- Nàng đã chết?

Đột nhiên Sở Hoan ghìm chặt cương ngựa, nghiêng đầu sang hỏi, bên cạnh hắn là Tri châu Việt Châu Công Tôn Sở. Công Tôn Sở khẽ gật đầu:

- Theo tin tức từ Bắc Sơn, phủ Tổng đốc Bắc Sơn chìm trong biển lửa, tới khi người xung quanh chạy đến thì phủ Tổng đốc đã bị thiêu hủy hơn phân nửa, linh cữu của Tiếu Hoán Chương vẫn chưa được đưa tang, vẫn quàn tại đó, cũng bị lửa lớn thiêu hủy.

Sở Hoan ngẩng đầu nhìn lên trời, đã sắp hoàng hôn, chân trời chỉ còn vài đám mây hờ hững.

- Trước đó, vị Tiếu phu nhân kia đã cho tất cả hạ nhân phủ Tổng đốc nghỉ, mỗi người đều được chia tiền về nhà. Sau trận đại hỏa, người ta tìm thấy ba bộ hài cốt trong phủ Tổng đốc. Một là thi hài của Tiếu Hoán Chương, hai bộ kia, sau khi ngỗ tác kiểm tra, thì biết một là của Tiếu phu nhân, còn một, chính là Từ Tu.

Sở Hoan nhíu mày:

- Khi nàng đưa tin mật đến, thực ra ta vẫn còn nghi ngờ không biết nữ nhân này muốn chơi trò gì. Nàng và La Định Tây liên thủ trừ Tiếu Hoán Chương, giá họa cho Tiếu Hằng, lại đột nhiên gửi thư báo La Định Tây muốn lén đánh Sóc Tuyền, mà Từ Tu sẽ phản bội La Định Tây, giúp chúng ta diệt trừ La Định Tây.

- Từ Tu cũng đã từng phái người liên lạc với chúng ta.

Công Tôn Sở nói:

- Khi ấy hạ quan cũng không biết bọn họ muốn làm cái quỷ gì, chỉ là, đã có tin tức này, đương nhiên chúng ta cũng cần cẩn thận hơn. Cho nên, trước đó hạ quan đã đặt mai phục ở trong thành, dùng bất biến ứng vạn biến. Ai mà ngờ Tiếu phu nhân nói không sai chút nào, quả nhiên La Định Tây đã dẫn người theo khe Ưng Sào tiến vào Tây Quan ta, định bất ngờ tập kích Sóc Tuyền... Sở đốc, bây giờ nghĩ lại, nếu không phải vị Tiếu phu nhân kia bí mật gửi thư, chúng ta cũng không biết đến sự tồn tại của khe Ưng Sào, La Định Tây thừa dịp ngài xuất chinh ở tiền tuyến mà đánh lén sau lưng, rất có thể thành công. Nếu

vậy... 

Ánh mắt y trở nên lo sợ: 

- Quả thực hậu quả không thể hình dung.

Sở Hoan khẽ gật đầu, cau mày:

- Bản đốc không hiểu, nàng và La Định Tây bắt tay trừ Tiếu Hoán Chương, vậy tại sao phải bắt tay với Từ Tu diệt trừ La Định Tây? Tại sao nàng lại báo quân tình bí mật quan trọng như vậy cho chúng ta?

Công Tôn Sở thở dài:

- Hạ quan cũng không rõ. Nàng đã cùng Từ Tu liên thủ phản bội La Định Tây, nhưng lại muốn chết chung với Từ Tu trong biển lửa bừng bừng. Sở đốc, bên kia kiểm tra thi thể phát hiện ra, hình như trước khi bị thiêu cháy, Từ Tu đã bị trúng độc...

Sở Hoan vui mừng nói:

- Đúng rồi, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, Tiếu phu nhân đã sớm từ bỏ ý định diệt trừ, Từ Tu cũng không đáng làm một trong những công cụ của nàng. Nàng hỏa thiêu phủ Tổng đốc, đương nhiên Từ Tu sẽ không ngồi đợi chết cháy, đương nhiên trước đó Tiếu phu nhân sẽ hạ độc, rồi cùng táng thân biển lửa với y...

