- Hà tiên sinh đã nói như vậy, chư vị thấy sao?

Phương Như Thủy trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói:

- Chúng ta có nên cố thủ Lan Dịch?

- Tướng quân, kế sách của Hà tiên sinh đúng là thượng sách.

Quân thần nhao nhao đồng ý.

- Chỉ cần cố thủ Lan Dịch thành, quân Tây Bắc khó mà đi được nửa bước. Binh mã của chúng ta không nhiều, không thể cùng quân Tây Bắc liều mạng trực tiếp. Nhưng dùng để bảo vệ nơi trọng yếu thì chắc chắc đủ dùng.

- Đúng vậy! Tướng quân, chúng ta chỉ cần giữ nơi trọng yếu, chặn đứng quân Tây Sơn, Tổng đốc Đại nhân sẽ khai chiến với Chu Lăng Nhạc.

Có người nói tiếp:

- Bắc Sơn đã đại bại, Tổng đốc Đại nhân chỉ cần đánh bại Chu Lăng Nhạc thì quân Tây Bắc chẳng có gì đáng lo cả.

- Đánh bại Chu Lăng Nhạc? Nói thì dễ vậy.

Phương Như Thủy chậm rãi nói:

- Chỉ cần không bị bại lộ, Lang Nha cốc đạo chúng ta có thể cố thủ, quân Tây Bắc khó bề phá được Lang Nha cốc đạo. Nhưng e Thạch Câu Tử không chèo chống được lâu, Cam Hầu nhất định sẽ nghĩ ra cách tạo thuyền.

Hà Khôi nói:

- Cái này đâu cần lo lắng. Kim Châu chúng ta phần lớn là sa mạc, rất khó thấy rừng. Củi, gỗ trước đây đều được chuyển từ Vân Nam đến. Bọn họ muốn làm thuyền thì trước hết phải tìm được gỗ. Hơn nữa, Tây Bắc chủ yếu đều là dân sống ở sa mạc, rất ít thủy quân. Người biết làm thuyền trong quân Tây Bắc e là chẳng có mấy người. Đợi bọn họ làm được thuyền cũng phải mất một khoảng thời gian, rồi lại nghĩ cách vượt sông Thạch Câu Tử cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

- Đúng vậy! Tướng quân. Tuy binh mã của chúng ta không nhiều nhưng đều là cao thủ. Bọn họ muốn dễ dàng vượt qua sông Thạch Câu Tử. Đừng có nằm mơ!

Phương Như Thủy hơi trầm ngâm một lát:

- Nếu như chỉ cố thủ Lan Dịch thì khác nào những nơi khác trong Kim Châu chúng ta. Dân chúng nơi đó sẽ thế nào đây?

- Cho dù chúng ta không muốn nhưng lực bất tòng tâm.

Hà Khôi đáp.

- Binh mã của chúng ta vốn không thể cố thủ toàn khu Kim Châu được. Chỉ có thể thủ tại Lan Dịch. Đối với bách tính, Cam Hầu xưa nay rất trọng danh tiếng, nhất định sẽ không lạm sát người vô tội. Nếu gã dám hạ thủ với cả bách tính thì ắt sẽ thân bại danh liệt. Binh mã trong quân Tây Bắc đều có người thân tại đây. Cam Hầu hạ lệnh giết người thân của bọn họ, Tướng quân nghĩ rằng binh sĩ sẽ làm theo sao? Lúc đó, không cần chúng ta phải đánh, quân Tây Bắc cũng tự loạn.

- Nếu đã như vậy thì sẽ làm theo ý kiến của chư vị. Một nghìn binh mã được điều đến thủ tại Lang Nha Cốc đạo, số binh mã còn lại sẽ bày binh tại sông Thạch Câu Tử.

Phương Như Thủy lại trầm ngâm một lát rồi nói:

- Mọi người chia nhau ra làm việc.

Đêm đen như mực, cát sỏi trong gió phát ra âm thanh ù ù. Phương Như Thủy mặc dù đã điều binh trấn giữ Lang Nha Cốc đạo và điều binh mã đến sông Thạch Câu Tử tu kiến công việc dự phòng. Thế nhưng gã vẫn không thể tĩnh tâm lại.

