào chào hỏi ngươi rồi.

Hoàng Thiên Đô lúc này đã thấy rõ, thủ cấp kia quả thật là thủ cấp của Hữu Truân vệ Đại tướng quân Trì Công Độ. Trong giây lát, gã như đang ở trong giấc mộng, không thể tin được cảnh tượng trước mắt. Nhưng gã dù sao cũng là võ tướng, sau khi kinh hồn táng đảm, trấn tĩnh nhìn Đại tướng kia, thất thanh nói:

- Là ngươi, Hiên Viên Thắng Tài?

Đại tướng cầm trong tay thương xà thương kia bỗng nhiên biến thành Hiên Viên Thắng Tài.

Hiên Viên Thắng Tài lúc này mới tháo khôi giáp xuống, cười to:

- Hoàng Tướng quân nhãn lực không kém.

Gã chỉ trường thương về phía thủ cấp Trì Công Độ, lớn tiếng nói:

- Hữu Truân vệ Đại tướng quân Trì Công Độ, cùng An quốc công Hoàng Củ cấu kết với nhau làm việc xấu, ý đồ tạo phản, hôm nay ta phụng chỉ giết chết hắn. Thánh thượng đã có chỉ, kẻ mưu đồ phản nghịch, giết không tha!

Một tướng lĩnh sau lưng Hoàng Thiên Đô lạnh lùng nói:

- Cung tiễn thủ chuẩn bị!

Đó chính là thủ hạ tâm phúc của Hoàng Thiên Đô, Tây thành Tổng kỳ Trương Đấu Lợi. Y ra lệnh một tiếng, sau lưng liền có hai hàng cung thủ bày trận sẵn sàng nghênh đón quân địch. Hai bên con đường lớn lát đá cẩm thạch này là hai dòng sông nhân tạo, muốn đi vào quảng trường phải đi qua con đường này. Mà cuối đường, lại bị Võ Kinh vệ của Hoàng Thiên Đô phủ kín. Muốn đi qua, chắc chắn phải trải qua một trận chém giết.

Hoàng Thiên Đô lúc này đúng là không thể tưởng tượng được. Hữu Truân vệ Đại tướng quân Trì Công Độ làm sao lại có thể dễ dàng bị giết chết như vậy? Mà quân Hữu Truân vệ làm sao lại trở thành bộ hạ của Hiên Viên Thắng Tài, ngay lúc này, bất ngờ quay giáo.

Bản lĩnh Trì Công Độ, tuy Hoàng Thiên Đô không thể hoàn toàn hiểu rõ, nhưng cũng biết tuyệt đối cao hơn Hiên Viên Thắng Tài. Hơn nữa, Hữu Truân vệ quân phần lớn là tâm phúc của Trì Công Độ, đâu dễ dàng để người khác lấy đi thủ cấp của tướng quân? Chỉ là giờ phút này đầu Trì Công Độ lăn lóc trên mặt đấ, gã không hình dung nổi chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy trong đó thật sự rất quỷ dị.

An quốc công đã biết rõ có biến cố. Lão tất nhiên cũng biết đạo lý bắt giặc trước tiên phải bắt vua, nghiêm nghị kêu lên:

- Bắt lấy hôn quân, ai bắt được hôn quân, thưởng vạn lượng vàng!

Binh sĩ Võ Kinh vệ vốn đang vây quanh bốn phía đài ngọc, cũng không có hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này nghe An quốc công ra lệnh một tiếng, cái gọi trọng thưởng tất có dũng phu, những tướng sĩ Võ Kinh vệ cũng là người có đầu óc, trong lòng biết cho dù trời có sập xuống, chỉ cần bắt được Hoàng đế, thì sẽ giải quyết được tình thế. Binh sĩ bình thường thì lại chỉ thấy vạn lượng vàng trước mắt, đã đến nước này, thì cũng bất chấp tất cả rồi.

Bốn phía đài ngọc, Võ Kinh vệ đông nghịt như kiến leo lên đài cao. Mấy người Từ Tòng Dương lòng nóng như lửa đốt, nhưng bọn họ tay trói gà không chặt, cho dù nhìn thấy Hoàng đế lâm vào tình cảnh nguy nan, nhưng lực bất tòng tâm. Tề vương Doanh Nhân luống cuống tay chân, gã muốn xông lên cứu giá, nào ngờ sớm đã có người nhìn chằm chằm vào gã. Gã chỉ vừa bước lên hai bước, đã có hai đạo sĩ xông lại. Doanh Nhân căng thẳng trong lòng, vội vàng chạy về phía đám quần thần đang hỗn loạn.