Tố Nương nghi hoặc nói:

- Có phiền toái gì?

Rồi nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, thấp giọng hỏi:

- Nhị lang, hôm nay hai người trở về với đệ là ai? Trên người bọn họ đều có đao, thật sự là dọa chết người.

Dù sao Tố Nương cũng là trưởng tẩu, Sở Hoan cũng không tiện giấu diếm nàng chuyện gì, hơn nữa có một số việc Tố Nương sớm hay muộn cũng sẽ biết, hắn trầm ngâm một chút, mới nói:

- Hai vị kia đều là người của Cấm Vệ quân... !

Hắn lo lắng Tố Nương nghe không hiểu Cấm Vệ quân là gì, liền giải thích:

- Bọn họ đều tham gia quân ngũ, là người trong quan phủ, về sau đều nghe ta sai phái!

Nhất thời Tố Nương chưa lấy lại tinh thần, hỏi:

- Vì sao phải nghe đệ sai phái?

Sở Hoan gãi đầu, cười nói:

- Điều này... hiện giờ ta cũng là người trong quan phủ, là Vệ tướng Cấm Vệ quân!

- Vệ tướng?

Tố Nương nghi hoặc nói:

- Quan này rất lớn sao?

Sở Hoan nói:

- Cũng không tính rất lớn, nhưng là... chỉ chức quan mà nói, dường như cũng không tính quá nhỏ, có thể quản một số người!

- Vậy so với Tri huyện lão gia, ai lớn ai nhỏ?

Tố Nương vội hỏi, trong lòng nàng, Tri huyện lão gia chính là quan lớn bằng trời, cho nên nàng muốn dùng chức quan Tri huyện để cân nhắc chức quan của Sở Hoan rốt cuộc lớn bao nhiêu.

Sở Hoan thấy thần sắc cấp bách trên khuôn mặt xinh đẹp của Tố Nương, trong lòng hơi buồn cười, ngẫm nghĩ một chút, mới nói:

- Tri huyện là quan văn, ta là quan võ, nếu so sánh... hẳn là không nhỏ hơn Tri huyện.

Tố Nương đột nhiên che miệng lại, vẻ mặt kinh ngạc, lập tức lại hồ nghi, nghi hoặc nói:

- Nhị lang, đệ nói thật sự sao? Trước kia ta nghe người ta nói qua, muốn làm quan lớn, thì phải đọc sách thi công danh, đệ... đệ lại chưa từng đọc sách, càng chưa từng thi công danh, ngay cả tú tài cũng không phải, sao lại làm quan?

Trong lòng nàng chỉ cảm thấy Sở Hoan là đang đùa giỡn.

Sở Hoan kiên nhẫn giải thích:

- Làm quan có hai cách, một cách giống như lời tỷ nói, dựa vào cuộc thi mưu cầu công danh, văn Trạng nguyên võ Trạng nguyên vân vân, chỉ là còn có con đường khác, đó là tiến cử.

- Tiến cử?

Tố Nương mở to mắt, vẫn hơi mơ hồ.

Sở Hoan nói:

- Giống như là một người rất có bản lĩnh, lại không tham gia cuộc thi, nhưng được quan lớn ánh mắt tốt nhìn thấy, liền đề bạt, đây là tiến cử.

Lúc này Tố Nương mới hiểu được, nhíu mày nói:

- Có phải nói đệ rất có bản lĩnh, được quan lớn nhìn trúng, cho nên đề bạt đệ hay không?

Sở Hoan cười cười, nói:

- Cũng có thể nói như vậy.

Tố Nương buồn bực nói:

- Nhị lang, đệ thực có bổn sự lớn như vậy sao? Tô gia đề bạt đệ, ngay cả quan phủ cũng cho đệ chức vị... !

Tời giờ khắc này, nàng vẫn còn không tin.

Sở Hoan biết Tố Nương buồn bực trong lòng, cũng không nói nhiều, chỉ cười cười, Tố Nương lại nói:

- Ta nghe người ta nói, làm quan, chính là lão gia... Đệ hiện giờ là lão gia sao?

- Đừng nghe lời này.

Sở Hoan cười nói:

- Dù quan có lớn, cũng là Nhị lang của Tố Nương tỷ!

Hắn đột nhiên cảm thấy lời này hơi cổ quái, lại thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tố Nương cũng hơi đỏ lên.

Hiện giờ trong lòng Tố Nương hơi thấp thỏm.

