Trong lúc Tây Bắc đang khua chiêng gióng trống mài đao thì Tây Sơn đạo Vân Sơn phủ lại là một mảnh tĩnh lặng.

Tổng đốc Kiều Minh Đường biết rõ tình hình hiện tại, nhìn xung quanh, tựa hồ thiên hạ đều trong tình cảnh khói thuốc súng. Tây Bắc Tam Đạo xung đột vũ trang không cần phải nói đến, Liêu Đông Xích Luyện Điện cũng đã xuất binh Phúc Hải đạo, phân cao thấp cùng Hà Bắc Thanh Thiên Vương.

Nhưng đến nay, điều mà Kiều Minh Đường quan tâm nhất, lại là phía nam kinh thành.

Kiều Minh Đường là một trong những nhân vật trọng yếu phe Thái tử, hơn nữa tay nắm thực quyền. Thiên Môn đạo thâm nhập vào Ngọc Lăng đạo, cách kinh thành chỉ có một châu, tình hình ở kinh thành đã rơi vào thế nguy hiểm.

Đối với Thái tử mà nói, bảo vệ kinh thành hiển nhiên là vô cùng trọng yếu. Mặc dù đã đem hơn phân nửa đồn vệ quân điều đến bên bờ Tần Thủy, nhưng Thiên Môn đạo có hàng trăm ngàn người, Thái tử không dám coi thường, liên tục ra mệnh lệnh, điều động binh mã, tiến về trước cứu giúp kinh thành.

Kiều Minh Đường là người của Thái tử, hôm nay Thái tử đối mặt với khốn cảnh, Kiều Minh Đường tất nhiên không dám thờ ơ.

Tây Sơn Đạo có năm ngàn Cấm Vệ quân, vốn cũng có đông Vệ Sở quân, nhưng lúc đầu không chịu khuất phục từ quan nội điều động Vệ Sở Quân tiến vào Tây Bắc chống lại người Tây Lương, hôm nay vẫn còn rất nhiều Vệ Sở quân Tây Sơn phải ở lại trong vùng Tây Bắc, thậm chí thành một phần của Bình Tây quân Tây Quan.

Tổng đốc địa phương vốn không có quyền điều động Vệ Sở quân, nhưng theo thư Thái tử gửi đến, còn có lệnh điều quân bộ binh, quân lệnh đưa đến trong tay Kiều Minh Đường, Kiều Minh Đường có quyền điều động một phần Vệ Sở quân Tây Sơn.

Gió xuân nhẹ nhẹ khiến con người thích ý, nhưng Kiều Minh Đường thích ý không nổi.

Cứu binh như cứu hỏa, nhận được lệnh điều binh của Thái tử, Kiều Minh Đường không dám trì hoãn, tập kết hai vạn Vệ Sở quân của Tây Sơn Đạo, tăng thêm năm ngàn Cấm Vệ quân. Không đến ba vạn người đã chuẩn bị tốt để xuất phát.

Trong phủ Tổng đốc, Kiều Minh Đường đang được Kiều phu nhân giúp mặc chiến giáp. Y xuất thân quan văn, vốn đời này có lẽ không cần mặc chiến giáp, nhưng tình thế như vậy, quan văn thực sự phải thống lĩnh binh sĩ biến thành võ tướng.

- Báo, Vệ thống chế cầu kiến!

- Cho vào!

Kiều Minh Đường hai tay giang ra để Kiều phu nhân giúp mình mặc chiến giáp vào. Y không quay đầu lại, đợi lúc Thống chế Cấm Vệ quân Tây Sơn Vệ Thiên Thanh tiến vào, Kiều Minh Đường vừa mặc xong chiến giáp. Vệ Thiên Thanh cũng một thân áo giáp, thấy Kiều Minh Đường như vậy, hiện ra vẻ kinh ngạc, chắp tay nói:

- Kiều đốc, ngài đây là?

Kiều Minh Đường mỉm cười nói:

- Thiên Thanh, ngồi xuống nói chuyện!

Chờ Vệ Thiên Thanh ngồi xuống, Kiều Minh Đường mới cười nói:

- Hôm nay gọi người đến, là có chuyện muốn nhờ ngươi...!

- Kiều đốc xin yên tâm!

