Vẻ mặt Xoa Bác vẫn rất bình thản, y chậm rãi nói:
- Ngươi đương nhiên biết rõ đệ tử Tâm Tông đến đây để tìm thánh vật. Bần tăng phụng pháp chỉ, vạn dặm xa xôi đi đến Trung thổ, chính là để tìm kiếm thánh vật của bản tông. Sư đệ cũng đi cùng ta đến Trung thổ nhưng mà đi đến Tây Lương thì sức khoẻ không được tốt, không thể đi tiếp được nữa bèn lưu lại ở Tây Lương.
Sở Hoan khẽ gật đầu:
- Quỷ đại sư đích thực là ở Tây Lương.
- Y mắc bệnh phong.
Xoa Bác chậm rãi nói:
- Bần tăng ở Trung thổ nhiều năm mà không từng gặp y, hai người Nặc Cự La cùng Thú Bác Già được đặc phái ở bên cạnh chăm sóc y... Cho nên bần tăng rất muốn biết tại sao Nặc Cự La lại ở Trung Nguyên?
- Làm thế nào mà đại sư tìm được tung tích của Nặc Cự La đại sư?
Sở Hoan cau mày hỏi.
Kỳ thực trong lòng hắn rất nghi hoặc. Hắn đưa Nặc Cự La đến giấu ở Lưu gia thôn, cũng là quyết định lần lữa mãi mới dám làm. Vốn tưởng rằng bên đó hết sức an toàn, nhưng không ngờ Xoa Bác lại tìm đến được.
Xoa Bác bình tĩnh hỏi:
- Ngươi có biết bên trong Phật pháp có thuyết nhân quả?
Sở Hoan khẽ gật đầu.
- Ngươi giam nhốt Nặc Cự La đó chính là nhân, chúng ta có thể gặp được gã, cái này là quả.
Xoa Bác thở dài:
- Quan Trung đại loạn, không tránh khỏi chuyện bốn phía sát phạt nhau. Sau đại chiến tất có đại tai, trong đại tai tất có ôn dịch, giống như Hà Bắc, vì thế khi bần tăng đi tìm thánh vật thì cũng đồng thời tìm các loại dược liệu, nghiên cứu dược liệu... A Di Đà Phật, có lẽ khổ tâm của bần tăng được Mông Minh Vương pháp ân, nên mới vô tình phát hiện được ngôi miếu tàn kia, đồng thời, phát hiện được bí mật trong đó...!
Giọng nói của y hùng hậu:
- Đây cũng chính là nhân duyên.
Sở Hoan có chút kinh ngạc, xem ra trời đất này cũng thật nhỏ, mình che giấu Nặc Cự La như vậy mà Xoa Bác lại tình cờ gặp được. Hắn cảm thấy có chút gì đó không thể tưởng tượng được, tuy nhiên lại không thể đảm bảo hoàn toàn không có khả năng này.
- Đại sư, người hiểu lầm rồi.
Sở Hoan nói:
- Ta từng nói, Nặc Cự La đại sư không phải bị ta giam nhốt, mà là... ta tìm một nơi ẩn núp để giúp y dưỡng thương.
- Dưỡng thương
Xoa Bác khẽ vuốt cằm:
- Thương thế của y, xác thực cần điều dưỡng trong thời gian dài, bần tăng muốn biết tại sao y lại bị thương như vậy?
Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng lên tiếng hỏi:
- Đại sư có biết Bì Sa Môn không?
- Bì Sa Môn.
Xoa Bác nhíu mày:
- Ngươi từng gặp Bì Sa Môn?
Sở Hoan không đáp mà hỏi lại:
- Nói như vậy thì đại sư biết Bì Sa Môn?
Xoa Bác nâng hai tay chắp trước ngực:
- A Di Đà Phật, Bì Sa Môn là phản nghịch của bản tông, rơi vào ma đạo, tuy bần tăng có quen nhưng không biết tung tích của y, năm đó y phản bội Tâm Tông, tung tích khó tìm...!
