Sở Hoan cũng dậy rất sớm, động tĩnh của Tố Nương và Như Liên ở bên ngoài phòng, thật ra hắn cũng nghe thấy, vốn định đi ra, nhưng lại nghĩ, sau này mọi người phải ở cùng một chỗ, Như Liên phải ở cùng Tố Nương lâu dài, cuối cùng hai người cũng phải có bắt đầu, nghe Tố Nương muốn dẫn Như Liên đi mua đồ ăn, hắn cũng vui mừng.
Thật ra trong lòng hắn rõ ràng, đừng xem có đôi nghi Tố Nương nghiêm mặt lạnh lùng với người, nhưng nàng thật sự chính là nói năng điêu toa tấm lòng đậu hũ.
Sau khi Tố Nương và Như Liên rời cửa, Sở Hoan khoanh chân ngồi trên giường, nếu không có tình huống đặc thù, rất ít khi Sở Hoan gián đoạn tu tập hít thở sáng sớm mỗi ngày.
Kế một năm ở mùa xuân, kế một ngày ở bình minh, trên thực tế đối với người tu tập thuật hít thở mà nói, hít thở buổi sáng có hiệu quả rất rõ ràng đối với tăng ích bổ nguyên.
'Long Tượng Kinh' chưa bước vào giai đoạn đầu tiên, bị ngăn ở cửa, nhưng nguyên nhân chính là vì quá mức khó khăn, Sở Hoan lại cảm thấy 'Long Tượng Kinh' rất có môn đạo.
Hắn ổn định tâm thần, khoanh chân ngồi trên giường, hơn bốn mươi chữ đạo thứ nhất của 'Long Tượng Kinh' xẹt qua đầu hắn, hai tay hắn đặt ngang trước ngực, hít thở dựa theo pháp một 'Long Tượng Kinh'.
So với vài lần trước, cảm giác đè nén ở ngực lúc này dường như tới chậm hơn một chút, nhưng vẫn tới đây, Sở Hoan vẫn mạnh mẽ chống đỡ, mãi đến khi cảm giác hít thở không thông đã không thể nhẫn nại, hắn mới thở ra rất nhanh.
Nghỉ ngơi một hồi, đợi cho cảm giác ngực thoải mái, Sở Hoan lại hít thở, cứ thế mãi, cũng không biết qua bao lâu, trên người Sở Hoan đã đổ ra một tầng mồ hôi.
Hắn biết thời gian tu tập không thể liên tục cứng rắn chống đỡ, đợi sau khi hô hấp thông thuận, hắn đứng dậy tắm rửa mặc quần áo, vừa mới thu dọn tốt, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Vương Hàm và Liễu béo cũng đã tới đây báo danh.
Sở Hoan nhìn thấy hai người, cười nói:
- Kỳ thật các ngươi cũng không cần phải tới chỗ ta, như vậy vô cùng vất vả, sau này ta đi nói với Thống chế đại nhân, bình thường các ngươi ở nha môn là được, nếu thật sự cần dùng người, ta sẽ điều các ngươi hỗ trợ.
Liễu béo đã cướp lời:
- Sở Vệ tướng, nếu Thống chế đại nhân để hai người chúng tôi nghe sự điều khiển của ngài, chúng tôi chắc chắn làm khuyển mã chi lao. Ta và lão Vương cam tâm nghe đại nhân sai phái, nếu đại nhân để chúng ta trở về, Thống chế đại nhân còn tưởng rằng chúng ta không xứng chức, vậy… vậy sẽ không tốt.
Sở Hoan cười nói:
- Một khi đã như vậy, về sau cũng không cần tới chỗ ta, hiện giờ ta làm việc ở Tô phủ, các ngươi thật sự nguyện ý, mỗi ngày tới Tô phủ làm việc là được.
Dù sao Vương Hàm và Liễu béo cũng là người trong Cấm vệ quân, mỗi ngày cầm đao tới nhà mình, đều hơi không ổn, bị hàng xóm cách vách nhìn thấy, sau này Tố Nương cũng không dễ giao tiếp.
