Mỵ Nương nằm nghiêng ở trên giường, một cánh tay ngọc trắng như tuyết chống má, đôi mắt quyến rũ nhìn Sở Hoan. Nàng mặc quần áo màu đỏ, màu đỏ vẫn là màu nóng, cũng không phải là bất kỳ cô gái nào cũng có thể trấn trụ màu sắc như vậy, nhưng thân hình đường cong xinh đẹp của Mỵ Nương, lại hoàn toàn phù hợp với màu đỏ, hơn thế, còn tôn lên vẻ diễm lệ. Nàng nằm đó, tư thế gợi cảm xinh đẹp, mặt vẫn thế, vẫn là vẻ mặt động lòng người, ngữ khí thậm chí mềm mỏng yếu đuối đến dị thường.
- Ngươi xuất chinh tại ngoại, đại nạn không chết, trở về là vì mục đích đánh lão bà?
- Vô quy củ bất thành phương viên.
Sở Hoan vẫn nghiêm nghị nói:
- Hóa ra ta vắng mặt ở Sóc Tuyền, nàng vô pháp vô thiên, cũng không có gia giáo. Lần trước đã giáo huấn nàng qua một lần, nàng lại không biết hối cải, thật sự là ngoan cố không thay đổi... Bản lão gia còn có chuyện quan trọng trong người, nàng mau lại đây, đợi lão gia chấp hành gia pháp xong, còn có chuyện quan trọng phải làm.
- Nếu không...!
Đôi mắt quyến rũ của Mỵ Nương quay vòng, môi hiện ra vẻ cười:
- Nếu không... chờ chàng làm xong việc trước đã, rồi trở về chấp hành gia pháp?
Sở Hoan cười lạnh, bỗng nhiên nắm lấy mắt cá chân của Mị Nương.
Mỵ Nương kinh hô một tiếng, muốn co chân về, chỉ là võ công của Sở Hoan sớm đã hơn xưa rất nhiều, • Long tượng kinh • chính là vô song bảo điển, công lực của hắn càng ngày càng tiến bộ. Dưới sự trợ giúp cải tạo thân thể của La Đa, lực phản ứng của hắn đã sớm vượt qua cực hạn của người thường. Hắn ra tay vừa nhanh vừa bất ngờ, Mỵ Nương căn bản là không có cách né tránh, sau khi chế trụ mắt cá chân nàng, Sở Hoan không chút do dự kéo chân Mỵ Nương qua, đang định kéo cả người Mỵ Nương quay lại, thì nghe thấy tiếng kêu cầu xin tha thứ của Mỵ nương:
- Ô ô, chàng... Chàng đừng cử động, ta sai rồi... ta biết hối cải rồi, chàng... Chàng chờ một chút, Đại Lão Gia của ta, Chàng... Chàng dừng một chút...!
Sở Hoan biết rõ Mỵ Nương tuy xảo trá đa đoan, nhưng với võ công của hắn, muốn khống chế Mỵ Nương dễ như trở bàn tay, nên thản nhiên nói:
- Làm sao vậy?
Đôi mắt quyến rũ như tơ của Mỵ Nương nhìn Sở Hoan, thanh âm mềm yếu:
- Chàng... chàng không phải là trách ta đem nước đổ lên trên người của chàng chứ, ta... Ta giúp chàng lau khô là được...!
- Hả?
- Chàng buông tay trước đã, lão... U-a..aaa, tiểu nữ tử nói lời giữ lời, tuyệt không... Tuyệt không giở trò...!
Mỵ Nương động lòng người nói.
Sở Hoan hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng buông lỏng tay. Mỵ Nương lúc này mới đứng dậy, hai chân quỳ trên giường, tiến đến trước mặt Sở Hoan. Sở Hoan thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mỵ Nương, mùi thơm đặc biệt của cơ thể bay vào trong mũi, lòng Sở Hoan lay động. Hắn xuất chinh lâu ngày, đúng là tinh lực tràn dồi dào, lâu nay chưa từng gần nữ nhân, nữ nhân trước mắt này lại là tuyệt sắc giai nhân thế gian hiếm thấy, bất luận là dung mạo hay là tư thái, thậm chí là phong tình, đều là cực phẩm nhất đẳng. Lúc này chỉ nghĩ đến chuyện đem thân thể mềm mại ôn nhu khêu gợi của Mỵ Nương đè dưới thân, chẳng qua là có lòng muốn để cho Mỵ nương hiểu rõ quy củ, nên là cố tình làm ra vẻ mặt lạnh lùng.