Ngày xưa chỉ coi Sở Hoan là em chồng của mình, cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng hiện giờ cảm thấy dường như Sở Hoan nói thật, hơn nữa nàng cũng nhìn thấy hai binh sĩ đeo đao đưa Sở Hoan trở về, càng cảm thấy Sở Hoan nói thật, liền hơi khẩn trương.

Nàng xuất thân bần hàn, dân chúng vốn có loại cảm giác sợ hãi đối với quan viên. Lúc này Sở Hoan thành một gã quan viên, hơn nữa dường như còn lớn hơn Tri huyện lão gia, điều này khiến cho Tố Nương lập tức câu nệ, trong lòng cũng vui mừng, lại không yên, thầm nghĩ: “Nhị lang cũng có thể lên làm quan lớn sao? Đây là chuyện làm rạng rỡ tổ tông. Chỉ là... chỉ là Nhị lang thành lão gia, về sau... về sau ta nói chuyện làm việc có lẽ cẩn thận một chút, không thể khiến hắn tức giận... !

Nàng nghĩ tới tâm sự của mình, Sở Hoan thấy nàng không nói lời nào, vẻ mặt hơi cổ quái, gọi một tiếng, Tố Nương cũng không đáp lại, lại gọi một tiếng, Tố Nương phục hồi tinh thần, hoảng sợ nói:

- Lão gia, có... có chuyện gì?

Trong lòng nàng nghĩ Sở Hoan thành lão gia, miệng cũng không kìm nổi nói ra một tiếng lão gia.

Sở Hoan dở khóc dở cười, chỉ có thể lắc đầu nói:

- Không có việc gì, tỷ làm sao vậy?

- Không... không sao.

Tố Nương vội đáp:

- Ta... ta đi thu dọn phòng... !

Nàng giống như con mèo nhỏ, chạy chậm rời khỏi, mặc áo gấm, nàng bước từng bước nhỏ rất nhanh, mông lắc lắc, chỉ chớp mắt đã không thấy tung tích.

Sở Hoan lắc đầu cười cười, tuy rằng tính tình Tố Nương cương liệt, nhưng dù sao cũng xuất thân nhà nghèo, rất ít thấy các mặt cả xã hội, gặp gỡ chuyện lớn hoặc đại nhân vật thật sự, còn hơi hoảng tay chân.

Tới trong phòng mẫu thân, chỉ thấy Sở Lý thị đang kéo tay Như Liên nói chuyện. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Liên đỏ bừng, cúi đầu, cũng không dám nhiều lời.

Sở Hoan biết tuy rằng hiện giờ sống khá giả hơn trước rất nhiều, nhưng đối với Sở Lý thị mà nói, phủ thành này là nơi xa lạ, sống không quen, lại không thể trò chuyện với thôn dân giống như Lưu gia thôn trước kia, ở đây mỗi ngày ở trong phòng, ngoại trừ Tố Nương vẫn là Tố Nương, cũng không có người nói chuyện, hiện giờ thêm một tiểu nha đầu vào ở, chẳng khác nào nhiều hơn một người nói chuyện, hơn nữa bộ dạng Như Liên sạch sẽ, nhìn qua cũng thanh tú, được người trìu mến, tự nhiên khiến Sở Lý thị tràn đầy vui mừng trong lòng.

- Đứa bé này sợ người lạ, không dám nói lời nào.

Sở Lý thị thấy Sở Hoan tiến vào, cười tủm tỉm nói:

- Về sau đều phải ở cùng một chỗ, cũng không cần sợ hãi.

Như Liên nhìn thấy Sở Hoan tiến vào, nhẹ nhàng thở ra, Sở Hoan đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cười nói:

- Như Liên, Sở đại ca có chuyện muốn thương lượng với muội!

Như Liên vội nói:

- Sở đại ca, huynh nói đi!

- Cũng không phải chuyện gì lớn. Sở Hoan nói:

- Ta vừa mới thảo luận với Tố Nương tỷ, về sau có người ngoài hỏi, liền nói muội là nha hoàn hầu hạ mẹ ta... !

Như Liên lập tức nói:

- Sở đại ca, ta sẽ hầu hạ... hầu hạ mẹ cẩn thận, trước kia ta cũng hầu hạ sư... !

Dường như nàng cảm thấy không nên nói lời này, mặt đỏ lên:

- Trước kia ta cũng đã hầu hạ người, giặt quần áo quét tước phòng nấu cơm ta đều biết, có gì không biết, ta... ta có thể chậm rãi học!

