Lưu Ly phu nhân hoảng sợ nhìn con ngựa nằm trong vũng máu, lông mày cau lại, lập tức quay đầu, hiển nhiên không đành lòng chứng kiến cảnh tanh máu này, đám người trên phố ngoài kinh hãi, đều nhìn Điền Hầu.
Vài tên Võ Kinh Vệ lập tức rút đao ra, tản ra vây quanh Điền Hầu. Đúng lúc này, hai hán tử kình y từ bên cạnh nhảy ra, không đợi Võ Kinh Vệ tới gần Điền Hầu, đã tới đón. Một người nâng tay lên, lộ ra một đồ vật, đám Võ Kinh Vệ nhìn thấy, lập tức dừng bước chân, hai mặt nhìn nhau.
Dưới chân thiên tử, Võ Kinh Vệ nói uy phong cũng uy phong, nói cẩn thận thực sự là cẩn thận hơn bất kỳ ai. Quan lại quyền quý hoàng thân quốc thích tập trung tại kinh thành, dù cho một người không bắt mắt ở trên đường, rất có thể sau lưng kéo theo một đống quan hệ. Cho nên Võ Kinh Vệ làm việc dưới chân thiên tư, mọi chuyện đều phải chú ý cẩn thận, tránh cho mơ hồ chọc phải quý nhân. So với quân nhân địa phương, nhiệm vụ chủ yếu của Võ Kinh Vệ chính là phải nhận biết lệnh bài của quan lại quyền quý trong kinh. Hán tử kình y trước mắt này để lộ ra lệnh bài hộ vệ phủ Thái tử, Võ Kinh Vệ đương nhiên hiểu được xảy ra chuyện gì, đương nhiên sẽ không vì một con ngựa chết mà phát sinh xung đột với người của phủ Thái tử.
Vài tên Võ KInh Vệ nhìn nhau, liền có người nói với vài tên khôi ngô tuấn tú bên đường:
- Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, mấy người các ngươi tới đây, thu dọn nơi này một chút!
Điền Hầu chậm rãi thu đao, lúc vài tên Võ Kinh Vệ tới, gã tựa như không hề nhìn thấy, hoặc là nói, những Võ Kinh Vệ này căn bản không lọt vào mắt gã, gã chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Sở Hoan, trong đôi mắt mang theo vẻ ác lạnh.
Sở Hoan lơ đễnh đối với ánh mắt bất thiện này của Điền Hầu, xưa nay hắn đã như thế, ngươi kính ta một xích, ta kính ngươi một trượng, nếu ngươi chọc ta, ta cũng sẽ đáp trả ngươi.
Điền Hầu không có sắc mặt gì tốt, Sở Hoan tự nhiên cũng không có sắc mặt tốt đáp lại.
Điền Hầu nhìn thấy khuôn mặt Sở Hoan dâng lên hàn ý, cười lạnh lùng, xoay người đi chỗ khác, chậm rãi rời đi. Đợi đến lúc thân ảnh Điền Hầu biến mất, Sở Hoan mới thở dài.
Lưu Ly nghe được Sở Hoan thở dài, liền hỏi:
- Vì sao đại nhân thở dài?
- Ta biết rõ vị Điền Thống lĩnh kia chính là Thống lĩnh hộ vệ phủ Thái tử, triều đình có câu nói Tam Đao Tứ Thương Phá Thiên Cung, Điền Thống lĩnh này chính là Quỷ Đao trong bat đại cao thủ.
Sở Hoan nói khẽ:
- Cho tới nay, danh hào bát đại cao thủ như sấm bên tai, ta vẫn tràn đầy lòng tôn kính đối với bát đại cao thủ này, cảm thấy không ai không phải trụ cột của đế quốc.
Môi son xinh đẹp của Lưu Ly hơi nhếch lên một đường cong, lại cười nói:
- Nghe lời đại nhân nói, dường như hôm nay có cái nhìn mới.
- Vốn ta không thích nói xấu người khác.
Sở Hoan lắc đầu, nhìn thấy ngựa chết đang thu dọn trên đường, lắc đầu thở dài:
- Đường đường Quỷ Đao, vậy mà dùng để giết một con ngựa, thật sự đáng tiếc... !