Mỵ Nương giơ tay lên, vén tóc ra sau mang tai, lúc này mới dò xét Sở Hoan một phen, buồn bả nói:
- Hình như chàng gầy đi rất nhiều.
- Bây giờ không phải là lúc đàm luận vấn đề này.
Sở Hoan nghiêm mặt nói.
Mỵ Nương cười xinh đẹp, hai tay ngọc đã nâng lên, tháo đai lưng Sở Hoan ra, Sở Hoan ra vẻ nghiêm nghị nói:
- Làm gì?
- Người ta nói rồi, phải giúp chàng lau khô nước đọng...!
Đôi mắt Mỵ Nương quyến rũ xuân tình, giận dỗi trách:
- Nào có như chàng đối với vợ, hung hăng, người ta sợ...!
- Hả?
Sở Hoan vẫn xụ mặt:
- Thiên hạ này còn có thứ làm nàng sợ?
- Người ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ chàng...!
Mỵ Nương vừa nói chuyện, bàn tay như ngọc cũng không ngừng, giúp Sở Hoan cởi áo, lộ ra bắp thịt rắn chắc bên trên thân thể.
- Làm gì vậy?
Sở Hoan nín cười,
- Nước ở trên mặt mà...!
Mỵ Nương cười quyến rũ, ghé sát lại, cái lưỡi đinh hương đã giống như rắn vậy, nhẹ nhàng thè lưỡi ra liếm bọt nước trên mặt Sở Hoan. Cái lưỡi đinh hương của nàng linh hoạt dị thường, đầu lưỡi vừa liếm, liền cuốn bọt nước vào trong miệng. Sở Hoan chỉ cảm thấy mùi thơm xông vào mũi, những nơi cái lưỡi đi qua, ngứa ngáy khó nhịn, chổi lông gà trong tay đã ném sang một bên, liền muốn thò tay ôm lấy vòng eo Mị Nương. Mỵ Nương đã bắt tay hắn lại, liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Đừng làm loạn... Ta đang giúp chàng lau sạch nước đọng mà...!
Cổ họng Sở Hoan nâng lên hạ xuống theo từng động tác của Mỵ Nương. Sau một lát, Mỵ Nương ghé sát bên tai Sở Hoan, thanh âm mềm yếu:
- Hảo ca ca, nước đọng trên mặt cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, có phải… có thể buông tha ta rồi không?
- Còn chưa...!
Sở Hoan hít một hơi.
- Trên người ta cũng có...!
Mỵ Nương mỉm cười, cúi người xuống, lưỡi đinh hương đã móc vào ngực Sở Hoan....
Động tác kỹ xảo của Mị Nương rất tốt, lúc nhẹ lúc mạnh, có đôi khi thậm chí nhẹ nhàng cắn một cái, có đôi khi lại giống chuồn chuồn lướt nước vậy, điều này làm cho dòng máu Sở Hoan nhanh chóng lưu động, toàn thân nóng lên, phát nhiệt, chợt nghe thấy Mỵ Nương khẽ kêu một tiếng, Sở Hoan cau mày nói:
- Làm sao vậy?
- Đó là cái gì?
Một ngón tay ngọc của Mỵ Nương chỉ vào dưới bụng Sở Hoan.
- Thật đáng sợ, dọa chết người ta rồi...!
Sở Hoan cúi đầu nhìn thoáng qua, là do thân thể của mình đã có phản ứng, phía dưới sớm đã biến thành nhất trụ kình thiên, nhô ra như đỉnh lều, như cười mà không cười nói:
- Đồ hồ ly, thật sự không biết nó là cái gì?
Mỵ Nương lắc đầu, trên mặt mang vẻ sợ hãi, càng lui về phía sau, điềm đạm đáng yêu nói:
- Người ta không biết, thật đáng sợ...!
- Đừng sợ.
Sở Hoan đã leo lên trên giường, nhìn chằm chằm vào đường cong phập phồng gợi cảm nóng bỏng của Mỵ Nương:
- Nàng không biết nó là cái gì, để cho ta dạy nàng biết...!
- Không cần...!
