Dù Sở Hoan đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe Bùi Tích thừa nhận y là đạo đồ Thái Bình thì mặt vẫn có chút biến sắc. Nếu không phải Bùi Tích tự thừa nhận, Sở Hoan không thể ngờ vị huynh trưởng kết nghĩa của mình lại có quan hệ sâu sắc với Thái Bình Đạo như vậy.

- Trong số 36 người đầu tiên Thiên Công phái đi có hơn một nửa là trong Ngũ Hành Kỳ.

Bùi Tích nói:

- Kinh Thái Bình luôn là vật quý Thiên Công tự mình bảo quản, ngay đến người thân cận nhất cũng chưa từng thấy. Nghe nói, có thể Kinh Thái Bình đã bị Thiên Công hủy từ trước rồi, còn nội dung 170 tập Kinh Thái Bình chỉ có Thiên Công biết. Tuy nhiên giả thiết đó chưa chắc đã chính xác. Dù Kinh Thái Bình được truyền lại không nhiều, nhưng theo những gì ta biết vẫn có một bộ phận được lưu truyền, chỉ có điều không rõ tung tích mà thôi.

Sở Hoan suy nghĩ một lát, hỏi:

- Vậy phải chăng Kinh Thái Bình cũng do 36 gia tộc truyền lại?

Bùi Tích gật đầu:

- Không thể phủ nhận Ngũ Hành Đạo Thuật rất có hại cho sức khỏe, nhưng công pháp huyền diệu, vẫn là bảo bối tối thượng của võ đạo. Thủ lĩnh của Ngũ Hành Kỳ cũng đã từng tu luyện công pháp Ngũ Hành Đạo Thuật. Thần công như vậy đương nhiên không thể thất truyền.

Y ngừng một lát rồi nói tiếp:

- Nhị đệ có biết vì sao hai chân ta bị tàn tật không?

Sở Hoan giật mình. Bùi Tích hỏi như vậy đương nhiên là có nguyên cớ.

Hắn như nghĩ đến điều gì đó, liền nói:

- Đại ca là truyền nhân của Ngũ Hành Kỳ, lẽ nào...lẽ nào chân bị tàn phế có liên quan đến Ngũ Hành Kỳ?

- Nhị đệ quả nhiên thông minh.

Bùi Tích khẽ thở dài:

- Đệ đoán không sai, chân ta bị tàn tật đương nhiên không phải do bẩm sinh. Thực ra, 10 năm trước ta vẫn bước đi nhẹ nhàng như bay, dù là vách núi cao trăm trượng vẫn như đi trên mặt đất. Không hề nói chơi.

Sở Hoan liền hiểu ra:

- Ngũ Hành Đạo Thuật có tác dụng phụ, ngay đến Trương Giác là tuyệt thế kỳ tài cũng bị Ngũ Hành Đạo Thuật đánh trả. Đại ca là truyền nhân của Thổ Hành Kỳ, vậy có nghĩa là đại ca đã từng luyện công pháp Ngũ Hành Kỳ, tất cả là do tác dụng phụ của Ngũ Hành Kỳ...!

Bùi Tích gật đầu nói:

- Đúng vậy, dù là 36 gia tộc, nhưng truyền thừa của 36 gia tộc vô cùng bí mật. Theo lời dặn của Thiên Công, truyền thừa của 36 gia tộc cũng cần được tuyển chọn kỹ, ngay đến nội bộ gia tộc cũng phải che giấu...Hay nói cách khác, người trong 36 gia tộc biết về bối cảnh của gia tộc mình cũng rất ít.

- Rừng lớn, chim gì không có, tốt xấu lẫn lộn, hơn nữa, trước nay đạo Thái Bình đều bị chèn ép, một khi thân phận bại lộ hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Che giấu lai lịch, càng ít người biết càng tốt. Điều này không có gì sai.

- Năm đó, tổ tiên ta, Bùi Việt là thủ lĩnh của Thổ Hành Kỳ trong Ngũ Hành Kỳ, cũng là 1 trong 36 người của Thiên Công.

