Thân ảnh tới từ phía Tây đội mũ rộng vành, mặc áo khoác. Gã đột nhiên xuất hiện, nhưng Mao Nhân Câu không tiến lên đón mà chỉ chờ gã đến gần.
Chỗ Sở Hoan nấp cách nơi đó khá xa, hơn nữa trong đêm có gió, không thể nghe được bên kia nói gì, chỉ thấy khi chỉ còn cách Mao Nhân Câu mấy bước, người đội mũ rộng vành dừng lại, chắp tay với y. Mao Nhân Câu cũng chắp tay đáp lễ, rồi nói gì đó với người kia. Người đội mũ rộng vành cười ha hả.
- Bọn họ đang nói gì vậy?
Chu Hùng nhíu mày hỏi, tuy nhiên, vừa thốt ra lời cũng biết mình đang nói nhảm. Ở khoảng cách xa thế này hiển nhiên không thể nghe được bên kia nói gì.
Rất nhanh, lại thấy người đội mũ rộng vành nói mấy câu gì đó, vừa nói vừa làm thủ thế rất kỳ quái. Rồi, gã lấy một đồ vật từ trong ngực áo ném cho Mao Nhân Câu. Mao Nhân Câu đón lấy, tiến lên một bước, nói vài câu, người đội mũ rộng vành lại cười ha hả, chắp tay chào Mao Nhân Câu, rồi quay người rời đi.
Mao Nhân Câu đứng thẳng người ở đó một lúc, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì, rồi cất thứ đồ vật người đội mũ rộng vành vào ngực, xoay người đi về phía bên này.
Chu Hùng và Sở Hoan lặng yên không một tiếng động chuyển sang nơi khác, cũng không lâu lắm, thấy Mao Nhân Câu đi qua bên cạnh.
Mao Nhân Câu hiển nhiên không hề nghi ngờ có người theo dõi mình, đợi đến khi y đi qua một đoạn, Chu Hùng mới nhìn Sở Hoan, thấp giọng nói:
- Trúc đại hiệp, xem ra chuyện đúng như suy đoán của ta. Tên súc sinh Mao Nhân Câu này đúng là cấu kết với đạo phỉ.
- Chu huynh biết người đội mũ rộng vành vừa rồi?
Sở Hoan nhẹ giọng hỏi.
Chu Hùng lắc đầu.
- Chu huynh cũng không thể xác định người kia chính là đạo phỉ.
Sở Hoan nói khẽ:
- Có lẽ chỉ là bằng hữu của Mao Nhân Câu, đêm hôm ra ngoài gặp nhau mà thôi.
Chu Hùng vội la lên:
- Chẳng lẽ, Trúc đại hiệp cho rằng như vậy?
- Hành tung của Mao Nhân Câu quả nhiên rất quỷ dị.
Sở Hoan nói khẽ:
- Tuy nhiên cũng không thể dựa vào điều đó mà kết luận y có cấu kết với đạo phỉ.
Hắn trầm ngâm:
- Ít nhất, chúng ta cũng chưa có cách gì xác định, người đội mũ rộng vành chính là đạo phỉ.
Chu Hùng cười khổ:
- Trúc đại hiệp nói đúng.
- Tuy nhiên, Chu huynh lo lắng là đúng.
Sở Hoan tiếp tục nói:
- Mặc dù không có cách gì xác định nhưng hành tung của Mao Nhân Câu rất lạ, nhìn cũng thấy có vấn đề. Chu huynh yên tâm, nếu quả như xảy ra chuyện, ta sẽ không ngồi yên không quản. Chu huynh cử người theo dõi Mao Nhân Câu, đề phòng có biến.
Khi hai người trở lại doanh, toàn bộ khu vực doanh yên tĩnh như chết.
