Chương 1548 : Những khoản nợ.
Lô Hạo Sinh một đêm không ngủ, trù tính ngày hôm sau triệu tập các quan viên, nên đốt lên ba đống lửa của quan mới nhậm chức như thế nào. Dĩ nhiên y muốn các quan viên Bắc Sơn sợ mình, nhưng cũng muốn khiến họ tự nguyện nghe lệnh của mình. Nếu muốn cắm rễ ở Bắc Sơn, bước đầu tiên đương nhiên là phải thu phục những quan viên này, kế tiếp là thu phục nhân sĩ, đợi đến khi quan viên và thân sĩ đều nằm trong vòng khống chế của mình, sẽ tiến thêm một bước lấy lòng dân.
Tuy nhiên đây đương nhiên là một việc khó khăn, khiến Lô Hạo Sinh trắng đêm không ngủ.
Hôm sau trời vừa sáng, Lô Hạo Sinh dậy thật sớm, nhìn vào gương đồng sửa sang quần áo một lượt, nhìn thấy hình dáng uy phong lẫm liệt của mình trong gương, càng thêm phần tự tin. Lô Hạo Sinh gọi đám Cừu Như Huyết mang xe ngựa trong dịch trạm, ngay trước lúc hừng sáng, hộ vệ mình lập tức chạy tới phủ tri châu Tín Châu.
Vốn Lô Hạo Sinh nghĩ sẽ có quan viên đến trễ, đại khái mình có thể nhân cơ hội trừng phạt trước mặt mọi người để lập uy, nhưng khi đến trước cửa phủ tri châu, liền nhìn thấy xe ngựa đông đúc ngoài cửa, lúc vào sân, lại thấy bóng người chen chúc, phần đông là mặc quan phục, ít nhất cũng năm sáu chục người, trong lòng Lô Hạo Sinh cũng an tâm phần nào. Dù sao, với vị thế của một quan tổng đốc, y vẫn có một uy lực nhất định, ra lệnh một tiếng, mọi người liền tập trung ở đây.
Lô Hạo Sinh cố ý ho khan mấy tiếng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía y, bộ y phục quan tổng đốc của Lô Hạo Sinh nổi bật trong ánh bình minh. Các quan viên đưa mắt nhìn nhau, có người chắp tay nói:
- Hạ quan ra mắt tổng đốc đại nhân.
Thoáng chốc, mấy chục người rối rít chắp tay hành lễ với Lô Hạo Sinh.
Lô Hạo Sinh lộ vẻ tươi cười, chắp tay nói:
- Các vị đến sớm, bản đốc mới đến, mong rằng nhận được sự trợ giúp của các vị.
Giọng y nhã nhặn, trong lòng thầm nghĩ, cũng nên cho những quan viên này một ấn tượng tốt.
Lúc này Tôn Vân - tri châu của Tín Châu đã bước tới, chắp tay nói:
- Bẩm báo tổng đốc đại nhân, quan viên sáu ty và quan viên các sở đã đến đông đủ, xin đại nhân thăng đường!
Lô Hạo Sinh tằng hắng một cái, khẽ vuốt chòm râu dài, khẽ gật đầu tiến vào đại sảnh, vào vị trí chủ tọa. Lúc này các quan viên mới lần lượt đi vào sảnh, chia thành hai hàng hai bên đứng nghiêm, Lô Hạo Sinh nhìn lướt qua, cười nói:
- Bản đốc nhận lệnh của Tề Vương điện hạ, đến Bắc Sơn nhậm chức, tên quan phản bội Tiếu Hoán Chương đã bị tiêu diệt, bây giờ chúng ta phải khôi phục trật tự ở Bắc Sơn, đã đến lúc cày bừa vụ xuân, cũng phải khôi phục sản xuất, có rất nhiều chuyện phải làm, cho nên bổn đốc cũng không nói nhiều lời vô ích. Mọi chuyện lớn nhỏ ở Bắc Sơn, còn cần các vị tương trợ...
Y còn chưa dứt lời, một viên quan đã nói:
- Tổng đốc đại nhân, hạ quan là Trịnh Hàng, Chủ sự Công bộ ti, có việc bẩm báo.
