Lần bình phẩm ngự tửu sắp tới, sau khi Lâm Lang biết vị quan chủ trì là Thẩm Kính, tâm trọng không được tốt cho lắm, Sở Hoan thì luôn trấn an.
Lâm Lang là người con gái đầu tiên mà hắn tới cái thời đại này, hắn đối với nàng vừa thương lại vừa yêu, thấy tâm trạng nàng không được tốt, tất nhiên sẽ không khoảnh tay đứng nhìn rồi, bí mất an bài Liễu béo đi theo dõi Phương Chính Hạo, hi vọng từ Phương Chính Hạo có thể tìm được sự đột phá nào đó.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, lần này Phương Chính Hạo tham gia bình phẩm ngự tửu, không thể thiếu được những lần tiếp xúc bí mất với quan chủ phẩm Thẩm Kính được, một mặt hắn cho người theo dõi Phương Chính Hạo, một mặt lại chú ý tới những động tĩnh của Thẩm Kính, hi vọng thông qua hai người này có thể tìm được một chút manh mối nào, dù gì như vậy thì cũng có thể nắm thóp được đối thủ.
Hắn biết muốn tóm được những nhược điểm cũng như việc câu kết của bọn họ là không dễ dàng gì, nhưng lại không hề nản lòng.
Chính vào lúc hoàng hôn ngày hôm qua, hắn được biết tin, Thẩm Kính đã rời khỏi hành dinh, Sở Hoan lập tức lệnh cho Liễu béo theo sát tgk, xem người này rốt cuộc là có những hành động gì.
Nhẽ ra việc này hắn định giao cho người có tính tình điềm tĩnh một chút như Vương Hàm, nhưng Liễu béo lại tự đề cử mình, hơn nữa Liễu béo có chút ưu thế, là việc Liễu béo có những bằng hữu ở thành Vân Sơn phủ này, những bằng hữu của hắn đều là những nhân vật cũng chẳng ra gì, lại còn có những kẻ trộm cắp lưu manh nữa, nhưng việc thoi dõi thì những người này là hữu dụng nhất.
Sáng sớm hôm nay, hắn tới trạm gác bên đường gác, Liễu béo đã đợi ở đó trước rồi, thấy Sở Hoan đi tới, Liễu béo vẻ rất hưng phấn mà báo cáo những tin tức mà hắn đã thu hoạch được.
Hai người đi vào một ven đường, giọng nói rất nhỏ nhẹ, Liễu béo không kìm nổi hưng phấn nói:
- Đại nhân, có tin tốt đây!
Sở Hoan thấy vẻ mặt hắn rất kích động, chỉ sợ lại tìm được bước đột phá gì đó, khẽ hỏi, Liễu béo liền hạ giọng nói:
- Hôm qua sau khi tên họ Thẩm rời khỏi hành dinh, cố ý đi một vòng, sau khi trời tối, thì đi về phía phủ đệ của hội trưởng thương hội Lưu Tụ Quang Lưu lão thái gia. Bỉ chức đích thân thoi dõi ở đó, tới tận nửa đêm hôm qua, tên hộ Thẩm kia mới từ cửa sau của Lưu phủ đi ra.
Sở Hoan nhíu mày nói:
- Chỉ có như vậy thôi sao?
Liễu béo cười tủm tỉm nói:
- Đại nhân đừng nóng vội thế. Đại nhân, chắc cũng biết, lúc Thẩm Kính đi ra, là ai tiễn hắn rời khỏi không?
- Là ai thế?
- Lưu lão thái gia... còn một người mà đại nhân sai bỉ chức theo dõi đó chính là Phương Chính Hạo.
Liễu béo hưng phấn nói tiếp:
- Đêm qua, Thẩm Kính tới Lưu phủ để gặp Phương Chính Hạo, giữ bọn họ chắc chắn có những bí mật nào đó không thể nói cho người khác nghe rồi.
Sở Hoan ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Ngoài những điều này ra, không có điều gì khác sao?
Liễu béo nói:
- Nếu chỉ có những điều này, thì không thể gọi là tin tốt lành được.
