Cồn cát hình cốc.
Trên thực tế địa hình cồn cát hình cốc đã có thay đổi, ít nhất phía tây cồn cát đã bị lốc xoáy cuốn bằng, đã không phải cồn cát hình cốc lúc trước, biến thành hình móng ngựa.
Kiểm kê sau cuộc chiến đã xong, phía sứ đoàn chết trận hơn ba mười ngừa, trong đó ba mươi bốn tên binh sĩ Cận Vệ Quân, có bốn gã lạc đà khách chết trận, ba gã lạc đà khách Khâu gia, một gã lạc đà khách Mã gia.
Tuy nhiên cướp sa mạc Hắc Phong cũng bị thương nặng, nhân mã đánh lén cũng tổn thất gần trăm, có hơn bốn mươi thi thể cướp sa mạc lưu lại.
Lúc rửa sạch chiến trường, Tiết Hoài An và quan văn bị mùi máu tanh hun đến nỗi thầm muốn nôn mửa, nhìn thấy thi thể tràn ngập trong sa cốc, cũng kinh hồn táng đảm. Trận chiến đêm qua có thể nói cực kỳ thảm thiết.
Thi thể chết trận của sứ đoàn, đều được đồn bạn an táng trong sa mạc, còn thi thể cướp sa mạc, Cận Vệ Quân đương nhiên không thể an táng thích đáng, họ đều mang khỏi sa cốc ném ra bên ngoài, lập tức có chim diều xoay quanh trên bầu trời, chờ bữa tiệc lớn.
Chử Bách hộ và người đuổi theo mỏi mệt không chịu nổi trở về doanh địa sau khi mặt trời mọc, đêm qua đuổi theo, người ngựa các bên trộn lẫn cùng một chỗ, cuối cùng bởi vì lốc xoáy ngăn cản, người của cướp sa mạc và Chử Bách hộ không thể tiếp tục truy kích, vốn tưởng rằng phải chém giết một phen, nhưng lúc ấy tuy rằng Hắc Phong mang theo hơn hai mười người, nhân số vẫn chiếm thượng phong, cũng không kịch chiến với Chử Bách hộ, mà dẫn cướp sa mạc thủ hạ lập tức rút khỏi.
Chử Bách hộ cũng biết cướp sa mạc quen thuộc thích ứng địa hình sa mạc hơn sứ đoàn nhiều lắm, hơn nữa số người lại ít hơn cướp sa mạc, sợ cướp sa mạc đặt bẫy, dưới sự cẩn thận cũng không đuổi theo, mang theo người của sứ đoàn trở về.
Bọn họ đuổi theo cũng không xa, chỉ trở về theo đường cũ, dù như vậy cũng thiếu chút nữa không tìm được sa cốc, vấn vả phân ra tìm mới có thể trở về.
Hiên Viên Thắng Tài thấy Chử Bách hộ trở về, vội vàng hỏi tung tích Sở Hoan, Chử Bách hộ lắc đầu, lộ ra vẻ xấu hổ.
Gã phụ trách bảo vệ Hắc Giao Hầu, vì thế còn hao tổn tâm tư một phen, ai biết cuối cùng Hắc Giao Hầu vẫn bị người cướp đi, chẳng những như vậy, hiện giờ ngay cả Sở Hoan cũng không biết tung tích.
Lúc Tiết Hoài An tới đây, Hiên Viên Thắng Tài báo tình hình cho gã biết, phần lớn người sứ đoàn Tần quốc rất sốt ruột, cũng may Hiên Viên Thắng Tài đã phái mấy đội nhân mã ra ngoài tìm, chỉ có thể chờ tin tức của họ.
Đêm qua vừa cướp sa mạc vừa lốc xoáy, dồn sứ đoàn vốn mệt mỏi tới tình trạng kiệt sức, rửa sạch hoàn toàn chiến trường, sứ đoàn dùng lương khô nghỉ tạm tại chỗ chờ Sở Hoan trở về.