- Hả?
Lô Hạo Sinh giơ tay lên, nói:
- Trịnh chủ sự cứ nói!
- Bẩm đại nhân, hai chiếc cầu ở huyện Cổ Hán, Cam Châu đã hoàn thành việc sửa chữa.
Trịnh chủ sự chắp tay nghiêm nghị nói:
- Tuy nhiên, khoản tiền xây dựng này còn chưa được thanh toán, gồm một ngàn bốn trăm lượng bạc tiền đá, bảy trăm lượng tiền công, mấy ngày nay thương nhân bán đá và đốc công xây cầu vẫn thúc giục Công bộ ti trả bạc, nhưng vì Hộ bộ ti vẫn chưa cấp tới đây, cho nên hiện nay Công bộ ti không có lấy một xu (1). Cũng may là tổng đốc đại nhân đã tới, hạ quan xin tổng đốc đại nhân tranh thủ cấp bạc, hai ngàn lượng bạc này không thể để tiếp tục kéo dài như vậy nữa.
Lô Hạo Sinh ngẩn người. Lại có một viên quan khác bước ra nói:
- Tổng đốc đại nhân, hạ quan là Điêu Nam, thư lệnh sử (2) Binh bộ. Khởi bẩm đại nhân, đã hai tháng nay binh sĩ chưa có lương, dù thế nào cũng không thể trì hoãn thêm nữa. Tổng cộng còn nợ gần bảy vạn lượng bạc quân lương, đã bắt đầu xuất hiện bạo loạn ở một số binh doanh, nếu như quân lương vẫn không được cấp, hạ quan chỉ sợ quân doanh sẽ phát sinh biến cố.
- Khởi bẩm đại nhân, bổng lộc của chúng ta cũng đã thiếu hơn hai tháng.
Lại có một người bước ra nói:
- Mọi người ai cũng có người thân, bổng lộc không được cấp, già trẻ trong nhà đều phải chịu đói, khẩn cầu đại nhân thông cảm cho các quan viên thuộc cấp, sớm ngày cấp phát lương bổng cho.
Đôi mày Lô Hạo Sinh nhíu lại, y ngồi còn chưa ấm chỗ, một đám quan viên đã nhao nhao đòi bạc, sau khi vài người bước ra, những người khác cũng rối rít bước ra khỏi hàng, đều có chi phí, đều có khó khăn, nói tóm lại là ai ai cũng đều thiếu bạc, hơn nữa rất nhiều trường hợp đã thiếu rất lâu, không thể tiếp tục khất nợ nữa, nếu không sẽ gây thành họa lớn. Lô Hạo Sinh còn chưa nói có bạc hay không, những quan viên này đã tranh luận xem nơi nào sẽ được cấp bạc trước.
Lúc này Lô Hạo Sinh giống như người đang bị nợ đuổi sau lưng, phải đối mặt với vô số chủ nợ réo gọi đòi tiền.
Lúc Lô Hạo Sinh vừa bước vào đại sảnh, mọi người chia ra trái phải đứng thành hàng một cách chỉnh tề, trông còn có một chút uy nghi, nhưng giờ phút này, cả đại sảnh đã thành một trận hỗn loạn, các quan viên thi nhau tranh cãi, càng lúc càng lớn giọng.
Tôn Vân thấy vậy, quát lớn:
- Im ngay! Còn ra thể thống gì, tổng đốc đại nhân ở đây, ai dám làm ồn?
