Quân Tây Quan sau thành lũy thấy kỵ binh Thiên Sơn điên cuồng xông đến, giống như bị khí thế của đối phương làm cho kinh hãi, chiến mã phi nước đại, hơn nữa nhìn tình hình rõ ràng là bọn họ muốn vượt qua lũy mộc lan.

Lũy mộc lan cao bằng đầu người, phía sau có dồn đống đất, xe vận chuyển lương thực trong quân doanh chủ yếu bố trí tại chiến trường chính diện phía tây, xếp ngang sau lũy mộc lan tăng thêm độ dày phòng hộ.

Nhưng số lượng xe có hạn, mặt phía bắc cũng không có mấy chiếc.

Lũy mộc lan này cao hơn đầu người, nhìn qua thì khó có thể vượt qua nổi, nhưng lúc này những chiến mã to lớn của kỵ binh Thiên Sơn lao đến với tốc độ cực nhanh nên sức công phá rất lớn. Không ai dám chắc là lũy mộc lan có thể ngăn cản bước chân kỵ binh, chứng kiến sức mạnh quân địch trước mắt đương nhiên sẽ nghĩ là bọn họ có thể vượt qua lũy mộc lan.

Hai con ngươi Cố Lương Trần như phát ra ánh điện.

Trong lúc này số lượng người bị thương cả bộ binh lẫn kỵ binh cộng lại đã lên đến gần ngàn người. Tổn thất này không thể coi là không trầm trọng, con đường hôm nay đã được dọn bằng, đây chính là lúc kỵ binh phô bày sức mạnh.

Thực ra, y đã dự đoán được chiều cao của vách lũy xung quanh trường ngựa. Không thể phủ nhận là lũy mộc lan cao hơn đầu người, trong một thời gian ngắn mà đã có thể làm được như vậy cũng đã được coi là kỳ tích rồi.

Nhưng Cố Lương Trần thân là một trong những tướng lĩnh quan trọng của Thiên Sơn, theo Hầu Kim Cương huấn luyện kỵ binh, có thể nắm được chính xác năng lực của các kỵ binh dưới trướng.

Từ lúc bắt đầu, Cố Lương Trần đã vận dùng kỵ binh cảm thấy với năng lực của kỵ binh hoàn toàn có khả năng vượt qua hàng rào này, cho dù sẽ có một số kỵ binh rơi vào bên trong hào, nhưng đa số kỵ binh sẽ có thể vượt qua. Hơn nữa, y đã sớm ước lượng khoảng cách lũy mộc lan của quân Tây Quan, trong lòng cũng cho rằng ít nhất một nửa số kỵ binh cũng có năng lực vượt qua độ cao này của lũy mộc lan.

Chính vì vậy mà ngay từ đầu y cũng không dùng binh Hà Mô.

Nhưng vì chịu tổn thất lớn với những lần bị trúng bẫy, y đành phải dùng binh Hà Mô trước để lấp đầy chiến hào. Hiện chiến hào đã bằng phẳng, mặc dù phòng tuyến xây dựng mộc lan cũng được coi là chắc chắn nhưng y vẫn tin tưởng là kỵ binh của mình có năng lực để vượt qua.

Cũng không cần tất cả kỵ binh đều vượt qua, chỉ cần có vài trăm kỵ binh trong hơn bốn ngàn kỵ binh vượt qua được là có thể làm đảo loạn quân Tây Quan trong phòng tuyến mộc lan, từ đó quân kỵ binh phía sau thừa cơ đột phá.

Lúc này, y đã nhìn thấy rõ, những tướng sĩ Tây Quan bảo vệ sau lũy Mộc Lan giống như là đang cực kỳ sợ hãi sự công kích mạnh mẽ của kỵ binh Thiên Sơn, toàn bộ trận tuyến lui hết về phía sau.

Trong lòng Cố Lương Trần cười lạnh.

Cho dù là một kẻ mạnh mẽ hơn, nhưng khi đối mặt với khí thế của quân đoàn kỵ binh, cuối cùng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Tiền trận của quân kỵ binh cách lũy mộc lan ngày một gần.

100m

80m

50m...

Đám quân kỵ binh hít sâu chuẩn bị vượt qua lũy mộc lan. Mà quân Tây Quan bên trong lũy mộc lan dường như đang cực kỳ sợ hãi, bọn chúng không có giương giáo sẵn sàng nghênh địch mà nhao nhao lui về phía sau.

Cố Lương Trần thấy quân Tây Quan đang nhanh chóng lui về phía sau, nhìn có vẻ là sợ hãi nhưng động tác lại thống nhất, toàn bộ phòng tuyến quân Tây Quan phía bắc đồng thời lui về phía sau.