Hai đầu lông mày hiện ra vẻ nghi ngờ, cực kỳ khó hiểu.

Bỗng nhiên Công Tôn Sở nhớ ra điều gì đó, vội vàng lấy ra một phong thư, ngồi trên lưng ngựa đưa cho Sở Hoan:

- Sở đốc, đây là phong thư của Tiếu phu nhân do một người đưa đến sau khi nàng chết. Vốn định giao cho Sở đốc, nhưng ngài đang ở tiền tuyến, cho nên hạ quan tạm thời nhận lấy, chuẩn bị phái người đưa ra cho ngài. Chỉ là, tiền tuyến truyền tin lại Sở đốc muốn khải hoàn về Sóc Tuyền, hạ quan cũng không phái người đưa đi nữa, chờ ngài về rồi trình lên.

- Hả?

Sở Hoan nhận phong thư:

- Đưa tới khi nào vậy?

- Mấy ngày rồi. Hẳn là trước khi Tiếu phu nhân đi đã sắp xếp cho người đưa tới.

Sở Hoan lập tức mở phong thư, ngồi trên lưng ngựa mà xem lại. Hắn nhăn mày, xếp phong thư vào tay áo, thở dài một tiếng.

- Sở đốc, vì sao lại thở dài?

Sở Hoan khá là cảm khái:

- Hiện giờ Bản đốc hiểu nguyên nhân rồi, tuy nàng không nói gì nhưng Bản đốc đã đoán được.

- Sở đốc có ý gì?

- Trong thư nàng chỉ nói hai chuyện. Thứ nhất là hy vọng Bản đốc phái người đưa di hài của nàng về quê hương an táng, trên đó có ghi rõ địa chỉ cụ thể, nơi đó có một cây cổ thị trăm năm, bên dưới đã có một ngôi mộ. Nàng hy vọng bản đốc sẽ phái người đưa di cốt của nàng về an táng bên cạnh.

- Phần mộ?

Sở Hoan thở dài:

- Nếu bản đốc không đoán sai, chỉ sợ vị Tiếu phu nhân này đã sớm có người trong lòng, người được an táng bên trong có lẽ là người trong lòng nàng. Sau khi chết, nàng muốn được chôn cất bên cạnh phần mộ đó. Nàng vẫn chưa quên được người đó, có lẽ cũng có thể giải thích tại sao nàng lại lãnh khốc vô tình với nam nhân như vậy.

- Chúng ta có thể phái người đi hỏi thăm một chút xem rốt cuộc người được an táng bên trong phần mộ đó là ai.

Công Tôn Sở hói:

- Có vậy, có thể hiểu ra rất nhiều chân tướng.

- Không cần.

Sở Hoan lắc đầu:

- Có lẽ có một số việc nàng cũng không hy vọng người khác biết được... Cho dù thế nào, nàng cũng có công lớn với chúng ta, hơn nữa... trong tin của nàng còn có một thông tin khác.

- Đại nhân muốn nói tới...?

- Tiếu gia gây dựng ở Bắc Sơn đã nhiều năm, sưu cao thuế nặng, vơ vét của cải. Những năm gần đây, bọn họ bóc lột Bắc Sơn một lượng của cải khổng lồ, cho nên đã bí mật xây một kho vàng dưới mặt đất.

Sở Hoan thở dài:

- Kho vàng dưới mặt đất được xây dựng vô cùng bí mật, thợ thuyền xây dựng trước kia cũng đều bị Tiếu thị bí mật sát hại để che dấu.

- Có việc này sao?

Công Tôn Sở cau mày:

- Trước kia hạ quan có nghe nói Tiếu thị tự tung tự tác ở Bắc Sơn. Bọn họ chiếm đoạt thổ địa, kinh doanh cửa hàng, ăn hối lộ, chỉ là hạ quan không tưởng nổi bọn họ còn có thể xây kho tiền bí mật để giấu. Bởi vậy, có thể thấy, những năm gần đây, Tiếu thị bóc lột dân chúng Bắc Sơn thực sự mang tội lỗi chồng chất.

