Sở Hoan đang suy nghĩ thì Dạ Xoa lớn tiếng thúc giục:

- Kiền Thát Bà, người ở đâu, còn không mau nói cho ta biết!

Ngọc Hồng Trang cười nhạt:

- Ngươi phải biết, không nói đến ngay cả tung tích của nàng ấy chúng ta còn không biết, cho dù thật sự tìm được nàng ấy, ngươi cảm thấy là chúng ta sẽ nói cho ngươi sao?

- Vậy là ngươi muốn chết?

Dạ Xoa hung hăng nói:

- Ta có thể giết hết các ngươi ngay bây giờ! Ngươi không cần phải giấu diếm, nhất định nàng ấy đang ở Sóc Tuyền, ta có phải đào 3 thước đất cũng phải tìm được nàng!

Ngọc Hồng Trang cười lạnh:

- Vậy ngươi hãy cầu cho mình có được cái phúc đó đi!

Hai tròng mắt Dạ Xoa đảo qua đảo lại trên người Ngọc Hồng Trang, âm trầm nói:

- Muốn chết? Đâu có dễ như vậy! Ngươi phải biết Dạ Xoa ta háo sắc đã có tiếng rồi!

- Sao?

Ngọc Hồng Trang vẫn tỏ vẻ ãnh đạm nhưng không kìm được, phải lùi về sau một bước:

- Ngươi dám làm trái luật lệ, dám không tôn trọng ta?

- Trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết, làm trái luật lệ thì đã làm sao?

Dạ Xoa cười lớn nói:

- Dạ Xoa ta quanh năm ăn chay, nhưng có điều, cái đẹp ai mà không thích. Hơn nữa, ta lại rất có hứng thú với một đại mỹ nhân như Kiền Thát Bà. Dù cho bao nhiêu nam nhân thèm khát, Kiền Thát Bà cũng không ngó ngàng tới, Dạ Xoa cũng chưa từng được nếm thử mùi vị nữ nhân của Kiền Thát Bà...!

Ngọc Hồng Trang nhướn mày:

- Dạ Xoa Vương nếu ngươi dám vi phạm luật lệ, coi thường ta, nhất định vạn kiếp bất phục...

Dạ Xoa lấy tay kéo cằm, tự như đang xem chiến lợi phẩm của mình:

- Chỉ riêng bộ phận Kiền Thát Bà mà nói, ngươi đã là người rất nổi bật rồi!

Dạ Xoa lại nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn:

- Kiền Thát Bà có được bộ ngực khiến cho nam nhân say đắm, rất nhiều người nghĩ đó là do di truyền, thật ra nguyên nhân vô cùng đơn giản, ăn hương quanh năm, công lực càng mạnh thì ngực sẽ càng lớn. Người ngoài không biết rằng bộ ngực của Kiền Thát Bà được xưng là Hương môn, đó chính là vũ khí lợi hại nhất của Kiền Thát Bà, mùi hương phát ra từ ngực có thể khiến cho tâm trí mơ hồ mặc người khống chế...!

Ngọc Hồng Trang nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái, giống như không thể ngờ được đến bí mật này mà Dạ Xoa cũng biết.

- Ta và ngươi hai bên, một bên ăn chay, một bên ăn hương, luyện công pháp môn tương thông, Dạ Xoa chúng ta tự nhiên sẽ để ý tới Kiền Thát Bà các ngươi!

Dạ Xoa cười lớn:

- Thật ra bí mật của Kiền Thát Bà các người chúng ta đã biết từ nhiều năm trước, cho nên công lực ngươi thế nào, ta chỉ cần nhìn ngực ngươi là biết được ngay.

Ngọc Hồng Trang lại lùi về sau một bước, nâng một cánh tay lên, giống như phản xạ có điều kiện che đi ngực của mình.

- Ngoài ra, ta còn biết một điều mà bao nhiêu thế hệ Kiền Thát Bà truyền nhau giữ kín!

Dạ Xoa đột nhiên nhảy dựng lên, từ quầy xuống đất, bước tới 2 bước đến gần Ngọc Hồng Trang, phun ra hai chữ:

- Tinh dầu!

Nghe được những lời ấy, mặt Ngọc Hồng Trang biến sắc, kinh ngạc nói:

- Ngươi... làm sao ngươi biết?

Dạ Xoa thấy vẻ mặt của Ngọc Hồng Trang thì vô cùng hưng phấn:

- Nói như vậy thì thật sự có chuyện này? Thì ra Kiền Thát Bà các người thật sự có tinh dầu.

Trong mắt Ngọc Hồng Trang đầy sát ý, Dạ Xoa nhìn Ngọc Hồng Trang, trong mắt y hiên rõ sự tham lam, hưng phấn:

- Kiền Thát Bà quanh năm suốt tháng ăn hương để luyện công, tinh dầu ngưng tụ là một báu vật vô giá. Nghe nói chỉ cần mút tinh dầu từ Hương môn, chẳng những có thể tăng cường công lực, hơn nữa, có thể kháng lại vô số loại độc trong thiên hạ!