Hắn nhìn trước nhìn sau, hạ giọng nói:
- Đại nhân, tối qua ngoài Lưu lão thái gia và Phương Chính Hạo tiễn Thẩm Kính ra, còn có hai người nữa.
Sở Hoan lập tức thấy hứng thú vội hỏi:
- Là ai vậy?
- Là hai cô gái.
Liễu béo nói:
- Đó chính là hai chị em sinh đôi, trắng nõn nà, rất xinh đẹp, cái làn da đó thì quả là...!
Nói tới đây, Liễu béo cứ cười tủm tỉm suốt, thiếu chút nữa thì chảy nước miếng ra, bỗng thấy Vệ Tướng đại nhân nhìn mình với con mắt cổ quái, Liễu béo kinh sợ vội nói:
- Bỉ chức nấp vào chỗ tối, tuy có xa một chút, nhưng nhìn rất rõ ràng, đó chính là hai chị em sinh đôi, hơn nữa nhìn dáng vẻ, rất thân mật với Thẩm Kính nữa.
- Sinh đôi sao?
Sở Hoan trầm ngâm một hồi lâu rồi mới hỏi:
- Phải điều tra xem hai người sinh đôi này rốt cuộc là nhân vật nào?
Liễu béo thấp giọng nói:
- Lúc đầu bỉ chức cũng không thấy hai cô nàng này có chút quan hệ gì với Thẩm Kính, nhưng... nhưng trước lúc rời khỏi, liền nghe thấy hai cô nàng này gọi Thẩm Kính là “ cha nuôi”, bỉ chức cảm thấy rất cổ quái. Sau khi Thẩm Kính rời khỏi, tên Phương Chính Hạo lại cười ha hả nói gì với hai cô nàng đó, dường như là muốn đưa hai nàng đó lên kinh... lúc đó hậu viện rất tối tăm, chỉ có bỉ chức và một người huynh đệ ẩn nấp ở đó, không có người nào khác, bỉ chức thầm nghĩ, bọn họ chắc chắn cho rằng sau ngõ nhỏ kia không có người, thì mới nói ra những lời không kinh kỵ gì như vậy...!
Trên mặt Sở Hoan nở nụ cười, rồi thì thảo tự nói: cha nuôi sao?
Nghe sao mà quen tai vậy.
Liễu béo tuy chỉ bẩm báo những tin tức đó, nhưng Sở Hoan đã phân tích những chi tiết nhỏ đó trong đầu rồi, hình thành một mối quan hệ rất logic, chỉ trong một chốc lát, trong đầu hắn đã hiểu được vấn đề rồi.
Nếu không đoán sai thì, hai chị em sinh đôi đẹp như hoa kia chính là lễ vật mà Phương Chính Hạo hối lộ cho Thẩm Kính, muốn đưa hai người họ lên kinh, đã chứng tỏ dụng ý này rồi.
Hắn trầm ngâm một lát rồi khẽ hỏi:
- Hai chị em song sinh đó hiện giờ đang ở đâu? Có phải ở Lưu phủ không?
Liễu béo lắc đầu nói:
- Bỉ chức biết sự tình không hề đơn giản, cho nên sau khi Thẩm Kính rời khỏi, bỉ chức vẫn chưa rời khỏi, mà tiếp tục theo dõi. Chưa tới nửa canh giờ sau, Phương Chính Hạo lại dẫn theo hai chị em song sinh đó rời khỏi Lưu phủ, rồi ngồi lên hai xe ngựa trở về chỗ hắn ở...
- Hiện tại Phương Chính Hạo đang ở nơi nào?
- ở một tòa nhà cách Lưu phủ không xa lắm.
Liễu béo nói:
- Hắn tới Vân Sơn phủ, liền bỏ tiền ra thuê tòa nhà đó, theo hắn tới Vân Sơn phủ này có hai mươi người, hai chị em song sinh kia đang ở trong tòa nhà đó. Bỉ chức đã lệnh cho hai huynh đệ nhanh nhẹn theo dõi ở đó rồi, có chút động tĩnh gì lập tức báo với bỉ chức...!
Lúc này Sở Hoan quả thật càng thấy tán thưởng Liễu béo hơn, cười nói:
- Làm tốt lắm, sẽ có trọng thưởng.