- Kim khố vô cùng bí mật, nhưng Tiếu phu nhân lại biết. Nàng đã chỉ vị trí cho bản đốc... Xem ra người nàng phái tới đưa tin là người thân tín của nàng, nếu không, bí mật kho tiền sẽ bị bung ra.

Công Tôn Sở thở dài:

- Nàng có thể đùa bỡn Tiếu Hằng, Tiếu Hoán Chương, La Định Tây và Từ Tu, đương nhiên không phải kẻ nông cạn. Người nàng phái đi đưa tin đương nhiên cũng phải là người đáng tin sẽ không hủy phong thư.

Dừng một chút, y lại nói:

- Sở đốc, trước mắt tài chính của chúng ta đang rất đáng lo, nếu khoản tiền kia...

- Việc này ta muốn giao cho ngươi đi làm. Công Tôn đại nhân, sau khi ngươi tới Bắc Sơn, dựa theo nguyện vọng của Tiếu phu nhân, đưa di thể của nàng tới cây cổ, chôn bên cạnh người kia, hai phần mộ cũng phải được tu sửa lại... Cho dù nàng làm người thế nào, cho dù ân ân oán oán cuộc đời này của nàng thế nào, nàng cũng có ân với Tây Quan chúng ta, chúng ta cũng không thể bạc đãi nàng. Nếu nàng còn có người nhà, ngươi tìm đến, cũng phải an bài thỏa đáng, đảm bảo cơm áo cho bọn họ...

- Hạ quan tuân mệnh!

- Trừ lần đó, ngươi dẫn người theo như chi tiết trong lá thư đi tìm kho vàng, khoản tiền trong đó cũng không cần đưa đến Tây Quan, cứ để lại ở Bắc Sơn. Ở Bắc Sơn mọi việc chưa định, cần rất nhiều tới bạc, ngươi chỉ cần kiểm kê vào sổ chỗ tiền tài đó, ghi vào quan trướng. Còn xử lý thế nào, đương nhiên Công Tôn đại nhân ngươi biết rõ.

Công Tôn Sở nghe vậy, nghi ngờ hỏi:

- Sở đốc, ý ngài là... hạ quan phải ở lại Bắc Sơn bao lâu?

Sở Hoan lại cười nói:

- Công Tôn đại nhân, có một chuyện, hạ quan vốn định để thương lượng với ngài sau, nhưng nay đã nói tới, hạ quan cũng nói với ngài luôn. Ngài biết đó, bây giờ Bắc Sơn như rắn mất đầu, Tiếu Hoán Chương, La Định Tây cũng đã chết, cục diện này cũng khiến cho dân chúng lo lắng, cho nên nhất định phải có người ra mặt chủ trì chính vụ Bắc Sơn...

Công Tôn Sở giật mình:

- Sở đốc, chẳng lẽ... chẳng lẽ ngài muốn phái hạ quan tới Bắc Sơn?

Sở Hoan gật đầu:

- Đúng là vậy. Bản đốc nghĩ, người có thể đảm đương nhiệm vụ lần này cũng chỉ có Công Tôn đại nhân. Tây Bắc nhân tài đông đúc, Bắc Sơn cũng không thiếu người tài tuấn, kiến thức của Bản đốc kém xa ngươi, cho nên, ngươi đã đến Bắc Sơn, bản đốc tin tưởng ngươi không chỉ có thể xử lý chính vụ Bắc Sơn, nhưng lại có thể đề bạt rất nhiều nhân tài ưu tú...!

Hiển nhiên Công Tôn Sở cũng không ngờ Sở Hoan sẽ phái mình tới Bắc Sơn. Y ở Tây Quan, tuy rất được Sở Hoan coi trọng, nhưng cũng chỉ là một Tri châu Việt Châu, có điều, nghe ý tứ lần này của Sở Hoan, phái chính mình tiến về Bắc Sơn chính là muốn mình làm chủ xử lý toàn bộ sự vụ Bắc Sơn. Có nghĩa là, phái mình tới Bắc Sơn là muốn mình nắm quyền Tổng đốc Bắc Sơn. Mặc dù Công Tôn Sở biết xưa nay thủ hạ của Sở Hoan phách lực mười phần, dám làm những chuyện người khác không dám làm, nhưng lúc này vẫn hơi giật mình.