Nàng nói vô cùng chân thành, Sở Hoan liên tục giúp nàng, nàng cảm kích đối với Sở Hoan không lời nào có thể diễn tả được, chỉ trông mong có cơ hội báo đáp, chớ nói làm nha hoàn, cho dù chuyện khổ nhọc nhất, nàng cũng cam tâm tình nguyện đi làm.

Sở Lý thị lại trách cứ nói:

- Nhị lang, con sao có thể để nha đầu làm nha hoàn? Chúng ta cũng không phải hộ giàu, hơn nữa mẹ cũng không cần người hầu hạ... !

Sở Hoan vội xua tay nói:

- Mẹ, Như Liên, hai người cũng không nên hiểu lầm.

Hắn nói với Như Liên:

- Như Liên, không phải Sở đại ca thật sự muốn muội làm nha hoàn, chỉ là về sau có một số việc giải thích với người ngoài khó tránh khỏi hơi phiền phức, nói như vậy sẽ đơn giản hơn nhiều. Trong nhà chỉ có bốn người chúng ta, về sau Sở đại ca sẽ coi muội là muội muội ruột của ta, mẹ ta cũng là mẹ muội, muội hiểu ý ta chứ?

Như Liên gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Như Liên hiểu rõ, Sở đại ca, cảm ơn... cảm ơn huynh!

Sở Lý thị cũng cười rộ lên, nói:

- Thì ra là thế.

Bà nắm tay Như Liên, dịu dàng nói:

- Nha đầu, về sau ta chính là mẹ con, chúng ta cùng sống một chỗ.

Sở Hoan đứng dậy, nói:

- Mẹ, mẹ muốn nói với Như Liên cái gì, sau này sẽ có thời gian, trước tiên con mang Như Liên đi xem phòng, Tố Nương tỷ đang thu dọn giúp nàng!

- Tự muội sẽ thu dọn.

Như Liên vội vàng đứng dậy.

Sở Hoan ôn hòa cười, dẫn Như Liên rời phòng. Như Liên lộ ra vẻ khó xử, rụt rè nói:

- Sở đại ca, đây... đây chẳng phải là nói dối sao? A Di Đà Phật, đệ tử Phật môn cấm nói dối... !

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Như Liên, hiện giờ muội đã tạm thời hoàn tục, không phải đệ tử Phật gia, muội có biết không?

Như Liên ngẩn ra, lập tức gật đầu, vẻ mặt nhìn qua hơi ảm đạm.

Sở Hoan thở dài, dịu dàng nói:

- Đây cũng chỉ là cách làm bất đắc dĩ của Sở đại ca, đều là vì muốn tốt cho muội... !

Đôi mắt trong veo như nước của Như Liên nhìn Sở Hoan, trịnh trọng gật đầu nói:

- Sở đại ca, Như Liên hiểu được, huynh đều là vì tốt cho ta, về sau người khác hỏi, ta đều nói như vậy, sẽ không để người ta biết ta là đệ tử Phật môn. Sư phụ để ta nghe lời huynh nói, ta sẽ rất nghe lời.

Sở Hoan thấy nàng khổ sở đáng thương, lòng yêu thương đột nhiên dâng lên, ôn hòa nói:

- Vậy thì tốt. Muội yên tâm, Linh Già sư thái để ta chiếu cố muội, ta sẽ chiếu cố muội thật tốt, sẽ không để muội chịu ủy khuất.

Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi:

- Đúng rồi, hũ tro cốt Linh Già sư thái ở trên người muội chứ?

- Có!

Như Liên ôm ngực:

- Ở trong lòng ta.

Sở Hoan thấp giọng nói:

- Sau này ta đi hỏi thăm một chút, tìm thời gian đưa hũ tro cốt vào trong Phật tháp, muội thấy thế nào?

Như Liên do dự một chút, mới thấp giọng nói:

- Sở đại ca, trước kia ta ở trong am nghe các nàng nói, nếu người chết đi, tụng kinh tám mốt ngày đối với tro cốt, liền có thể giúp đỡ vong hồn vượt qua tám một nạn khó... Cho nên... !

Nàng cúi đầu, không dám nói tiếp.

Sở Hoan thấp giọng hỏi:

- Muội muốn tụng kinh đối với hũ tro của Linh Già sư thái sao?

Như Liên ngẩng đầu, mở to mắt, linh khí mười phần:

- Sở đại ca, ta có thể chứ?

- Đương nhiên có thể.

