Sở Hoan không xuống ngựa, mỉm cười nói:

- Hóa ra là bà chủ Ngọc. Đã lâu không gặp. Không biết dạo này bà chủ Ngọc làm ăn phát đạt không?

Người phụ nữ mỹ miều đứng trước Tây Phong quán, bộ ngực đẫy đà chính là Ngọc Hồng Trang, dáng vẻ kín đáo, chẳng qua là phần ngực có phần đồ sộ.

Ngọc Hồng Trang vẻ mặt phiền não, giơ tay chỉ vào trong quán nói:

- Sở đại nhân ngài xem, bây giờ mới vừa qua giờ ăn cơm mà trong quán chẳng có người.

Cửa quán mở rộng, bên trong quán ánh nến mờ mịt, lạnh lẽo, gần như không thấy bóng dáng một thực khách nào. Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:

- Quan khách đến ăn cơm sớm như vậy sao?

- Sớm?

Ngọc Hồng Trang liếc nhìn Sở Hoa, phong tình vạn chủng, đáp:

- Sở đại nhân, ngài cũng thấy rồi đấy, quán của thiếp rất vắng vẻ, từ sáng đến tối chẳng có nổi mấy khách ăn. Trước kia thiếp đứng trước cửa mời đón khách, mười người đến thì có mười một người vào quán ăn cơm.

Sở Hoan nghĩ bụng: “Ăn mặc diêm dúa, chau chuốt đẹp đẽ rất mê hoặc lòng người. Đàn ông đi qua cửa quán thực ra không phải muốn vào quán ăn uống mà là ham muốn vẻ đẹp phong tình của ngươi nên mới dừng chân lại, vừa ăn cơm vừa ngắm gái đẹp.”

Sở Hoan vừa cười vừa nói:

- Đã như vậy thì sao bây giờ lại không có khách ăn? Không lẽ món ăn trong quán bà chủ Ngọc lại không ngon?

- Sở đại nhân, ngon hay không ngon sao ngài không vào quán nếm thử một chút? Thiếp sẽ cho người làm hai món ngon mời Sở đại nhân nếm thử.

Ngọc Hồng Trang khẽ thở dài một tiếng, hờn dỗi nói:

- Quán của tì thiếp làm ăn ế ẩm như vậy không phải là do Sở đại nhân gây ra hay sao.

Sở Hoan trên lưng ngựa nhìn xuống Ngọc Hồng Trang nói chuyện khiến hắn vẫn luôn cảm thấy có chút gì đó không thoải mái, đáp rằng:

- Do ta gây ra? Bà chủ Ngọc, câu nói này ta thật không hiểu. Bản quan cai quản Tây Quan, ta luôn đặt việc buôn bán của các hàng quán lên đầu, tiền thuế của các hàng quán đều được ưu tiên chỉ bằng 1/3 trước đây.

Ngọc Hồng Trang thở dài, nhìn trời mây rồi nói:

- Sở đại nhân, bên ngoài trời gió lạnh, ngài hãy vào trong quán uống ly trà nóng. Dù sao chúng ta cũng là cố nhân. Thiếp không cầu được đại nhân chiếu cố gì cả, nếu ngài không chê thiếp thì hãy vào uống một ly trà nóng.

Sở Hoan nghĩ một lúc rồi cột ngựa vào phía trước cửa, đi vào trong quán. Trên tường phòng vẫn còn ánh sáng từ bếp lửa. Hắn đi đến một chiếc vào rồi ngồi xuống nhìn khắp xung quanh. Trong phòng thật lạnh lẽo, không hề có một phục vụ nào. Hắn ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao lại không có ai phục vụ thế này? Ta nhớ lần trước vẫn còn hai người trong quán kia mà.

- Ốc không mang nổi mình ốc còn dám thuê người làm gì?

Ngọc Hồng Trang lấy một ấm trà sạch sẽ và một ấm nước nóng đến rót cho Sở Hoan một ly trà. Sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Sở Hoan nhìn hắn chăm chú. Trong quán không có một ai khác mặc dù cửa quán luôn mở rộng nhưng trong căn phòng ăn chỉ có độc một nam một nữ.