Tờ mờ sáng hôm sau, đội ngũ lại thu xếp hành lý chuẩn bị khởi hành. Một lần nữa, Sở Hoan lại trông thấy hai tỳ nữ che mặt kia dìu Kim Lăng tước lên xe ngựa. Quả đúng như lời Chu Hùng nói, từ trong lều vải của Kim Lăng tước có năm sáu rương lớn được chuyển ra. Nếu như Chu Hùng nói không sai, bên trong rương đều là tài sản Kim Lăng tước tích góp được.
Dựa theo hành trình của Khổng Tước đài thì từ Kim Lăng tiến vào Tây Sơn đạo, sau đó đi về phía Đông Bắc, đi qua ba châu thuộc Tây Sơn đạo là Lương, Lâm, Dương. Tây Sơn đạo có sáu châu, thì đoàn phải đi qua một nửa địa phận. Rời khỏi Tây Sơn, thì sẽ tiến vào đất Hà Tây. Nhưng bản đồ Hà Tây có chút kỳ quái, hình dáng tựa như cây quạt. Đông Bắc là mặt quạt, Tây Nam dài hẹp tựa như cán quạt. Cuối cán quạt giáp ranh với Tây Sơn, hai dải đất hẹp dài hai bên, mặt phía Nam là Hồ Tân đạo, Bắc là An Ấp đạo. Phải đi qua hành lang dài hẹp này mới có thể tiến vào phủ đệ Hà Tây. Mà cái hành lang này vẫn được gọi là hành lang Hà Tây, một phần của cảnh nội Ứng châu Hà Tây đạo.
Lại đi tiếp hai ngày, ra khỏi đất Lâm châu, tiến vào Dương châu, lại đi thêm ba bốn ngày nữa, liền ra khỏi Dương châu, tiến vào hành lang Hà Tây, coi như là đã đi vào đất Hà Tây rồi.
Vào lúc giữa trưa, đội ngũ dừng lại tại một ven sông nhỏ nghỉ ngơi.
Đội ngũ phân phát lương khô cho mỗi người, công việc này được giao cho phó lĩnh đội Chu Hùng. Đến bên cạnh Sở Hoan, khi hắn đang ngồi một mình ở bờ sông, thấy Chu Hùng đi đến, hắn nhận lấy lương khô. Chu Hùng ngồi xổm bên cạnh Sở Hoan. Thấy vẻ mặt gã mệt mỏi, Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:
- Hai ngày nay Chu huynh ngủ không ngon?
Chu Hùng dụi dụi mắt, cười khổ:
- Hai ngày này lòng bất ổn, lo lắng có chuyện xảy ra nên không dám ngủ. Trúc đại hiệp ngủ ngon không?
- Cũng được.
Chu Hùng cười:
- Kẻ tài cao gan lớn võ công cao cường như Trúc đại hiệp tất nhiên là không sợ trời không sợ đất, đi đến đâu cũng có thể an tâm ngủ ngon.
Gã cầm lấy một miếng bánh, cắn một miếng, chợt thấy Đinh Miểu đi tới, thấp giọng nói:
- Chu phó lĩnh đội, đằng sau lại có người xuất hiện...
Chu Hùng biến sắc, lập tức đứng dậy, nắm chặt đao bên hông, vội vàng bước đi. Sở Hoan cũng đứng dậy, đi theo gã. Đại đa số mọi người vẫn đang ăn lương khô, túm tụm thành từng tốp đùa giỡn nhau, nhìn thấy Chu Hùng sắc mặt nghiêm trọng đi tới, mọi người cũng trở nên nghiêm túc hơn, đi đến phía sau đội ngũ, đã thấy Mao Nhân Câu tới trước, thấy Chu Hùng, y nói:
- Chu phó lĩnh đội, mấy tên kia lại tới...
Sở Hoan đưa mắt nhìn, thì thấy ở trên sườn đất xa xa, xuất hiện hai con ngựa, hai kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa đều mặc áo khoác, đội mũ rộng vành, nhìn về phía bên này.
Sở Hoan nhíu mày, hắn nhìn thấy rõ, cách ăn mặc của hai người nọ giống y đúc người mà đêm hôm đó Mao Nhân Câu lén lút đi gặp.