Liễu béo còn muốn nói gì, Vương Hàm đã chắp tay nói:
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Liễu béo cũng vội vàng chắp tay, thần sắc hơi cổ quái, dường như muốn nói lại không dám. Sở Hoan mắt sắc, tự nhiên thấy rõ, hỏi:
- Liễu Giáo úy có việc?
Liễu béo vội bước lên phía trước hai bước, cười tủm tỉm nói:
- Đại nhân, mới rồi trên đường… xảy ra một chuyện… !
Hôm nay gã giải vây giúp Tố Nương, chỉ cảm thấy lập công, trong lòng không kìm được mà nói cho Sở Hoan, để Vệ tướng đại nhân khai hai câu.
Sở Hoan 'ồ' một tiếng, Liễu béo vội vàng cẩn thận nói một lần chuyện vừa rồi, không lọt qua một khâu, trong đó gắng sức chỉ ra Trần phu nhân là lão bà của Trần Nha tướng, bản thân mình không sợ chức quan Trần Nha tướng cao hơn, làm việc nghĩa không chùn bước tiến lên trợ giúp Tố Nương, nói đến xúc động, lại lớn tiếng:
- Đừng nói là phu nhân Nha tướng, cho dù là phu nhân Tổng đốc, cáo mệnh phu nhân, bắt nạt gia quyến Vệ tướng như thế, Liễu béo ta cũng không đáp ứng, người đứng trong trời đất, phải có chính khí… !
Sở Hoan mỉm cười gật đầu, tuy rằng không có khen, nhưng nụ cười vừa lòng trên mặt hắn, vẫn khiến Liễu béo rất phấn chấn.
Khi Liễu béo nói chuyện, Tố Nương đã dẫn Như Liên trở về, nhìn thấy Sở Hoan và hai gã quan tướng mang đao đang nói chuyện, Tố Nương dùng mông cũng biết chuyện gì xảy ra, trong lòng căng thẳng, lại hơi hoảng hốt, lách qua bên cạnh, thật sự giống như phía sau có quỷ đuổi theo, lôi kéo Như Liên trở lại trong phòng giống cơn gió, Sở Hoan thoáng nhìn, âm thầm buồn cười.
Để hai người Liễu béo đi Tô phủ trước, lúc này Sở Hoan mới trở lại trong phòng, đi ra sau viện, thấy Tố Nương đang thấp giọng nói gì đó với Như Liên. Nghe được tiếng bước chân, Tố Nương quay đầu lại, trái tim đập thình thịch, đúng là vô cùng khẩn trương.
Nàng vừa mới nhìn thấy bộ dáng Sở Hoan trước mặt hai gã Giáo úy, tuy rằng rất hòa ái, nhưng lộ ra một cỗ uy nghiêm không giận tự uy, Tố Nương chỉ cảm thấy tuy rằng Nhị lang vẫn là Nhị lang kia, nhưng cảm giác đã khác nhau rất lớn.
- Tố Nương tỷ, tỷ lại đây một chút, ta có việc muốn nói cùng tỷ.
Sở Hoan bình tĩnh nói.
Tim Tố Nương lộp bộp, Như Liên cũng thông minh sắc sảo, biết Sở Hoan tìm Tố Nương là vì cái gì, nghĩ tới Sở Hoan muốn trách cứ Tố Nương, vội vàng nói:
- Sở đại ca, không phải lỗi của Tố Nương tỷ, đều là… đều bởi vì ta, huynh muốn trách thì trách ta là được, không… không liên quan với Tố Nương tỷ!
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Như Liên… tiểu muội, muội không cần nhiều lời, ta hiểu rõ trong lòng.
Hắn xoay người đi về phòng, Tố Nương trong lòng bất an, nhưng vẫn đi theo Sở Hoan vào phòng.
Trong lòng nàng bất ổn, trước kia Sở Hoan đánh nhau bên ngoài, nàng từng quở trách Sở Hoan vài lần, không thể tưởng được lần này mình gây ra chuyện, tuy rằng bên mình chiếm đạo lý, nhưng trong lòng vẫn bất an.