Đến lúc giữa trưa, mấy đội nhân mã phái ra trước sau trở về, tất cả đều không thể tìm thấy tung tích Sở Hoan, sa mạc rộng lớn, mấy đội nhân mã cũng không dám đi quá xa, thứ nhất dù sao cũng lo lắng sẽ gặp phải cướp sa mạc, thứ hai lo lắng đi quá xa mình cũng sẽ lạc đường trong sa mạc.
Tiết Hoài An trách cứ một hồi, cũng không phải gã thật sự lo lắng an nguy của cá nhân Sở Hoan, nếu không đi sứ, cho dù Sở Hoan tan xương nát thịt cũng không liên quan tới gã, nhưng hiện giờ gã biết tầm quan trọng của Sở Hoan đối với sứ đoàn, vừa gặp chuyện khó khăn, vị Phó sứ đại nhân kia đều có thể chống đỡ, hiện giờ thiếu Sở Hoan, trọng trách của gã sẽ tăng lên rất lớn, việc nào cũng đều do gã chủ trì, khó được thanh nhàn.
Mọi người không dám nói chuyện.
Lạc đà khách Khâu gia là Triệu Thành thấy tình hình như vậy, cố lấy dũng khí tiến lên nói:
- Các vị đại nhân, sa mạc mênh mông, cho dù chỉ cách một cồn cát, gần trong gang tấc, cũng chỉ có thể thấy thoáng qua. Trong sa mạc không cố định đường, muốn tìm người hết sức khó khăn. Sở đại nhân người hiền ắt sẽ gặp lành, tất không có việc gì, nhưng nếu cách nơi này quá xa, trong nhất thời muốn tìm tới nơi này chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng gì.
Gã chỉ vào lỗ hổng bị lốc xoáy cuốn qua, nói:
- Đêm qua lốc xoáy rất lớn, tiểu nhân nghĩ rằng chỉ sợ địa hình gần đây đều có thay đổi, từ đó sẽ gia tăng độ khó tìm kiếm, hiện giờ Phó sứ đại nhân thậm chí có thể đã lạc đường.
Hiên Viên Thắng Tài nghiêm mặt nói:
- Vậy ngươi có biện pháp gì tốt?
Gã biết so với sứ đoàn, đám lạc đà khách quen thuộc sa mạc hơn, lúc này không biết tìm Sở Hoan thế nào, chỉ có thể dựa vào lạc đà khách rồi.
Triệu Thành cười khổ nói:
- Đại nhân, tìm người trong sa mạc, căn bản không có biện pháp hay. Nếu tìm ngươi dễ dàng, như vậy đám cướp sa mạc có thể dễ dàng chặn được mỗi đội ngũ xuyên qua sa mạc.
Gã lắc đầu thở dài:
- Sa mạc thật sự quá lớn, hơn nữa cồn cát trùng điệp, giống như lời tiểu nhân vừa nói, cho dù cách một cồn cát, thậm chí hai bên cũng không thể phát hiện.
Tiết Hoài An lòng nóng như lửa đốt, nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Không thể tìm được Sở Phó sứ, chúng ta tiếp tục như thế nào?
Một gã quan văn bên cạnh tới gần nói:
- Đại nhân, chúng ta không thể tiếp tục chậm trễ ở nơi này. Thức ăn nước uống chúng ta mang theo, không cách nào để chúng ta ngừng lại lâu dài trong sa mạc, hơn nữa lúc trước Ma Ha Tàng Tây Lương cũng đã nói, chúng ta nhất định phải tới vương thành Thanh La Tây Lương trước lễ điểm thân, nếu không để lễ điểm thân trôi qua, người Tây Lương sẽ có cớ đổi ý.
Tiết Hoài An gật đầu nói:
- Bản quan biết được.