Trong giọng điệu của hắn, quả thật mang theo ý tiếc hận.
Lưu Ly phu nhân sững sờ, lập tức cười nói:
- Điền Hầu là điện hạ phân phó đi theo bảo hộ ta, có lẽ vừa rồi nhìn thấy con ngựa này xông về phía ta, cho nên mới làm như vậy, đại nhân không nên chú ý... !
- Ta sẽ không chú ý.
Sở Hoan lắc đầu, nhìn Lưu Ly phu nhân, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Lưu Ly phu nhân cười nói:
- Vốn có việc, nhưng có đại nhân ở đây, Lưu Ly bình yên vô sự.
Nàng nắm miếng ngọc bội trong lòng bàn tay, khẽ nói:
- Đây là điện hạ ban thưởng, đại nhân chẳng những ngăn con ngựa hoảng sợ lại, còn khiến Lưu Ly không bị tổn thương, hơn nữa lấy lại được miếng ngọc bội này, Lưu Ly không biết nên cảm kích thế nào.
Nàng cười cười nói:
- Lưu Ly nhớ rõ không xa phía trước có một trà lâu, dường như vẫn còn kinh doanh, không bằng mời đại nhân đi uống chén trà, biểu đạt ý cảm tạ, ngài thấy thế nào?
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Uống trà là chuyện cao nhã của văn nhân, ta chỉ sợ không cảm nhận được thú vị ẩn giấu trong đó.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước không xa, cười nói:
- Bên kia có một quán mì, nếu có thể mà nói, mời ta ăn bát mì thé nào?
Lưu Ly phu nhân khẽ giật mình, lập tức cười nói:
- Hóa ra đại nhân muốn ăn mì, chỉ cần ngài nguyện ý, đương nhiên là có thể.
Võ Kinh Vệ đã sớm xua tan đám người tụ tập trên đường phố, mọi người thấy cũng không có chuyện gì náo nhiệt để xem, đều tản đi hết. Sở Hoan cùng Lưu Ly đi thẳng tới quán mì không xa phía trước, bên cạnh quán mì đặt hai chiếc bàn nhỏ, lúc này không có khách. Sau khi ngồi xuống, Sở Hoan kêu lên:
- Ông chủ, cho hai chén mì, nhiều nước hơn, cho ít hành!
Chủ quán lập tức đáp ứng một tiếng.
Lưu Ly cùng Sở Hoan ngồi bên cạnh quán mì, ăn mì đầu đường quả thật khiến nàng hơi không thích ứng, nhìn thấy Sở Hoan thuần thục gọi mì, dường như thường xuyên ăn mì tại cửa hàng bên đường, nàng hơi kinh ngạc:
- Đại nhân thường xuyên tới đây ăn mì?
- Chỉ có thể nói là thường xuyên ăn mì bên đường, cũng không phải thường xuyên ở chỗ này.
Sở Hoan cười nói:
- Ngươi chưa từng nếm qua mì đầu đường?
Lưu Ly lắc đầu.
Sở Hoan cười nói:
- Như vậy ngươi cũng nếm thử, hương vị rất được, ta chỉ lo lắng hôm nay ngươi ăn một lần, sau này sẽ thường xuyên tới.
Lưu Ly phu nhân xinh đẹp cười:
- Lưu Ly cũng không phải người tham ăn.
- Thật ra trước kia ta cũng không tham ăn.
Sở Hoan nghiêm trang nói:
- Ngươi có biết tại sao ta lại thích ăn mì đầu đường?
- Chắc là một câu chuyện rất cảm động.
Lưu Ly hứng thú cười nói, lúc nàng cười, ánh mắt mang theo một lớp sương mù, nhìn lên thanh tú mang theo vẻ quyến rũ, xinh đẹp thoát tục.