Sở Hoan nhìn Mao Nhân Câu, thấy vẻ mặt y cũng rất nghiêm trọng, nhìn hai kỵ sĩ đứng ở trên sườn núi kia, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt nhìn rất lạ.
Chu Hùng nhìn Mao Nhân Câu hỏi:
- Mao lĩnh đội, ngươi nói những người này có ý gì? Theo chúng ta từ Kim Lăng tới đây, đã mười ngày rồi, rốt cuộc bọn họ có ý gì?
Mao Nhân Câu không trả lời mà hỏi lại:
- Chu phó lĩnh đội cảm thấy bọn họ là ai?
- Việc đó cần gì phải hỏi.
Chu Hùng cười lạnh:
- Một mực theo đuôi chúng ta như vậy, tất nhiên là đám giặc cỏ không thể nghi ngờ.
Mao Nhân Câu cũng gật đầu:
- Chu phó lĩnh đội nói không sai, ta có cảm giác bọn họ có âm mưu làm loạn.
- Đã như vậy, chúng ta cũng không nên ngồi chờ.
Trong mắt Chu Hùng hiện ra vẻ hung ác:
- Chúng ta có mười mấy người, chi bằng đi liều mạng với bọn chúng một phen?
Mao Nhân Câu thản nhiên nói:
- Bọn họ không động thủ, chẳng lẽ chúng ta lại ra tay trước? Nếu như bọn họ cũng không muốn công kích chúng ta, chúng ta lại công trước, chẳng lẽ sẽ giải quyết được vấn đề?
Lúc này Tổng quản Ngũ Sĩ Chiêu cũng đã tới, nhìn thấy hai kỵ sĩ kia, lão cau mày:
- Bọn họ vẫn đi theo?
- Tổng quản, ý của ta, là chúng ta dẫn người xông lên bắt bọn họ.
Chu Hùng trầm giọng nói:
- Chủ động dẹp loạn, bắt hai người này trước, đợi chúng ta đến Hà Tây bình an vô sự rồi, thì thả bọn họ ra. Nếu như bọn họ có đồng bạn, hành động thiếu suy nghĩ, thì chúng ta có hai người này trong tay. Bây giờ chúng ta động thủ, bọn họ có chạy đằng trời cũng không thoát.
- Không được.
Ngũ Sĩ Chiêu lắc đầu:
- Bọn họ không động thủ, chúng ta không thể trêu chọc sinh sự. Mặc dù đi theo chúng ta nhưng rốt cuộc là ai, chúng ta cũng không nắm chắc. Cũng không thể vì họ đi theo chúng ta mà chúng ta bắt họ lại.
Chu Hùng thấy Ngũ Sĩ Chiêu nói như vậy bất đắc dĩ cười khổ hỏi:
- Trúc đại hiệp, đại hiệp hành tẩu giang hồ kiến thức rộng rãi, ý kiến của đại hiệp như thế nào?
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Hiện tại, cho dù muốn đi bắt họ, chỉ sợ cũng không kịp rồi...!
Chu Hùng quay đầu lại trông qua, phát hiện hai người đã biến mất.
Ngũ Sĩ Chiêu hạ lệnh mọi người không cần lo lắng, rồi gọi Mao Nhân Câu đi đến một bên, thấp giọng nói nhỏ điều gì đó. Chu Hùng đi đến bên cạnh Sở Hoan cười khổ:
- Trúc đại hiệp, đại hiệp cũng thấy đó, cách ăn mặc của hai người kia giống y đúc với người đêm đó. Bây giờ thì đại hiệp tin lời ta nói rồi chứ?
Gã nhìn về phía Ngũ Sĩ Chiêu, thấy Ngũ Sĩ Chiêu đang nói gì đó với Mao Nhân Câu, Mao Nhân Câu liên tục gật đầu thì bất đắc dĩ nói:
- Đại hiệp nhìn xem, Ngũ tổng quản vẫn còn thấy Mao Nhân Câu là người tối, cho dù lúc này chúng ta nói cho lão biết chuyện, ta nghĩ lão cũng sẽ không tin.
