Tửu phường Hòa Thịnh Tuyền có tiểu viện riêng của Lâm Lang, hai cây hoa mai trong viện vừa lúc đang nở, ngoại trừ Sở Hoan và Lâm Lang, đại tác sư Hàn Uyên cũng ở trong phòng, đang báo cáo tình hình của tửu phường với Lâm Lang.

- Lương thực Toàn Tụ Thịnh đưa tới có thể đủ để chống đã hơn ba tháng.

Vẻ mặt Hàn Uyên vẫn vô cùng nghiêm túc:

- Tuy nhiên rượu làm ra từ số lương thực này, đều đã được đặt hàng từ năm trước, cho nên không thể xác định sau ba tháng còn có thể có lương thực cung ứng, thì không thể tùy tiện nhận bất cứ đơn đặt hàng gì, nếu không đến lúc đó không có hàng để giao, nhất định sẽ trái ước, tạo thành tổn thất rất lớn đối với Hòa Thịnh Tuyền chúng ta.

Lâm Lang thần sắc ngưng trọng, hơi gật đầu nói:

- Ta biết, cho nên cũng không ký kết với những nhà khác.

Nàng dừng một chút, hỏi:

- Có người rắp tâm, cố ý phát tán tin tức tửu phường của chúng ta khó khăn ra ngoài, hiện giờ lời đồn đại nổi lên bốn phía... trong tửu phường, mọi người có suy nghĩ gì hay không?

Hàn Uyên hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:

- Đại đông gia, không nói gạt ngài, tâm tư mọi người quả thật hơi bối rối, trong huyện thành cũng đang có lời đồn tửu phường Hòa Thịnh Tuyền chúng ta phải đóng cửa, cho nên mọi người bất an trong lòng, gần đây làm việc luôn có không ít người trong lòng bất an, liên tiếp làm lỗi. Cũng may một đoạn thời gian trước ta đã nói rõ thông suốt đối với bọn họ, tâm thần mọi người quả thật ổn định không ít, chẳng qua trong lòng vẫn không an tâm.

Lâm Lang khẽ thở dài:

- Đây cũng là chuyện không làm sao được, không trách mọi người.

Hàn Uyên nghiêm mặt nói:

- Đại đông gia, tửu phường đang gặp thời điểm khó khăn thì thôi, chỉ cần có thể chịu đựng, nói không chừng chúng ta có thể chống đỡ qua. Nhưng ta nghe nói Phương gia Hãn Châu đã nhân cơ hội lung lạc lòng người tại phủ thành, Đại đông gia, phải có phòng bị đối với Phương gia Hãn Châu này, ta chỉ lo lắng cho dù chúng ta thật sự vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng thị trường rượu Lão đông gia tiêu tốn vô số tâm huyết tạo ra lại bị người khác chiếm đi.

Đôi mày thanh tú của Lâm Lang nhíu lại, hơi vuốt cằm, trầm ngâm mới nói:

- Qua mấy ngày, bình chọn ngự tửu sẽ phải bắt đầu, khốn cảnh của Hòa Thịnh Tuyền chúng ta hiện giờ, đã không còn biện pháp giải quyết khác. Thật ra lòng ta hiểu được, Phương gia Hãn Châu có thể không kiêng nể gì ở phủ Vân Sơn như vậy, thứ nhất là Phương gia hắn vốn có chút thực lực, nhưng thứ hai cũng bởi vì Lưu Tụ Quang cấu kết với Phương gia, cố ý muốn phá đổ Hòa Thịnh Tuyền chúng ta. Nếu Lưu Tụ Quang không có thông đồng với Phương gia, yến hội đầu năm kia, cũng sẽ không có nhiều thương hộ của phủ Vân Sơn tới dự như vậy.

Nàng dừng một chút, tiếp tục nói:

- Bọn họ có ý chèn ép, Hòa Thịnh Tuyền chúng ta muốn sống sót, cũng chỉ có nhân cơ hội bình chọn ngự tửu này, chỉ cần đoạt được danh ngự tửu, như vậy tất cả vấn đề khó khăn đều sẽ giải quyết rõ ràng, nếu không... !

Nói tới đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra một nụ cười khổ.

Hàn Uyên lập tức nói:

- Đại đông gia, lần này chúng ta nhất định phải lấy danh ngự tửu này. Tâm nguyện cả đời của Lão đông gia, chính là có thể khiến rượu ngon của Hòa Thịnh Tuyền trở thành ngự tửu, hiện giờ chúng ta gặp phải khốn cảnh như vậy, nói thật... Ngoại trừ chúng ta đoạt được danh ngự tửu, đã không còn con đường nào khác nữa.