Đi theo Sở Hoan vào trong phòng, Tố Nương hơi sợ hãi rụt rè, cúi đầu, bộ ngục đầy đặn bởi vì hô hấp nhanh hơn mà phập phồng lên xuống, rất mạnh mẽ, hai tay đan nhau, tựa như một đứa bé làm chuyện sai lầm.
Nếu là ngày xưa, nàng sẽ điềm tĩnh đối phó, nhưng không biết vì sao, từ khi biết Sở Hoan là quan viên, trong lòng nàng không tự giác mà sinh ra sợ hãi, ngay cả chính nàng cũng không rõ cảm giác này vì sao tới nhanh như vậy.
Lúc trước ở trên đường nàng giống như một con cọp mẹ, lúc này lại giống một con mèo nhỏ dịu dàng, lại nghe Sở Hoan hỏi:
- Hôm nay có người ức hiếp tỷ à?
Tố Nương ngẩng đầu, nhìn Sở Hoan thần sắc nghiêm túc nhìn mình, trong lòng hoảng hốt, cúi đầu, chỉ 'ừ' một tiếng.
- Nghe nói tỷ cần kéo?
Sở Hoan lại hỏi.
Tố Nương do dự một chút, gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Các nàng nhiều người, cho nên… !
Hiện giờ nàng đang lo lắng Sở Hoan trách cứ mình, tuy nói thân phận trưởng tầu, nhưng hiện giờ đối phương là quan lão gia.
Sở Hoan nói:
- Về sau chớ như vậy, một mình tỷ, thật sự động thủ, chỉ sợ sẽ chịu thiệt, về sau ai ức hiếp tỷ, tỷ chịu đựng trước, trở về nói cho ta biết, ta đi động thủ.
Tố Nương ngẩn ra, ngẩng đầu kỳ quái hỏi:
- Nhị lang, đệ... đệ nói cái gì?
- Ta nói ai ức hiếp tỷ, ta đi đánh hắn, không cần tỷ tự mình động thủ.
Sở Hoan ôn hòa nói:
- Tỷ động thủ với bọn họ, bọn họ có làm tỷ bị thương không?
Tố Nương hơi không tin, nàng vốn tưởng rằng Sở Hoan chắc chắn sẽ trách mình gây rối bên ngoài, thật sự không thể tưởng được Sở Hoan còn an ủi ôn hòa như vậy, cũng không lấy lại tinh thần, nói:
- Đệ... có phải đệ hỏi ta có bị thương hay không?
Rồi nàng đột nhiên tỉnh lại, vội vàng nói:
- Không có không có, bọn họ sao có thể làm thương tới ta, ta cầm kéo trong tay, bọn họ không dám đi lên.
Sở Hoan ôn hòa cười, dịu dàng nói:
- Không làm bị thương là tốt rồi. Bọn họ ức hiếp tỷ và tiểu muội Như Liên, tỷ đã có kéo, nên đâm bị thương một người, khiến bọn họ nhớ lâu.
Tố Nương nghe Sở Hoan hoàn toàn che chở mình, trong lòng vui vẻ, tảng đá rơi xuống đất, mỉm cười duyên dáng nói:
- Bọn họ thật sự dám đánh, ta cũng không sợ dùng kéo đâm bọn họ.
Sở Hoan cười ha ha, trong lòng lại nghĩ, Tố Nương bị ức hiếp bên ngoài, trong lòng Sở Hoan, bất kể Tố Nương đúng hay sai, hắn đều toàn lực bảo vệ trưởng tẩu của mình.
Hơn nữa hắn cũng biết, Tố Nương cũng không phải người cố tình gây chuyện.