Hiên Viên Thắng Tài cau mày nói:
- Nếu phân tán đội ngũ đi tìm, nói không chừng đội ngũ tìm người cũng sẽ lạc đường, đám cướp sa mạc này đều là kẻ liều mạng, không thể cam đoan chúng không tiếp tục xâm phạm… !
Mấy người đều mặt co mày cáu, cảm thấy chuyện thật sự quá khó giải quyết.
Chợt thấy Lang Oa Tử lưng đeo cung và bội đao đi tới, rút bội đao dùng chuôi đao viết hai hàng chữ trên mặt đất, sau đó cất đao vào vỏ, mọi người nhìn xem, Lang Oa Tử chủ động muốn lưu lại tiếp tục tìm Sở Hoan, để sứ đoàn tiếp tục rời đi, không cần chậm trễ.
Hiên Viên Thắng Tài ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Đại nhân, kế hoạch hiện giờ, cũng chỉ có thể như thế. Chúng ta lưu người lại, lưu đầy đủ nước và thực vật, để họ tiếp tục tìm kiếm Sở Phó sứ, sứ đoàn chúng ta tiếp tục đi, rời khỏi sa mạc, khi đó dễ tập trung,
Lúc này Sở Hoan cũng không có chủ ý, ngẫm nghĩ một chút cuối cùng gật đầu nói:
- Đành phải như thế.
Hiên Viên Thắng Tài nói với Lang Oa Tử:
- Lang Oa Tử, ngươi và lạc đà khách Mã gia ở lại chỗ này tìm người, ta lưu lại cho ngươi hai mươi người, lưu lại đủ nước và thực vật, cần phải tìm được Sở Phó sứ. Lạc đà khách Khâu gia dẫn chúng ta tiếp tục tiến về phía bắc, nếu các ngươi tìm được Sở Phó sứ, xuất phát về phía bắc, gặp lại trên đường đương nhiên rất tốt, nếu không chúng ta rời sa mạc, sẽ chờ các ngươi ở đó, nếu thời gian không kịp, các ngươi trực tiếp tới vương thành Thanh La tìm chúng ta!
Lang Oa Tử mặt không chút thay đổi, khẽ giật đầu.
Bạch Hạt Tử và Tôn Tử Không đương nhiên quan tâm tới tung tích Sở Hoan hơn, vẫn ở bên cạnh nghe, lúc này Bạch Hạt Tử rốt cuộc chắp tay nói:
- Hiên Viên tướng quân, hai người chúng ta cũng muốn lưu lại tìm Sở Phó sứ!
Hiên Viên Thắng Tài biết hai người này đều là hầu cận của Sở Hoan, gật đầu đồng ý.
…
…
Trong sa mạc, Sở Hoan được sứ đoàn nhắc đến lại ra vẻ kinh ngạc, khi Mị Nương nói Mộc Đầu là Thanh Thiên Vương, Sở Hoan quả thực không dám tin, cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hắn không biết Hồng Xà Hầu, nhưng tên tuổi Thanh Thiên Vương như sấm bên tai.
Thanh Thiên Vương là thủ lĩnh phản loạn Hà Bắc, tập hợp mấy vạn loạn phỉ, từng hung hăng ngang ngược một thời ở Hà Bắc Đạo, triều đình phái Tả Đồn Vệ Quân Trung Vũ Tướng quân Hàm Tam Thông dẫn quân vào Hà Bắc Đạo bao vây tiễu trừ, thật vất vả mới đánh tan đội ngũ của Thanh Thiên Vương, xé chẵn ra lẻ phân tán các nơi ở Hà Bắc Đạo.
Chỉ là mặc dù quân đội của Thanh Thiên Vương liên tục thua vài trận, nhưng Hàn Tam Thông vẫn không thể bắt được Thanh Thiên Vương, tàn quân của Thanh Thiên Vương vẫn hoạt động chung quanh Hà Bắc Đạo, không bị tiêu diệt hoàn toàn, khi Giang Hoài Đạo rơi vào loạn Thiên Môn, nghe nói thế lực của Thanh Thiên Vương ở Hà Bắc lại bắt đầu rục rịch.