Đặc biệt Ngọc Hồng Trang lại vô cùng xinh đẹp quyến rũ, làm cho người ta luôn có cái cảm giác bị mê hoặc. Sở Hoan cảm thấy không thoải mái liền hỏi:

- Lúc nãy bà chủ nói việc làm ăn buôn bán của quán ế ẩm là do ta gây ra, tại sao lại nói như vậy?

- Sở đại nhân thật đúng là quý nhân hay quên.

Ngọc Hồng Trang cười khổ nói tiếp:

- Việc xảy ra lần trước, lẽ nào Sở đại nhân đều không nhớ?

Sở Hoan ngẩn người ra một lúc nhưng rồi cũng nghĩ ra. Lần trước hắn đến đây cũng đã là chuyện rất lâu rồi.

Sở Hoan từ Vân Sơn đến Kinh thành sau đó lại từ Kinh thành đến Tây Quan nhậm chức.

Thật là kỳ lạ vì Ngọc Hồng Trang cũng đã đổi đời theo theo lộ trình này.

Khi Sở Hoan còn ở Vân Sơn, Ngọc Hồng Trang cũng ở Vân Sơn mở sòng bạc. Sở Hoan đến Kinh thành còn chưa kịp ổn định, Ngọc Hồng Trang cũng đến Kinh thành mở xưởng thêu. Khi Sở Hoan đến Tây Quan nhậm chức, Ngọc Hồng Trang cũng lại đến Tây Quan mở một quán ăn nhỏ. Nói khó nghe một chút thì đúng là như miếng cao da chó luôn bám theo Sở Hoan không rời.

Sở Hoan trong lòng biết rất rõ, Ngọc Hồng Trang tự nhận là phụ nữ đã có chồng. Người đàn ông có biệt hiệu Hổ Phích Lịch – Hoàng Như Hổ chính là phu quân của ả. Nhưng Sở Hoan cũng cảm nhận được, Hoàng Như Hổ và Ngọc Hồng Trang có quan hệ thân mật là thật nhưng quan hệ vợ chồng thì chỉ là một trò bịt mắt thiên hạ mà thôi.

Đương nhiên, hắn không thể tuyệt đường của Ngọc Hồng Trang bởi vì nhìn vào chính bản thân hắn, mấy năm nay đã có biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ xảy đến với hắn. Sở Hoan biết cặp phu phụ giả mạo này có thân phận không bình thường. Vì vậy lần trước đến đây cũng là vì muốn chính miệng Ngọc Hồng Trang nói ra thân phận thật và ý đồ của bọn chúng.

Chỉ là hôm đó lại không đúng lúc, Cao Hoắc - con của Cao Liêm thân sĩ Thanh Châu Bắc Sơn đến gây sự. Cao Hoắc thèm thuồng vị nữ chủ quán, vì vậy đã gây ra một trận phong ba trong quán. Lúc đó, Sở Hoan có ý định diệt sạch tầng lớp thân sĩ Bắc Sơn đang bành trướng ở Tây Quan nên đã lợi dụng việc của Cao Hoắc, làm rầm rộ lên, trừ bỏ triệt để thế lực Bắc Sơn ra khỏi Tây Quan.

Nhưng sau lần đó Sở Hoan phải lo liệu quá nhiều việc nên quên mất quán ăn này. Nếu như không phải hôm nay đột nhiên đi qua đây thì cũng đã quên mất Ngọc Hồng Trang vẫn còn ở Sóc Tuyền.

Sự việc lần trước đột nhiên trở lại rõ nét trong đầu, hắn lại cảm thấy nghi ngờ về thân phận của Ngọc Hồng Trang. Cho đến ngày hôm nay, hắn vẫn chưa biết Ngọc Hồng Trang là bạn hay là thù.

- Bà chủ Ngọc muốn nói đến chuyện gì?

Sở Hoan mỉm cười.

- Là chuyện hai chúng ta cùng trong phòng kia hay chuyện gì khác?

Hôm đó khi Sở Hoan đến quán ăn này đã cùng Ngọc Hồng Trang vào căn phòng bên trong bày tiệc rượu. Ý đồ của Ngọc Hồng Trang là muốn mời Sở Hoan uống rượu, sau này chiếu cố nhiều.