Lâm Lang gật đầu nói:

- Đúng là như thế.

Nàng lại hỏi:

- Phải chăng đã đóng kín hầm rượu an toàn?

Hàn Uyên gật đầu nói:

- Tuyệt đối không có vấn đề, mỗi ngày ta đều an bài hai người trông coi, để phòng ngừa chẳng may!

Sở Hoan ở bên vẫn không nói gì, lúc này không khỏi hỏi:

- Trong hầm rượu vẫn còn rất nhiều rượu sao?

Lâm Lang lắc đầu cười nói:

- Cũng không phải để ý rượu tồn lại bên trong, chỉ là bên trong có đồ vật, chúng ta phải tuyệt đối không để sai sót!

- Ồ?

Sở Hoan lộ ra vẻ nghi hoặc.

Lâm Lang đứng dậy, cười nói:

- Chúng ta qua xem một chút.

Lập tức dưới sự dẫn dắt của Hàn Uyên, nàng dẫn Sở Hoan cùng tới hầm rượu, lại sai người gọi Lương phường chủ tới, giống như lần trước, tiến vào hầm rượu ngầm.

Trong hầm rượu vẫn tràn ngập mùi rượu nồng đậm như trước, Lương phường chủ giơ cây đuốc, có vẻ vô cùng chu đáo.

Lúc này Lâm Lang dẫn thẳng Sở Hoan tới trước một cửa sắt trong hầm rượu ngầm, Sở Hoan đã cười nói:

- Thứ nàng nói ở bên trong này sao?

Hắn nhớ rõ lần trước lúc mở hầm, mình chỉ thấy cửa sắt này, lúc ấy cửa sắt cũng không mở ra, cũng không biết bên trong đặt cái gì, hôm nay Lâm Lang dẫn mình tới đây, có vẻ vô cùng cẩn thận, xem ra thứ bên trong vô cùng quan trọng.

Lâm Lang lấy một chìa khóa ra, mở cửa sắt thật cẩn thận, quay đầu liếc nhìn Lương phường chủ một cái, nói:

- Cô phụ, ngài chờ ở bên ngoài, bên trong không thể thấy lửa!

Lương phường chủ gật đầu, lúc này Lâm Lang mới dẫn Sở Hoan và Hàn Uyên vào bên trong.

Lương phường chủ giơ cây đuốc trước cửa, cây đuốc chiếu vào bên trong, sau khi Sở Hoan tiến vào, mới phát hiện nơi này là một phòng nhỏ rất hẹp, toàn bộ căn phòng kín mít, vừa mới tiến vào, thậm chí có một loại cảm giác đè nén, mà bốn vách tường bên trong và mặt đất nóc nhà, tất cả đều dùng đất vàng đắp lên, bên trong chỉ đặt một chiếc bàn, trên bàn là hai khuôn đúc, vò rượu giống nhau cũng dùng đất vàng chế tác thành.

Lâm Lang đến bên cạnh bàn, chăm chú nhìn hai khuôn đúc, sau một lúc mới nhẹ giọng hỏi Sở Hoan:

- Ngươi có biết trogn này là thứ gì?

Sở Hoan nghi hoặc đáp:

- Là rượu?

Lâm Lang hơi vuốt cằm, mỉm cười nói:

- Là rượu, nhưng không phải rượu bình thường.

- Là rượu Trúc Thanh?

- Không phải rượu Trúc Thanh bình thường.

Lâm Lang cười nói:

- Quá trình phối chế, không khác gì rượu trúc Thanh, nhưng càng thơm thuần hơn rượu Trúc Thanh bình thường!

Nàng chỉ vào khuôn đúc đất vàng nói:

- Hai vò này, đều dùng đất vàng thượng đẳng chế tác thành, tinh khiết hơn so với đất vàng bên ngoài, hai vò rượu Trúc Thanh ở nơi này, ngươi có biết đặt ở đây trong bao lâu?

Sở Hoan lắc đầu.

Lâm lang nghiêm nghị nói:

- Đây là sau khi lần bình chọn lần trước thất bại, ngày hôm sau gia phụ tự mình niêm phong cất vào kho, hai vò rượu này ở nơi này thiếu vài ngày là năm năm!

Sở Hoan ngẩn ra.