- Tướng quân, có khách cầu kiến!

- Có khách?

Phương Như Thủy cau mày:

- Là ai?

- Nói là từ nhà Tướng quân tới, là người họ hàng thân thuộc của Tướng quân.

Bên ngoài bẩm:

- Hiện đang đợi Tướng quân ở bên ngoài.

- Hả?

Phương Như Thủy cau mày, trầm ngâm một lúc nói:

- Đưa gã vào đây!

Người đến cầu kiến khoảng hơn năm mươi tuổi, thân hình gầy gò ốm yếu. Phương Như Thủy nhìn một lúc lâu cũng không thể nhận ra người họ hàng xa này từ đâu đến.

- Ngươi là ai?

Phương Như Thủy mặc áo giáp sắt ngồi xuống.

Người này cười nói:

- Tướng quân không nhận ra tại hạ sao? Tại hạ có thông tin vô cùng quan trọng muốn báo cho Tướng quân biết.

Phương Như Thủy kinh ngạc. Người kia quay mặt liếc tên binh sĩ đang đứng sau gã một cái. Phương Như Thủy rất hiếu kỳ nên đã quơ tay ra hiệu cho tên binh sĩ lui ra, rồi mới hạ lệnh nói:

- Từ trước đến nay, bổn tướng chưa hề gặp ngươi? Ngươi từ đâu đến? Còn dám giả thần giả quỷ trước mặt bổn tướng.

- Đại nạn sắp ập tới, lẽ nào Tướng quân không biết sao?

Người này tiến lên hai bước, nhỏ giọng nói:

- Tại hạ cố tình đến đây giải nguy cho Tướng quân, sao Tướng quân lại không khách khí như vậy?

Phương Như Thủy cười nhạt nói:

- Đại nạn sắp xảy ra? Ngươi thử nói xem, đại nạn gì sắp xảy ra?

Người này nhìn xung quanh rồi mới nói:

- Không biết Tướng quân có chỗ nào nói chuyện tốt hơn không?

- Ở đây nói chuyện là đã rất tốt rồi.

Phương Như Thủy điềm đạm nói:

- Ngươi muốn nói gì thì cứ nói, không cần lén la lén lút như vậy.

- Ba vạn đại quân của Cam Hầu đang mạnh như hổ báo, lẽ nào Tướng quân thực sự nghĩ rằng Lang Nha Cốc đạo và sông Thạch Câu Tử có thể chặn được quân của Cam Hầu?

Đối phương lại do dự một lát rồi thản nhiên nói:

- Tướng quân cho rằng tài mưu lược dẫn binh của Tướng quân có thể đánh đồng với Cam Hầu sao? Chuyện này còn không phải là đại nạn hay sao?

Hai con mắt của Phương Như Thủy thâm trầm, thản nhiên nói:

- Ngươi là người của Cam Hầu hay Chu Lăng Nhạc?

Đối phương khẽ giật mình nhưng rồi lập tức nói:

- Tướng quân quả nhiên tinh tường. Không sai, tại hạ là do Chu đốc phái đến. Chu đốc rất ngưỡng mộ tài năng của Phương Tướng quân, không muốn Tướng quân vì Sở Hoan mà phải chịu mệt nên đã phái tại hạ đến giúp Tướng quân vượt qua đại nạn trước mắt.

Phương Như Thủy suy nghĩ một lát, nói:

- Ừ. Thì ra là Cam Hầu xuất binh. Nếu Cam Hầu và Chu Lăng Nhạc đã thỏa thuận xong với nhau, Cam Hầu đã xuất binh thì Chu Lăng Nhạc không lâu sau cũng sẽ xuất binh.

Người này không biết Phương Như Thủy đang nói chuyện với gã hay đang tự nói với chính bản thân mình, hơi cau mày. Rồi lại thấy Phương Như Thủy nhìn gã với ánh mắt nghi hoặc, hỏi:

- Chu Lăng Nhạc còn nói gì nữa không?