Vệ Thiên Thanh lập tức đứng dậy, chắp tay nghiêm nghị nói:

- Ty chức tất nhiên sẽ mau chóng dẫn binh đuổi tới, nghe theo quân lệnh Thái tử, bảo vệ kinh thành...!

Kiều Minh Đường nhưng lại lắc đầu, khoát tay nói:

- Thiên Thanh, ngươi hiểu lầm rồi. Bản đốc không hề muốn ngươi dẫn binh xuống nam, bản đốc có chuyện khác giao cho ngươi!

Vệ Thiên Thanh khẽ giật mình, Kiều Minh Đường liếc nhìn Kiều phu nhân, nhìn thấy vành mắt Kiều phu nhân có chút phiếm hồng, kéo hai tay Kiều phu nhân, lúc này mới hướng Vệ Thiên Thanh nói:

- Thiên Thanh, lần này dẫn binh xuống nam, do bản đốc tự mình thống soái, ta sẽ dẫn binh vào kinh cứu giúp...!

- Hả?

Vệ Thiên Thanh có chút kinh ngạc:

- Kiều đốc, người dẫn binh vào kinh? Vậy còn...Tây Sơn Đạo?

- Giao cho ngươi.

Kiều Minh Đường nghiêm nghị nói:

- Ta đã nghĩ kỹ, ta dẫn binh vào kinh, ngươi ở lại Tây Sơn đạo, trấn thủ Tây Sơn, hơn nữa phải giúp bản đốc chăm sóc tốt cho phu nhân...!

- Kiều đốc, chuyện này...chuyện này làm sao có thể?

Vệ Thiên Thanh chấn động:

- Đại nhân, ngài là quan văn, hơn nữa chưa từng ra chiến trường, hàng trăm ngàn người Thiên Môn đạo, Cù Châu hẳn là không giữ được, quân Thiên Môn Đạo dưới thành kinh đô, đó cũng là chuyện sớm muộn, đến lúc đó hiển nhiên là chém giết mãnh liệt, đại nhân ngài...!

- Ta biết.

Kiều Minh Đường vuốt cằm nói:

- Điều ngươi nói bản đốc đều hiểu...!

- Đã như vậy vì sao đại nhân còn muốn đích thân dẫn binh tiến về trước?

Vệ Thiên Thanh nói:

- Ty chức tuy vô năng, nhưng lại am hiểu chém giết, đến lúc đó tuân theo mệnh lệnh của Thái tử điện hạ, huyết chiến sa trường là được, nhưng đại nhân ngài...!

Gã chắp tay, nghiêm nghị nói:

- Đại nhân, ty chức khẩn cầu ngài tọa trấn Tây Sơn, ty chức thì dẫn binh xuống nam.

- Thiên Thanh, ngươi hay nghe ta nói.

Kiều Minh Đường thần sắc ngưng trọng, thanh âm có chút đè thấp, nói:

- Thái tử điện hạ đối với ta có ơn tái tạo. Hôm nay kinh thành gặp nạn, Thái tử điện hạ điều ta tiến về trước kinh sư cứu viện, dù thế nào, xuất binh cứu giúp, bắt buộc phải làm, không thể thờ ơ.

- Ty chức biết rõ đạo lý bày.

- Như vậy ta hỏi ngươi, sau khi Tây Sơn quân vào kinh, tiếp đó sẽ như thế nào?

Kiều Minh Đường nghiêm mặt nói.

Vệ Thiên Thanh nhất thời không rõ ý tứ của Kiều Minh Đường, hỏi:

- Ý của đại nhân là?

- Ta hỏi ngươi, sau khi binh mã Tây Sơn rời đi, Tây Sơn đạo sẽ cực kỳ yếu, ngươi có cảm thấy sẽ có người nhắm vào Tây Sơn Đạo không?

Kiều Minh Đường nghiêm nghị nói:

- Sau khi xuất binh kinh sư, Tây Sơn đạo chúng ta phải chăng không cần lo lắng gì nữa?

Vệ Thiên Thanh khẽ giật mình, lập tức cau mày nói:

- Đại nhân, ngài là nói, An Ấp...!

- An Ấp cũng không đáng lo.

Kiều Minh Đường lắc đầu, thấp giọng nói:

- Phải đề phòng thực sự là Đông Bắc.

Vệ Thiên Thanh thốt ra:

- Phùng Nguyên Phá!