Sở Hoan vẫn cho rằng, Thanh Thiên Vương nhất định vẫn còn ở Hà Bắc, chờ thời cơ mà động, nhưng bây giờ không thể tưởng được Thanh Thiên Vương lại theo tới trong sa mạc.
Thanh Thiên Vương nhân vật số một trong sổ đen của đế quốc, khiến triều đình và Hàn Tam Thông không yên, không ngờ đi theo sứ đoàn tiến vào sa mạc, ngay dưới mắt mình, Sở Hoan cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí Sở Hoan hoài nghi lời Mị Nương nói có thật hay không, nhưng chẳng biết tại sao, tuy rằng hắn vẫn cảm thấy Mị Nương là một nữ tử giảo hoạt như cáo, nhưng sâu trong lòng lại tin tưởng Mộc Đầu quả thật là Thanh Thiên Vương.
Đêm qua hắn nhìn thấy Thanh Thiên Vương ra tay, võ công cực cao, cũng không phải hạng người đơn giản.
Sở Hoan rơi vào trầm tư, Mị Nương mỉm cười duyên dáng nói:
- Thế nào? Không tin sao?
Sở Hoan khôi phục tinh thần, lạnh nhạt nói:
- Thanh Thiên Vương tiến vào sa mạc cùng ngươi, chỉ vì nghĩ cách cứu viện một bộ hạ của hắn sao?
Hắn cảm thấy chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Bộ hạ của Thanh Thiên Vương, nghe nói rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, nếu gã đứng đầu đám phỉ, loại chuyện cứu người này căn bản không nên do gã tự thân xuất mã.
- Các ngươi làm quan, đương nhiên sẽ không rõ ràng.
Mị Nương như cười như không nói:
- Thanh Thiên Vương đối đãi bộ hạ như huynh đệ, xảy ra chuyện tự thân xuất mã, cũng không có gì ngạc nhiên.
Nói tới đây, đôi mi thanh tú cau lại, khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Sở Hoan biết thương thế trên đùi nàng rất nghiêm trọng, hơi nhíu mày. Không chờ hắn nói chuyện, Mị Nương đã nũng nịu nói:
- Sở đại nhân, ngài trơ mắt nhìn như vậy sao? Vấn đề ngài hỏi, Mị Nương đã nói thực cho ngài, ngài có chuẩn bị qua cầu rút ván, bỏ lại Mị Nương hay không?
Sở Hoan ngẩng đầu nhìn không trung, mặt trời đất bắt đầu chếch đi, lúc này đã có thể đoán được phương hướng đông tây, hắn nhớ rõ đêm qua đuổi theo lúc tây lúc bắc, muốn tìm được sứ đoàn, chỉ cần tiến về phía đông.
Lúc này Sở Hoan cũng do dự, xử lý vế thương cho Liễu Mị Nương một chút cũng không có vấn đề gì, nhưng sau khi xử lý vết thương, có mang nàng theo hay không?
Đi trong sa mạc, gian khổ vạn phần, mang theo một người bị thương sẽ giảm rất nhiều tốc độ, trở thành trói buộc rất lớn, huống chi nữ tử này tâm kế giảo hoạt, mang theo trên người cũng chưa chắc không phải phiền toái.
Nhưng trơ mắt nhìn một nữ tử bị thương, bỏ nàng lại nơi này, nàng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, không khách gì tự tay giết nàng.
Huống chi Sở Hoan còn đang suy nghĩ trong lòng, Hắc Giao Hầu bị cướp, hiện giờ bắt được Hồng Xà Hầu, nếu thật sự tìm được sứ đoàn, rời khỏi sa mạc, sau này cũng có thể giải thích với Tây Lương và Đại Tần.