Mỵ Nương vẫn giữ nét mặt kinh sợ:
- Người ta sợ, không cần phải biết nó...!
Sở Hoan cười gằn nhào tới:
- Không muốn biết cũng không được rồi, nó vẫn luôn muốn nàng...!
Lập tức truyền đến tiếng kinh hô của Mị Nương, rất nhanh liền biến thành âm thanh yêu kiều hồn xiêu phách lạc.
Một phen điên cuồng, không cần nhắc đến đoạn mỹ diệu đó, vân thu vũ tán, thân thể mềm mại ôn nhu như tuyết trắng của Mỵ Nương giống như bạch tuộc quấn trên người Sở Hoan, trên da thịt tuyết trắng, giọt mồ hôi óng ánh hương thơm lăn xuống, hô hấp hơi gấp rút, Sở Hoan ôm trọn thân thể mềm mại, nhẹ giọng cười nói:
- Bây giờ có phải biết rồi không?
- Nó là đồ xấu xa...!
Cả người Mỵ Nương mềm nhũn không có khí lực. Sở Hoan uy mãnh bắn ra, thân hình của hắn mặc dù cũng không cao lớn uy mãnh, nhưng thể chất cường tráng ít có người bì kịp. Ngay cả Mỵ Nương cũng khó có thể ngăn cản, cứ như lần đầu hoa nở nhiều vậy, tư thế biến hóa, Mỵ Nương lúc này bị chơi đùa không còn khí lực, giống như bùn nhão ghé vào thân mình Sở Hoan, tùy ý hai tay Sở Hoan vuốt ve da thịt trơn nhẵn bóng loáng tinh tế của mình, thanh âm mềm mại nhu nhược:
- Không bao giờ muốn thấy nó nữa...!
- Miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.
Sở Hoan cười hắc hắc nói:
- Ta nhìn thấy bảo bối của nàng vừa rồi, còn cho rằng hai người đã thành bạn tốt...!
- Không cho phép nói bậy.
Mỵ Nương nhẹ nhàng đánh một cái vào ngực Sở Hoan:
- Người ta không có sức rồi, chàng ngủ cùng ta một lúc đi...!
- Buổi tối trở về mới ngủ cùng nàng.
Sở Hoan ôn nhu nói:
- Ta còn phải tắm rửa thay quần áo, đi đến chỗ Tề Vương một chuyến, hắn đang đợi ở đó.
- Cứ để hắn đợi.
Mỵ Nương tức giận nói:
- Quản hắn làm gì chứ.
Sở Hoan nói:
- Hắn là Vương gia, sao có thể để cho hắn đợi lâu.
- Vương gia cái gì...!
Mỵ Nương khinh thường nói:
- Đã là chó mất nhà, chạy đến Tây Bắc cầu chàng che chở, chàng còn thực sự xem hắn là vương gia? Thiên hạ Tần quốc cũng sắp không còn nữa, một tên vương gia có gì hiếm chứ.
Sở Hoan nhíu mày. Mỵ Nương cũng đã khởi động thân mình, một cánh tay cánh tay ngọc đặt trên lồng ngực rắn chắc của Sở Hoan, bàn tay như ngọc trắng nâng cái má, như đôi mắt quyến rũ của hồ ly nhìn trên dưới đôi mắt Sở Hoan, thấy Sở Hoan nhíu mày, khẽ cười nói:
- Làm sao vậy? Tức giận? Ta không nói sai đâu, hắn bây giờ vốn là tang gia...!
- Mỵ Nương...!
Sở hoan đã ngắt lời nói:
- Lời này về sau không được nói nữa, nàng nói ở chỗ này của ta, ta có thể xem như không nghe thấy, nếu là nói ở bên ngoài...!
- Ở bên ngoài nói, thì đã sao?
Mỵ Nương mở trừng hai mắt, xuân tình sau hoan lạc, trên khuôn mặt xinh đẹp còn hiện ra vẻ ửng hồng:
- Chẳng lẽ bởi vì ta nói, chàng liền muốn giết ta? Rốt cuộc là tên Vương gia nào lại quan trọng với chàng như vậy, hay là ta quan trọng với chàng?
Sở Hoan thở dài:
- Điều này không cần thiết phải nói, nàng là thê tử của ta, đương nhiên là người quan trọng.