Thấy Công Tôn Sở có vẻ giật mình, Sở Hoan cười nói:

- Thế nào? Công Tôn đại nhân lại không dám bước tới, còn chưa muốn rời Tây Quan?

Công Tôn Sở phục hồi tinh thần, nhìn xung quanh, tuy mấy người Kỳ Hồng, Đỗ Phụ Công cũng ở trong đội ngũ, nhưng vẫn cách một quãng. Y hạ giọng nói:

- Sở đốc, việc này... việc này quá mức bất ngờ. Hạ quan vốn là người hồn về Cửu Tuyền, nếu không phải Sở đốc, hạ quan và rất nhiều người hiện giờ cũng chỉ có thể làm vong hồn du đãng dưới suối vàng. Đáng ra, lệnh của Sở đốc, hạ quan... hạ quan phải phụng mệnh, nhưng chuyện này....

Sở Hoan lại cười nói:

- Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì. Bản đốc là Tổng đốc Tây Quan, tuy hiện Tây Bắc đang trong thời đoạn khác thường, có thể nhâm miễn quan viên, nhưng chức Tổng đốc Bắc Sơn cũng không phải do Tổng đốc Tây Quan ta làm chủ. Nếu bản đốc đã phái ngươi đi tiếp, người không biết còn tưởng bản đốc không biết kiêng nể gì ai ở Tây Bắc, ngay cả chức Tổng đốc cũng có thể tùy ý phân phó, lại ái ngại mưu đồ tạo phản, có phải không?

Công Tôn Sở nhẹ nhàng thở ra. Y chỉ cho rằng Sở Hoan đại thắng mà nổi lòng kiêu ngạo, cho nên làm việc hoàn toàn không cố kỵ, nhưng hắn đã nói vậy, đương nhiên đã có cân nhắc, bèn gật đầu:

- Sở đốc nói đúng.

- Ngươi yên tâm, bản đốc còn không đến mức hồ đồ như vậy. Bản đốc tiến cử ngươi chứ không phải sai khiến ngươi. Bản đốc sẽ tiến cử với Tề Vương. Hiện giờ Vương gia tọa trấn Tây Bắc. Thánh thượng tu đạo, Vương gia ở Tây Bắc đương nhiên muốn xử lý một vài sự vụ giúp Thánh Thượng, đương nhiên ngài vẫn có thể phân phó quan viên. Dù sao bây giờ cũng là lúc đặc biệt, Bản đốc đã nhận được ý chỉ của Thánh Thượng có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh, như vậy đương nhiên Vương gia có thể tùy ý làm việc tùy hoàn cảnh. Chỉ cần Vương gia hạ lệnh, ngươi chính là Tổng đốc Bắc Sơn danh chính ngôn thuận, có thể tạo phúc cho bá tánh Bắc Sơn. Công Tôn đại nhân, ngươi hiểu ý bản đốc chứ?

Nghe vậy, Công Tôn Sở cũng hiểu Sở Hoan đã có sắp xếp. Y là người thông minh, đương nhiên hiểu thâm ý của Sở Hoan khi tiến cử mình.

Không nghi ngờ gì nữa, đối với Sở Hoan, Công Tôn Sở y chính là một kẻ đáng tin cậy, cũng là kẻ đáng phó thác. Có được lòng tin này, trái tim y nóng lên, chắp tay thưa:

- Sở đốc, đã được Sở đốc coi trọng, nếu hạ quan được ở lại Bắc Sơn, chắc chắn sẽ hết lòng lo lắng, tạo phúc cho dân chúng, báo đáp Sở đốc!

Sở Hoan mỉm cười, hòa nhã nói:

- Thiên Sơn thì có Ngụy Vô Kỵ, Bắc Sơn có Công Tôn Sở ngươi, bản đốc tin tưởng, ba đạo Tây Bắc ắt sẽ thái bình, đây là cái phúc của vạn dân Tây Bắc.