Nhưng Sở Hoan nghi ngờ về thân phận của Ngọc Hồng Trang. Lúc đó giả vờ muốn vui chơi với Ngọc Hồng Trang, thậm chí muốn được cởi bỏ lớp yếm của Ngọc Hồng Trang ngắm nhìn bộ ngực đồ sộ của ả ta.

Khi đó không phải vì Cao Hoắc dẫn thuộc hạ xông vào thì có lẽ Sở Hoan đã thực hiện được.

Mặc dù Ngọc Hồng Trang xinh đẹp quyết rũ, bộ ngực đầy đặn có thể mê hoặc tất cả đàn ông trên đời này nhưng Sở Hoan đương nhiên không thể nhàm chán đến mức thất lễ với Ngọc Hồng Trang. Lúc đó, vây quanh Sở Hoan là những việc kỳ lạ, lũ người xuất hiện cũng kỳ quái, đa phần trên ngực đều có một biểu tượng chữ “vạn” Sở Hoan không biết rốt cuộc biểu tượng đó có ý nghĩa gì nhưng hắn cũng hiểu đám người có biểu tượng như vậy trên ngực chắc chắn là của một bang hội bí mật nào đó.

Chỉ tiếc rằng cho đến hôm nay những kẻ có mang biểu tượng đó trên ngực đều đã chết hết, không thể làm rõ chân tướng. Ngọc Hồng Trang theo đi từ đầu đến cuối, Sở Hoan trong lòng luôn nghi ngờ người đàn bà này có quan hệ với nhóm người kia. Hắn luôn muốn xem trên ngực của Ngọc Hồng Trang có biểu tượng đó hay không. Nếu trên ngực ả ta thực sự có biểu tượng đó thì có thể tìm ra sơ hở, từ đó làm sáng tỏ những băn khoăn trong lòng.

Sở Hoan cười mà như không cười, cố ý hỏi như vậy. Ngọc Hồng Trang đương nhiên cũng không thể quên những sự việc xảy ra ngày hôm đó. Gương mặt ửng hồng dường như có chút sợ hãi, lùi về phía sau vài bước, cắn bờ môi hồng nhìn Sở Hoan khẽ giận dỗi:

- Thiếp muốn nói với ngài, ngài....ngài cố tình trêu đùa thiếp rồi. Sở đại nhân, ngài không muốn lấy dân làm gốc hay sao?

- Lấy dân làm gốc là việc đương nhiên. Chỉ có điều ngươi có phải là lương dân hay không bản quan còn chưa rõ.

Sở Hoan nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Ngọc Hồng Trang nói.

- Ý ngươi muốn nói là vì sự việc của Cao gia nên không có khách nào dám đến đây ăn cơm sao?

- Không phải như vậy sao?

Ngọc Hồng Trang khẽ thở dài:

- Từ hôm đó trở đi, người ta đều nói quán cơm của thiếp có tà khí, sự việc Cao gia mở quán ăn riêng, nhưng sau đó công tử Cao gia lại vì đó mà mất đi trí nhớ. Sở đại nhân, chỗ đất này đem lại xúi quẩy. Ngài xem như vậy thì còn ai dám đến ăn cơm nữa? Những ngày vừa qua, quán ăn giảm giá rất nhiều nhưng người đến ăn cũng không có bao nhiêu. Thiếp thực sự đã hết cách rồi, không thể nuôi được hai người phục vụ nên đành phải để họ đi. Hơn nữa quán ăn một ngày cũng chẳng có mấy người, tì thiếp tự mình phục vụ thôi.

- Nếu đã như vậy thì sao còn ở lại nơi đây làm gì?

Sở Hoan mỉm cười:

- Ở Sóc Tuyền mặc dù không thể kiếm được nhiều tiền nhanh chóng nhưng bản quan khuyên ngươi hãy đi đến đó làm ăn buôn bán sợ gì không tốt hơn được?