Lại nói:
- Nhưng lúc trước ta có thể vào kinh thành, có được ngày hôm nay, cũng đều nhờ Tề Vương dẫn dắt...!
- Lúc trước hắn dẫn dắt chàng, không phải là muốn chàng cống hiến vì hắn sao, làm thuộc hạ tay sai cho hắn.
Mỵ Nương cười lạnh nói:
- Chàng còn thật sự cho rằng hắn đối với mình rất tốt? Chàng có thể có hôm nay, cửu tử nhất sinh, đều là tự chàng liều mạng có được. Chàng ở tiền tuyến chém giết đẫm máu, cả nhà trên dưới mỗi ngày trong lòng run sợ, chờ đợi lo lắng cho chàng, nhưng hắn lại ngồi trong thành, có từng liều mạng chiến đấu cùng chàng chưa?
Sở Hoan chỉ nhíu mày, cũng không nói tiếng nào.
Mỵ Nương vuốt ve lồng ngực Sở Hoan, thanh âm nhu hòa:
- Chàng cũng biết, chàng ở tiền tuyến cùng địch chém giết, cái tên Lô Hạo Sinh ở bên cạnh hắn, hai ba ngày lại chạy vào phủ đệ quan viên trong thành, vô duyên vô cớ, vì sao phải đi kết giao với quan viên? Hơn nữa hai lần mời rất nhiều quan viên trong thành đi vương phủ đó ăn uống tiệc rượu. Từ sau khi hắn đến, chàng rất quan tâm đến hắn, vật gì tốt đều tới tặng qua đó, dụng cụ ăn uống của hắn, so với Tổng đốc phủ của chúng ta còn tốt hơn rất nhiều. Thế nhưng, đại tiệc quan viên...
- Hắn là Vương gia, trừ khử La Định Tây, bảo vệ Sóc Tuyền, triệu tập chúng quan viên khánh công, cũng không có gì đáng trách.
Sở Hoan vuốt ve bờ eo kiều nộn chặt chẽ trên da thịt Mỵ Nương:
- Nàng không cần suy nghĩ nhiều.
- Ta thật không nghĩ gì nhiều...
Mỵ Nương thản nhiên nói:
- Chỉ là chàng phải cẩn thận một chút, chớ để cho người khác rắp tâm đâm sau lưng chàng.
Giọng nói của nàng tuy rất nhạt, nhưng nội tâm ân cần tình cảm của nàng bộc lộ qua lời nói, Sở Hoan biết rõ nàng xưa nay nói chuyện không có cố kỵ, tự nhủ lời nói này, cũng là lời tâm huyết, trong lòng ấm áp, bàn tay lớn ngạo nghễ lăn trượt trên mông Mỵ Nương, khẽ cười nói:
- Như thế nào, nàng vẫn luôn giám thị bọn họ?
- Chàng ở phía trước đánh trận, đằng sau không thể không đề phòng. Lòng người khó đoán, ai biết sẽ có người thừa dịp chàng ở bên ngoài mưu đồ làm loạn hay không.
Mỵ Nương nói khẽ:
- Chẳng lẽ chàng lại cho rằng ta cả ngày ở trong phòng này, buồn đến chết đi được, những quan viên trong thành kia, ta vẫn luôn giám thị hướng đi của bọn họ, chỉ cần ai dám phản bội chàng, ta liền một đao đâm chết hắn, chàng cho rằng chỉ có chàng ở bên ngoài vất vả ư? Người ta trong thành cũng rất mệt mỏi.
Sở Hoan cười ha ha một tiếng, hắn biết rõ Mỵ Nương xuất thân giang hồ, cho tới bây giờ vẫn còn tồn tại ý đề phòng người khác.
Dường như mệt mỏi, Mỵ Nương buông cánh tay, nằm xuống, đôi má dán trên ngực Sở Hoan, nhẹ giọng hỏi:
- Chàng sẽ không thật sự nghe theo sự phân phó của tên Vương gia đó chứ? Chàng ngàn vạn lần đừng có ngốc nữa, Tần quốc đã không thể cứu vãn, tên Vương gia đó cũng không đáng cho chàng thuần phục, hơn nữa chuyện cho tới bây giờ, chàng còn vì người khác chuẩn bị quần áo cưới? Cho dù chàng muốn, chỉ sợ cũng không thể được rồi.
- Hửm?
Sở Hoan cau mày nói:
- Vì sao?