Đôi mắt y đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Ngọc Hồng Trang, nói một cách hưng phấn:

- Kiền Thát Bà, hãy giao tinh dầu cho ta, có tinh dầu rồi, có lẽ ta sẽ tha mạng cho ngươi.

Ngọc Hồng Trang không ngừng lùi về phía sau. Lùi đến cái bàn, không còn lùi được nữa, liền nhanh chóng cầm lấy cái ghế, hung hăng đập về phía Dạ Xoa.

Dạ Xoa cười khà khà tiến người lên, hai tay có binh khí là móng vuốt sắc bén khác thường, tốc độ của hắn quả thật là nhanh kinh người.

Ngọc Hồng Trang muốn định tránh sang một bên nhưng lại nghe thấy tiếng xoẹt xoẹt xoẹt vang lên. Dạ Xoa đã ra tay xé rách vạt áo trước ngực Ngọc Hồng Trang, không chỉ lớp áp gấm bên ngoài mà áo lót, áo yếm bên trong đều bị xé rách, bộ ngực nõn nà của Ngọc Hồng Trang đã lộ ra.

Ngọc Hồng Trang hét lên một tiếng, Dạ Xoa càng cười to hơn, vươn tay nắm lấy bộ ngực của Ngọc Hồng Trang, liền nghe một tiếng thét lớn. Dạ Xoa cảm thấy một trận gió lớn đang nổi lên, quay đầu nhìn lại, thấy một bóng người đang lao về phía y, thì ra là Hoàng Như Hổ, dù bản thân đang trọng thương, nhưng không đành lòng nhìn thấy Ngọc Hồng Trang bị Dạ Xoa làm nhục, liều mình dùng chút khí lực cuối cùng, từ dưới đất nhảy lên, lao thẳng về phía Dạ Xoa.

Dạ Xoa thấy là Hoàng Như Hổ thì nhếch miệng khinh thường, cả người nhanh như chớp đã tránh được Hoàng Như Hổ, nhanh chóng đến bên cạnh Hoàng Như Hổ, dùng tay móc binh khí và đầu vai gã, Hoàng Như Hổ thét lên:

- Đi mau!

Nhìn xuống vết thương đau thấu xương, đánh một quyền sang bên cạnh, Dạ Xoa mượn lực từ cái móc kia, cả người nhảy dựng lên, bay trên không, cưỡi lên đầu, vai của Hoàng Như Hổ, nhanh chóng móc hai móc vào cổ họng Hoàng Như Hổ:

- Tự tìm đường chết, không trách ta được!

Hai tay kéo mạnh một nhát, hai cái móng vuốt sắc bén đã cắt lìa cổ của Hoàng Như Hổ, máu thịt be bét, trông rất khinh khủng.

Hai mắt Hoàng Như Hổ trợn trừng, cả thân người tiến về trước hai bước rồi ngã quỵ. Sau đó Dạ Xoa nhảy lên, rơi xuống quầy, cười khà khà nói:

- Kiền Thát Bà, nếu ngươi không nghe lời thì đây chính là kết quả của ngươi!

Ngọc Hồng Trang sắc mặt tái nhợt, nghiến chặt hai hàm răng, lúc này không còn để ý gì nữa, hai tay buông xuống, vạt áo trước ngực bay bay. Bộ ngực như dãy núi tuyết ngạo nghễ, bị xiêm y rách rưới che lấp lại càng thêm quyến rũ.

Chuyện đã như vậy, mùi hương của Ngọc Hồng Trang không thể nào mê hoặc được Dạ Xoa, công phu cũng không phải đối thủ của Dạ Xoa, coi như đã lâm và đường cùng. Chỉ là nàng không cam tâm bị Dạ Xoa làm nhục, thế nên, bất luận thế nào cũng phải liều một phen.

Nàng không lùi lại mà tiến lên, đi đến bên cạnh Hoàng Như Hổ, thấy hai mắt Hoàng Như Hổ trợn trừng, tướng mạo dữ tợn, liền đưa tay vuốt mắt cho gã, sau đó từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Dạ Xoa đang ngồi trên quầy nói:

- Phá vỡ luật lệ, ngươi là tà ma ngoại đạo, vĩnh viễn ở lục đạo luân hồi....

Dạ Xoa cười khà khà:

- Đúng luật hay trái luật cũng không phải do Kiền Thát Bà ngươi quyết định, là người hay không, cũng do chính tu hành của mình quyết định.

Y lấy tay xoa xoa cằm, nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Ngọc Hồng Trang:

- Kiền Thát Bà, ngươi muốn tự mình cởi hay để ta? Ngươi nên biết là Dạ Xoa ta làm việc thì khó tránh được thô lỗ, chỉ sợ ta giúp ngươi, ngươi lại thấy không quen!