Hắn biết rượu Trúc Thanh bình thường, dưới tác dụng của đất vàng, nửa năm là có thể rời hầm, rượu kia đã thơm thuần cam lịch, mà đất vàng nơi này càng tinh khiết, hoàn cảnh chế rượu tốt hơn so với phòng ngoài, hơn nữa không ngờ chứa đựng năm năm, rượu trúc Thanh như vậy lại có hương vị thế nào?

- Đây là tửu vương!

Trong mắt Lâm Lang lộ ra vài phần tự tin

- Đây cũng là nắm chắc cuối cùng của chúng ta, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rượu Trúc Thanh của Tô gia chúng ta hẳn là có thể tiến tới cuối cùng đối quyết với Phương gia. tuy rằng Phương gia không tránh được khai thông quan viên sau lưng, nhưng nếu rượu của chúng quá kém, quan viên tham gia bình chọn cũng không dám bao che.

Sở Hoan cười nói:

- Nếu bởi vì chuẩn bị bạc, rượu kém cũng có thể bầu làm ngự tửu, như vậy đến lúc đó đám quý nhân trong hoàng cung hẳn là uống rượu kém nhất, chắc chắn giận dữ, Phương gia không tránh được xui xẻo, ngay cả đám quan viên bình chọn ngự tửu kia cũng không trốn thoát được.

Lâm Lang lại cười nói:

- Đúng là như thế.

Nàng lập tức nghiêm nghị nói:

- Cho nên tuy rằng Phương gia ngầm chuẩn bị, nhưng rượu cũng không kém. Rượu tốt nhất Diệu Thảo Đường của bọn họ là Thiên Diệp Hồng, trong thời gian năm năm này, bọn họ nhất định cũng chuẩn bị rượu ngon. Năm đó phụ thân chính vì bình chọn lúc này, cho nen tự tay xây dựng hầm đất vàng bí mật này, hai vò tửu vương này cũng do phụ thân tự tay niêm phong cất vào kho năm đó. Nếu có thể cuối cùng quyết đấu với Phương gia, như vậy hai vò rượu này nhất định có thể phát huy công dụng!

Hàn Uyên nghiêm mặt nói:

- Lần trước bình chọn, Phương gia cấu kết với quan viên bình chọn, cướp đi danh ngự tửu. Lúc này đây ta thật muốn nhìn một chút, triều đình còn phái quan tham kia tiến đến hay không? Hai vò tửu vương này của chúng ta, chớ nói ở Tây Sơn Đạo, ngay cả toàn bộ Đế quốc Đại Tần, đó cũng là số một số hai, lần này nếu còn không thể thành công, vậy thật sự là ông trời không có mắt.

Lão hỏi Lâm Lang:

- Đại đông gia, hai vò tửu vương này, hôm nay liền muốn mang về phủ thành?

Lâm Lang lắc đầu nói:

- Rượu lâu năm mới ra hầm thuần mỹ nhất, tuy nói chỉ còn mấy ngày sẽ tới bình chọn rượu, nhưng muốn tới ngày chọn cuối cùng, lại cần một đoạn thời gian. Đợi cho cuối cùng chúng ta quyết đấu với Phương gia, lại lấy tửu vương này ra, hẳn là sẽ nhiều hơn mấy phần thắng.

Hàn Uyên hơi vuốt cằm, nói:

- Đại đông gia, từ hôm nay trở đi, ta sẽ tưng số người trông coi ở nơi này, sẽ không để bất cứ kẻ nào tới đây.

Lâm Lang mỉm cười nói:

- Hết thảy làm phiền đại tác sư rồi.

Sở Hoan thấy Lâm Lang tràn đấy ý chí chiến đầu, khẽ mỉm cười. Lâm Lang thấy Sở Hoan nhìn mình, khuôn mặt không khỏi nóng lên, hỏi:

- Làm sao vậy?

- Nhìn thấy Đại đông gia tự tin như vậy, ta nghĩ lần này Hòa Thịnh Tuyền chúng ta tất sẽ đoạt được danh ngự tửu.

Sở Hoan lại cười nói:

- Để những người ở phủ Vân Sơn nhìn xem, tửu vương chân chính, vẫn là Hòa Thịnh Tuyền.

Sở Hoan và Lâm Lang dừng lại tại huyện thành, an bài một số chuyện, lúc này mới trở về phủ thành. Mà phủ thành hiện giờ, chỉ cần nhà trọ hơi lớn một chút, đều đã tràn ngập khách, buôn rượu từ các nơi đã tới rồi, vẫn nối liền không dứt như cũ, trên đường cái phủ Vân Sơn, từng chiếc xe ngựa nối nhau đi qua, trên xe ngựa của buôn rượu, đều dựng thẳng một lá cờ, trên lá cờ đều ghi tên tuổi của mình.