Ngọc Hồng Trang ánh mắt sầu muộn nhìn Sở Hoan khẽ nói:

- Trong Tây Quan tham quan ô lại quá nhiều, chỉ làm ăn nhỏ như thiếp không đủ để nộp thuế. Nếu buôn bán không tốt mà tiền thuế cho quan phủ không được thiếu một xu. Hơn nữa thuế càng ngày càng cao, người làm ăn buôn bán nhỏ sao có thể sống được. Tốt nhất là cứ ở lại Sóc Tuyền, mọi người đều nói Sở đại nhân ngài là một quan thanh liêm, lao dịch thuế khóa đều giảm nhẹ nên cho dù làm ăn buôn bán không được tốt lắm thì cũng không sợ không sống nổi. Thiếp....thiếp không nỡ rời khỏi nơi đây.

Sở Hoan cười nói:

- Hóa ra là như vậy, thật ra....một mỹ nhân như bà chủ Ngọc đây dù có phải rời khỏi Sóc Tuyền thì bản quan cũng không nỡ.

Vừa nói một tay vừa đột nhiên đưa ra nắm chặt bàn tay trắng ngọc ngà đặt trên bàn của Ngọc Hồng Trang. Tốc độ của hắn rất nhanh, hành động bất ngờ nên phút chốc bàn tay của Ngọc Hồng Trang đã bị nắm chặt, tấm thân run lên nhè nhẹ, nói không nên lời:

- Sở đại nhân...ngài....ngài muốn làm gì?

Muốn rút tay ra nhưng Sở Hoan nắm rất chặt khiến Ngọc Hồng Trang không thể làm gì được, chỉ biết đưa mắt nhìn ra ngoài. Bên ngoài đường phố đã là một màn đen kịt, lạnh lẽo vắng vẻ, cũng không có người đi qua liền đau khổ cầu xin:

- Sở đại nhân, như thế này để người khác nhìn thấy sẽ không hay, ngài... ngài hãy bỏ thiếp ra trước đã.

Sở Hoan mặt không biến sắc, nở một nụ cười nói:

- Bà chủ Ngọc xông pha nhiều nơi, có gì chưa từng trải qua. Chẳng lẽ có chút việc nhỏ này cũng khiến bà chủ sợ hãi hay sao?

- Bây giờ là chuyện nhỏ, nhưng thiếp lo rằng Sở đại nhân sẽ không cẩn thận gây ra chuyện lớn.

Ngọc Hồng Trang ánh mắt lấp lánh, lay động lòng người.

Sở Hoan tiến lại gần hơn, hạ thấp giọng nói:

- Bà chủ Ngọc nói chuyện lớn là chuyện gì? Ngươi nghĩ ta có gây chuyện lớn gì?

Gò má Ngọc Hồng Trang ửng đỏ, cúi đầu, khẽ nói:

- Đại nhân, trong lòng ngài biết rõ, ngài là quan, thiếp là dân, dân không đấu được với quan nhưng...thiếp là người phụ nữ đã có chồng. Nếu như để chuyện này truyền ra ngoài thì thiếp không sống nổi mất.

- Bà chủ Ngọc dung mạo như hoa như nguyệt, cái tên Hổ Phích Lịch đó không xứng với một đại mỹ nhân như bà chủ Ngọc đây.

Sở Hoan nắm chặt tay Ngọc Hồng Trang, một ngón tay vuốt ve nhè nhẹ tên bàn tay của Ngọc Hồng Trang.

- Trong phủ Bản quan còn một viện chưa có chủ nên muốn mời bà chủ Ngọc vào đó ở. Không biết ý bà chủ Ngọc thế nào?

Ngọc Hồng Trang cắn bờ môi đỏ, tức giận nói:

- Sở đại nhân, ngài...ngài muốn làm một tên hoạn quan, cướp vợ người ta hay sao? Loài quạ nào cũng đen, hóa ra Sở đại nhân cũng.....cũng chẳng phải người tử tế gì.

Mặc dù bà chủ Ngọc liễu yếu đào tơ khi tức giận nhưng giọng nói lại rất mềm mỏng, chỉ có biểu hiện phẫn nộ nhưng lại không hề có ý tức giận.

- Bản quan có nhã ý với bà chủ Ngọc, lẽ nào không có chút lòng nào với bổn quan? Nếu thực sự có thể ở cùng với bà chủ Ngọc, làm một con quạ đen cũng đâu có gì là không tốt?