Tiếng quát của y cũng có một chút tác dụng, các quan đều im miệng, chỉ là chưa quay lại vị trí cũ, vẫn đổ dồn ánh mắt về phía Lô Hạo Sinh. Tôn Vân chắp tay về phía Lô Hạo Sinh, nói:
- Tổng đốc đại nhân, tuy mọi người có phần kích động, chẳng qua là vạn bất đắc dĩ, kính xin tổng đốc đại nhân không phiền lòng. Theo hạ quan thấy, những món nợ khác thì cũng đành thôi, tuy nhiên quân lương và bổng lộc thì không thể tiếp tục khất nợ. Quân lương liên quan đến mấy vạn quan binh Bắc Sơn, đến bây giờ mà bọn họ còn chưa gây rối, đã là không dễ, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, hạ quan thật sự không có biện pháp bảo đảm bọn họ vẫn bình tĩnh...Về phần lương bổng của mọi người, hạ quan đánh bạo nói một câu, các quan viên ở đây đều là quan thanh liêm, dựa vào lương bổng hàng tháng mà miễn cưỡng nuôi sống gia đình, đi sớm về tối mà phục vụ cho triều đình, nếu bổng lộc vẫn không được cấp, mọi người sẽ không thể nuôi được già trẻ trong nhà, cũng không thể yên tâm phục vụ. Cho nên...
Lô Hạo Sinh cau mày hỏi:
- Thiếu tất cả bao nhiêu lương bổng?
- Thật ra cũng không nhiều lắm.
Tôn Vân vội đáp:
- Tất cả các quan lại lớn nhỏ trong danh sách ba đạo của Bắc Sơn, chỉ có hơn ba ngàn người, hai tháng bổng lộc, tổng cộng chưa tới tám vạn lượng bạc, cộng thêm hai tháng quân lương... Điêu Nam, phía các ngươi thống kê ra đi, rốt cuộc là thiếu bao nhiêu quân lương?
- À, bẩm đại nhân, còn thiếu bảy vạn lượng bạc.
- Ồ, vậy là tổng cộng mười lăm vạn lượng.
Tôn Vân cười nói:
- Tổng đốc đại nhân, cấp phát mười lăm vạn lượng bạc, là có thể giải quyết tình hình khẩn cấp...
Lô Hạo Sinh hít vào một hơi khí lạnh.
Mười lăm vạn lượng bạc đối với ông ta mà nói, không phải là một con số vô cùng lớn lao, mặc dù hiện giờ trong tay ông ta chỉ có vỏn vẹn mấy chục lượng bạc, điều quan trọng nhất là, ông ta không có nguồn tài chính nào để rút ra mười lăm vạn lượng bạc, muốn ông ta làm điều đó, là chuyện vô phương.
- Chẳng lẽ kho bạc Bắc Sơn không còn một lạng bạc nào?
Lô Hạo Sinh trầm mặt hỏi.
Tôn Vân cười khổ nói:
- Cái gì cũng có thể thiếu, nhưng quan lương thì không thể thiếu. Trước khi tổng đốc đại nhân đến, chúng ta như là kiến bò trên chảo nóng, vô cùng lo lắng, như rắn mất đầu. Quan binh ở các quân doanh thật sự nói trở mặt là trở mặt, nếu trong kho còn bạc, chúng ta đã lấy ra để đưa đến các quân doanh để trấn an bọn họ rồi. Cho dù chúng ta không ăn không uống, cũng không dám nợ lại quân lương.
- Tổng đốc đại nhân, tất cả sổ sách của Ty Hộ bộ đều đã bị thiêu hủy, rất nhiều người đã chạy mất tăm, ngay cả trong kho bạc cũng không có một xu nào.
Một người đi ra nói:
- Tiểu nhân chỉ là một thư lại nhỏ trong Hộ bộ ti, thời gian vừa qua, đã có binh lính lượn tới lượn lui ở Hộ bộ ti, rõ ràng là muốn lãnh quân lương, tiểu nhân sợ tới mức không dám đến nha môn của Hộ bộ ti.
Lúc này, các quan viên lại bắt đầu châu đầu ghé tai, xem dáng vẻ là muốn làm ầm ĩ lên.