Ví dụ như "Huệ Châu Thiên Lý Hương Tiền", lại ví dụ như "Thông Châu Bạch Hà Tuyền Triệu", địa danh phía trước, ở giữa là tên tửu phường, cuối cùng là dòng họ, dựng trên nóc xe ngựa rêu rao khắp nơi, là tự quảng cáo cho mình.

Đây là việc trọng đại của giới làm rượu, tửu phường tham gia lựa chọn, bất kể lớn nhỏ, đều cố gắng phô trương, kiếm chút thể diện.

Sở Hoan và Lâm Lang trở về phủ trước hoàng hôn, vừa mới vào phủ, Liễu béo đã chào đón, nhìn qua vô cùng lo lắng, thấy Sở Hoan vội vàng nói:

- Đại nhân, ngài đã trở lại rồi!

Sở Hoan thấy vẻ mặt lo lắng của Liễu béo, không khỏi hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Sao lại lo lắng như thế?

Liễu béo vội đáp:

- Đại nhân, Thống chế đại nhân vừa phái người tới tìm ngài, có việc phân phó, bởi vì ngài không có mặt, cho nên lưu lại lời nói, nếu trước khi trời tối ngài có thể trở về, thì ra ngoài cửa nam thành hai mươi dặm hội họp.

Lâm Lang ở bên nghe thấy, hơi lo lắng cho Sở Hoan. Sở Hoan mỉm cười lăc đầu, ra hiệu Lâm Lang không cần lo lắng, hỏi:

- Có biết Thống chế đại nhân để ta làm cái gì không?

Liễu béo nhìn chung quanh, mới thấp giọng nói:

- Người trong kinh tới, Tổng đốc đại nhân tự mình ra khỏi thành nghênh đón, Thống chế đại nhân sai người tới hộ vệ, cũng điều ngài tới hộ vệ!

Sở Hoan gật đầu, cũng không nói nhiều, giáp trụ của hắn hiện giờ để ở Tô phủ, tự tiện đi thay một thân giáp trụ, giáp vẩy cá nón trụ lông chim ưng, rất là uy phòng. Lâm Lang nhìn thấy ái lang của mình ăn mặc như vậy, tâm thần lại nhộn nhạo, chỉ cảm thấy Sở Hoan chính là đệ nhất nam nhi thiên hạ.

Công vụ trong người, không tiện kéo dài, Sở Hoan dẫn Liễu béo và Vương Hàm, cưỡi ngựa tới cửa thành nam, ra khỏi thành mười dặm, quả nhiên nhiền thấy có một đám quan viên đang chờ, đã sớm dựng trại nghỉ chân mười dặm ven đường, Kiều Minh Đường và vài vị quan viên đang uống trà bên trong, Chỉ huy sứ Vệ Sở quân La Thế Lương cũng ở trong đó, tuy rằng quan hệ giữa hai người ác liệt, nhưng cũng nói nói cười cười, có vẻ vô cùng thân mật.

Hơn trăm tên binh sĩ cả người giáp trụ đeu đao hộ vệ hai bên đường, ngoại trừ Cấm vệ quân của Vệ Thiên Thanh, còn có Vệ Sở quân của La Thế Lương, binh sĩ hai bên nâng cờ sĩ chẳng những hình dạng không giống, hơn nữa đồ án bên trên cũng không giống.

Vệ Sở quân là cờ dài mảnh thống nhất, trên cờ là đồ án, đơn giản hai loại, một loại là hổ ngồi xổm, một loại là báo vọt, cờ xí Vệ Sở quân Đại Tân, chỉ có hai loại đồ án này.

Mà Cấm vệ quân lại là cờ tam giác, cạng góc cờ tam giác có dây cờ, bay bay lên, vô cùng lóa mắt, trên cờ còn có đồ án chim ưng bay cao.

Giáp trụ tướng lãnh binh sĩ hai đội quân cũng khác nhau, so với Vệ Sở quân, trang bị của Cấm vệ quân hoàn mỹ hơn không ít, Vệ tướng giống như Sở Hoan, giá trị chế tạo lân giáp màu đen trên người cũng vô cùng đắt đỏ, hiệu quả phòng hộ cũng vô cùng tốt, trong Vệ Sở quân, ít nhát giáp trụ Thiên hộ mới có thể so sánh với giáp trụ Vệ tướng Cấm vệ quân.