Đột nhiên ý thức được điều gì, hai hàng lông mày y khẽ dướn lên:
- Ý ngươi là việc này có liên quan đến Bì Sa Môn?
Sở Hoan đáp:
- Không giấu đại sư, Na Già đại sư đã viên tịch.
Tuy Xoa Bác là người xuất gia, nhìn thấu sinh tử, nhưng lời Sở Hoan vừa nói ra khiến cho thân thể y chấn động, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng thần sắc rất nhanh bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói:
- Sở thí chủ, ăn nói bừa bãi, sau khi chết thân đi sẽ bị đày xuống địa ngục đó.
Có nhiều chuyện xảy ra thời gian đó, Mỵ Nương cũng biết nhiều, nghe Sở Hoan nói như vậy cũng có chút kinh ngạc. Lúc trước nàng chỉ biết Quỷ đại sư bị cường địch làm hại, giờ mới biết tên cường địch đó là Bì Sa Môn, nghe Xoa Bác nói như vậy, Bì Sa Môn cũng xuất thân từ Đại Tâm tông, nhưng sớm đã phản bội bản phái, rrở thành kẻ tội đồ của Tâm tông.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Ta không nói bậy, Na Già đại sư đích thực đã viên tịch, hơn nữa chính là bị Bì Sa Môn sát hại. Đại sư có biết Đại Đức tự của Tây Lương không?
Xoa Bác lắc đầu nói:
- Bần tăng đi về phía đông, không có dừng lại ở Tây Lương lâu, chuyện ở Tây Lương biết rất ít, hơn nữa những năm này, bần tăng đều ở Trung thổ... Đại Đức tự mà ngươi nói là nơi nào vậy?
- Đại Đức tự là một ngôi chùa thuộc vương tộc Tây Lương, Bì Sa Môn khống chế Đại Đức tự hiện nay y đã là Tây Lương Quốc sư.
Xoa Bác trầm mặc một lát, cuối cùng lên tiếng:
- Phản nghịch của Tâm Tông nhất định sẽ có một ngày bị thanh trừ. Ngươi nói sư đệ bị Bì Sa Môn sát hại, có chứng cớ gì không?
Sở Hoan cười khổ nói:
- Nếu như Nặc Cự La tỉnh lại thì có thể nói rõ cho người biết sự tình.
- Sở thí chủ, ngươi lại để cho một người không có cảm giác làm chứng, phải chăng là quá hoang đường?
Xoa Bác khẽ thở dài:
- Sở thí chủ, Thú Bác Già giờ đang ở đâu? Hẳn là y cũng bị Bì Sa Môn hạ độc thủ?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Thú Bác Già đại sư mang theo di cốt của Na Già đại sư trở về quê cũ rồi.
Xoa Bác cúi đầu xuống, trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Sở thí chủ, bần tăng hi vọng những lời ngươi nói đều là sự thật, chuyện liên quan đến việc lớn của bản tông, bần tăng nhất định phải điều tra rõ ràng... Bần tăng hi vọng ngươi có thể đưa ra chứng cớ chứng minh những lời ngươi nói là thật, nếu không... bần tăng không thể để cho ngươi bình yên rời khỏi đây được.
Mỵ Nương cười lạnh:
- Muốn động thủ sao? Chúng ta cũng không sợ ngươi.
Xoa Bác không để ý đến lời nàng, chỉ ngẩng đầu nhìn lên trời, tự lẩm bẩm:
- Bần tăng không muốn tạo sát nghiệp, nhưng nếu ngoại đạo xâm nhập Tâm tông, Tâm tông cũng chưa bao giờ nương tay.
- Cho nên vì dụ Sở Hoan đến đây, ngươi cũng không ngại xuống tay giết người?
Mỵ Nương cười lạnh nói:
- Giống như hai tên hòa thượng của Bàn Lan tự, cũng là người xuất gia, ta không hiểu Thiền tông Tâm tông của các người là gì. Các người đều là người xuất gia, tại sao lại giết chết bọn hắn?
Xoa Bác cau mày nói:
- Hại bọn hắn? Sao lại nói như vậy?