Hắn an ủi một phen, thật ra là đánh tan không vui và khẩn trương trong lòng Tố Nương, nhưng hắn cũng biết, hiện giờ đang ở phủ thành, vàng thau lẫn lộn, mình tất nhiên phải bảo vệ Tố Nương, nhưng cũng không thể tùy tiện kết oán với người. Tính tình Tố Nương hơi thẳng, yêu ghét rõ ràng, nếu mình chỉ giữ gìn, chỉ sợ trái lại khiến lá gan Tố Nương lớn hơn, gặp phải phiền toái không cần thiết, vì vậy hơi trầm ngâm, mới thấp giọng nói:
- Chẳng qua Tố Nương tỷ chung quy là nữ nhân, chuyện động thủ đánh nhau, ngày sau vẫn nên giao cho Nhị lang, Nhị lang sẽ không để người ta ức hiếp tỷ.
Tố Nương cực kỳ thông minh, tầng ý tứ khác của lời này, chính là khiến mình ngày sau làm việc cẩn thận một chút, nàng hơi không hài lòng, nhưng trước mặt Sở Hoan, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Chờ nàng trở lại hậu viện, Như Liên vội vàng tới đón, rụt rè hỏi:
- Tố Nương tỷ, Sở đại ca... Sở đại ca trách cứ tỷ sao?
- Hắn không dám.
Tố Nương thấp giọng nói:
- Ta là tẩu tử của hắn, hắn nào dám trách cứ ta, chỉ là sợ ta kinh hãi, cho nên tới an ủi ta... !
Lúc này Như Liên mới yên tâm nói nhỏ:
- Tố Nương tỷ, hôm nay... Hôm nay cảm ơn tỷ... !
Tố Nương cười nói:
- Đều là người một nhà, đừng nói khách khí như vậy. Yên tâm đi, có Tố Nương tỷ ở đây, ai cũng không ức hiếp được muội.
...
Sở Hoan ăn sáng ở nhà, liền tới Tô gia, đã mấy ngày hắn không trở về, ngày đó Lục Thế Huân khi nhục Lâm Lang, sáng sớm ngày tiếp theo Sở Hoan phải đi huyện thành, cũng không biết tâm tình Lâm Lang hiện giờ đã khôi phục lại chưa.
Cửa chính Tô phủ mở rộng, vào cửa, vài tên tôi tớ đang quét tước sân, nhìn thấy Sở Hoan, đều mỉm cười chào hỏi. Sở Hoan cũng mỉm cười đáp lại, vào chính sảnh, chỉ thấy Lâm Lang một thân áo lông thuần trắng, một bàn tay đặt trên bàn, chốn trán, nhắm mắt lại, dường như đang nghỉ ngơi, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp này, lại tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Nghe tiếng bước chân, Lâm Lang đã cảnh giác ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Hoan, lập tức lộ ra nụ cười, nói:
- Ngươi đã trở về?
Sở Hoan thấy Lâm Lang tươi cười hơi miễn cưỡng, hiển nhiên là đầy bụng tâm sự, cũng không muốn để mình phát hiện nàng khổ sở, nhíu mày đi vào, nhẹ giọng hỏi:
- Đại đông gia, chuyện đã qua, cũng không cần để ở trong lòng.
Lâm Lang sửng sốt, lập tức hiểu được, lắc đầu cười khổ nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta còn đang tức giận vì chuyện Lục Thế Huân sao? Tên tiểu nhân đê tiện kia, còn chưa có bản lĩnh lớn như vậy, khiến ta nhớ đến bây giờ.
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ có phiền toái khác?
Lâm Lang do dự một chút, đang muốn nói chuyện, lại nghe tiếng bước chân vang lên, Tố bá vội vã tới đây, nhìn thấy Sở Hoan, đầu tiên ngẩn ra, lập tức cười cười, sau đó thần sắc ngưng trọng nói:
- Tiểu thư, Chu chưởng quầy và Mã chưởng quầy tới rồi, có để bọn họ tiến vào hay không?
Lâm Lang ngồi thẳng người, khuôn mặt xinh đẹp thản nhiên cười nói:
- Nên đến sẽ phải đến, ta cũng muốn nhìn một cái, còn có bao nhiêu người muốn tới cửa... Bá để bọn họ tiến vào là được!
Mày Sở Hoan lại căng thẳng, nghe lời Lâm Lang nói, thì kẻ đến không thiện.