Tây Sơn giáp giới với mặt chính bắc và An Ấp, mà Đông Bắc giáp giới cùng Hà Tây Đạo. Kiều Minh Đường vừa nhắc tới Đông Bắc, Vệ Thiên Thanh lập tức nghĩ đến Phùng Nguyên Phá.

Kiều Minh Đường cười lạnh, nói:

- Đúng, ta chỉ sợ sau khi Tây Sơn xuất binh, Phùng Nguyên Phá sẽ có hành động với Tây Sơn ta.

Vệ Thiên Thanh cau mày nói:

- Đại nhân là nói, Phùng Nguyên Phá lòng mang dị tâm, lại muốn tranh giành quyền lợi với Tây Sơn? Thánh thượng vẫn ở Hà Tây, chẳng lẽ Phùng Nguyên Phá dám hành động thiếu suy nghĩ?

- Một trận gần đây, tác động của Hà Tây rất lớn.

Kiều Minh Đường thần sắc ngưng trọng:

- Phùng Nguyên Phá điều đến mấy vạn binh mã Man di, đây vốn không bình thường. Hơn nữa, nghe nói gần đây rất nhiều quan viên Hà Tây đạo được Thánh thượng ban thưởng...!

Y nhíu mày, cười lạnh nói:

- Ta rất muốn biết, vị Trung quốc công kia đã thuyết phục Thánh thượng thế nào mà lại thăng quan tiến tước cho nhiều quan viên Hà Tây như vậy.

Vệ Thiên Thanh nói:

- Việc này cũng rất kỳ quái. Lập quốc đến nay, họ Vương cũng chỉ có hai vị, trừ lần đó ra, hơn 20 năm gần đây, cũng không phong qua một vị họ Vương. Tuy lần này Phùng Nguyên Phá lập nhiều công, nhưng nếu nói là phong Vương, cũng không tới phiên gã. Liêu Đông Xích Luyện Điện, còn có Lôi Cô Hành, nếu bàn về huân công, Phùng Nguyên Phá thúc ngựa cũng không kịp hai người này. Nhưng Xích Luyện Điện và Lôi Cô Hành chưa được phong Vương, Phùng Nguyên Phá lại được phong Vương, việc này... quả thực kỳ quặc!

- Nếu như nói Thánh thượng thích Phùng Nguyên Phá, đặc biệt phong Vương, còn thấy chính đáng. Nhưng trắng trợn phong Vương cho quan viên Hà Tây, thoáng cái tặng một người hầu tước, hai người bá tước, còn có những tù trưởng Man di kia, đều phong lại tước vị. Chuyện này thật khó hiểu.

Kiều Minh Đường thản nhiên nói:

- Lúc đầu, thánh thượng muốn phong thưởng thần tử, chúng ta không nên nói thêm gì, nhưng thánh thượng phong cho quan viên Hà Tây lớn như vậy, hơn nữa là tại thời khắc nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ thánh thượng không suy nghĩ đến cảm nhận của những quan viên khác?

Vệ Thiên Thanh suy nghĩ một chút, mới hỏi:

- Kiều đốc, trong lúc này hẳn là có ẩn tình gì đó?

- Về phần vì sao, ta cũng không rõ ràng lắm.

Kiều Minh Đường lắc đầu:

- Nhưng nhất định phải đề phòng Phùng Nguyên Phá. Điều ta lo lắng nhất chính là gã thừa dịp Tây Sơn trống rỗng, thừa lúc vắng mà vào, tranh giành quyền lợi Tây Sơn...Thánh thượng phong lớn cho quan viên Tây Sơn, hiển nhiên là tin Phùng Nguyên Phá một cách mù quáng. Ta chỉ sợ Phùng Nguyên Phá sẽ buông lời gièm pha trước mặt thánh thượng!

- Đại nhân lo lắng là đúng.

Vệ Thiên Thanh gật đầu nói:

- Có thể nguyên nhân chính là như thế, nhân tài lớn càng cần phải ở lại Tây Sơn, để tránh Phùng Nguyên Phá ở sau lưng giở trò...!

- Thiên Thanh, ngươi vẫn không rõ?