Sở Hoan cười thần bí, thân thể hơi nghiêng về phía trước, thấp giọng nói:
- Đã từng có một đoạn thời gian, ta xấu hổ vì trong túi rỗng tuếch, không ăn được sơn hào hải vị, ta có một người bẹn, chuyện hắn thích nhất là tiết kiệm tiền, chẳng qua tiền tiết kiệm được mỗi tháng không nhiều lắm, nhưng có thể thoải mái ăn mì thịt chó một lần... !
Lưu Ly phu nhân hơi ngạc nhiên nói:
- Mỗi tháng... chỉ có thể ăn mì thịt chó một lần?
Sở Hoan cười nói:
- Tiền công của hắn rất ít, hơn nữa lượng cơm của chúng ta rất lớn, ăn mì thịt chó một lần, không có ba tới năm chén lớn, là không thể ngừng lại.
Hắn cười nói:
- Mì nước nóng hổi, còn có miếng thịt chó lớn, mỗi lần cũng cần một số bạc... Cho nên đợi đến lúc mỗi tháng nhận tiền, ta thấy túi tiền của hắn phồng lên một chút, liền tìm tới hắn!
- Đại nhân để cho hắn mời ngài ăn mì thịt chó sao?
Lưu Ly mỉm cười nói.
- Hắn không hào phóng như vậy.
Sở Hoan lắc đầu thở dài:
- Muốn hắn bỏ bạc mời khách, cũng không phải một chuyện dễ dàng. Cho nên mỗi lần ta đều rút thăm với hắn, ai rút trúng người đó mời khách và thanh toán!
- Xem ra vận khí của đại nhân hẳn là vô cùng tốt.
Lưu Ly phu nhân cười nói:
- Phải chăng sau đó mỗi lần mời khách đều là bằng hữu của ngài?
Sở Hoan cười ha ha nói:
- Ta chuẩn bị hai tờ giấy, nếu tờ giấy của ai là trắng, thì người đó mời khách... Mỗi lần ta đều nhường cho hắn rút trước.
Đôi mắt dễ thương của Lưu Ly phu nhân lưu chuyển, cười xinh đẹp nói:
- Chỉ sợ hai tờ giấy của đại nhân đều trắng.
Sở Hoan cười nói:
- Cho nên mỗi lần hắn đều ngoan ngoãn lấy bạc mời khách.
Nói tới đây, trong mắt hắn hiện ra vẻ dịu dàng, nói khẽ:
- Ta nghĩ hắn đã sớm biết rõ ảo diệu bên trong, nhưng hắn một mực không hề vạch trần... Cứ rút thăm mỗi tháng một lần... !
- Đó là một người bạn tốt.
Lưu Ly khẽ thở dài:
- Đại nhân có thể có bằng hữu như vậy, thật sự may mắn.
Sở Hoan khẽ gật đầu, lúc này chủ quán đã đưa hai chén mì thịt chó nóng hổi lên, cực kỳ đầy đặn, mùi thơm bốn phía, hành thái phủ trên mì.
Tuy rằng mỗi ngày khách của quán mì này không ít, nhưng lại rất ít người danh giá nguyện ý ngồi ăn mì tại cửa hàng vỉa hè này. Chủ quán nhìn thấy hai người khách hôm nay quần áo đẹp đẽ, đặc biệt công tử khoác áo, mặt ngọc da trắng, còn đẹp hơn nữ nhân, trong lòng biết là quý nhân, cho nên bỏ thêm không ít.
Sở Hoan lấy hai đôi đũa từ trong hộp đũa, đưa cho Lưu Ly phu nhân một đôi, cầm chiếc đũa thuần thục mà khêu hai cái, trộn lẫn hành và mì sợi, nói với Lưu Ly:
- Bắt đầu ăn như vậy, sẽ rất thơm!
Lưu Ly học bộ dáng Sở Hoan, đưa bàn tay ngọc cầm đũa trộn trộn bên trong chén, lập tức không kìm nổi lòng mà ghé sát vào, hơi nóng kia thổi qua chiếc mũi tinh xảo của nàng, hơi nóng này mang theo mùi thơm của hành, khiến cho người ta rất muốn ăn. Sở Hoan thấy động tác của Lưu Ly, thấy biểu lộ mê người trên mặt nàng, lại không khỏi rung động trong lòng.