Sự gan dạ sáng suốt của mọi người là khác nhau. Nếu một phần binh sĩ trong đó cảm thấy sợ hãi, đối mặt với kỵ binh Thiên Sơn mà lui về phía sau, Cố Lương Trần sẽ cho là bình thường, không có điểm khó hiểu.

Nhưng quân Tây Quan lại thống nhất như vậy, làm cho Cố Lương Trần trong lòng cảm thấy bất an.

Y thầm cảm thấy sự tình không đơn giản như mình vừa nghĩ.

Nhưng hiện tại nếu điều chỉnh lại đã không còn kịp nữa, hàng kỵ binh đầu tiên chỉ còn cách lũy mộc lan trong gang tấc.

Trong lòng nghĩ, đến lúc này rồi, quân Tây Quan còn có thể làm gì được nữa.

30m

20m

10m...

Hàng kỵ binh thứ nhất đã chuẩn bị xong để vượt qua lũy.

Trước đó, bọn họ đương nhiên đã được huấn luyện nghiêm khắc để vượt qua chướng ngại, tuy lũy mộc lan cao hơn chướng ngại bình thường một chút nhưng không phải là không thể vượt qua, thậm chí trong mắt không ít kỵ binh còn hiện lên vẻ tự tin.

5m

3m...

Trong tiếng vó ngựa vù vù, lại nghe thấy tiếng hô lớn của Sở Hoan sau lũy mộc lan:

- Nâng cây gỗ, tiến lên!

Sở Hoan luyện “Long tượng kinh”, thân thể đã thay đổi rất nhiều, chẳng những linh hoạt nhạy cảm, khí lực lớn, mà ngũ giác cũng nhạy bén hơn, quan trọng nhất là hơi thở cũng khác xa người thường.

Ở đan điền mỗi người đều có một luồng khí, nhưng nó mạnh yếu khác nhau. Khí từ đan điền của người bình thường rất nhỏ thậm chí không cảm giác được. Nhưng đối với người luyện khí mà nói, thì khí từ đan điền của họ có thể nhận ra sự khác biệt của họ.

“Long tượng kinh” chính là bảo vật của thế gian, Sở Hoan nắm rõ khí đan điền của mình, biết chỗ nào đã vượt qua người thường, trước khi rống lên tiếng này, hắn dồn khí lên đan điền, sau đó dùng khí từ đan điền nói mấy chữ này ra.

Tiếng hô này vang vọng trong không gian người hét ngựa hí, cũng đúng lúc đó, hai binh sĩ trên hai tháp canh vẫy mạnh hai lá cờ.

Binh lính cung tiễn và thương từ lũy mộc lan lùi xuống nhanh chóng tách ra, gần như cùng lúc, những binh sĩ phía sau đã sớm dàn trận, đồng loạt khom lưng, sáu người một nhóm, từ dưới đất nhấc lên một cây gỗ lớn.

Những cây này nhỏ nhất cũng lớn bằng bắp đùi, dài mấy mét, đã được đặt trước từ phía sau, tầm nhìn của kỵ binh Thiên Sơn hoàn toàn bị ngăn cản, không thể nhìn thấy vô số cây cối như vậy bên trong trận địa phía sau lũy mộc lan. Những cây lớn chặn lối này, hiển nhiên là đã được xử lý tỷ mỉ, được đẽo gọt có mũi nhọn, hai, ba người cũng khó mà vác nổi một cây to như vậy. Nhưng nếu là sáu người thì việc đó lại trở lên dễ dàng, khúc gỗ lớn được nâng lên nhanh chóng nghiêng về phía trước, hướng đầu nhọn nghiêng 45 độ về phía kỵ binh Thiên Sơn.

Các cây gỗ phía sau lưng dài gần 10 dặm, tuy động tác không đồng đều hoàn toàn nhưng khi kỵ binh Thiên Sơn nhảy lên thì toàn bộ phòng tuyến quân Tây Quan cũng đã nhấc cây gỗ lớn phía sau lên.

Phòng tuyến trải dài đều là những cột lớn dày đặc, ngay ngắn nghiêng 45 độ hướng về phía trên, hợp thành một trận địa cọc gỗ khổng lồ, giống như vô số mũi nhọn ngăn ngắn hướng lên trời.

Thời khắc kỵ binh Thiên Sơn nhảy lên, ai cũng tràn đầy tin tưởng, khí thế hăng hái. Nhưng khi tuấn mã vọt lên, rất nhiều người đã vượt qua lũy mộc lan chơi vơi trên không trung đã phát hiện ra đại nạn đang đợi.

Quân Tây Quan giơ cây gỗ hướng lên, chẳng những cây gỗ hướng lên một góc 45 độ mà độ cao của nó hiển nhiên cũng đã được thiết kế kỹ càng, không quá cao. Cho nên, kỵ binh sau khi vượt qua lũy mộc lan, không ít người thấy cây gỗ nhọn lớn ở phía dưới, bất luận là người hay ngựa, khi nhảy lên đã xác định địa điểm rơi, khi đang lơ lửng trên không thì không thể làm bất cứ sự thay đổi nào. Hơn nữa đây là cú nhảy quyết định, nên tất cả kỵ binh đều dồn toàn lực, muốn thu thế lại cũng không kịp.