Kiều Minh Đường thở dài:

- Nếu như ta ở lại Tây Sơn, Phùng Nguyên Phá thật sự buông lời gièm pha trước mặt thánh thượng, muốn tranh Tây Sơn, đến lúc đó ta cự tuyệt như thế nào? Trực tiếp cự tuyệt, bị Phùng Nguyên Phá chụp cho tội danh phản loạn, trực tiếp dẫn binh đến đây, hậu quả khó mà lường được. Nếu thuận theo, Phùng Nguyên Phá không phải có thể quang minh chính đại nhúng tay vào sự vụ của Tây Sơn ta ư?

Vệ Thiên Thanh dù sao cũng là người không khéo:

- Ý của đại nhân là, ngài dẫn binh vào kinh, cho dù có thánh chỉ đến, cũng có thể lấy cớ đại nhân không ở bản đạo, tạm không tuân theo ý chỉ?

- Đúng là như thế.

Kiều Minh Đường nghiêm mặt nói:

- Đây là điều thứ nhất. Thiên Thanh ngươi ở lại bảo vệ Tây Sơn, cho dù Phùng Nguyên Phá giở trò gì, muốn tranh giành Tây Sơn, ngươi cũng có thể lấy cớ bản đốc không có mặt, không rảnh để ý.

Y dừng một chút, hạ giọng nói:

- Cấm Vệ quân, bản đốc chỉ đem đi năm trăm người, lưu lại bốn ngàn Cấm Vệ quân ở Vân Sơn. Bốn ngàn người này giao cho ngươi. Cho dù như thế nào, cũng phải trấn trụ Vân Sơn, chờ ta từ kinh thành quay về.

Vệ Thiên Thanh lúc này mới rõ ràng tính nghiêm trọng trong đó, nghiêm nghị nói:

- Đại nhân yên tâm, ty chức ở lại bảo vệ Vân Sơn, chỉ cần còn sống, quyết không để cho bất luận kẻ nào tranh giành Tây Sơn.

- Đây là căn cơ của chúng ta, thậm chí nói là căn cơ của Thái tử.

Kiều Minh Đường chậm rãi nói:

- Thiên Môn Đạo có hàng chục ngàn người, ngùn ngụt đầy trời. Tuy điện hạ muốn bảo vệ vững kinh thành, nhưng kinh thành có thể thực sự bảo vệ, đó là một ẩn số chưa biết. Nếu như kinh thành thật sự thất thủ, Tây Sơn coi như là đường lui của Thái tử, cho nên ở đây tuyệt không cho phép có một sơ suất nào. Thiên Thanh ngươi có tài dẫn binh, giỏi hơn ta, bản đốc biết rõ, phái ngươi đi kinh thành, như vậy cuộc chiến ở kinh thành sẽ có thêm một viên hổ tướng, bảo vệ vững kinh thành. Nhưng hướng ta mà nói, lần này tiến về kinh thành, cho dù thất bại, còn có thể có Tây Sơn là đường lùi. Nhưng chẳng may Tây Sơn rơi vào tay người khác, như vậy chúng ta ngay cả nơi căn cơ cũng không có, kinh thành có thể thất thủ, Tây Sơn tuyệt không thể sơ suất!

Vệ Thiên Thanh đứng dậy, chắp tay nghiêm nghị nói:

- Ý của đại nhân, ty chức đã rõ, Tổng đốc đại nhân tín nhiệm như vậy, ty chức sẽ dốc sức tương báo, vì đại nhân bảo vệ tốt Tây Sơn.

- Phu nhân ở lại Vân Sơn, cho nên ngươi cũng phải thay ta chăm sóc tốt cho phu nhân.

Thanh âm của Kiều Minh Đường hòa hoãn, nhìn về phía Kiều phu nhân, hòa nhã nói:

- Phu nhân, có Thiên Thanh ở đây, gã chăm sóc nàng, ta cũng yên tâm.

Vành mắt Kiều phu nhân phiếm hồng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ lo lắng:

- Lão gia, người tiến về kinh thành, nhất định phải cẩn thận, phải bảo trọng, thiếp ở đây chờ người trở về.

Kiều Minh Đường mỉm cười, đứng dậy, cầm lấy bội đao trên bàn, để ở bên hông, vỗ vỗ đầu vai Vệ Thiên Thanh:

- Thiên Thanh, Tây Sơn giao cho ngươi, giúp ta bảo vệ!