Liễu béo nghe thấy có thưởng như mở cờ trong bụng vậy, hiện giờ hắn đã nhắm được một vị cô nương trong thanh lầu rồi, nhưng lỗi lần mây mưa phải tốn năm lượng bạc, giá cả cũng không phải dạng xoàng, lần trước Sở Hoan đưa cho hắn tiền mừng năm mới, tuy không ít, nhưng hắn vẫn không lỡ tiêu nó, nếu lần này Vệ Tướng đại nhân hào phóng thưởng ngân lượng cho mình, nhất định phải bỏ năm lượng bạc để thử cảm giác mây mưa với cô nương đó một lần.
- Đại nhân, có thể làm việc cho đại nhân là phúc phận của bỉ chức rồi.
Liễu béo vẻ dõng dạc, nói:
- Đại nhân, còn có điều gì dặn dò, cứ nói để bỉ chức đi làm, bỉ chức nhất định sẽ làm tốt.
Sở Hoan cười nói:
- Ta tin ngươi có năng lực đó.
Rồi lại hạ thấp giọng nói:
- Theo dõi hai người con gái đó, có biết khi nào bọn họ vào kinh không?
- Cái này bỉ chức vẫn chưa thăm dò rõ ràng.
Liễu béo lắc đầu, nhưng lập tức lại vỗ ngực nói:
- Nhưng đại nhân ngài yên tâm, không quá hai ngày, bỉ chức nhất định sẽ làm rõ ràng.
Sở Hoan lắc đầu:
- Lúc chưa điều tra rõ thì bọn họ đã đi rồi.
Trầm ngâm một lát rồi thấp giọng nói:
- Liễu béo, giúp bản tướng tìm một người, không được để bất cứ ai biết, sau khi gặp hắn, phải bảo hắn lập tức tới phủ thành một chuyến.
Liễu béo vội hỏi:
- Đại nhân muốn bỉ chức đi tìm ai vậy?
Sở Hoan ghé sát vào tai hắn, khẽ nói vài câu, Liễu béo lập tức nói:
- Đại nhân yên tâm, bỉ chức sẽ đi ngay đây.
Nhưng hắn chưa kịp đi, thì thấy Sở Hoan ngoảnh đầu lại, vẻ mặt nghiêm nghị, trong lòng thấy quái lạ cũng quay đầu lại, liền thấy cách đó không xa, có mọt người lén la lén lút đi về phía này.
Ánh mắt của Sở Hoan rất nhạy bén, tuy mới sáng tinh mơ, trong không khí vẫn còn chút sương mông lung, nhưng hắn vẫn nhìn thấy trong trời sương mông lung đó có ba người, ba người họ chỉ hơi dừng lại, thì thấy một gã có bộ râu hình chữ bát thấp gầy nghênh ngang đi tới.
Sau khi Từ Tòng Dương vào ở trong hành dinh, thì xung quanh hành dinh được phong tỏa và bảo vệ rất kỹ càng, có thể nói là có thể ra nhưng không thể vào được, những người từ bên trong đi ra, ắt hẳn là người của hành dinh rồi.
Sở Hoan chỉ nhìn tên béo mập nghênh ngang này chút chiếc râu hình chữ bát trên mặt hắn là giả, ánh mắt hắn rất lợi hại, hóa trang thành bộ dạng này không phải hắn chưa từng làm qua, so với tài hóa trang của tên béo mập này so với hắn thì còn non và xanh lắm.
Dán lên bộ râu giả, ắt có ý đồ gì, trong lúc này Sở Hoan cảm thấy dường như có người có dụng ý gì để quan cửa ải, trong lòng cần phải đề phòng, nhưng nhìn vào hai người đi phía sau thì lập tức rùng mình lên.
Bỗng nhiên hắn rùng mình, đơn giản là nhìn thấy người tháp tùng Tề vương là Phùng Ngọ Mã.
Mấy ngày trước ở ngoài cửa thành nghênh đón Từ Tòng Dương, Sở Hoan rất chú ý tới hai đại bách hộ của Thần Y Vệ, hôm nay Phùng Ngọ Mã ăn mặc hoàn toàn không giống như hôm vừa rồi, nhưng Sở Hoan nhớ như in đôi mắt sắc bén đó của hắn.