Bùi Tích nghiêm túc nói:

- Được Thiên Công ban thưởng, tổ tiên ta dẫn theo người nhà ẩn cư tại Hà Bắc. Khi đó, tổ tiên ta đã luyện thuật Hậu Thổ. So sánh với tứ hành đạo thuật khác như: thuật Duệ Kim, thuật Khô Mộc, thuật Hàn Băng, thuật Liệt Hỏa, uy lực của thậu Hậu Thổ có vẻ yếu nhất. Công pháp của nó lấy phòng ngự làm chủ, vì vậy uy lực tấn công có vẻ yếu, không đến mức phản lại sinh mạng!

Sở Hoan đang muốn hỏi thêm nhưng đúng lúc đó có tiếng vó ngựa lao nhanh đến. Hai người nhìn về hướng có âm thanh, thấy 2 con ngựa đang lao đến như bay, chính là Hứa Thiệu, người vừa tổ chức kỵ binh truy kích. Hứa Thiệu xuống ngựa, nói lớn:

- Sở đốc, một nhánh quân đến từ phía đông, có đến ngàn người, theo thám tử báo cáo, uy thế rất hung mãnh, nhìn áo giáp dường như là kỵ binh Bắc Sơn!

- Kỵ binh Bắc Sơn!

Sở Hoan đứng dậy, nhìn về phía đông, Hứa Thiệu nói tiếp:

- Nhưng điều lạ là, tuy bọn họ là kỵ binh Bắc Sơn, nhưng cờ xí lại có cờ chữ Tề!

Sở Hoan cười vui vẻ, nói:

- Như vậy, phía Sóc Tuyền đã thành công rồi. Hứa Thống lĩnh, số kỵ binh Bắc Sơn này không phải là kẻ địch, mà là viện binh của chúng ta!

- Viện binh!

Hứa Thiệu giật mình, Bùi Tích cũng chống nạng đứng lên. Sở Hoan cười giải thích:

- Đại ca, mọi người đi theo hướng Tây, chuyện phía Sóc Tuyền đệ cũng chưa nói cho mọi người biết, tránh làm mọi người lo lắng. La Định Tây muốn nhân lúc đại quân ta xuất chinh, Sóc Tuyền trống không, nên tập kích bất ngờ. Chỉ có điều kế hoạch của y đã bị ta biết trước, đã bày trận sẵn tại Sóc Tuyền, chỉ đợi bọn chúng lọt lưới. Hiện nay kỵ binh Bắc Sơn lại mang cờ chữ Tề, đó chắc chắn là cờ của Tề Vương. Nếu không có gì bất ngờ, âm mưu của La Định Tây đã thất bại!

Hứa Thiệu há hốc miệng, rồi tỏ vẻ khâm phục. Bùi Tích cũng vuốt râu, cười nói:

- Sở đốc bày mưu tính kế, không có chút sơ hở, đã nhanh chóng giải quyết La Định Tây, thật sự là đáng mừng.

- Đại ca quá khen!

Sở Hoan cười nói:

- La Định Tây cũng chỉ là một con cá chết, không làm lên chuyện lớn được. Nếu không phải đại ca tỷ mỉ, mưu lược, thì dù đệ có giải quyết được tên La Định Tây cũng vô ích.

Sở Hoan dặn dò Hứa Thiệu:

- Hứa Thống lĩnh, ngươi dẫn người đi xem, nếu là kỵ binh Bắc Sơn đến cứu viện thì nhất định có quan viên Tây Quan tại đó. Cam tướng quân lợi dụng kỵ binh truy kích quân Thiên Sơn, 3 ngàn kỵ binh vẫn hơi ít. Nếu kỵ binh Bắc Sơn đến rồi, nhất định sẽ cho họ một cơ hội lấy công chuộc tội, điều động cả kỵ binh Bắc Sơn, tiến đến truy kích quân Thiên Sơn!