Nháy mắt, vô số âm thanh đau đớn của tuấn mã vang lên thành một mảng, nếu nói quân Tây Quan giơ lên cây gỗ lớn tấn công thì thà nói là kỵ binh Tây Quan chủ động lao vào mũi nhọn.

Nhanh chóng, trận tuyến từ nam sang tây, hơn 100 chiến mã to lớn bị sa vào đầu nhọn cây gỗ, mặc dù vị trí rơi không tương đồng nhưng dường như đều rơi trong khoảng nửa mét, quân Tân Quan dường như sớm đã ước lượng được nên những cây gỗ này đều được sắp xếp trong khoảng nửa mét.

Sau khi chiến mã qua lũy mộc lan, con thì bị đâm vào cổ, vào lưng, con thì bị đâm vào bụng, dường như đều không có may mắn thoát khỏi, cũng có những con thoát được khỏi những cây gỗ lớn đó nhưng những những binh sĩ cầm thương phía sau không đợi cho chúng bình tĩnh lại, gầm lên đâm về phía trước, trường thương xuất hiện, chỉ trong nháy mắt bất luận là người hay ngựa đều bị đâm thành một con nhím.

Nhiều chiến mã sau khi rơi vào trận địa những cây gỗ lớn đó, còn mắc trên đầu mũi nhọn, cực kỳ thê thảm, mà những kỵ binh ngã xuống, trường thương cùng đoản đao nhanh chóng mãnh liệt đâm đến, lập tức bị giết.

Những kỵ binh cưỡi ngựa kém một chút hoặc những chiến mã hơi yếu thì không vượt qua được lũy mộc lan, đâm vào kỵ binh trên lũy, lúc này lại gặp may.

Cố Lương Trần trợn mắt, há hốc miệng.

Y thật sự không nghĩ đến, quân Tây Quan lại dùng cây gỗ lớn phá giải công kích của kỵ binh. Mắt thấy vô số chiến mã trong không trung giãy giụa, lại bị quân Tây Quan hất ra ngoài, y cảm thấy lạnh người.

Dĩ nhiên y hiểu, đây không phải là tưởng tượng, không phải là trò mèo bắt chuột. Quân Tây Quan không phải là chuột trong tưởng tượng mà quân Thiên Sơn tuyệt đối cũng không phải là mèo đang vờn chuột.

Chiến mã rên đau đớn, kỵ binh kêu thảm thiết. Mấy trăm chiến mã và kỵ binh chết dưới lần công kích đầu tiên, những kỵ binh không vượt qua được mà đâm vào lũy mộc lan phẫn nộ, giơ đao lên liều mạng chém vào lũy mộc lan mà những binh si cầm thương cũng mạnh mẽ xông ra, đâm nhân mã của kỵ binh Thiên Sơn theo các khe hở của lũy.

Sáu người nâng cây gỗ lớn, giải quyết người ngựa mắc trên đó, sau đó nhanh chóng ngồi xuống, nhấc cây gỗ hướng lên, yên lặng chờ đợi đợt tiến công tiếp theo của kỵ binh.

Nhưng đợt tiến công đầu đã có mấy trăm kỵ binh đột nhiên bị lao vào chỗ chết, đám kỵ binh sau cho dù có ngu xuẩn thế nào cũng không thể tiếp tục vượt qua, nhanh chóng kìm ngựa, trong mắt đầy phẫn nộ.

Bọn chúng đương nhiên sẽ không lui về, đã đến bên cạnh lũy mộc lan đương nhiên không có lý nào quay lại, trong ngoài lũy mộc lan hai bên cùng chém giết nhau, có những kỵ binh khí huyết sôi trào, từ lưng ngựa nhảy lên vào bên trong lũy, nhiều người chưa chạm chân xuống đất đã bị trường thương đâm chết từ trên không, có những người may mắn hơn, chạm chân xuống đất liền nhanh chóng chém giết, nhưng cũng nhanh chóng bị giết.

Bộ binh Tây Quan không ngăn được sự đột kích của kỵ binh Thiên Sơn, nhưng chỉ cần có thể làm giảm uy lực chiến mã, làm người ngựa không thể kết hợp phát huy uy lực, chiến đấu cá nhân thì binh Tây Quan tuyệt đối không ở thế hạ phong, so về kinh nghiệm chiến đấu thì bọn họ lão luyện hơn hẳn kỵ binh Thiên Sơn, chiến đấu bằng bằng đao, quân Tây Quan cầu còn không được.