- Đại nhân nói vị Diệp lão tam rất nổi danh trên con phố này sao?
Lưu Ly cầm chiếc đũa, nhẹ giọng hỏi:
- Tại sao đại nhân lại phán đoán như thế?
Sở Hoan lấy làm kỳ, Diệp lão tam là người vừa rồi cưỡi ngựa hoảng sợ xông tới, tướng mạo thường thường không có gì lạ, chẳng qua Võ Kinh Vệ nói một câu tên người nọ, chỉ sợ rất nhiều người cũng không nhớ được tên của tiểu nhân vật này, nhưng Lưu Ly vừa nghe một lần, đến giờ vẫn còn nhớ rõ, hắn cảm thấy kinh ngạc bởi trí nhớ của Lưu Ly.
- Ngay từ đầu ta cũng không xác định.
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Chẳng qua lúc người nọ xuất hiện, ta biết ngay kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn thật ra rất giỏi, dùng kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn vốn có thể khống chế được con ngựa hoảng sợ kia, không để ngựa hoảng sợ xông bừa trên đường.
- Ồ?
- Mấy người bọn họ không khống chế ngựa hoảng sợ, để mặc nó chạy vội, đương nhiên không có khả năng không có duyên cớ.
Sở Hoan thở dài:
- Sau lưng chuyện khác thường trên thế gian, chắc chắn sẽ có một số mục đích. Vừa rồi lúc trước chúng ta đi trên đường cái, bên cạnh có một người lén lút đi theo chúng ta... !
Đôi mắt xinh đẹp của Lưu Ly chớp động, lông mi thật dài, lộ ra vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên nàng không chú ý tới vừa rồi có người bám đuôi, nàng hiểu được cái gì, hỏi:
- Ngài nói người trộm ngọc bội của ta?
Sở Hoan gật đầu:
- Khi ngựa hoảng sợ xuất hiện, dường như tất cả lực chú ý của mọi người trên đường đều bị con ngựa hoảng sợ hấp dẫn tới, thời điểm đó ai cũng sẽ không đề phòng người nào đó bên cạnh mình. Con ngựa hoảng sợ của Diệp lão tam chạy như bay, chẳng qua là thủ đoạn che giấu tai mắt người, hấp dẫn lực chú ý của mọi người, mục đích thực sự của hắn, chỉ là để cho đồng bạn của mình thừa dịp ra tay ở thời điểm này, ngọc bội của ngươi chẳng qua là một thứ trong đó, ta nghĩ trong một lát vừa rồi, đã có rất nhiều người mất đồ đạc... !
Lưu Ly bừng tỉnh cười khổ nói:
- Thì ra là thế, nếu như không có đại nhân, đến giờ ta cũng không rõ nguyên do trong đó.
- Tam giáo cửu lưu, tất có phương pháp sinh tồn của hắn.
Sở Hoan cười nói:
- Những trò xiếc này của họ, người không biết nội tình đương nhiên không rõ ràng lắm, người biết rõ chi tiết lại cho là trò xiếc đơn giản nhất.
Lưu Ly cười nói:
- Đại nhân vẻn vẹn từ thuật cưỡi ngựa của Diệp lão tam đã nhìn ra được tất cả trò xiếc trong đó, Lưu Ly thật sự rất bội phục, cũng may mắn kỹ thuật cưỡi ngựa của bản thân đại nhân cao minh, nếu không cũng sẽ nhìn không ra.
Nàng khẽ nói:
- Có lẽ đại nhân còn chưa quên, ngài còn phải dạy ta cưỡi ngựa đó!
Sở Hoan mỉm cười gật đầu, đột nhiên nghĩ tới lần trước dạy Lưu Ly cưỡi ngựa, hai người trải qua cánh rừng kia, dưới sự ý loạn tình mê xảy ra việc mập mờ kia, trong lòng không khỏi rung động, lúc này dưỡng như Lưu Ly cũng nghĩ đến cái gì, khuôn mặt tuyết trắng đột nhiên đỏ ứng, cúi tháp đầu, lấy ăn mì để che giấu.