Hứa Thiệu rất vui. Dù quân Thiên Sơn đã thất bại nhưng vẫn có không ít kỵ binh thoát được. 3 ngàn kỵ binh nói là ít cũng không phải, nhiều cũng không phải, nếu tiếp tục tuy trích thì cũng để lộ sự yếu kém. Nay kỵ binh Bắc Sơn đến vừa đúng lúc, trong chốc lát nhanh chóng tăng thêm mấy ngàn người, gã liền chắp tay nói:

- Mạc tướng tuân lệnh!

Rồi lui xuống.

Lúc này, Sở Hoan mới đỡ Bùi Tích ngồi xuống, cũng không hề lo lắng vì quân Bắc Sơn đến, tiếp tục nói:

- Đại ca, như vậy là huynh cũng đã luyện thuật Hậu Thổ?

- Đến nay Ngũ Hành Đạo Thuật đều là nhất mạch đơn truyền.

Bùi Tích ngồi trên đá, vuốt râu nói:

- 36 gia tộc đều là những thuộc hạ trung thành nhất của Thiên Công. Thủ lĩnh của Ngũ Hành Kỳ đương nhiên cũng nằm trong đó. Năm nhà này, mỗi nhà luyện một môn. Bùi gia ta là một trong 5 nhà đó, cũng là trung tâm của 36 gia tộc. Bắt đầu từ tổ tiên Bùi Việt, thuật hậu thổ chỉ đơn truyền, đến tận ngày nay đã truyền đến 20 đời. Nếu không có gì bất ngờ, đến ngày nay, người hiểu thuật Hậu Thổ chỉ có mình ta!

- Như vậy gia tộc Bùi thị của huynh chắc chắn có biết về những bí mật của đạo Thái Bình?

Bùi Tích gật đầu nói:

- Đúng vậy, những người trong gia tộc ta biết bí mật của Bùi gia cũng chỉ có mình ta mà thôi. Khi 36 gia tộc phiêu dạt tứ xứ, trời đất rộng lớn, chỉ e truyền đời đã lâu, mọi người không còn quen nhau. Do đó, khi rời đi, Thiên Công đã ban phương lệnh cho 36 gia tộc để chứng minh thân phận, mỗi gia tộc chỉ được đơn truyền, ai biết được hậu duệ của 36 gia tộc sẽ phải gánh vác trách nhiệm phục hưng đạo Thái Bình.

- Trong tay đại ca đương nhiên cũng có 36 phương lệnh.

Bùi Tích khẽ cười, nói tiếp:

- Trong 36 phương gia tộc, ngũ hành của chúng ta đương nhiên không giống với các gia tộc khác, không chỉ truyền lại 36 phương lệnh mà còn truyền lại Ngũ Hành Đạo Thuật. Ngũ Hành Đạo Thuật cũng là một phần của Thái Bình đạo, đương nhiên không thể thất truyền. Dù có nguy hiểm đến mức nào cũng nhất định phải truyền lại. Ta học được thuật Hậu Thổ từ cha ta, lúc đầu không hề biết đó là Ngũ Hành Đạo Thuật, càng không biết Ngũ Hành Đạo Thuật có thể hại chính mình, đến khi ta biết, tu luyện đã thâm hậu, không có cách nào vứt bỏ.

Sở Hoan thấy Bùi Tích cười cổ quái, trong lòng hiểu rõ, Ngũ Hành Đạo Thuật được truyền lại không hề dễ dàng, dù uy lực của Ngũ Hành Đạo Thuật không nhỏ nhưng lại rất có hại cho sức khỏe. Trước khi truyền lại cho mỗi đời, đời trước đều biết rõ về hậu quả đó nhưng để đạo Thái Bình có thể tiếp tục được lưu truyền thì vẫn đành phải truyền lại cho đời sau, thậm chí còn che giấu những nguy hiểm, đến khi đời sau biết được nguy hại thì mọi chuyện đã không kịp, còn gánh trên vai trách nhiệm truyền thừa đạo Thái Bình, tiếp tục truyền lại Ngũ Hành Đạo Thuật.