Sở Hoan biết đây là tâm nguyện của nàng, người bên ngoài thấy hơi vớ vẩn, nhưng trong mắt Như Liên, nàng đang trợ giúp Linh Già sư thái độ kiếp, Sở Hoan liền nói:

- Muội có phòng của muội, chỉ là sau này thờ phụng, nếu các nàng hỏi, muội nói đây là tro cốt mẫu thân muội... Muội hiểu ý ta chứ?

Như Liên vốn tưởng rằng Sở Hoan sẽ không đáp ứng, dù sao đặt tro cốt trong nhà, luôn không gặp may. Thấy Sở Hoan đáp ứng, nàng vừa vui mừng vừa cảm kích, liên tục gật đầu nói:

- Ta biết được, Sở đại ca, huynh yên tâm, ta sẽ không nói lung tung.

Lúc này Tố Nương đã lắc eo nhỏ tới, nhìn thấy Như Liên, lòng thông cảm tự sinh, lại cười nói:

- Như Liên muội tử, muội tới xem, ta thu dọn giúp muội xong rồi, hơi đơn giản, thiếu cái gì muội nói cho ta biết, sau này ta đi mua cho muội.

Như Liên vội đáp:

- Cảm ơn... Cảm ơn Tố Nương tỷ!

Tố Nương cười nói:

- Về sau chính là người một nhà, không cần khách sáo như vậy.

Nàng tới nắm tay Như Liên, đi xem phòng.

Lúc ăn cơm tối, vì tỏ vẻ hoan nghênh thành viên mới, Tố Nương làm vài món ăn ngon, Như Liên là người xuất gia, cũng không ăn tanh, Tố Nương hơi kỳ quái, thầm nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ đồ ăn ta làm ăn không ngon?”

Tâm tư của Tố Nương, Sở Hoan liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, cười nói:

- Tố Nương tỷ, Như Liên trời sinh không ăn tanh, chỉ ăn đồ chay.

Tố Nương ồ một tiếng, trong lòng rất kỳ quái, cảm thấy thiên hạ này quả thật có đủ những cái lạ, thịt cá ăn ngon hơn rau xanh, sao lại có người không thích ăn thịt cá.

Lúc ăn cơm, Như Liên rất ngại ngùng, ăn từng miếng nhỏ. Tố Nương ngẫu nhiên nhìn, lại phát hiện Như Liên rất tao nhã, hơn nữa tuy nha đầu kia nhỏ tuổi, diện mạo cũng rất thanh tú, trong lòng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, thầm nghĩ: “Lã đạo trưởng nói Nhị lang có kiếp đào hoa, chẳng lẽ... chẳng lẽ ứng trên người Như Liên?” Nàng lập tức lại nghĩ: “Tuổi nàng nhỏ như vậy, kém Nhị lang sáu bảy tuổi, hẳn sẽ không phải chứ?” Nàng nghĩ tiếp: “Nhưng ta nghe người ta nói, có nhiều nam nữ kém rất nhiều tuổi cũng có thể lập gia đình?” Nàng nghĩ ngợi lung tung trong lòng, người bên ngoài tự nhiên không rõ ràng suy nghĩ trong lòng nàng lắm.

Rồi đột nhiên nàng lại nghĩ tới Sở Hoan đã làm quan, lúc ăn cơm cũng thường xuyên không kìm nổi lòng liếc trộm Sở Hoan, thấy khuôn mặt Sở Hoan góc cạnh rõ ràng, càng thấy càng đẹp, trong lòng thầm nghĩ: “Đây là làm lão gia sao? Nhưng giống như Nhị lang trước kia, cũng không có gì bất đồng? Ồ, bọn họ thường nói nhìn thấy lão gia phải thi lễ, bằng không chính là bất kính lớn, như vậy có phải về sau mình cũng phải thi lễ với Nhị lang không? Nhưng mình là trưởng tẩu của Nhị lang, là tẩu tử lão gia, vậy... vậy còn cần thi lễ sao?” Trong lòng mâu thuẫn không ngừng, nàng quyết định, sau này lúc ra chợ mua đồ ăn, tìm người hỏi tiếng, phải làm đến khi trong lòng biết hết mới được.

Nàng không kìm nổi liếc Sở Hoan một cái, đã thấy Sở Hoan cũng nhìn qua mình, lập tức hết hồn, cúi đầu, vùi đầu ăn cơm, hồ cảm thấy bên tai nóng lên.

Sở Hoan cũng rất nghi hoặc, phản ứng của Tố Nương hôm nay hơi cổ quái, khiến người ta không hiểu ra sao cả.