Có một loại người, cho dù cải trang thế nào đi chăng nữa, nhưng trên người có những đặc điểm độc đáo thì chẳng thể nào che giấu được, Phùng Ngọ Mã một đại bách hộ của Thần Y Vệ là một trong những loại người đó.
Hắn cũng thấy rõ ràng, bên cạnh Phùng bách hộ, là một vị công tử mặc bộ thanh bào rất trẻ tuổi, đây là một người hoàn toàn xa lạ, nhưng Sở Hoan nhìn qua một lượt vị công tử trẻ tuổi này, trong lòng dường như biết được điều gì đó.
Đột nhiên hắn đã hiểu ra, tên béo lùn kia cải trang như vậy chỉ là để che dấu, một gã đàn ông ngoài ba mươi tuổi mà trên môi không có sợi râu nào, ở trong cái thời đại này thì quả là rất hiếm gặp, nếu không phải do trời sinh đã như vậy thì chỉ có một sự giải thích mà thôi.
Tên béo mập này chính là một tên thái giám.
Nếu chỉ có Từ Tòng Dương xuất kinh, bên người không thể mang theo thái giám được, bên người có thái giám đi cùng ắt hẳn phải là người trong cung, vị công tử trẻ tuổi này đột nhiên xuất hiện, bên người lại còn có một vị bách hộ của Thần Y Vệ theo sát bảo vệ...
Sở Hoan thầm đoán được điều gì đó, trong lòng vẫn cảm thấy có chút giật mình, lại nghĩ tới hôm xuất thành nghênh đón, có một chiếc xe ngựa đi theo sau, chẳng nhẽ người ngồi trong xe ngựa đó lại là vị công tử trẻ tuổi này sao?
Những ý niệm này trong của Sở Hoan bỗng chốc lóe qua, Tôn Đức Thắng cũng đã nghênh ngang đi tới, rồi trầm giọng nói:
- Ngươi là ai?
Trước mắt Tề vương thì Tôn Đức Thắng cúi đầu gập eo, nhưng khi tới đây chẳng coi Cẩm vệ quân ra cái gì cả, ưỡn bụng lên, vẻ đắc ý nói:
- Chúng ta là người của hành dinh, phụng mệnh rời khỏi giải quyết chút việc, còn không tránh ra mau!
Liễu béo quát lớn:
- Ngươi là chức quan gì? Muốn đi đâu?
Tôn Đức Thắng nhíu mày nói:
- Là chức quan gì, muốn đi đâu? Chẳng lẽ cũng phải bẩm báo sao? Đúng là nực cười, mau tránh ra, nếu để lỡ việc đại sự ngươi có gánh vác được trách nhiệm không?
- Chỉ là phụng mệnh làm việc!
Sở Hoan chậm rãi tiến tới, vẻ mặt thản nhiên cười, đi tới gần chỗ Tôn Đức Thắng, thấp giọng nói:
- Vị công công này, không phải chúng ta muốn làm khó, bên trên đã hạ quân lệnh, phải bảo vệ nghiêm mật các con đường, cho nên không thể không thận trọng được, mong công công lượng thứ!
Giọng của hắn rất nhỏ, chỉ có hắn và Tôn Đức Thắng có thể nghe thấy thôi, Tôn Đức Thắng nghe thấy hắn gọi thẳng mình là công công, đột nhiên giật bắn mình lên, trong lòng thầm nghĩ, người này có con mắt tinh tường hai do mình hóa trang quá kém, thân phận thực của bản thân mình không ngờ bị đối phương nhìn ra rồi.
Hôm nay hắn cùng với Tề vương ra ngoài hành dinh, vốn là lén la lén lút mà đề phòng, lúc này đột nhiên lại bị Sở Hoan nhìn thấu rồi, quả thật có chút kinh hoảng, rồi cố giữ điềm tĩnh nói:
- Nếu ngươi đã biết rồi, vậy thì... vậy thì tránh ra cho chúng ta đi, chúng ta phải đi làm công sự, không thể chậm chễ được.