- Ngươi vẫn còn giả bộ? Bàn Lan tự có hai tên hòa thượng chăm sóc Nặc Cự La, đã bị người của ngươi giết chết, ngươi còn dám không thừa nhận? Người xuất gia nhưng lòng dạ rắn rết, thực không biết ai mới là ngoại đạo.
Xoa Bác hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Việc này bần tăng sẽ cho người điều tra rồi cho các ngươi câu trả lời. Nhưng trước mắt, Sở thí chủ phải chứng minh sự trong sạch của mình. Nặc Cự La linh trí đã không còn, bần tăng không thể chỉ dựa vào lời nói của một mình ngươi mà đổ hết tội lên đầu Bì Sa Môn.
Y từ từ đứng dậy, ngưng mắt nhìn Sở Hoan:
- Ngươi nói Bì Sa Môn hại chết sư đệ, có phải là ngươi tận mắt chứng kiến hay không?
Sở Hoan gật đầu nói:
- Tại hạ đích thực là có mặt lúc đó.
- Tại sao ngươi lại có mặt ở đó?
Xoa Bác trầm giọng nói:
- Bần tăng biết, ngươi từng là sứ thần của Tần quốc đi sứ Tây Lương, chẳng lẽ ngươi cùng với Tây Lương quốc sư kia sát hại sư đệ?
Tính khí Mỵ Nương không được tốt, nàng tức giận nói:
- Lão hoà thượng, ngươi nói chuyện khách khí một chút, Quỷ đại sư là sư đệ của ngươi nhưng ông ấy thiện lương hơn ngươi rất nhiều, ông ấy mới là người có lòng từ bi phổ độ chúng sinh.
Kỳ thực nàng cũng chưa từng tiếp xúc với Quỷ đại sư, tuy Quỷ đại sư giúp nàng giải độc nhưng lúc đó nàng ở trong trạng thái hôn mê. Quỷ đại sư từng gặp nàng nhưng nàng chưa từng thấy mặt của Quỷ đại sư.
Chỉ là trong lòng nàng không có bất kỳ ấn tượng tốt nào với Xoa Bác nên mới lên tiếng mỉa mai.
Nào ngờ Xoa Bác khẽ thở dài nói:
- Cô nương nói rất đúng. Tuy bần tăng nhập môn sớm nhưng tu vi Phật pháp còn thua xa sư đệ, sư đệ là nhân vật nhất đẳng trong Đại Tâm tông...!
Giọng của y có chút nghẹn ngào.
Sở Hoan nói:
- Đại sư, tại hạ không có bất cứ giao tình nào với Bì Sa Môn, mà còn ngược lại. Lúc đó, mạng sống của tiện nội (vợ) gặp phải nguy hiểm, được Na Già đại sư cứu giúp cho nên Na Già đại sư chính là ân nhân của vợ chồng ta. Lúc đó Bì Sa Môn dẫn người đột kích, tại hạ đang có mặt ở đó nên mới tận mắt chứng kiến mọi chuyện xảy ra, từ đó đề phòng Bì Sa Môn sát hại Nặc Cự La đại sư nên mới đem ông ấy về Trung thổ.
- Thì ra là vậy.
Xoa Bác lại hỏi:
- Lúc ấy ngoài ngươi ra còn có ai không?
Sở Hoan nghĩ một chút nói:
- Lúc ấy Nặc Cự La đại sư đã bị Bì Sa Môn gây thương tích, ngoài người của Bì Sa Môn, chỉ có tại hạ cùng Na Già đại sư.
Xoa Bác thở dài:
- Nói như vậy, ngươi vẫn không thể lôi ra chứng cứ được?
Sở Hoan cười khổ:
- Nếu như thực sự muốn chứng cớ, tại hạ xác thực không có đưa ra được.
- Sở thí chủ, trước lúc lâm chung sư đệ có dặn dò gì không?
Xoa Bác trầm ngâm một chút mới hỏi:
- Y là nhân vật tuyệt đỉnh trong Đại Tâm tông ta, bị người ta làm hại tất nhiên không thể không lưu lại thứ gì.