Hắn đang do dự, Mị Nương đã thở dài:
- Thôi đi, Sở đại nhân, ngài không giết Mị Nương, Mị Nương đã rất vui vẻ rồi. Ngài mang theo Mị Nương, chắc chắn sẽ liên lụy ngài, ngài cứ việc đi thôi, không cần để ý tới Mị Nương là được.
Nàng nằm xuống, bộ ngực no đủ đẩy xiêm y lên cao, vẫn cao ngất như núi, giọng điệu khéo hiểu lòng người:
- Đại nhân tốt, mang theo Mị Nương ngài sẽ chết nhanh hơn, Mị Nương không nỡ để ngài chết, Mị Nương sẽ không liên lụy ngài, chỉ trông mong ngài có thể sớm ngày tìm được sứ đoàn của ngài, sớm ngày rời khỏi sa mạc, nếu sau này không có chuyện gì có thể nhớ lại, thì nhớ tới đã từng có một nữ tử vô cùng thích ngài, ngay cả chết cũng không quên được ngài… !
Nói tới đây, giọng Mị Nương tràn đầy cảm thụ, giống như sống chết xa nhau, nhưng ở sâu trong đôi mắt lại lóe lên ánh sáng giảo hoạt.
Sở Hoan đương nhiên biết Mị Nương cố ý làm ra vẻ đáng thương, chỉ có người đầu óc toàn nước mới tin tưởng lời nàng nói, trong lòng hơi buồn cười, quay đầu nhìn sang. Mị Nương đang dùng mị nhãn nhìn hắn, thấy Sở Hoan quay đầu tới, khuôn mặt Mị Nương lập tức ra vẻ khổ sở đáng thương, cắn cặp môi thơm, dường như đã nhận mệnh.
Sở Hoan lắc đầu đi tới bên cạnh Mị Nương, đặt mông ngồi xuống, liếc Mị Nương một cái hỏi:
- Dao nhỏ kia của ngươi còn ở đây không?
Mị Nương thấy Sở Hoan ngồi xuống bên cạnh mình, trong mắt xẹt qua vẻ vui mừng, nhưng vẫn làm bộ rụt rè nói:
- Ngài muốn dao làm cái gì?
Sở Hoan liếc vài lần, hai thanh Liễu Diệp Đao trên người Mị Nương sớm đã không thấy tung tích, lập tức không nói nhiều, rút Huyết Ẩm Đao của mình ra, dùng tay cẩn thận cắt vạt áo chỗ vết thương ở chân Mị Nương, một đoạn đùi non trắng nõn lộ ra, trong suốt như ngọc, tuy giờ phút này bên trên vẫn dính mồ hôi, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, hơi sáng bóng, mang theo hấp dẫn khác thường.
Chỉ là trên đùi non trắng nõn, có một vết thương dài nhỏ, cũng may bị hạt cát giữ chặt, máu tươi đã ngừng chảy ra ngoài, nếu không vết thương vẫn còn đổ máu, chỉ sợ Mị Nương sớm đã mất máu mà chết.
Miệng vết thương đỏ sẫm, máu đã đông lại, dưới màu cát đỏ phụ trợ, chân Mị Nương càng tuyết trắng, chói mắt hơn cả cát vàng.
- Trước tiên ta bỏ đi cát trên miệng vết thương của ngươi, sau đó băng bó miệng vết thương lại.
Sở Hoan nhìn chằm chằm mắt Mị Nương nói:
- Lúc rửa sạch miệng vết thương, chắc chắn sẽ rất đau, ngươi đường đường Hồng Xà Hầu, hẳn là có thể nhịn, tuy nhiên nếu không nhịn nổi, ngươi cứ việc kêu ra tiếng, dù sao ngoài ta ra, nơi này cũng không còn người khác nghe thấy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mị Nương thật ra hơi tái nhợt, môi đã không còn nở nang đỏ tươi như trước, không chó chút máu nào, nhưng vẫn miễn cưỡng duyên dáng cười nói:
- Ngài trị thương giúp ta, chẳng phải sẽ chậm trễ ngài?