- Ngươi cứ thử xem!

Hai tay Ngọc Hồng Trang đã sẵn sàng, chuẩn bị liều mạng một phen.

Dạ Xoa cười khà khà:

- Nói như vậy là ngươi muốn ta giúp ngươi? Rất tốt, ta tới đây...!

Y chưa dứt lời, thì bỗng “ ầm” một tiếng, Dạ Xoa nghe được âm thanh đó là từ phía sau truyền đến, biết là có chuyện chẳng lành, liền vội vàng tránh. Tiếc rằng, âm thanh kia đột nhiên vang lên, Dạ Xoa không hề nghĩ tới, quầy hàng sau lưng còn có người, thân thể còn chưa kịp chuyển động thì đã cảm nhận được sau lưng bị đánh một chưởng, một chưởng này chẳng khác nào thiết quân, thiết chùy đập mạnh vào lưng y. Thân hình y thấp bé, thật sự chịu được một chưởng mãnh liệt như vậy, cả người bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất, muốn đánh trả nhưng lục phủ ngũ tạng của y như đều bị vỡ, đau đớn khó chịu, máu tươi từ cổ phun ra “ựa!” một tiếng, một ngụm máu lớn phun ra ngoài.

Ra tay từ phía sau tất nhiên là Sở Hoan.

Dạ Xoa đánh chết Hoàng Như Hổ, có ý đồ cưỡng gian Ngọc Hồng Trang, Sở Hoan trốn dưới quầy, mầy lần muốn ra ngoài tương trợ, đợi đến lúc Dạ Xoa đánh chết Hoàng Như Hổ, lại ngồi lên quầy thì Sở Hoan biết rõ đây là cơ hội tốt, ngàn năm có một.

Dạ Xoa rơi xuống đất, đang đứng trước mặt Sở Hoan.

Đánh lén sau lưng tuy bị giang hồ xem thường, nhưng Dạ Xoa là một nhân vật vô cùng lợi hại, Sở Hoan không chắc mình có thể đánh thắng.

Dạ Xoa giết người cưỡng gian, vốn là một tên hèn hạ. Sở Hoan đánh lén từ phía sau cũng thấy có hổ thẹn gì. Sau khi hắn đột phá Long tượng kinh mà nói, khí lực hiện giờ đã sớm không thể so sánh với lúc trước, hơn nữa, Sở Hoan cũng thấy giật mình với khí lực mạnh mẽ của chính hắn.

Dường như là hắn đem toàn bộ khí lực của bản thân tập trung lên tay phải, đột nhiên từ phía sau đánh ra một quyền, khí lực khủng khiếp đã đánh nát tấm ván gỗ rắn chắc một cách vô cùng dễ dàng, thế quyền vẫn không giảm, lao thẳng tới lưng của Dạ Xoa. Dạ Xoa không tránh kịp cộng với khí lực kinh khủng của một quyền này, y căn bản không chịu được. Sau khi ngã xuống đất, y liên tục nhổ ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt kinh biến, tái nhợt đến mức đáng sợ.

Ngọc Hồng Trang cũng phản ứng rất nhanh, thấy Dạ Xoa ngã xuống đất, liền cầm ngay thanh đoản đao, bay người lên phía trước, đâm vào người Dạ Xoa. Dạ Xoa lăn một vòng, lăn sang một bên, Ngọc Hồng Trang cũng đuổi theo như hình với bóng, Dạ Xoa lăn liên tục mấy vòng, đến bên cửa sổ, dùng sức nhảy lên, theo của sổ thóat ra ngoài. Sở Hoan biết rõ nếu lại để cho Dạ Xoa chạy thoát, thì hậu quả khôn lường, vội nhảy ra khỏi cửa sổ đuổi theo:

- Phải giết y! Tuyệt đối không thể để y chạy thoát...!

Sở Hoan nhảy ra khỏi cửa sổ, trên đường phố vắng tanh, nhìn thấy bóng dáng Dạ Xoa đang chạy trốn phía trước, hít một hơi sâu rồi nhanh chóng đuổi theo. Dạ Xoa tuy đã bị trọng thương, nhưng vì không muốn bị chết, tốc độ cũng không chậm. Khi tới một ngõ hẻm tối như mực, hắn sợ Dạ Xoa giở trò nên vô cùng cẩn thận, từ từ đi về phía trước.

Một lát sau, ra tới đầu hẻm, đến một dãy phố dài khác, liếc trái, liếc phải cũng không thấy bóng dáng của Dạ Xoa, không biết đã chạy về hướng nào. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy có một vật rơi trên đất, tiến lại gần để xem thì thấy đó đúng là móng vuốt tại chỗ bị thương của Dạ Xoa, ngẩng đầu nhìn về bên trái con phố.