Sở Hoan lập tức nghĩ đến Trấn Ma Chân Ngôn, thầm nghĩ nếu quả thực muốn chứng minh sự trong sạch của mình e là chỉ có Trấn Ma Chân Ngôn mới có thể làm chứng. Quỷ đại sư truyền thụ cho mình Trấn Ma Chân Ngôn, đương nhiên mình không thể là người làm hại Quỷ đại sư được.
Hắn suy nghĩ một chút nhưng biết rằng việc này vô cùng quan trọng không thể đơn giản nói ra.
- Sở thí chủ, chẳng lẽ, ngươi muốn nói với bần tăng, y không có di chúc gì cả?
Sở Hoan thở dài:
- Đại sư, nếu như Na Già đại sư đích thực không để lại lời gì, thì sẽ như thế nào?
Xoa Bác chắp tay trước ngực đáp:
- A Di Đà Phật, Sở thí chủ, đã đến nước này, ngươi cần gì phải lừa gạt bần tăng, nếu như ngươi không phải cùng hội với Bì Sa Môn, sư đệ cũng không đến mức không lưu lại thứ gì... Nếu như không có thứ gì lưu lại, bần tăng chỉ có thể cho rằng những lời ngươi nói ra đều là nói dối, bần tăng sẽ đòi lại công đạo cho sư đệ.
Mỵ Nương lập tức rút đao ra. Sở Hoan nhíu mày, đúng lúc này nhìn thấy hai hàng lông mày của Xoa Bác xiết lại, giọng nói như chuông đồng:
- Không biết vị thí chủ nào đại giá quang lâm, nếu đã đến, chi bằng lộ diện gặp mặt?
Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức nghe được một hồi tiếng cười to vang lên, thanh âm như truyền từ trên trời xuống, hắn giật mình, liền nhìn về phía đỉnh đầu trên rừng trúc thấp thoáng một bóng người như chim sơn ca phiêu đãng trên đỉnh trúc lâm mà đến, gió nổi dữ dội, trong rừng trúc truyền đến tiếng cười nói:
- Lão phu chỉ thở một hơi, thổi rơi một chiếc lá đã bị ngươi phát hiện, đại hoà thượng, nhãn lực của ngươi tốt thật.
Sở Hoan vô cùng kinh ngạc. Võ công của hắn cũng là không tầm thường rồi, lục cảm linh mẫn vô cùng nhưng cũng không hề phát hiện có người ẩn nấp trong rừng trúc. Xoa Bác lại phát hiện ra, có thể thấy công phu của Xoa Bác hơn xa mình. Còn người đến lại ẩn thân ở trên đỉnh rừng trúc, thần không biết quỷ không hay, võ công của y thuộc bậc nào chứ.
Sở Hoan nhìn xiêm y của thân ảnh kia toàn một màu xanh như hòa cùng với màu tranh của lá trúc, nhưng lúc phiêu đãng trong gió, xiêm y kia như đang thay đổi màu sắc, trong lúc kinh ngạc thì người kia đã bay xuống, đứng bên bờ suối, cách Xoa Bác bảy tám bước chân. Lúc trước rõ ràng nhìn thấy người này mặc chiếc áo xanh, nhưng sau khi rơi xuống, Sở Hoan mới phát hiện, trên người này khoác một tấm áo khác, bao phủ toàn thân, màu của áo khoác lại biến thành màu xám giống như màu sắc của nham thạch.
- Chiếc áo biến đổi màu sắc?
Sở Hoan nghe thấy Mỵ Nương hét lên kinh ngạc, trong lòng khẽ giật mình, Mỵ Nương tới gần thấp giọng nói:
- Trên người y nhất định là áo biến đổi màu sắc, chính là thế gian chí bảo. Xiêm y sẽ thay đổi màu sắc theo những vật quanh mình, ta chỉ là từng nghe người khác nói, chứ từng nghĩ trên thế gian này lại có bảo vật này.
Xoa Bác hét lớn:
- Thần Y Vệ đốc đại giá quang lâm, bần tăng không tiếp đón từ xa!