- Chớ làm bộ.
Sở Hoan tức giận nói:
- Nói êm tai, thật sự muốn bỏ ngươi ở nơi này, chỉ sợ ta chưa chạy vài bước, ngươi sẽ mắng ta khốn khiếp rồi.
Mị Nương cười lên khanh khách, bộ ngực sữa phập phồng, ba đào mãnh liệt, quyến rũ nói:
- Đánh là thương mắng là yêu, người ta chửi là thích ngài, điều này ngài cũng không rõ!
- Chớ có nói bậy!
- Ta không có nói bậy, ngài… ôi… !
Mị Nương nói được một nửa, đột nhiên rên rỉ một tiếng, đó là rên rỉ đau đớn, nhưng mang đến cho người ta cảm giác dục vọng. Giờ phút này Sở Hoan cắt lấy một vạt áo sạch sẽ, bắt đầu rửa sạch miệng vết thương cho Mị Nương, trong nháy mắt đụng vào miệng vết thương, Mị Nương còn chưa chuẩn bị tốt, một cơn đau đớn khiến nàng không kìm nổi rên rỉ ra tiếng, toàn thân nàng căng lên. Sở Hoan thấy nàng đau đớn dữ dội, ngừng tay, ngâng đầu liếc nàng một cái, nhíu mày hỏi:
- Không kìm nổi sao?
- Có thể nhịn được.
Mị Nương quả thật có vài phần quật cường, lại hỏi:
- Sở đại nhân, Mị Nương hỏi ngài một câu, được không?
- Cái gì?
- Ngài vừa rồi khiến Mị Nương không kìm nổi kêu ra tiếng, chỉ có một mình ngài có thể nghe thấy.
Sắc mặt Mị Nương tái nhợt, nhưng vẫn phong tình vạn chủng nũng nịu nói:
- Sở đại nhân, ngài nói cho Mị Nương, có phải ngài rất thích nghe nữ nhân kêu ra tiếng… Ôi… Sở Hoan, tên Vương… !
Sở Hoan thấy nàng lại nói bậy, lại bắt đầu rửa miệng vết thương.
- Ngươi dám mắng ta?
- Ta không mắng!
Mị Nương vểnh môi nói:
- Ta nói ngài là Vương, cũng không phải chửi khốn khiếp. Hiện giờ ngài chính là Vương của Mị Nương, sống chết của Mị Nương ở trong lòng bàn tay ngài, ngài không phải Vương thì là cái gì?
- Giảo hoạt đa đoan, nhanh mồm nhanh miệng.
Sở Hoan tức giận nói:
- Nếu ngươi hỏi, bản quan trả lời ngươi, trước kia bản quan cũng không thích nghe tiếng nữ nhân kêu, chẳng qua hai tiếng ngươi vừa kêu vô cùng sung sướng, bản quan còn muốn nghe nữa… !
- Ha ha ha, Mị Nương chỉ biết ngài yêu thích ta… Ôi… A… Ngài… nhẹ một chút… Úc…. Vương… Khốn khiếp, ngài là cố ý… Ôi… Người tốt, van cầu ngài, nhẹ một chút, Mị Nương… Mị Nương chịu không nổi… Ngài không phải người tốt, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn… Ức hiếp người… Ôi… !
Tiếng rên rỉ của Mị Nương mang theo thống khổ, nhưng có lẽ trời sinh như thế, trong tiếng rên rỉ lại khiến lòng người rung động.
Trong sa mạc, một nam tử ngồi bên chân một nữ tử xử lý miệng vết thương, mà nữ tử kia liên tục phát ra tiếng rên rỉ thực cốt lại mang theo thống khổ, thỉnh thoảng mang theo vài câu chửi bậy, hình ảnh kỳ lạ khác thường.