- Phương Tướng quân, Tây Bắc của ngày hôm nay như thế nào tôi cũng không cần nói nhiều Tướng quân cũng tự biết rõ.

Lại tiến thêm một bước, nhỏ giọng nói:

- Đại Tần đã đến lúc suy tàn, chỉ còn một hơi thở cuối cùng nữa thôi. Hôn quân đã làm mất lòng dân nên giang sơn Đại Tần không cần phải tồn tại nữa, nhất định phải thay đổi triều đại mới có thể khiến bình minh quay trở lại, đất nước thái bình.

Phương Như Thủy “ừ” một tiếng rồi hỏi:

- Những lời này là Chu Lăng Nhạc sai ngươi nói?

- Có phải do Chu đốc hay không thì cũng có gì khác biệt đâu?

Gã thở dài nói:

- Cả thiên hạ đều có suy nghĩ như vậy. Tại hạ cũng chỉ nói tâm tư của mọi người mà thôi.

Phương Như Thủy cười nhạt nói:

- Thiên hạ đại loạn, giang sơn sẽ thuộc về ai? Hẳn là trong lòng ngươi cũng đã có sự chọn lựa.

- Phương Tướng quân vẫn không thể thừa nhận, có thể tạo phúc cho muôn dân chỉ có thể là Chu đốc.

Rồi lại nói:

- Chu đốc nhân nghĩa khoan dung, yêu dân như con, nhất định có thể làm lên đại sự. Cam Tướng quân ở Tây Bắc cũng là một trong những anh hùng thời đại còn có thể kết thân với Chu đốc thì rõ ràng Cam Tướng quân cũng có sự kỳ vọng nhất định đối với Chu đốc. Hơn nữa, hiện nay hàng vạn quân Tây Bắc đều hô ứng ủng hộ Chu đốc. Phương Tướng quân, chỉ tính điểm này lẽ nào chưa thể thấy rõ vấn đề.

- Ngươi nói là, Cam Tướng quân sẽ giúp Chu Lăng Nhạc chiếm đoạt thiên hạ?

Phương Như Thủy điềm tĩnh nói:

- Nhưng dường như các hạ đã quên mất một điều rằng Đại Tần vẫn chưa diệt vong, Hoàng đế vẫn còn. Chúng ta là thần dân của Hoàng đế, việc cần làm chính là thu phục đạo phỉ, bảo vệ nhận dân, chứ đâu có thể nhân dịp làm phản.

- Phương Tướng quân, tại hạ biết Tướng quân là người trung nghĩa. Kỳ thực, nếu Hoàng thượng là một vị minh quân, lấy dân làm trọng, mọi người có gì mà không muốn trung thành, tận tâm báo quốc chứ.

Bình tĩnh nói tiếp :

- Không biết liệu Phương Tướng quân đã từng nghĩ tới, đạo phỉ của thiên hạ này ngày càng lớn, giết chết một kẻ lại mọc thêm hai ba kẻ, nhiều không đếm xuể. Thực ra bọn họ cũng chỉ là những dân chúng vốn vẫn yên bình trồng trọt rồi trở thành đạo phỉ. Nói đến cùng cũng chính là vì hôn quân tàn bạo, trong lòng không hề nghĩ tới lê dân bách tính. Là do chính họ từ bỏ giang sơn không muốn quan tâm. Chúng ta tại sao phải trung nghĩa mù quáng thủ giữ giang sơn mà tất cả mọi người đều không muốn nó tiếp tục nữa cơ chứ.

Phương Như Thủy chỉ nhìn gã với vẻ nghi hoặc, không hề nói gì.