Tôn Vân tắng hắng một cái, lớn tiếng nói:
- Không cần phải nói nữa, tổng đốc đại nhân đã đến, là mọi sự đều sẽ thuận lợi. Tề vương điện hạ phái ngài đến đây, hẳn là đã biết tình hình Bắc Sơn, nên mới phái ngài đến trấn giữ đại cuộc. Nếu hôm nay đại nhân có thể cấp phát được mười lăm vạn lượng bạc này, mọi việc mới có thể yên ổn, những nơi khác, chúng ta có thể thận trọng nhắc sau. Nếu chỗ nào thật sự không thể kéo dài thêm nữa, chúng ta có thể cấp trước; chỗ nào có thể tạm thời trì hoãn, chúng ta sẽ hoãn một chút. Công việc quá nhiều, nơi nào cũng phải cần đến tiền bạc, trong tay tổng đốc đại nhân cũng phải giữ lại một khoản để đề phòng vạn nhất.
Lô Hạo Sinh thản nhiên hỏi:
- Ý ngươi là bảo bản đốc lập tức cấp phát mười lăm vạn lạng bạc?
- Hạ quan chỉ đề nghị thế thôi.
Tôn Vân nói.
Lô Hạo Sinh cười lạnh nói:
- Tôn Vân, ngươi thấy trên người bổn đốc có bạc sao?
Tôn Vân vội hỏi:
- Chẳng lẽ bạc vẫn còn trên đường? Nếu vậy, mọi người cố gắng thêm hai ngày, hạ quan sẽ phái người đến quân doanh nói cho bọn họ biết, bạc sẽ tới ngay, để bọn họ an tâm...
Lô Hạo Sinh lắc đầu nói:
- Ngươi lầm rồi, bổn đốc không mang bạc đến, hơn nữa cũng không có bạc để cấp.
- Tổng đốc đại nhân nói đùa.
Tôn Vân cười nói:
- Mọi người đang ngày đêm mong đợi ngài đến, là vì chờ bạc để giúp cho Bắc Sơn được yên ổn, làm sao đại nhân lại không có bạc?
- Bổn đốc giống nói đùa lắm sao?
Lô Hạo Sinh lạnh lùng nói:
- Bổn đốc thật sự không mang bạc đến.
Khuôn mặt các quan viên đều lộ vẻ khác thường, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Lô Hạo Sinh, có một số người lộ vẻ nghi ngờ, nhưng khuôn mặt của rất nhiều người đã trở nên lạnh lùng.
Lô Hạo Sinh từ từ đứng dậy, trầm giọng nói:
- Các vị đều là mệnh quan triều đình, các ngươi cũng phải biết, triều đình nam chinh bắc phạt, hiện nay là thời điểm rất khó khăn, chính vào lúc này, mới cần mọi người một lòng đoàn kết vượt qua khó khăn. Bổn đốc biết, tất cả mọi người thiếu bạc, rất nhiều nơi chốn cũng rất khó khăn, nhưng bổn đốc tin tưởng, chỉ cần mọi người cắn răng chịu đựng, là có thể vượt qua. Bổn đốc đã tới, nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết những việc này. Cho dù thật sự không có bạc, bổn đốc cũng sẽ cùng chịu chung hoạn nạn với mọi người...
Y giơ nắm đấm lên, dáng vẻ khẳng khái cổ vũ.
Trong đám người lập tức có người lên tiếng:
- Tổng đốc đại nhân, hạ quan mạo muội nói một câu, có những lời nói ra thì dễ dàng lắm, cắn răng là có thể chịu đựng nổi sao? Ý ngài là bảo chúng ta cắn răng để mà chết đói ư? Đúng vậy, mọi người ở đây đều cống hiến sức lực cho triều đình, ngày đêm phục vụ cho triều đình, tuy nhiên có câu “Hoàng đế dùng binh đói”, chúng ta cống hiến sức lực cho triều đình, chẳng lẽ triều đình lại để chúng ta chết đói?
(1) Theo phân cấp thời phong kiến, có sáu bộ là bộ Lễ (Lễ bộ), bộ Binh (Binh bộ), bộ Hộ (Hộ bộ), bộ Công (Công bộ), bộ Hình (Hình bộ), bộ Lại (Lại bộ) phụ trách các mặt khác nhau, trong đó bộ Hộ phụ trách về đất đai, hộ tịch, thuế má, lương hướng, tài chính và kinh tế. Ở đây, do bộ Hộ chưa cấp, nên bộ Công (lo về xây dựng) không có tiền.