- Bao đời Bùi gia đều có người tu luyện thuật Hậu Thổ. 20 đời truyền lại, ngoài 2 vị muốn luyện thấu công pháp này đã chịu sự phản kích lại và chết, những người khác dù không phải chết, nhưng...!

Bùi Tích cười gượng:

- Thuật Hậu Thổ gây hại cho kinh mạch tại chân. Đến tuổi của ta vẫn có thể chống gậy đi vẫn được là may mắn. Đến tuổi của ta, hai chân đã sớm tàn phế, như đất chết.

Nói đến đây, y nhíu mày, cười nói:

- Nhưng trăm năm nay, có lẽ do có nhị đệ bên cạnh, ta là người duy nhất luyện thuật Hậu Thổ không bị sao.

- Đệ?

Sở Hoan ngạc nhiên, còn chưa hiểu ra.

Bùi Tích cười nói:

- Nhị đệ quên Thiên Sơn Tuyết Liên rồi? Đệ có biết Tuyết Liên vô cùng quý, ngàn vàng khó kiếm, nhưng nhị đệ lại tặng cho ta. Sau khi ta dùng Tuyết Liên, kinh mạch trên chân vốn đã hoại tử của ta lại hồi phục. Điều này cũng tương đương với việc đánh bại sự gây hại của thuật Hậu Thổ. Trong trăm năm trở lại đây, ta là người đầu tiên. Tổ tiên ta cũng đã nghĩ ra vô số cách, dùng muôn vàn loại thuốc nhưng không hề có tác dụng. Đến đời ta, ta đã hoàn toàn không còn niềm tin, không còn tìm cách đối phó nữa, nhưng có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu lại xanh, nhị đệ tặng Tuyết Liên cho ta lại giúp ta hóa nguy thành an.

Nghe vậy, Sở Hoan vui mừng nói:

- Đại ca đã khôi phục rồi?

- Đâu có dễ vậy, nhưng kinh mạch cũng đã có sinh khí, vậy là có hy vọng rồi, ngày nào đó nhất định có thể khôi phục.

Bùi Tích cười nói:

- Nhị đệ, ta phải đa tạ đệ!

Sở Hoan lắc đầu, như nghĩ đến điều gì đó, nói:

- Đại ca, huynh nói Thái Bình Đạo và Thiên Môn Đạo là hai thế lực không thể dung hòa, nhưng... theo đệ biết, Thái Bình Đạo và Thiên Môn Đạo đã chung đường rồi. Khi đệ ở An Ấp đã gặp Mộc tướng quân. Y là một trong Thất Hùng của Thiên Môn Đạo, cũng là nhân vật quan trọng của Thiên Môn Đạo. Người này giỏi thuật mộc khô, rõ ràng là 1 trong 36 phương gia tộc. Hơn nữa Lục gia Thái Nguyên cũng là người của 36 gia tộc. Mộc tướng quân là tướng quân của Thiên Môn Đạo, Lục gia cũng có liên quan đến Thiên Môn Đạo, lẽ nào vị Mộc tướng quân đó là giả, Lục gia cũng không phải người của 36 phương gia tộc?

Sắc mặt của Bùi Tích lập tức trở nên nặng nề. Y lắc đầu nói:

- Không phải! Mộc tướng quân là đúng. Lục gia cũng là một trong ba mươi sáu gia tộc. Tiền bối của Mộc tướng quân - Lệ Vương Tôn là thủ lĩnh của Mộc hành kỳ. Cho nên y kế thừa được thuật Khô Mộc của gia tộc. Lệ Vương Tôn cũng là một trong những nhân vật quan trọng của Thái Bình Chính Nguyên, là một nhân vật trọng yếu của Thái Bình Chính Nguyên.

- Vậy tại sao người của Thái Bình Chính Nguyên lại trở thành người của Thiên Môn Đạo?

Sở Hoan nhíu mày. Những lời của Bùi Tích tiền hậu bất nhất. Điều này khiến Sở Hoan có chút hồ đồ, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, trong đó nhất định có nguyên do.