Đối phương do dự một lát, rồi lại nói:

- Tam đạo Tây Bắc, Bắc Sơn thất bại đều đã không có khả năng tranh bá nữa rồi. Tây Bắc hiện nay chính là do Chu đốc và Sở Hoan tranh hùng. Về chuyện ai bại ai thắng tại hạ không nói thì Phương Tướng quân cũng tự rõ. Sở Hoan và quân Bắc Sơn giao phong, trận Giáp Châu mặc dù thắng lợi nhưng Bắc Sơn cũng đã tổn thất rất nhiều. Tương phản, binh mã Chu đốc khỏe mạnh, tiền và lương thực đầy đủ lại thêm hàng vạn quân Cam Hầu, lúc đó binh mã hai bên cũng đến khoảng mười vạn, đều là những người có kinh nghiệm trên chiến trường. Hiện nay tất cả mọi người đều cho rằng, không cần đến ba tháng nữa đầu của Sở Hoan cũng sẽ được đến với hoàng tuyền.

Tiến lên trên một bước, nói:

- Phương Tướng quân cũng từng xuất thân từ quân Tây Bắc, cũng có thể coi là bạn cũ của Cam Tướng quân, lẽ nào Tướng quân muốn binh pháp tương kiến chỉ vì bảo vệ Sở Hoan. Phương Tướng quân, tiền đồ hiện giờ đang ở trước mặt Tướng quân. Chu đốc đã nói rất rõ, chỉ cần Tướng quân từ bỏ gian tà, đi theo con đường minh mẫn, sau này Chu đốc nhất định sẽ trọng dụng, đề bạt phong tước, tất cả những điều này không phải nói đùa.

Phương Như Thủy vuốt cằm, lẩm bẩm nói:

- Tướng quân phong tước? Xem ra Chu đốc rất coi trọng Phương mỗ đây.

- Không sai.

Hai lông mày của gã hơi gương lên:

- Đội quân của Cam Tướng quân đã sắp đến, Phương Tướng quân chỉ cần xuất binh ra khỏi thành, hợp lại cùng Cam Tướng quân từ Tây Bắc tiến về Hạ Châu. Chu đốc sẽ xuất binh từ phía nam, hai bên gặp nhau, chẳng mấy chốc Hạ Châu sẽ bị tấn công. Chiếm được Hạ Châu, tiến quân thần tốc đến Việt Châu Sóc Tuyền. Thống nhất toàn bộ Tây Bắc.

- Sau khi cùng thống nhất Tây Bắc, lấy lực lượng Tây Bắc tam đạo, xuất binh vào quan, tranh hùng thiên hạ. Chu đốc phải chăng có ý như vậy?

Phương Như Thủy hỏi.

Người này gật đầu nói:

- Đúng vậy. Sau khi bình định Tây Bắc, cả đoàn quân hùng mạnh của ta sẽ tiến vào triều đình, bình định thiên hạ. Lúc đó làm lên đại sự, Phương Tướng quân chính là công thần khai quốc rồi.

- Hay cho câu công thần khai quốc.

Bỗng nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài, rồi lại nghe thấy “Bịch”, cửa lớn bị đá văng, lại thấy người kia chậm rãi đi vào trong sảnh, lột bỏ mảnh vải, hóa ra chính là Hà Khôi.

Phương Như Thủy cau mày, bỗng quay người lại nhìn thấy Hà Khôi vô cùng lạ lẫm. Phương Như Thủy không nói gì, người kia lại quát lớn:

- Ngươi là ai?

Hà Khôi chắp hai tay ra sau lưng, tiến gần đến, hỏi:

- Ta cũng muốn hỏi các hạ. Các hạ là ai?

- Ta...

Người này ánh mắt lóe sáng, liếc nhìn Phương Như Thủy, lại thấy Phương Như Thủy điềm tĩnh nói:

- Hà tiên sinh, vị này là sứ giả của Chu Lăng Nhạc, đến đây tìm bổn tướng.

- Thì ra là sứ giả của Chu Lăng Nhạc.

Hà Khôi cười lớn nói:

- Không biết Chu Lăng Nhạc ra điều kiện gì khuyên Phương Tướng quân đầu hàng?

Đến lúc này, đối phương liền lên tiếng:

- Phương Tướng quân, muốn hoàn thành đại sự thì lúc này, nếu thực sự muốn quy thuận Chu đốc, có thể giết chết người này rồi xuất binh khỏi thành, tiếp ứng quân Cam Tướng quân.