Sở Hoan nói:
- Binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, Chu huynh cũng không cần quá nóng lòng.
Đợi đến lúc mọi người ăn xong, nghỉ ngơi một lát, thì lại lên đường.
Đến lúc trời tối, đội ngũ hạ trại ở bên cạnh một rừng cây. Mọi người nhanh chóng dựng lều, bao xung quanh lều của Kim Lăng tước. Sở Hoan đi theo đội ngũ cũng đã ba bốn ngày, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa thấy Kim Lăng tước nói bất cứ câu nào, thậm chí cũng chưa từng chính diện gặp nàng. Cũng không hề thấy Kim Lăng tước tiếp xúc với người của Khổng Tước đài. Ngược lại, Ngũ Sĩ Chiêu có mấy lần đi đến bên cạnh xe ngựa bẩm báo sự việc.
Sau khu dựng lều vải, Sở Hoan còn chưa kịp nằm xuống, đã nghe Ngũ Sĩ Chiêu lên tiếng:
- Trúc đại hiệp?
Sở Hoan lập tức ngồi dậy, nói:
- Ngũ Tổng quản, mời vào.
Ngũ Sĩ Chiêu đi vào, cười ha hả nói:
- Trúc đại hiệp, mấy ngày nay đã quen thuộc hết chưa? Mọi người vẫn luôn như vậy, nếu là có chỗ tiếp đón không được chu đáo, Trúc đại hiệp tuyệt đối đừng trách tội.
Sở Hoan cười vui:
- Tổng quản khách khí, dọc theo con đường này nhận được sự chiếu cố của các ngươi, ngược lại ta thật ra cảm thấy có chút hổ thẹn.
Ngũ Sĩ Chiêu luôn mồm nói vài câu khách khí rồi thấp giọng hỏi:
- Trúc đại hiệp, hai người kia... ngài cảm giác... bọn họ có phải là đạo phỉ không? Ngài hành tẩu giang hồ, hẳn là có kiến thức rộng rãi.
Sở Hoan mỉm cười:
- Ngũ Tổng quản, kỳ thật ngươi cũng không cần lo lắng quá mức. Khổng Tước đài có hơn 10 võ sư, ta cũng nhận ra, đều đã từng luyện võ. Võ công của Mao lĩnh đội lại càng không yếu, ngoài ra, trong đội cũng có mấy hảo thủ, giặc cướp bình thường căn bản không đáng lo. Nếu như là đạo phỉ đi theo, mà bọn họ vẫn chậm chạp không ra tay, có lẽ cũng vì đang băn khoăn. Nếu như bọn họ thật sự rất mạnh, thì sẽ không đi theo lâu như thế, mà đã ra tay từ lâu rồi.
Ngũ Sĩ Chiêu nghe vậy có vẻ nhẹ nhõm hơn, cười nói:
- Trúc đại hiệp quả nhiên tinh tường. Không sai. Nếu như bọn họ thật sự có bản lĩnh, cũng không cần lén lút tới nơi này. Tất nhiên bọn họ còn có điểm lo lắng. Hơn nữa, chúng ta còn có Trúc đại hiệp, càng không phải băn khoăn. Cũng chỉ cần đi vài ngày nữa là đến Hà Tây rồi. Đến Hà Tây coi như đã an toàn.
Lão do dự một chút, rồi cau mày:
- Chỉ là, cũng lạ thật, nếu bọn họ muốn động thủ với Khổng Tước đài, thì càng phải chen giấu hành tung mới đúng, không nên cứ để lộ hành tung của mình như thế, để chúng ta có sự chuẩn bị...
Lão còn chưa dứt lời, chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh âm:
- Tổng quản, không xong rồi, đã xảy ra chuyện...